Xuyên qua chi, người qua đường.

Chương 15




Chương 15: Nghiệm thi.

Không lâu sau, dưới ánh mắt đầy ngụ ý của Tề mặt than, Tiếu Tiếu cùng hắn theo Doãn Bình đến phòng nghiệm thi. Tiếu Tiếu nhìn phía sau hai mỗ hộ vệ như tùng bách đứng đó, vẻ mặt quyến luyến không rời.

Phòng nghiệm thi là nơi đặt thi thể cho nên không biết có phải hay không âm khí quá nặng, Tiếu Tiếu cảm thấy gió lạnh làm nàng có chút.........run rẩy.!!!

Tiếu Tiếu nhìn thi thể được đặt ngay ngắn trên giường gỗ, lệ nóng doanh tròng.

Huynh đệ!!! Chúng ta thật có duyên.!!!!!!.

" Hạ quan tham kiến tam vương gia, đại nhân!!!".

Quan nghiệm thi đứng ra hành lễ, vẻ mặt có chút âm trầm.

Tề Vãn Ngôn phất tay, tiến đến gần thi thể, khẽ nhướn mi.

" Vương gia, nạn nhân chết tầm giờ sửu, nhưng trên người khồng có dấu vết chịu qua phong sương, có nghĩa là khoảng giờ dần thi thể mới được dời tới Hạ Thủy."

Doãn Bình nói xong lại tiến lên phía trước vài bước, kéo vải trắng trên thi thể xuống, lại vạch mở ra trung y màu trắng.

" Tối hôm qua nạn nhân ở Hoa Tán lâu, những vết cào trên người từ đó mà ra. Mà nguyên nhân cái chết chính là thiếu dưỡng khí."

Tiếu Tiếu vừa nãy lùi về trong gốc, nghe Doãn Bình vừa nói nâng tay vỗ trán.

Đi kĩ viện ngoạn SM!!!??? Hóa ra là cái sắc quỷ!!!!!

Tiếu Tiếu lại lùi về sau một bứớc, ánh mắt bất an ngó xung quanh, hai tay vững vàng ngăn trước ngực.

Mỹ nữ như mây, không cần đến tìm ta!!!

Tề Vãn Ngôn đưa tay làm một vòng trên cổ thi thể kiểm tra, ánh mắt xẹt qua ý cười, hắn lại di tay về phía chùm tóc tản ra bên cạnh.

" Tóc bảo dưỡng tốt, cho nên............thật chắc chắn."

Doãn Bình kinh ngạc, quan nghiệm thi thất kinh, hai người đồng thời nhìn nhau.

Tiếu Tiếu chép miệng, cũng kéo chính mình tóc làm thí nghiệm..

" Chậc!!! Quả nhiên bảo dưỡng tốt, buổi tối ngủ không cẩn thận còn có thể đem mình kẹp ngạt thở. "

Doãn Bình ánh mắt thâm thúy nhìn lại, Tề Vãn Ngôn con ngươi mang ý cười.

Tiếu Tiếu được nhị vị xuất chúng nam nhân nhìn không có điểm xấu hổ, mà là có điểm...lạnh sống lưng.

Doãn Bình tiến lên một bước đem đầu của nạn nhân ngữa ra hướng xuống đất. Quan nghiệm thi cũng tiến đến gần, đưa tay sờ trên những ngấn nếp nhăn trên cổ, cả hai nhìn yết hầu phía trên cổ nạn nhân lại kinh ngạc nhìn nhau.

" Doãn Bình, phía sau giao cho ngươi, tiểu chu tử, chúng ta hồi phủ."

Tề Vãn Ngôn bước ra phía cửa câu còn lại là đối với Đàm Tiếu Tiếu nói.

Ôi chao!!!!!???? Ta khi nào gọi tiểu chu tử??????

........

Giờ Ngọ, trên đường trở nên thưa thớt, quán trà, tửu lâu thế nhưng đông đảo. Trên lầu các của một tửu lâu, gió lạnh phảng phất trái ngược với bên ngoài ánh nắng chói chang.

Tiếu Tiếu hai vai đánh run, cả người ngồi co ro, mặt cuối gầm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Bộ dạng tựa như tiểu hài tử nhận lỗi, rất thành thực. Thế nhưng trong nội tâm lại là từng trận gào thét.

Mẹ nó!!!!! Quả nhiên tiểu thuyết đều là lừa gạt. Là ai bảo cải nam trang không ai nhận ra?????? Là ai????.

Mà ngay phía đối diện, người đang tao nhã uống trà, miệng tuy cong nhưng mắt không cười, không ai khác chính là Tề vương, Tề Vãn Ngôn.

" Tiểu Chu tử!! Tiểu Chu tử, gọi nghe rất thuận tai. Chu tiểu thư, ngươi nghĩ sao??"

Tiếu Tiếu buồn bực.

Như thế nào thuận tai??? Có người nào thích được gọi " tử con heo"???? Ngươi mới yêu gọi, cả nhà ngươi mới là tử con heo.

Lão hổ không phát huy, ngươi tưởng ta là tiểu mèo bệnh????

" Vương gia nói là."

Tiếu Tiếu buồn rầu.  Ta không có cốt khí 55555!!!

Tề Vãn Ngôn âm trầm nhướn mi.

" Hôm nay ngoạn đủ???"

" Đủ, rất đủ."

Vô cùng đủ, đủ đến không dám lại loạn ngoạn.

Nàng liên tục gật đầu, không dám lại có thêm hành động dư thừa nào.

" Hảo!!! Chúng ta lại tiếp tục chuyện chưa hoàn thành...hôm trước".

Tề Vãn Ngôn dùng con ngươi thâm thúy nhìn nàng. Độ cong nơi khóe miệng không dấu vết biến mất.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật