Truyện ngắn Dương Thụy

Giấc Mơ Hạnh Phúc



Giấc Mơ Hạnh Phúc

Trưa Sài Gòn với những dãi nắng nhạt, những đám mây xám đang tụ lại đường chân trời, báo hiệu một cơn mưa nặng hạt vào cuối ngày. Ngồi trên tầng lầu cao của một building văn phòng giữa trung tâm thành phố, người ta dễ lầm tưởng cuộc sống thật dễ chịu. Lan dán mắt lên màn hình máy tính làm báo cáo cuối tháng. Cô ngáp liên tục và mí mắt chỉ chực rơi xuống. Cô quyết định đứng dậy làm vài động tác thể dục rồi đi ra máy cà phê bấm nút. Mùi cà phê bốc ra thơm lừng, chưa gì đã kịp làm Lan tỉnh ra đôi chút. 

- Ngày mai cuối tuần rồi. Có định đi đâu chơi? – Mỹ đột ngột hỏi ngay sau lưng Lan – Từ ngày có bầu, tui coi như hết đi đâu!

- Vậy thì ráng mà ở nhà dưỡng thai, đẻ đái, nằm ổ, nuôi con nhỏ - Lan cười trêu chọc, giọng không kìm nổi sự khoái chí có phần độc ác – Đường còn dài, còn dài…

- Chọc quê tui bà! – Mỹ giữ thái độ bình tĩnh rất điêu luyện – Còn hơn bà ế bơ mỏ ra!

- Cả công ty đều biết chiều nào tôi cũng dập dìu ngựa xe đưa đón – Lan tiếp tục khiêu khích – Cuối tuần này tôi đi Singapore shopping. Cuối tháng tui nghỉ phép đi Ý hai tuần. Tui sẽ mua quần áo em bé cho bà. Đừng ganh tị, có hại cho thai nhi, hê hê

Mỹ bắt đầu không giữ được nụ cười giả tạo trên môi, cô đành cũng “hê hê” theo rồi quay

lưng bỏ vào bàn làm việc. Hai mươi chín tuổi, họ là những người bạn cùng lớp suốt những năm trung học và cả đại học. Sau vài lần nhảy việc, cuối cùng cả hai lọt vào công ty đa quốc gia Longtava. Lúc đó Mỹ “lỡ dại” tiết lộ mức lương và các bonus của mình, đó là khoảng thu nhập “trên trời” làm Lan tím mặt vì ganh tị. Kể ra cũng hợp lý thôi, Mỹ làm phòng Sales, môi trường công việc áp lực lớn. Còn Lan làm phòng Marketing, có phần ăn trắng mặc trơn. Làm cùng công ty được sáu tháng, Mỹ mang thai đứa con đầu lòng, cô thực tế xin ngồi làm việc hành chính, không đi ra thị trường nữa. Mức thu nhập của cô sẽ giảm, những khoảng thưởng sẽ không còn, nhưng lương “phần cứng” của cô vẫn còn là cơn “thèm khát” của Lan. Nhưng Lan không chỉ ganh tức mức lương của bạn, cô biết mình còn thua Mỹ một mái ấm gia đình và niềm hạnh phúc sắp làm mẹ. 

- Hello! – Lan nói điện thoại thật lớn – Sáng mai sang đón em nhe! Anh đặt khách sạn bên Singapore rồi chứ! Em không ở Conrad đâu. Đặt cái khách sạn sáu sao mới khai trương đó! Tên gì em quên rồi…

- Xin lỗi! Bà nói nho nhỏ được chứ! – Mỹ cáu bẳn – Đây là văn phòng làm việc, đâu phải quán cà phê…

Lan liếc xéo cô bạn gái “rằng thân thì thật là thân”. Cô hạ giọng xuống rồi vội vã nói nhanh vài câu trước khi cúp máy. “Cả công ty này ganh tị với mình, hứ! – Lan bỉu môi – Mình xinh đẹp, quyến rũ, đàn ông vây quanh. Mình đi Tây như đi chợ. Cỡ nhà quê như Mỹ chỉ biết kiếm tiền mà không biết cách hưởng thụ cuộc sống”. Cô thở hắt ra, cố gắng làm nốt cái báo cáo, khuôn mặt xinh xắn cau lại trông thật khó coi. Cô không biết rằng ở bàn gần đó, Mỹ cũng đang thầm nghĩ “Con nhỏ nhà quê này bày đặt ra vẻ ta đây. Mấy năm trước chân còn dính phèn. Đi shopping bên Singapore hả? Qua bên đó “đi dù” thì có…”

Những tháng ngày làm thuê trong các công ty nước ngoài đã nuốt mất tuổi trẻ tươi đẹp của họ. Nhảy việc thêm vài lần, ba mươi lăm tuổi, Lan tiếp tục là một “bà cô” chưa chồng, đi shopping như điên và càng ngày càng ganh ghét những người bạn đồng trang lứa hạnh phúc hơn. Mỹ đã nghỉ việc, không còn làm trong công ty Longtava. Cô tự mình lập công ty bán lẻ thực phẩm liên quan đến sữa. Chèo chống doanh nghiệp đứng vững qua cơn khủng hoảng “Melamine”, cô cũng vừa kịp làm mẹ lần hai. Cuộc sống của cô là niềm mơ ước của nhiều phụ nữ. Nhưng cũng như bao nhiêu người tham vọng khác, Mỹ chưa bao giờ thấy hài lòng. Cô nhận ra sự giàu có của mình tỷ lệ nghịch với nhan sắc. Hai đứa con ra đời cộng với công ty riêng không cho cô cơ hội chăm sóc bản thân. Càng ngày Mỹ càng chán cơ thể đầy mỡ, làn da xừ rám và mái tóc xác xơ. Cô không bao giờ dám tự hỏi ông xã có còn thèm muốn những phút đầu áp tay gối hay cảm giác đó phải được diễn tả bằng hai chữ “chán chê”?

Một buổi chiều muộn vội vã gom thực phẩm trong siêu thị, đôi chân mang dép lẹp xẹp, quần jean lững ngang gối, áo thun trắng giản dị, Mỹ va phải cô bạn cũ. Lan mừng rỡ, “à” lên ngạc nhiên:

- Lâu quá không gặp? Nghe nói bà thành đạt lắm mà! Trời ơi sao nhìn bệ rạc dữ vậy!

- Còn bà cũng chưa chồng con gì hết? – Mỹ trả đũa – Không lẽ cứ sống cảnh già nhân ngãi non vợ chồng với mấy gã tình nhân hoài? Hay là “làm đại” một đứa con rồi làm mẹ đơn thân. Chỉ cần “người đàn ông trong bóng đêm” trợ cấp là đủ.

- Tui với bà – Lan thở dài – Giá mà hai đứa mình san sẻ bớt cho nhau. 

- Ừ! – Mỹ cười buồn – Tôi cũng ham được như bà. Mà tui biết bà cũng thèm được như tui…

Buổi tối ập đến với ánh đèn đường vàng rực Sài Gòn, gió im lìm và tiếng xe cộ náo động khắp thành phố. Giờ này lẽ ra Mỹ phải vội về lo việc nhà cửa. Hối người giúp việc cho em bé ăn, dọn bàn cơm chờ ông xã, tranh thủ ngồi vào máy tính rà soát thu chi của công ty, cầm roi nhịp nhịp bắt thằng con lớn làm bài tập. 

- Giờ này chẳng có ai đợi ở căn biệt thự trên không của tui hết! – Lan thú nhận – Thôi bà bỏ rơi gia đình một lần, hai đứa mình đi uống cà phê tâm sự nhe!

- Cũng được – Mỹ đắn đo vài giây – Vua chết còn có người thay, thiếu tui một buổi tối chắc cũng không đến nỗi nào…

- Mình đi ăn luôn nhe – Lan vui mừng – Dạo này tui ăn kiêng, thật ra là ăn không thấy ngon miệng. Hôm nay “xã cảng” với bà “over-night” luôn!

- Hai đứa mình trở lại thời… dậy thì – Mỹ nhận ra mình cũng chưa quá già – Phải xã láng một bữa.

Cả hai bật cười lớn. Đã từ lâu rồi họ không còn là những người bạn vô tư lự. Cuộc sống ganh đua khiến họ trở nên tị hiềm nhau. Bản tính phụ nữ không thích ai hơn mình càng làm cho tình bạn trở nên “bằng mặt không bằng lòng”. Nhưng tối hôm đó, cả hai chợt nhận ra “ông Trời chẳng cho không ai cái gì”. Được chồng con thì trôi nhan sắc, luôn xinh đẹp lại khó tìm người xứng đôi. Họ đã trải lòng mình, tâm sự về những được mất của một người phụ nữ. Giờ cả hai có những cuộc sống hoàn toàn khác nhau, chẳng thể ganh tị. Ba mươi lăm không phải là quá già nhưng đã có thể gọi là “qua triền dốc bên kia” của cuộc đời, nhất là cuộc đời phụ nữ chỉ có một thời xuân sắc.

---------------

Những tưởng việc đòi vắng mặt hai tuần sẽ là một cuộc đại cách mạng, nào ngờ ông xã Mỹ đồng ý nhẹ nhàng “Em cứ đi chơi đi. Từ hồi cưới nhau đến giờ em chịu nhiều thiệt thòi. Nhiều lúc nhìn em bệ rạc anh cũng xót. Mình có tiền nhiều mà không hưởng thụ cũng không khôn ngoan lắm!”. Vậy là hai vợ chồng chấp nhận công ty vuột vài cái hợp đồng, nhà cửa bề bộn thêm vài cấp độ, con cái vắng mẹ sang bên ngoại ở. Ông xã trở lại sống đời độc thân, cơm hàng cháo chợ càng vui. Mỹ vừa háo hức, vừa hồi hộp, cô soạn hành lý, chuẩn bị cho chuyến chu du sang tận châu Âu xa xôi. “Tin tui đi! – Lan hứa hẹn – Đi chơi với tui bà sẽ không bao giờ hối hận. Tui dắt bà đi shopping, mình sẽ đi spa thư giãn, ở resort yên ả, và biết đâu một cuộc tình ngắn ngủi nhưng nóng bỏng đang chờ bà…”. Mỹ bật cười. Đã lâu rồi cô không còn mơ mộng gì đến “trai đẹp”. Và rồi cô chợt giật mình nhận ra, mình trông quá xấu xí cho một chuyến du lịch hứa hẹn nhiều trò vui. Ngày trước lúc còn sinh viên, cô cũng là một thiếu nữ duyên dáng và tươi trẻ. Mái tóc búp bê đen mượt ôm lấy chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Ngày đó Mỹ quá nghèo, gia đình ở Nha Trang không chu cấp gì được cho cuộc sống đô thị. Một mình chống chọi với cơm áo gạo tiền, cô luôn tự nhủ “Khi nào giàu giàu một tí, mình sẽ hưởng thụ cuộc đời”. Nhưng rồi cuộc sống cứ thế cuốn lấy cô, học hành, công việc, nỗ lực chứng tỏ bản thân, áp lực doanh số, tính toán kinh doanh. Cô đã thăng tiến không ngừng cùng các mức lương cao ngất rồi vội vã lập gia đình, vội vã sinh con, vội vã lập công ty riêng khi thời cơ chợt đến. Mọi thứ đều vội vã và cô đã chẳng có lấy cho mình một giờ phút riêng tư. Đến cả một giấc ngủ trọn vẹn, một giấc ngủ không bị quấy rầy, không phải giật nảy mình vì chuông báo thức cũng chẳng có. Ước mơ có một giấc ngủ quá đơn giãn, thế mà giờ giàu có rồi Mỹ vẫn chưa có được. 

- Từ giờ đến lúc lên máy bay, còn một tháng nữa – Lan ra lệnh – Bà phải tập thể dục, vô phòng tập với tui. Tướng tá bệ rạc như vậy làm sao đi bộ tham quan châu Âu được!

- Tui không có thời giờ! – Mỹ nhảy dựng – Tui cũng muốn lắm…

- Người nào không có thời giờ dành cho thể thao sẽ có thời giờ dành cho bệnh tật – Lan cương quyết – Vận động một chút cho năng nổ lên đi!

- OK! – Mỹ thở dài nghĩ đến bọn trẻ - Chắc tiện thể tui dắt thằng lớn đi bơi luôn. Tội nghiệp, nó cũng béo phì đến nơi rồi…

- Bà còn phải đi spa chăm sóc làn da – Lan đề nghị - Làn da khô khan thiếu nước của bà sang đến châu Âu thay đổi thời tiết, chắc chắn sẽ phản ứng bằng cách nổi đầy mụn hoặc da tróc từng mảng đau rát. Còn nữa, tóc bà bị khô cháy, rụng nhiều quá, gàu trắng xóa. Kiểu này qua “bển” tụi Tây nó chạy dài, xấu hổ lắm.

Mỹ thè lưỡi. Cô nhìn lại làn da “kinh dị” của mình rồi đưa tay vuốt mái tóc xơ xác. Một nhúm tóc theo kẻ tay dễ dàng đi theo. Nào ai có thể nghĩ cô là một nữ doanh nhân thành đạt. Cô cảm thấy mình vô cùng thảm hại.

- Hồi tụi mình còn làm chung trong Longtava tui thấy bà cũng còn “mát mắt” lắm – Lan thở dài theo – Lúc đó làm việc trong công ty nước ngoài, người ta quan trọng vẻ bề ngoài nên bà còn cố gắng giữ gìn.

- Bây giờ tui sanh hai đứa con – Mỹ phân trần – Cơ thể bị kiệt quệ, ăn uống không đúng cách, tập luyện không chăm chút. “Xuống” là phải rồi.

- Nhưng mà bà có tiền – Lan bực tức – Có tiền mua tiên cũng được. Vậy mà để tệ quá xá! Thôi được rồi, từ hôm nay theo tui. Tui hướng dẫn cho. Nhưng không được sốt ruột. 

- Ừ thì, trăm sự nhờ bà – Mỹ làu bàu, thấy mình thành kẻ quì lụy – Bà xinh đẹp mỹ miều quá mà.

---------------

Kinh thành thời trang Paris đón hai người bạn với một vẻ tươi tắn lạ lùng. Thủ đô hoa lệ đang bước vào mùa Xuân rực rỡ, những chồi cây nảy lộc xanh mượt nõn nà, hoa bắt đầu nỡ rộ, bung cánh khoe sắc. Khắp nơi những bồn hoa đủ màu tha hồ phô trương vẻ quyến rũ của mình. Mỹ choáng ngợp trước cảnh sắc tươi đẹp, cô ríu rít đòi bạn chụp hình, háo hức bước chân vào các tiệm thời trang, vui vẻ xách những túi giấy quần áo bước ra đầy chiến thắng. Shopping và thăm thú mệt nhoài, họ vào quán cà phê sang trọng “Le Fouquet’s” trên đại lộ Champs Elysée ngồi nghỉ. 

- Dân Paris cũng tất bật mưu sinh – Mỹ nhận ra – Nhưng họ vẫn cố chăm sóc bản thân mình. Phụ nữ ở đây đẹp quá! Đàn ông thì thật phong độ…

- Họ biết cách sống lắm – Lan gật gù – Mùa hè là họ bỏ hết, không làm việc gì cả, các cửa hiệu đóng cửa cả tháng. Họ đi du lịch. Họ khát khao tìm hiểu thế giới bên ngoài. Ai như dân Việt mình, chỉ biết kiếm tiền, lúc nào cũng tiền. Nhưng có tiền nhiều làm gì chứ!?

- Bà lại xỏ xiên tui hả? – Mỹ “nhột” – Cũng phải công bằng khi nhìn nhận vấn đề chứ! Dân Việt Nam mình làm việc quần quật vì cuộc sống vốn vất vả, nếu có khấm khá thì cũng nghĩ đến bà con họ mạc. Mình đâu thể hưởng thụ khi xung quanh còn quá nhiều người khổ sỡ.

- Thì biết vậy – Lan hơi quê – Nhiều người cũng trách tui hơi ích kỹ khi chăm lo cho bản thân nhiều quá. Nhưng cuộc đời mình là của mình. Phải biết tận dụng. Tiền mình làm ra thì mình hưởng, đâu có ăn cắp của ai mà thấy áy náy!

Cả hai tạm dừng cuộc tranh luận. Một gia đình du khách nói tiếng Anh bước vào quán cà phê. Đứa bé gái lớn chừng năm tuổi, thằng cu nhỏ còn ngồi xe nôi. Hai vợ chồng gọi nước rồi loay hoay cho em bé bú bình sữa. Mỹ nhìn bọn trẻ, cô cồn cào nhớ hai đứa con. Lần sau cô phải đề nghị chồng cùng dắt các con theo khi đi du lịch nước ngoài. Thằng nhỏ của cô chỉ được ba mẹ cho ăn uống thả cửa nhưng không được đi chơi xa. Nhu cầu tìm hiểu thế giới bên ngoài của con nít thật cần thiết. 

- Bà nhớ con hả? – Lan nhìn Mỹ - Tụi Tây chịu khó dắt con đi du lịch lắm. Cực thiệt, nhưng vui bà nhỉ?

- Bà phấn đấu có một mái ấm gia đình đi – Mỹ nhìn sâu vào mắt bạn, chân thành – Phụ nữ có lứa có thì. Để qua tuổi sanh đẻ rồi thì khó lắm…

- Tui biết – Lan thở dài – Nhưng giờ tui cũng chai cảm xúc rồi.

Họ lặng thinh ngồi nhìn gia đình du khách bên cạnh ríu rít chuyện trò. Có một mái ấm gia đình là mục tiêu của tất cả phụ nữ trên đời này. Lan trong thâm tâm luôn biết mình đã chậm mất rồi. Có một thân hình thon thả, một làn da mịn màng, một phong thái thời trang thanh lịch, tất cả chẳng phải để được một người đàn ông nâng niu sao? Cô đã vuột nhiều cơ hội khi cứ cố đi tìm một người đàn ông lý tưởng, để rồi khi bạn bè xung quanh đã tay bế tay bồng, Lan giật mình nhận ra cô hoàn toàn không thực tế. Trong suốt chuyến đi sang châu Âu với Mỹ lần này, dù luôn chọc ghẹo bạn quê mùa, lạc hậu, không biết hưởng thụ, nhưng cô đang dằn vặt mình không bằng được một góc nhỏ của Mỹ. Lan thèm được đầu bù tóc rối vì chăm sóc con cái, thèm được nghe mùi nước tiểu trẻ con tè vào người, thèm được cằn nhằn ông xã tội về trể.

- Lan nè – Mỹ thì thầm – Tui có quen mấy ông đối tác làm ăn. Thành đạt, đàng hoàng, gia đình tử tế lắm. Chẳng qua lo kiếm tiền quần quật nên trể nãi chuyện vợ con.

- Định làm mai hả? – Lan bật cười trước vẻ nghiêm trọng của bạn – Tui xuống giá vậy sao? Mà thôi, cũng được. Mấy ông đó đẹp trai không?

- Thôi đi, ở tuổi này phải nghĩ cho chín chắn chứ! – Mỹ giãy nãy – Chịu không tui mai mối cho. Chảnh chảnh cho bà ế thiệt luôn à nhe!

Lan không trả lời, cười xòa đứng dậy kéo bạn tiếp tục đi thăm thú Paris. Trời đã bắt đầu sụp tối, gió đột ngột thổi mạnh, những giọt mưa Xuân tí tách nhẹ rơi. Hai cô bạn nép mình vào mái hiên một shop bán souvenir, rùng mình vì lạnh, họ không đem theo áo ấm, cũng không có áo mưa. Khách bộ hành vẫn tiếp tục lướt qua thong thả. Một cặp tình nhân tuổi không còn trẻ đang cùng che chung một cây dù. Mái tóc điểm sương của họ chụm lại, tiếng cười khúc khích vẫn còn rất hồn nhiên, họ như quên hết sự đời. Một cặp vợ chồng già khác cùng chống gậy chờ nhau bước. Ông lão đứng lại kiên nhẫn, bà vợ mỉm cười mắt hấp háy niềm vui. “Mỹ! – Lan nghe giọng mình nhẹ bỗng – Về Việt Nam làm mai gấp cho tui đi! Tui thèm một bờ vai…”

Trời đổ mưa nặng hạt hơn, đại lộ Champs Elysée trắng nhòe nước bắt đầu lên đèn. Paris của đêm mùa Xuân sáng lấp lánh. Hai cô bạn nắm chặt tay nhau. Họ cùng mơ, giấc mơ hạnh phúc.

Dương Thụy

(Sài Gòn, 12/2009)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật