Xuyên qua chi, người qua đường.

Chương 19



Chương 19: Đương tài chi lộ hội quan nhân.

Tiếu Tiếu từ biệt Chu mẫu sau cũng leo lên xe ngựa xuất hành.

Con đường đến hoàng cung ngày càng gần tâm nàng cũng theo chiều hướng đi lên nhảy dựng. Tâm trạng không tốt, nàng cảm thấy không khí trong xe cũng trở nên ngột ngạt khó chịu.

Tiếu Tiếu nhìn bên cạnh Đinh Đan đang vui vẻ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nàng cũng nâng tay vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Gió từ bên ngoài thổi vào mặt, cảm giác cũng không sai.

" Ngô!!!!!!!!!......Dừng xe, mau dừng xe...."

Tiếu Tiếu khẩn cấp vung xuống màn cửa sổ đối với xa phu bên ngoài nói.

" Làm sao tiểu thư????".

Đinh Đan cũng buông rèm khó hiểu vọng hướng nàng.

" Ta......ta lúc nãy không cẩn thận ném rơi đồ. Ngươi ở đây chờ, ta liền quay trở lại....."

Nói rồi nàng cũng khẩn cấp vọt xuốg xe, hướng đầu đường con hẻm đằng kia chạy tới.

Đinh Đan:"....... "....'Ném đồ sẽ xa như vậy sao???'.

Tiếu Tiếu một đường hân hoan chạy đến góc đường. Vừa nảy ở trên xe nàng chính là đã thấy một lượng bạc chói mắt nằm bơ vơ một chổ. Thường có câu " Cát nhân thiên tướng", nàng vừa ra đường lại may mắn gặp tài...hắc...hắc.

Nhìn thấy một lượng bạc nằm dưới chân mình, Tiếu Tiếu rất có xúc động chống hong cười ba tiếng. Nàng lại nhìn xung quanh xác định không có ai mới cuối xuống nhặt.

Tay chưa chạm vào, trong mắt nàng lại xuất hiện một đôi hài cùng góc áo màu lam. Tiếu Tiếu buồn bực, vừa nảy nhìn không phải là không thấy ai sao??? Hành động bị nắm thót giữa chừng nhưng là nàng cũng không định buông tha liền tiếp tục động tác cằm lấy một lượng bạc bỏ vào trong tay áo, lại hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu.

" Cha mẹ ơi!!!!!. ". Tiếu Tiếu diện kiến dung nhan của người trước mặt không khỏi giật thoát lui về sau hai bước..

" Đại....đại nhân.!!!"

" Đại nhân????"

Nam nhân trường bào lam sắc nhìn nàng nhíu mày.

Lúc này nàng mới thổn thức biết mình nói lỡ lời. Theo trên lý thuyết hắn chưa gặp nàng bao giờ. Nếu gặp cũng là gặp Tiểu Chu tử....phi!!!! Gặp gã sai vặt. Hơn nữa lúc đó nghiệm thi hắn chỉ liếc nàng vài lần có lẽ không nhận ra. Cho nên nàng nhận mặt không khỏi khiến người nghi ngờ trong lòng nàng có quỷ.

" ha ha..." Nàng cười hai tiếng giảng hòa.

" Đương nhiên chính là đại nhân, ngài anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm, nhìn thoáng qua liền biết không phải người tầm thường, cho nên trong lúc nhất thời bị khí thế ngài tạo áp lực, nên...nên ta ngộ nhận ngài là quan lớn."..

Doãn Bình nhìn nàng một chút, mồ hôi trên người nàng tuôn càng nhiều.

" Chúng ta từng gặp qua??."

" Đương nhiên không có!!!..."

Tiếu Tiếu một ngụm chắc nịch trả lời.

Doãn Bình bộ dáng muốn nói thêm gì nữa nhưng mày kiếm bỗng nhiên nhăn lại, hướng theo con hẻm phi thân bay vào chỉ để lại một câu với nàng.

" Rời khỏi đây."

Tiếu Tiếu dự đoán phía trong đó nhất định có một trận hỗn chiến liền co chân bỏ chạy về xe ngựa, thúc giục xa phu đánh xe.

Nhờ có bạc tâm tình của nàng tốt hơn nhiều, cho nên khi nàng đặt chân vào hoàng cung cảm giác bài xích cũng vơi đi bớt.

Tiếu Tiếu cùng Đinh Đan được thị nữ dẫn đến Thái Nhân điện.

Công chúa là đại nữ nhi của tiên hoàng,được gọi đại công chúa là do Tề Giao do hoàng hậu hạ sinh. Theo thứ thất thì Tề Giao chính là Lục thứ. Tề vương cùng hoàng thượng lại là thân ca ca của nàng đồng do hoàng hậu dựng sinh. Hoàng thượng là ngũ hoàng tử gọi Tề Thiên Vũ, tự Gia Minh. Khi xưa tiên hoàng lấy tên tự cho hắn, hoàng cung liền loạn thành một mãnh, các vị hoàng tử còn lại phẫn nộ, câu kéo kết bè thủ tiêu Tề Thiên Vũ. Chẳng qua là vì tên tự tiên hoàng đã chỉ quá rõ. Gia Minh chính là duy trì thái dương anh minh, ngầm chỉ định nhị hoàng tử chính là người kế vị ngai vàng. Hoàng tử xâu xé, cả trong hậu cung lẫn trong triều chia bè chia phái. Tiên hoàng băng hà. Chiếu chỉ truyền ngôi đã được ấn định trao cho Tề Thiên Vũ. Năm đó hàng loạt hoàng tử cùng triều thần không rõ chết đi. Mà người trong cuộc ai ai cũng biết nhưng cũng không dám nhắc lại. Tề thiên Vũ lên ngôi. Mà Tề Vãn Ngôn phong vì Tấn Quốc vương gia. Lại nói về Tề Vãn Ngôn hắn chính là đương triều đại hoàng tử tự Tử Hiên, theo tổ huấn từ xưa lấy theo da dế, người kế thừa chính thống chính là hoàng tử đầu tiên do hoàng hậu dựng sinh, hắn trong mắt mọi người chính là đại hoàng tử mà không phải Tam thứ. Thế nhưng ngụ ý của tiên đế quá rõ, hắn cùng đệ đệ ai phú ai hèn đã rõ, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn là không có một tia động dung ham muốn hoàng quyền. Người đời cho hắn ngu muội không có chí tiến thủ, nhưng khi Tề Thiên Vũ lên ngôi, quyền thế của hắn cao hơn ai cả, việc nước do hắn quyết định, mà hắn cũng làm tròn, làm được rất tốt. Thế là lời ra tiếng vào tiêu thất. Cho đến nay cũng không ai nhắc lại.

Công chúa Tề Giao được phong hiệu Trí Nhân công chúa, chờ khi nàng tuyển được phò mã mới dời ra hoàng cung.

Một đường theo thị nữ vào Trí Nhân viện, bên trong chổ của nữ nhân quả nhiên có phong vị khác hơn so với bên ngoài uy nghi tráng lệ. Tuy đã vào đầu đông thế nhưng trong vườn vẫn là trăm hoa đua nở, lá hoa vẫn đồng điệu xanh tốt. Quả thật xứng với câu.

" Bạch thiên hà lãnh bách hương."

" Đông lai thiên địa trường bạch chiếu.
Hà lũ thiên nhai âm u lãnh?
Bách hoa tương địa lai bách hương.
Mành trướng phi trướng thiên hảo hợp."

Bên trong vài vị nhu nhu uyển uyển tiểu thư đã có mặt. Vẻ mặt, cử chỉ nhìn đâu cũng tao nhã, này thì tay ngọc uyển chuyển che miệng cười duyên, nhấp trà cũng nông nông sâu sâu thưởng thức. Quả thật càng nhìn nội tâm Tiếu Tiếu càng ngứa ngáy.

'Như thế nào có cảm giác lạc chân vào kỹ viện????'

Tiếu Tiếu bộ dạng mê gái một lúc cho đến khi Đinh Đan bên cạnh nhắc nhở mới ha ha cười tìm chỗ khuất ngồi xuống.

Giữa giờ dậu (6h) hoa đăng xung quanh được thấp lên, sáng cả một khu. Tiếu Tiếu vô tình nhìn thoáng qua một góc khuất bên kia liền nhìn thấy thân ảnh của Lâm Tĩnh Lạc. Sắc mặt nàng nhìn ra rất kém, lại làm tăng thêm vài phần kiều yếu mỹ nhân. Trên người nàng bận chính là y phục màu lam. Tiếu Tiếu âm thầm bĩu môi. Hôm nay gặp phải Doãn Bình y phục của hắn cũng là lam sắc. Hai người họ đúnh là trời sinh một đôi, uyên ương hảo hợp. Dường như cảm ứng được người khác nhìn mình, Lâm Tĩnh Lạc ngước đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Tiếu Tiếu, nàng nhoẻn miệng nhìn Tiếu Tiếu cười.

Tiếu Tiếu: "...........(⊙o⊙)? ..."

' Nàng không nhìn thấy ta, nàng không nhìn thấy ta, không nhìn thấy, không thấy...". ..

Nàng không ngừng thôi miên, nhưng là nụ cười ấy quá chói mắt, Tiếu Tiếu so với khóc còn khó coi hơn đối nàng cười lại.

Thế nhưng không ngờ. Vị Lâm muội muội ấy hướng nàng đi tới, ngồi ngay bên cạnh nàng.

Toàn bộ quá trình Tiếu Tiếu chỉ trố mắt mà nhìn.

' Không phải chứ????'!!!!!!!!!

.........

" Bạch thiên hà lãnh bách hương"

Đông lai thiên địa trường
bạch chiếu.

Hà lũ thiên nhai âm u lãnh?
Bách hoa tương địa lai bách hương.

Mành trướng phi trướng thiên hảo hợp.

--> đông về trời đất phủ đầy tuyết trắng.
Sông dài, động phủ sao lãnh quá?
Ngàn hoa thế nhưng lại nhiều hương.
Mành trướng mơ hồ lại hảo hợp.

...

Nhanh đi!!!! Có chương mới.:)))).

Càng lúc số lượng từ càng nhiều.

P/s: có cảm giác mình không được quan tâm. Con của ta cũng bị lơ.hụ hụ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật