CẤM KỴ ( FreenBecky )

Chap 10



                                   
                                         
                     

" Becbec à, Becbec ơi"

                     

Tiếng mưa vẫn rơi rả rích ngoài sân, hai chị em họ Amstrong ngồi trên sofa xem tivi nhưng đầu óc của Becky sớm đã không còn ở chỗ bộ phim nữa rồi, cô đang mãi suy nghĩ về cảm giác của nụ hôn lúc nãy. Nó khiến cô cảm thấy bối rối, lo lắng và nhiều hơn là sự sợ hãi. Cô dường như sắp phát hiện ra một thứ đã rất lâu rồi cô không để tâm tới, một câu trả lời nào đó vừa lướt ngang qua đại não của cô, nhưng nó là gì chứ...nó là gì?

                     

" Becbec....." – Freen kêu mãi mà em vẫn không chút nào chú ý đến cô khiến cô có chút cảm giác vừa ức vừa buồn. Từ lúc ở ngoài vườn vào đây em thật lạ, đầu tiên là lúng túng khó hiểu, sau đó lại không thèm chú ý tới cô, cô kêu mà em vẫn không thèm phản ứng gì hết, cô nhớ là cô có làm gì không ngoan đâu chứ.

                     

" Trời ơi, chị im lặng một chút được không" – Becky đang bận đuổi theo suy nghĩ, sắp bắt kịp được câu trả lời rồi nhưng Freen nào có để cô yên, cứ nắm lấy cánh tay cô lắc lắc, miệng thì không ngừng kêu tên cô khiến cô không thể nào tập trung được. Bực mình, cô cáu gắt.

                     

"..." – đột nhiên bị em lớn tiếng, Freen như đứa trẻ nhỏ bị mẹ la mắng, lùi ra một góc rồi ngồi co rút người, bắt đầu mếu máo, ánh mắt to tròn nhìn em xen lẫn chút buồn bã và sợ sệt. Chắc cô lại làm gì khiến em tức giận mất rồi.

                     

Nhìn thấy biểu hiện đáng thương của chị, Becky bực bội vò đầu mình khiến cho mái tóc bị vò cũng trở nên hơi rối. Cô đang làm cái gì vậy, tự nhiên khi không lại lớn tiếng với chị, nghĩ lại hành động lúc ở ngoài vườn, còn có hành động lúc này, cô có cảm giác như mình sắp điên đến nơi rồi, toàn làm những chuyện kì quặc. Nhích lại gần chỗ chị đang ngồi, Becky nhẹ nhàng nói

                     

" Xin lỗi chị, là em không đúng, không nên lớn tiếng với chị như vậy, đừng giận Becbec nha"

                     

" Chị không có giận Becbec, là do chị không ngoan nên làm cho em tức giận" – Freen lắc đầu, buồn bã nói.

                     

" Không phải, Freen rất ngoan, chẳng qua là Becbec đang phải suy nghĩ một số chuyện nên cần yên tĩnh một chút, chị có thể im lặng một chút không?" – Becky tiếp tục vỗ về.

                     

" Ngaz, chị sẽ im lặng" – Freen nghe nói em không tức giận thì vui vẻ gật đầu.

                     

" Becbec biết chị của em là ngoan nhất mà" – Becky mỉm cười vuốt ve gương mặt của Freen.

                     

Thấy chị không còn buồn như lúc nãy thì cô cũng không khỏi nhẹ nhõm cười, nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu thì tay cô đột nhiên chạm trúng vào đôi môi mềm mại của chị khiến cô khựng lại, trái tim khẽ run lên...đôi môi này, lúc nãy cô đã hôn vào đôi môi này, mềm mại, ngọt ngào và ấm áp. Từng chút rồi từng chút, ngay cái khoảng khắc đó, khi môi của cả hai chạm nhau, cô nghe tim mình chấn động, từng tế bào giác quan trên cơ thể điều như bị điện giật, không ngừng run rẫy cùng trái tim. Nó cứ như một viên nam châm, mạnh mẽ hút lấy cô, khiến cô không có chút sức lực nào sức chống cự, chỉ có thể từ từ chìm vào vị ngọt của nó.

         
                   

Dời tầm mắt đến gương mặt xinh đẹp của chị, cô cảm thấy ngoài việc muốn che chở cho chị thật tốt, trong lòng cô vẫn sinh ra một cảm giác khác, đó là muốn giữ lấy, muốn chiếm hữu, muốn chị mãi ở bên cạnh cô, muốn chị chỉ vì cô mà vui vẻ, muốn chị và cô mãi mãi như thế này...cô phát hiện ra, chỉ có chị mới khiến cô cảm thấy thực vui vẻ, mới khiến trái tim cô không nhịn được mà đập liên hồi, mới khiến cô cảm thấy hạnh phúc, bình yên và ấm áp. Cảm giác này là...

" Để xem nào,cảm thấy như bị điện giật khi vô ý chạm vào môi nhau, hạnh phúc khi ở bên cạnh người đó, muốn ở cạnh người đó suốt đời...có phải em đang yêu người đó hay không?" – câu nói của một cô diễn viên nào đó vang lên trong tivi.

" Đoàng"

Một tiếng nổ vang lên trong tâm trí của Becky, cô hoảng hốt đến tột độ khi vô tình nghe câu nói ấy, cô như tìm được câu trả lời cho những cảm giác sau chừng ấy năm của mình. Yêu...cảm giác này chính là yêu sao? Là cảm giác yêu một người mà người ta vẫn thường nói sao? Cô...yêu chị sao?

" Becbec ơi...sao dạ?" – Freen thấy biểu tình hoang mang hiện rõ trên gương mặt của em thì lo lắng, giọng nói ngọt ngào có chút trẻ con nhưng đầy quan tâm hỏi.

Becky nhìn ánh mắt ngây ngô đang lo lắng cho mình kia, nỗi sợ hãi trong lòng cô ngày một lớn dần lên, khi nghe đến giọng nói đầy quan tâm của chị, trái tim cô giật thót như người vừa làm chuyện gì có lỗi bị biết được, nó khiến cô chỉ muốn trốn chạy ngay lập tức. Và hành động đi kèm suy nghĩ, cô hoảng loạn bật dậy, không màng đến tiếng gọi của chị chỉ biết đâm đầu bỏ chạy một mạch về phòng rồi khóa chặt cửa, tay chân không chút sức lực ngồi phịch trên nền đất.

Cô yêu chị sao? Không thể nào, làm sao có thể như thế, cô với chị đều là con gái, hơn nữa lại còn là chị em ruột, sao cô lại có cái ý nghĩ bệnh hoạn như vậy chứ? Không...cô không tin đây là sự thật, cô không thể nào chấp nhận được việc này. Nhưng...phải giải thích như thế nào đây, cảm giác đó, ý nghĩ đó, điều mà trái tìm mách bảo đó...cô phải giải thích thế nào đây? Đau đớn, trái tim cô như bị ai đó hung hăng cầm dao cắt vào, đau đến nỗi cô không còn chút sức lực nào để hét lên. Cô cảm thấy tuyệt vọng với chính bản thân của mình. Sao lại như thế, tại sao cô lại có thể đi yêu chính chị gái của mình như vậy, tại sao?

Điên rồi, Becky cảm thấy mình thật điên rồi, sao lại có cái ý nghĩ đó , tình cảm của cô như thế nào lại trật đường ray. Vốn dĩ cô luôn nghĩ là do tình cảm chị em thân thiết nên mới có cảm giác như vậy, nhưng đến khi tự chính bản thân tìm được lời giải đáp, cô không ngờ tình cảm này của cô thực chất đã đi quá xa cái ngưỡng gọi là tình chị em mất rồi. Nó vượt khỏi tầm kiểm soát của cô và phát triển ngày càng mạnh mẽ từ lúc nào mà cô đâu có hay.

" Becbec ơi, em sao dạ, mở cửa cho chị đi Becbec, em không khỏe hả? Em ơi, em có nghe chị gọi hông?" – giọng nói ngây ngô đầy quan tâm của Freen vẫn kiên nhẫn vang lên bên ngoài cửa phòng của em.

Nghe tiếng nói của chị, Becky không khỏi đau lòng mà bật khóc cho đoạn tình cảm bế tắc này của bản thân – " Freen, chị ơi... Becbec làm cách nào để có thể đối mặt với chị bây giờ. Em thật sự sai rồi, em không biết từ lúc nào lại có cái suy nghĩ điên rồ đó, sao em lại có thể đi yêu chính chị ruột của mình như vậy. Vốn biết đoạn tình cảm này là luân loạn, là bị thế nhân mãi mãi chê cười nhưng em không có cách nào để thoát ra nữa rồi. Chị ơi, em phải sao gì bây giờ, làm sao để ngừng lại đoạn tình cảm oái oăm này bây giờ, Becbec của chị là đồ bệnh hoạn có phải hay không? Chị ơi, cứu em với, em không thể tìm được phương hướng nữa rồi."

                 
                   

" Nhị tiểu thư, cô có sao không ạ, tôi gọi bác sĩ về khám cho cô nhé" – Bà quản gia đang cùng cô bếp chuẩn bị bữa tối thì Freen ở đâu đột nhiên hối hả chạy vào, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi, ầm ĩ nói Becbec – cũng tức là nhị tiểu thư bị bệnh, không chịu mở cửa phòng. Thấy đại tiểu thư gấp gáp đến nổi tay chân, lời nói cũng hoảng loạn khiến cho bà cũng cảm thấy quýnh quán, lập tức cùng đại tiểu thư đến phòng của nhị tiểu thư để xem thử.

" Không sao, con không có việc gì, chỉ hơi mệt một chút, không cần gọi bác sĩ đâu ạ" – Becky nghe bà quản gia nói mời bác sĩ, không muốn lại thêm rối ren, hơn nữa, vào lúc này cô thật sự không muốn gặp ai nên trả lời bà, nhưng có ai mà không nghe ra, giọng nói của cô có bao nhiêu phần vô lực, yếu đuối.

" Nhưng giọng của tiểu thư...hay để tôi mời bác sĩ đến khám cho chắc nhé" – bà quản gia lo lắng nói.

" Con không sao, bây giờ con chỉ muốn yên tĩnh ngủ một chút thôi" – cô nói.

" Vâng, vậy tôi không làm phiền tiểu thư nữa, có gì cần xin tiểu thư hãy gọi tôi" – bà quản gia nói, trong lòng cũng an tâm một chút vì bà biết trước giờ Becky không phải là người khiến cho người khác phải lo lắng, cô luôn biết cách tự chăm sóc bản thân.

Ngược lại với bà quản gia, Freen trong lòng vô cùng lo lắng và khó chịu, Becbec của cô bị bệnh rồi, cô không muốn em bệnh một chút nào hết, nhưng em không mở cửa cho cô vào, cô phải làm sao bây giờ, cô thật muốn nhìn thấy em. Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt một lần nữa, cô buồn bã ngồi xuống trước cửa, cảm thấy bên trong thật im lặng, cô bên ngoài cũng không dám làm phiền vì em đã nói là em muốn được yên tĩnh mà. Freen rất ngoan, ngồi im bên ngoài không hề nháo một chút nào, chỉ lặng lẽ đan hai bàn tay vào nhau, dựa đầu vào cánh cửa, cố gắng cảm nhận và lắng nghe người bên trong đang làm gì, có thật là không sao hay không.

Cứ như vậy một lúc thật lâu, đến nỗi khắp người của Freen đã muốn tê cứng, cô thật sự không thể nhịn nổi nữa, lòng cô thực khó chịu, cô muốn nhìn thấy em mà, sao cô lại phải ngồi đây mãi thế. Hay là cô từ chỗ bà quản gia lấy chìa khóa phòng của em, sau đó thì có thể mở cửa vào nhìn thấy em rồi. Chắc em lúc này ngủ rồi, cô sẽ im lặng mà, chỉ nhìn em một lát cho thỏa lòng mà thôi, cô sẽ không làm em thức giấc đâu. Nghĩ là làm, Freen nhanh chóng thực hiện kế hoạch, từ chỗ bà quản gia lấy được chìa khóa phòng của em, cứ thế rón rén mở cửa lẻn vào.

" Cạch" – tiếng chốt cửa bị mở vang lên khiến Freen hết hồn, quay sang nhìn thấy em vẫn còn nằm im trên giường thì thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại lần nữa, cố đi chầm chậm để không phát ra tiếng động, bước lại gần em.

" Là chị phải không?"

Tiếng nói yếu ớt phát ra từ người trên giường khiến cho Freen giật mình, tim xém chút muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô gãi gãi đầu bối rối, sợ em lại tức giận vì cô không ngoan, lắp bắp trả lời:

" A.... Becbec......em thật...thật thông minh, chị...chị không phải là cố ý không nghe lời em, chỉ là....chỉ là......" – chỉ là cô muốn nhìn thấy em vẫn ổn thì cô mới yên lòng mà thôi, có điều, lời này chưa kịp nói ra, đã thấy em ngồi dậy, ánh mắt hiện lên tia buồn bã và mệt mỏi nhìn cô lên tiếng nói, giọng khàn khàn

" Freen, chị lại đây..." – Becky vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.

Freen thấy em không tức giận thì mỉm cười bước đến, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh em, ánh mắt lo lắng nhìn em hỏi:

" Becbec không khỏe sao? Becbec có sao hông, sao mắt lại đỏ nè"

Mỗi một lời quan tâm của chị đều như chạm vào tận sau trong tim cô, khiến trái tim cô càng thêm nhức nhối, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt lại tràn ra vì nỗi đau ấy, Becky tựa vào vai của chị nhắm mắt, giọng nhẹ đến nỗi chỉ có mình cô mới nghe thấy

" Chỉ một chút thôi, cứ như lúc này, một chút nữa thôi"

Freen loáng thoáng nghe không rõ em nói cái gì, muốn hỏi em nhưng thấy em đã nhắm mắt từ lúc nào, nghĩ em đã ngủ nên cô không dám làm phiền, chỉ biết ngồi thật thẳng lưng để em có thể thoải mái dựa vào. Được ở bên cạnh em thế này, đầu óc Freen bỗng trở nên trống rỗng, lòng lại khẽ vui, cảm giác bình yên đến lạ. Thời khắc này với cô có biết bao nhiêu tốt đẹp, tâm cũng vì thế mà trở nên thoải mái hơn.

Becky tất nhiên không hề ngủ, cô chỉ là đang nhắm mắt, muốn hưởng thụ cái cảm giác bình yên lúc này. Cô dặn lòng mình chỉ một chút thôi, chỉ hôm nay thôi hãy để cho cô tham lam một chút, để cô được sống với tình cảm thật của chính mình, được tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc khi ở cạnh người mình yêu đang tràn ngập trong trái tim nhỏ bé. Chỉ hôm nay thôi, khi cô nhận ra được tình cảm của mình, hãy cho cô một lần được điên rồ, ngu ngốc hoang tưởng rằng cô và chị có thể ở bên cạnh nhau với tư cách là người yêu, chị chính là người mà cô dành trọn trái tim để yêu mà không phải hối tiếc bất kì điều gì. 

Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, sau ngày hôm nay, cô sẽ cố gắng học cách chấp nhận và quên đi, dù bản thân có phải đau khổ thế nào nhưng cô chắc chắn mình sẽ làm được hay ít ra cô sẽ cố gắng giấu đi đoạn tình cảm này. Ngày mai, tình yêu này của cô sẽ không còn nữa, cô vẫn sẽ xem chị như một người chị gái, chị sẽ mãi mãi là người chị gái mà cô hết mực yêu thương và che chở, còn cô sẽ mãi là cô em gái Becbec của chị,  nói không chừng sau này chị sẽ có gia đình riêng, rồi sẽ có một chàng trai chấp nhận thay cô chăm sóc cho chị, mọi thứ rồi sẽ vẫn đi vào đúng quỷ đạo của nó mà thôi.

Có thể cô cũng sẽ tìm được một người yêu thương cô để cô trao thân gửi phận, cũng có thể suốt đời này trái tim của cô sẽ mãi chỉ hướng về một người, nhưng không sao, chỉ cần chị hạnh phúc, cô cũng sẽ hạnh phúc, dù sao đi nữa, chỉ cần có thể bảo vệ cho chị hết thảy mọi thứ, cô bằng lòng để trái tim này chết theo đoạn tình cảm oan nghiệt kia. Đau lòng lắm chứ, nhưng những ảo tưởng về một tình yêu hạnh phúc của cô chỉ có thể mãi dừng lại vào ngày hôm nay thôi.

Cô và chị....mãi chỉ có thể là chị em.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật