CẤM KỴ ( FreenBecky )

Chap 9



2 tuần rồi, đã 14 ngày rồi đó, Becky sắp chịu hết nổi cái sự giấu giấu, diếm diếm của chị rồi, cô thật sự muốn bùng phát. Hừ, hôm nay cô nhất định phải hỏi chị mới được, không phải là do cô nhiều chuyện đâu nha, chẳng qua chỉ là do cô sợ chị đang làm gì đó có nguy cơ nguy hiểm tiềm ẩn cho chị thôi, nhìn thấy chị lâu lâu mặt mũi cứ lấm lem bùn đất mà phát tội, đất cát cũng có nhiều vi khuẩn lắm, không tốt cho cơ thể và da đâu. Tự nói với bản thân như vậy, cô quyết định sẽ về sớm để làm rõ mọi việc.

                     

Becky về nhà, vừa bước vào đại sảnh là đã ngó dáo dát tìm kiếm Freen, không có, chắc là chị lại chạy ra sau vườn rồi. Nghĩ thế, Becky cất đồ đạc xong liền bước ra sau vườn, nhưng vừa đến ngưỡng cửa của khu vườn liền thấy chị chạy đến đứng trước mặt cô, nhìn cô cười cười gãi đầu, giọng điệu trẻ con nói

                     

" Becbec hôm nay về sớm a"

                     

" Dạ, hôm nay công ty không có việc gì nên em muốn về sớm với chị, mà chị đang làm gì ở đây vậy ạ, sao khắp người toàn bùn đất thế kia? Chị lại không ngoan có phải không?" – Becky nhíu mày nhìn thân người vẫn như thế lấm lem.

                     

" A, không phải đâu mà, lúc nãy chị đứng coi mọi người làm vườn, đường hơi trơn nên trượt té ớ" – Freen cúi đầu xuống đất nói, hai bàn tay đan vào nhau, cô không dám nhìn vào mắt em, nhìn rồi thì sẽ không tự chủ lại nói ra hết mất.

                     

" Có thật không? Chị bị té có sao không, có đau chỗ nào không?" – nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của Freen, Becky hơi nghi ngờ về câu trả lời nhưng vẫn lo lắng khi nghe chị nói bản thân bị té.

                     

" Hì, chị không có sao, hơi đau mông một chút à Becbec" – Freen nghĩ em tin lời cô nên tươi cười trả lời.

                     

" Vậy chị lên phòng tắm rửa đi, đừng để thân thể như vậy, xem này, té làm sao mà bùn đất dính lên cả mặt mũi thế" – Becky nhẹ nhàng nói, ân cần đưa tay lau đi vết dơ dính trên mũi của chị.

                     

Freen ngây ngô cười, đứng im cho em lau mặt giúp mình, hưởng thụ cảm giác ôn nhu của em dành cho mình, thời khắc lúc này thật thích biết bao.

                     

Kéo Becky cùng trở về phòng của mình, chắc chắn rằng em sẽ không bỏ đi thì Freen mới ngoan ngoãn đi tắm, cô là sợ em đi ra sau vườn rồi nhìn thấy bí mật của cô mất.

                     

Becky ngồi trên giường của chị, nhìn thấy chị bước vào nhà tắm đóng cửa thì nụ cười trên môi cô cũng chợt tắt. Cô làm sao lại không biết chị nói dối cô chứ, từ trước đến nay chị rất ít khi nói dối, mỗi lần như vậy chị đều cúi mặt xuống đất, hai tay đan vào nhau, lúc nãy cũng thế. Hơn nữa, khuôn mặt dính đầy bùn thế kia thì hẳn chị phải té về đằng trước, như thế nào lại đau ở mông, chị vốn là một đứa trẻ nói dối cũng không biết mà. Nhưng....chị đang giấu cô điều gì, tại sao lại không muốn cho cô biết đến thế kia chứ, đến nỗi phải nói dối cô. Chị chắc chắn biết cô rất ghét bị nói dối kia mà, trước đây chị cũng chưa từng giấu cô điều gì, hay là chị không còn muốn cùng cô chia sẻ vui buồn nữa rồi, chị không cần Becbec nữa sao?

                                 

             
                   

Nghĩ đến điều này khiến cho Becky có cảm giác giống như một người luôn cần mình, luôn vây quanh mình, luôn xem mình là quan trọng nhất bỗng chốc muốn vùng vẫy, thoát ra khỏi vòng tay của mình vậy...hụt hẫng có, mất mác có, còn có.....cảm thấy tim đau nhói, một chút nỗi lo sợ mơ hồ cũng dần dần xuất hiện, cô sợ có một ngày nào đó chị sẽ rời xa cô, cô thật sự sợ lắm. Hốc mắt của Becky cũng không tránh khỏi đỏ lên bởi những suy nghĩ hỗn loạn đó.

" Becbec sao vậy? Sao mắt lại đỏ, có sao không? Chị nói bác quản gia tìm bác sĩ về khám cho Becbec nha" – Freen từ lúc nào đã ngồi xuống bên thành giường, ngước đôi mắt to tròn nhìn em,  nhẹ nhàng nhưng giọng điệu đầy quan tâm hỏi.

Freen sau khi tắm rửa thơm tho, thay đồ bước ra, nhìn thấy em vẫn ngồi nguyên vị trí ban đầu thì lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa bước tới muốn cùng em nói chuyện thì đã thấy mắt em đỏ hoe, sợ em bị gì đó nên cảm thấy rất lo lắng, Becbec của cô không thể bị bệnh nha, cô sẽ khó chịu trong lòng lắm.

Nhìn gương mặt ngây ngô ấy đang nhíu mày lo lắng cho mình thì bỗng dưng cảm xúc từ đâu ập đến, dâng trào trong lòng cô, nước mắt theo đó cũng tuôn ra, nhào vào lòng chị, tay không ngừng đánh vào vai của chị rồi ôm chị chặt cứng vào lòng, nức nở nói

" Freen ngốc, là tại chị, sao chị lại cho em cảm giác sợ hãi đến như vậy chứ, thật ra chị đang giấu em cái gì hả? Chị không cần em nữa sao, không muốn cùng em chia sẻ nữa?"

" A, đau, đừng khóc, Becbec ngoan đừng khóc" – Freen thấy em đột nhiên bật khóc thì hoảng loạn, mặc kệ bị em đánh, cô vỗ vỗ lưng em như muốn an ủi.

" Xin lỗi, Becbec không nên đánh chị như vậy, có đau không?" – được chị vỗ về, cảm giác sợ hãi cũng từ từ lắng xuống nhường chỗ cho sự ấm áp và bình yên. Nghe chị kêu đau mới giật mình buông chị, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị mình đánh, cô ân cần hỏi.

" Không đau, Becbec đánh nhẹ hều à, nhưng sao Becbec lại khóc, Freen lại không ngoan khiến cho em buồn sao?" – Freen rất ít khi thấy em khóc, phải nói em là một người cực hiếm khi khóc, không hiểu sao hôm nay em lại như vậy. Nhìn em khóc, trong lòng cô không hiểu sao có chút khó chịu, tim lại có cảm giác đau ơi là đau, đau hơn nhiều gấp mấy lần khi bị em đánh, cô không bao giờ muốn thấy Becbec của cô khóc đâu.

" Không phải vì chị không cần em nữa sao?" – Becky bĩu môi, thở dài nói, tay vẫn đang xoa xoa chỗ bị đánh kia, cô thật không biết lúc nãy bị điên cái gì nữa, tự nhiên lại khóc bù lu bù loa lên, còn đi đánh chị, đánh chị cô cũng đau mà.

" Đâu có, Freen có nói là không cần Becbec đâu, chị lúc nào cũng cần Becbec hết á, không có em chị sẽ buồn lắm" – Freen lắc đầu nói.

" Thật không?" – Becky nheo mắt hỏi.

" Thật, buồn muốn chết luôn á" – Freen nhìn em, gật đầu chắc nịt.

" Vậy sao chị lại nói dối em?" – Becky chăm chăm chị, cắn môi hỏi.

" A, Becbec biết rồi sao, vậy em đã thấy nó chưa?" – Freen giật mình, bẽn lẽn hỏi. Không lẽ bí mật của cô bị lộ rồi, Becbec của cô thông minh thật đấy, cô nói dối cũng bị em biết được.

                 

" Nó? Là cái gì?" – Becky khó hiểu hỏi. Vậy là chị đang giấu cái gì đó sao? Đồ vật? Con vật? Hay....người? Từ "người" này không hiểu sao khiến cô cảm thấy vừa tò mò, lại cực kì khó chịu.

" Vậy là Becbec chưa thấy sao? May quá" – Freen vui vẻ thở phào.

" Freen Sarocha, rốt cuộc chị đang giấu em cái gì hả?" – Becky nhìn bộ dáng như trút được gánh nặng của chị mà không khỏi bực bội.

" Á, Becbec đừng tức giận mà, không phải là chị muốn...muốn giấu, nhưng...nhưng bây giờ chưa nói được, em...em đợi một chút nữa thôi, nha Becbec, đừng tức giận nha, nha, nha..." – Freen thấy em tức giận liền lắp bắp nói, lại như một đứa trẻ nắm lấy bàn tay của em lắc lắc kèm năn nỉ.

" Haiz.....thôi được, em sẽ đợi chị nói cho em biết, không ép chị nữa" – Becky làm sao mà chống lại được năng lực làm nũng siêu cấp của chị chứ.

" Hì, yêu Becbec nhất" – Freen tinh nghịch, hướng em nói.

Becky cười cười vuốt ve khuôn mặt của chị, lòng cũng không khỏi nhẹ nhõm đi vào phần, vẫn là do cô suy nghĩ quá nhiều đi, chị làm sao lại rời xa cô chứ, không có đâu. Nhưng khi nghe chị nói lời yêu mình, không hiểu sao trái tim của cô khẽ nhảy lên rồi đập thật nhanh, cảm giác trái tim có chút ngứa ngáy, tuy nhiên, trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào. Cảm giác lạ này, sao lại xuất hiện nữa rồi?

-----------------------------------

Ở công ty, tận dụng thời gian nghỉ ngơi, Becky thẩn thơ nhìn tấm hình của chị và cô trên bàn, đầu óc vẫn không khỏi suy nghĩ về bí mật của chị, nhưng cô chỉ đành kiềm chế không hỏi, cô và chị đã giao kèo rồi mà, còn có cái cảm giác kia nữa, nó làm cô cảm thấy bối rối và ức chế suốt mấy tuần nay rồi.

" Dạ thưa, có người muốn gặp tổng giám đốc ạ" – cô thư kí gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của cô, cung kính nói.

" Là ai?" – Becky nhíu mày hỏi, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa mà, ai lại muốn tìm cô chứ.

" Dạ, là anh Nop bên phòng kinh doanh"

" Anh Nop? Nop Ratchanon sao? Chị cho anh ta vào đi" – Becky nói. Nop, rốt cuộc anh muốn kiếm chuyện với tôi đến lúc nào đây, hôm nay lại muốn giở trò gì nữa.

Trong công ty, việc khiến bé bị bực bội nhất chính là hàng ngày phải cùng cái tên Nop kia đấu khẩu, luôn bày trò khiến cô phát bực, cô xui tận mạng mới gặp trúng anh ta, khuôn mặt lúc nào cũng vênh lên thật đáng ghét, lại còn ỷ mình là thiếu gia Rat thị mà phách lối, có năng lực giỏi thì sao chứ, tính cách kiêu căng như vậy vô cùng đáng ghét. Có ai mà tối ngày dám ngang nhiên chống đối tổng giám đốc của mình như vậy chứ, hừ, cô mà không dạy dỗ được anh ta thì cô không phải Becky Rebecca Amstrong.

" Hì, xin chào Amstrong tổng" – Nop cười tươi chào Becky.

" Chào, anh gặp tôi có việc gì?" – cô lạnh lùng nói.

" Còn không phải về chuyện của tôi và cô?"

" Tôi và anh có việc gì sao?"

" À, tôi đến đây để giảng hòa, muốn chúng ta có thể đình chiến" – Nop nói ra mục đích của mình.

           
" Hôm nay là do anh uống nhầm thuốc hay bệnh đã khỏi rồi? Đừng làm tôi sợ nha" – Becky chống cằm, giả vờ như không tin được nhìn anh ta, nhếch môi nói.

" Này, cô....tôi là thật lòng muốn cùng cô làm hòa, cô không móc tôi thì sẽ không chịu nổi hả?" – Nop trừng mắt, hừ, anh đã hạ mình đến đây rồi mà vẫn còn muốn kiếm chuyện à.

" Được rồi, hòa thì hòa, vậy nói xem, mục đích của anh là gì?"

" Không gì, chỉ là sau một thời gian, tôi thấy cô cũng khá thú vị, muốn cùng cô kết bạn thôi, dù sao tôi cũng không có người bạn nào, còn bè thì vô số. Ba tôi chắc cũng muốn thấy chúng ta làm bạn với nhau"

" Làm bạn? Tôi không nghĩ rằng anh lại muốn cùng tôi kết bạn đó"

" Vậy giờ sao? Cô có đồng ý không?"

" Cũng được" – cô hất hất vai nói, kết bạn với người này cũng tốt, sau này nếu anh ta nắm giữ Rat thị biết đâu sẽ có lợi cho việc hợp tác lâu dài giữa 2 tập đoàn. Nói thật ra thì ngoài khuôn mặt đáng ghét kia, cô thấy tính cách của anh ta cũng không đến nổi tệ, có lúc cũng rất thú vị, đình chiến với anh ta thì cô cũng tránh được một số phiền phức có thể phát sinh sau này.

-----------------------------------

" Chị, em đã về rồi"

Becky vừa trở về, theo thói quen liền đi tìm Freen, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chị đâu, chắc chị lại chạy ra sau vườn rồi. Lòng tò mò của cô lại lần nữa trỗi dậy, cô hướng đến vườn đi tới, nhưng nhìn xung quanh lại vẫn không có chị, vừa tính quay vào nhà thì cô lại nghe được tiếng thút thít. Hiếu kì, cô bước về phía phát ra âm thanh đó, nhưng càng lại gần cô lại càng nghe rõ hơn, là tiếng của chị,  sao lại như vậy chứ?

Ruột gan như bị thiêu đốt, cô sợ chị xảy ra chuyện gì, gấp gáp chạy thật nhanh về phía đó, một góc đằng sau bụi cây, cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi, trong lòng bàn tay cầm cái gì đó, đôi vai run rẫy vì khóc:

" Freen, sao chị lại khóc, đau chỗ nào sao? Nói cho em biết"

" Becbec, hic hic..... Becbec ơi, tụi nó chết cả rồi" – Becky vừa nhìn thấy chị liền khóc lớn hơn, những giọt nước mắt cứ rơi lã chã không ngừng khiến cô nhìn thấy mà không khỏi đau lòng.

" Đừng khóc, Freen ngoan, nói cho em biết, cái gì chết?" – Becky ôm lấy chị, nhẹ nhàng nói.

" Hoa hồng...hoa hồng chị muốn tặng cho Becbec....bị....bị....chết cả rồi" – ôm lấy cành hoa trong ngực, Freen nghẹn ngào nói.

" Vậy là bí mật của chị là những cây hoa hồng này sao? Muốn tặng chúng cho em sao?" – Becky đẩy chị ra một chút, nhìn chị hỏi, trong lòng len lỏi tia ấm áp.

Freen không đáp, chỉ gật gật đầu, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.

" Không sao, chỉ cần em biết được tấm lòng của chị dành cho em là được rồi, ngoan, đừng khóc nữa, khóc nhiều không tốt, em sẽ rất đau lòng. Hay để em mua cho chị hoa hồng khác nhé" – Becky dịu dàng dỗ dành.
           
                   

" Không muốn, đây là quà mà chị đã rất khó khăn mới trồng được cho Becbec mà, không thể để nó chết, không thể...." – Freen lắc mạnh đầu, như một đứa trẻ bị lấy đi thứ mà nó tâm quyết lắm mới có thể làm được, cô hoảng loạn đứng dậy, muốn níu kéo chút hi vọng, xem có còn cây nào còn sống hay không nhưng rồi chỉ biết thất vọng, gục mặt khóc lớn hơn mà thôi.

Số hoa hồng này, cô đã khó khăn thế nào mới có được chúng chứ, nhiều lúc còn bị gai đâm đau đến chảy cả nước mắt, lại không quản nắng mưa mà chăm bón cho chúng, cô chăm sóc chúng bằng tất cả sự yêu thương của mình, chỉ mong có thể sớm nở hoa thật đẹp để tặng cho Becky, vậy mà...vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả chúng đều bị chết sạch. Freen nào biết là do cô trồng không đúng cách nên chúng mới bị sâu bệnh mà chết như vậy. Nhưng dù sao đó cũng là cả tấm lòng của cô dành cho Becbec của cô mà, cô không cam tâm.

Thấy Freen cứ ngồi đó khóc mãi, Becky bối rối không biết làm sao, nhìn chị khóc thương tâm mà lòng cô cũng đau thắt, nước mắt cũng muốn rơi theo chị. Cô không muốn thấy chị khóc như vậy nha, nhưng dỗ mãi mà chị không nín, cô phải làm sao bây giờ. Chỉ còn một cách...

" Oaoa...ưm" – Freen im bặc, mở to đôi mắt đẫm nước nhìn em.

Môi của Becky đột ngột áp vào môi của Freen khiến cô nín ngay lập tức, tiếng khóc cũng bị nuốt trở lại vào bụng. Cảm giác này là gì? Môi của em thật là mềm, lại còn rất ngọt nữa, sao từ trước đến giờ cô không biết vậy nhỉ, còn ngọt hơn cả kẹo. A, trái tim của cô, sao lại đập nhanh như vậy, hình như nó đang reo lên rất vui sướng thì phải. Ấm quá, cảm giác này thật ấm, lại rất dễ chịu, nó là gì vậy? Thật sự rất đặc biệt, nó khiến cô không hề muốn rời ra một chút nào. Nỗi đau và uất ức lúc nãy của Freen cũng vì nụ hôn này mà biến đâu mất, chỉ còn cảm thấy được sự ngọt ngào, ấm áp và hạnh phúc đang từ từ lan tỏa mà thôi.Nhắm mắt lại để thưởng thức những hương vị ấy, Freen trong lòng nảy sinh thắc mắc – " Đây có phải là cảm giác "yêu" mà Mon Mon nói không nhỉ? Sao trước đây Becbec không hôn mình như vậy? Thật thích"

Trong lúc Freen đang tận hưởng và thắc mắc về cảm giác của nụ hôn này mang lại thì Becky lại cảm thấy trong lòng cực kì chấn động. Cô đang làm trò gì thế này, sao tự nhiên lại đi hôn chị như vậy chứ. Cô chỉ biết là cô rất đau lòng và không muốn nhìn thấy chị khóc, rồi đột nhiên có cái gì đó thôi thúc cô...và rồi môi cô chạm vào môi chị...nhưng, hành động này nó...nó có phải là rất không đúng hay không?

Nhưng Becky cảm thấy cách này thật có hiệu quả, chị đã nín khóc. Tuy nhiên, đến lúc cô muốn rời khỏi đôi môi ấy thì không hiểu vì sao lại không thể. Cảm giác này là gì vậy? Cô cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể khiến trái tim cô như bị điện giật, nó đập rất nhanh, lại còn có cả cảm giác tê rần và ngứa ngáy đến khó chịu. Không hiểu sao cô cảm thấy đôi môi của chị rất có sức hút, nó khiến cô không thể rời ra, như kéo cô thêm gần lại, như dụ dỗ cô ngày càng lún sâu vào sự cám dỗ ngọt ngào của nó.

Hai đôi môi vẫn như thế dây dưa mãi, không một ai chịu tình nguyện tách ra cho đến khi một tiếng sấm vang lên kéo theo là cơn mưa ào ào trút xuống.

Becky như thoát khỏi giấc mộng, lý trí một lần nữa quay về, giật mình tách khỏi đôi môi ấy, cô đỏ mặt lúng túng và hoang mang nhìn chị nói

" Mưa...mưa rồi, chúng ta nhanh vào nhà thôi"

Nói xong, không đợi Freen kịp phản ứng đã lật đật sải bước thật nhanh như muốn trốn chạy khỏi tình trạng lúc này. Cô...thật sự bị điên rồi, cô sắp phát điên rồi.

" Becbec, chờ chị với"

Freen có phần hơi hụt hẫng khi đột nhiên đôi môi của Becky rời đi vì cô chưa hưởng thụ vị ngọt đủ mà, Becbec của cô tánh kì quá đi, không biết sau này có còn được hôn như vậy nữa không nhỉ? Thấy em gấp gáp muốn chạy vào nhà tránh mưa cô cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhưng kì quá, sao cô càng đuổi thì em chạy càng nhanh vậy, lạ ghê...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật