[ĐM] Con Hamster Cuối Cùng Của Đế Quốc

Chương 9: Ăn cá



【 Không được rồi, tui chờ không được, khó chịu quá đi, chỉ cần tưởng tượng đến ấu tể trong lòng liền ngứa ngáy khó nhịn, tui muốn chết quá! QAQ 】

【 +1, tui ngồi chờ ở đây một tuần rồi,website của viện nghiên cứu khoa học hình như chết rồi 】

【 Lông xù! Chắc chắn đó là lông xù, mỗi ngày tui đều tưởng tượng ra bộ dáng tiểu ấu tể ô ô ô ô】

【 Anh trai của tui còn không nói cho tui biết, bởi vì bọn họ hạ lệnh cấm, một chút đều không thể tiết lộ! Cho nên ngày hôm qua anh ấy trở về tiền tuyến, tui đi đến nhà anh ấy để mang thức ăn 】

【 Ngày đó, thiếu tướng Arnold đi, đại lão Hứa Giác cũng đi, người của Hoàng thất cũng đi, vì cái gì tui không được đi???】

【 Lầu trên từ từ! Tui cũng muốn đi! 】

【 Người nào đó viết thư cầu viện nghiên cứu khoa học thả ra một chút tin tức đi, bằng không tui liền chạy đến viện nghiên cứu khoa học nói tiến sĩ Keikatsu đối với tui bội tình bạc nghĩa!! 】

【 Cái này hơi bị tàn nhẫn, nhưng chúng tui ủng hộ cô!!! 】

***

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Thiếu tướng Arnold bất ngờ đi đến trước viện nghiên cứu khoa học, dư luận trên mạng đang không ngừng sôi sục, suy đoán về tiểu ấu tể đang được mọi người thảo luận, mỗi người đều đang chờ tin tức từ chính phủ.

Tin tức về tiểu ấu tể thậm chí còn lan đến Liên bang cách vách, sự tình liên quan đến ấu tể đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, nhưng tất cả những gì được biết chỉ là suy đoán và không có gì đáng tin cậy, sau đó, niềm vui vì chào đời của tiểu ấu tể cũng phai nhạt dần.

Keikatsu ra lệnh cho mọi người giữ bí mật, không được tiết lộ dù là một nửa thông tin về tiểu ấu tể, và họ thậm chí không thể thương lượng về việc khi nào công khai sự tồn tại của tiểu ấu tể

Các chuyên gia y tế được phái đến cũng đã đóng quân tại viện nghiên cứu khoa học để theo dõi tình trạng của tiểu ấu tể 24/24 để đảm bảo an toàn cho nó, nhưng đối với tiểu ấu tể hoàn toàn xa lạ này, ngoài những thông tin mà họ đã biết, phần còn lại vẫn như cũ yêu cầu bọn họ cần phải chậm rãi tìm hiểu

Vì vậy, họ vẫn phải tìm cha mẹ của tiểu ấu tể, xác định rằng họ không xem nhẹ việc ấu tể trưởng thành trong quá trình chuẩn bị công việc, cho nên bất luận thế nào, không lâu sau, tất cả bọn họ sẽ phát ra tin tức về sự xuất hiện của tiểu ấu tể

Keikatsu liếc nhìn Hotsearch trên Tinh Võng, sau đó nhìn đến TOP 1 bình luận, cười lạnh nói: "Bội tình bạc nghĩa? Ngươi đến đây, ta sẽ chuẩn bị lều cho ngươi sống trong một hoặc hai năm!"

Mấy ngày nay Anorld bận rộn công việc, rốt cuộc không thể không rời khỏi tiểu ấu tể, trở về xử lý công việc của mình, sau khi xử lý xong công việc, gấp không chờ nổi mà chạy về Viện nghiên cứu khoa học

Có thể nói, ngoại trừ giờ làm việc, Thiếu tướng Arnold không được mọi người nhìn thấy.

Trong khoảng thời gian này, cũng có không ít người mang theo đầu óc lung tung rối loạn sự tình làm hắn vô cùng ngột ngạt, Arnold và những đồng nghiệp của hắn luôn có cảm giác rằng việc làm gián đoạn hắn tan tầm là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Duy chỉ Phó quan Sean biết hắn cái gì cũng không để bụng cũng như thiếu tướng hằng ngày đi đâu và làm gì

Giống như hai ngày trước, Arnold sau khi tan sở liền mất chỉ mười phút chạy tới viện nghiên cứu khoa học, nhưng lại không có tiểu ấu tể thường ngốc trong khu vực rải đầy gỗ vụn nhìn hắn

Những ngày này, tiểu ấu tể đã rất gần gũi với hắn, trước khi Arnold tạm thời bị mắc kẹt trong công việc, Keikatsu đã đích thân xuất trận cho tiểu ấu tể ăn, hơi thở xa lạ đã khiến cho tiểu ấu tể sợ đến mức trực tiếp trốn trong một căn phòng nhỏ tới nửa ngày

Trên thực tế là bị bàn tay đột ngột vươn ra dọa đến - Tống Trường An: "..." Trái tim nhỏ của tui hình như có chút yếu ớt thì phải???

Kể từ đó trở đi, cho dù là lúc không có Arnold, Keikatsu cũng chỉ có thể ngồi xổm nhìn người khác hỗ trợ tiểu ấu tể ăn cà rốt, trái lại người dọa đến tiểu ấu tể là hắn đây lại không có tư cách cho ấu tể ăn

Nói ra cũng khổ, Tống Trường An thân là một con Hamster lông vàng tham ăn, ở chỗ này cư nhiên lại có không ít đồ ăn ngon

Ngoại trừ sữa bò cùng cá rồi, còn có một ít ngũ cốc cho cậu ăn đỡ thèm, cậu sẽ không thể ăn ngon miệng, thậm chí đến bánh quy đều không có

Ăn liên tù tì một tuần, cậu bắt đầu chán cà rốt rồi

Tống Trường An dậm chân: "Tui muốn ăn thịt, tui muốn ăn thịt! Tui muốn ăn thịt gà, thịt bò, thịt cá! Thật nhiều thật nhiều thịt cơ!

Nhưng tiếc nuối chính là không ai có thể nghe hiểu được cậu đang nói gì, ngay cả Arnold cũng vậy, chỉ biết xoa xoa đầu tiểu ấu tể hoạt bát sau đó đẩy mông cậu ý chỉ đi chơi

Tống Trường An: "Các người đều không hiểu tui!"

Vì vậy, không có nơi nào để kiếm ăn, Tống Trường An lựa chọn bôn ba ngàn dặm ở bên ngoài, vượt qua những bậc thang cao bò lên trên, cuối cùng đem tầm mắt hướng vào hồ nước nhỏ nơi đang có một con cá bạc thanh thơi bơi lội

Cậu ghé vào bên trong hồ nước xem xét, hồ cũng không phải lớn, cùng lắm cậu chỉ mất hai phút để chạy vòng quanh hồ một vòng, cũng không sâu nhưng bên trong chứa một lượng nhiều cá làm cho Tống Trường An với cái miệng nhạt nhẽo chảy nước miếng

Biết vẫn luôn có người nhìn chằm chằm chính mình, sẽ không làm chính mình xảy ra chuyện, Tống Trường An hít một hơi thật sâu liền nhảy vào trong nước.

Lúc Arnold nghe được một tiếng nước liền biết tiểu ấu tể đang ở chỗ nào, quả nhiên không bao lâu ở tầng hai, tại khu vực hồ nước nhỏ, hắn thấy được thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc.

Hắn có chút lãnh đạm, không hiểu sao nhiều người chăm sóc tiểu ấu tể nhưng nó lại nhảy xuống nước, hồ không lớn cũng không sâu nhưng tiểu ấu tể lại nhỏ quá, rất dễ xảy ra tai nạn.

Chỉ là chờ đến lúc hắn nhìn thấy rõ hết thảy sự việc, Arnold đang lạnh như băng mặt bỗng nhiên cứng lại

Trong hồ nước trong suất xuất hiện một con ấu tể gầy yếu đang bay, toàn thân ướt nhẹp, lông tơ dán chặt vào da, thoạt nhìn chật vật cực kì, nhưng tại sao lại gọi là bay

Bởi vì tiểu ấu tể ngậm chặt hai quai hàm, giống như một quả bóng cao su nổi trên mặt nước, hai móng vuốt điều khiển phương hướng, lặng yên không một tiếng động bơi tới con cá nhỏ màu bạc bên cạnh, sau đó hai chân trước gắt gao bám chặt lấy thân cá, thay đổi phương hướng đến bờ hồ

Mà lúc này, trên bãi cỏ màu xanh lá đã có năm sáu con cá nhỏ màu bạc nằm lên, xem ra trước khi hắn tới thì tiểu ấu tể đã đi đi xuống nước được một lúc

Khó trách tiểu ấu tể lại tùy ý phiêu lưu ở trong nước, nguyên lai là do còn có chiêu thức này

Arnold giật giật khóe miệng, nghiêng người vòng đến một bên đẩy rào chắn đi vào, trước tiên vẫy vẫy tay trên bãi biển cho tiểu ấu tể thấy, sau đó vớt tiểu hài tử ướt sũng đi ra.

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Tống Trường An mới vừa một miệng đầy, nâng túi má tràn đầy không khí, lập tức thở ra một hơi sạch sẽ, giống như bóng cao su.

Ngồi xổm trong lòng bàn tay của Arnold, Tống Trường An xoa xoa gương mặt của chính mình, nghẹn khí lâu như vậy làm mặt cậu có chút mỏi

Nhưng giây tiếp theo, cậu trơ mắt nhìn con cá nhỏ màu bạc dãy một chút, theo lòng ban tay của Arnold trượt xuống, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, bơi vào trong nước

Tống Trường An bối rối chậm rãi ngẩng đầu, dùng cặp mắt hạt đậu đáng thương nhìn Anorld trước mặt.

Một phút sau, Arnold đem theo một con ấu tể ướt nhẹp cùng một dĩa cá nhỏ rời khỏi khu vực ao cá, đem ấu tể đặt ở hàng rào nhỏ, Arnold lấy khăn lông đi tới lau sạch nước trên người

Do có khăn lông mềm mại, nước trên người Tống Trường An cơ hồ đã khô một nửa, sau đó ghé vào lòng bàn tay của Arnold để hắn thổi lông cho bản thân

Làn gió ấm áp thổi đi hơi lạnh trên người, sau đó thành công làm Tống Trường An hắt xì một cái

Tống Trường An: "..."

Arnold: "..."

Arnold tiếp tục thổi gió, nói với người bên cạnh: "Trường An hình như có chút cảm lạnh, hỏi bọn họ nên làm thế nào."

Tống Trường An nằm bò không dám động đậy, cảm giác chính mình bởi vì thèm ăn cá mà sinh bệnh, có chút tội lỗi với người chăm sóc, cũng bởi vậy, lúc Arnold đem cậu lật qua lật lại để thổi bụng cậu cũng không phản kháng.

Tống Trường An: "Tui chỉ là một tiểu ấu tể, muốn nhìn thì nhìn đi, tui còn nhỏ, tui không hiểu gì hết"

Cũng may, sau khi cậu hắt hơi một cái, mãi cho đến khi lông lại xoa tung trở về bộ dáng cũ, nửa điểm cũng không nhìn ra bộ dáng chật vật lúc trước thì vẫn không có cái hắt xì thứ hai

Cảm giác chính mình bình an không có việc gì, Tống Trường An giãy giụa từ lòng bàn tay của Arnold bò đi xuống, chạy tới cái mâm đựng cá nhỏ bên cạnh, chỉ vào hai con cá đang nhúc nhích rầm rì kêu.

Arnold bỗng hiểu ra ý tứ của tiểu ấu tể, liền lập tức đem cá đến phòng bếp

Cũng không biết tiểu ấu tể vì cái gì muốn ăn cái này, thứ này tuy rằng có thể ăn, nhưng lại không thể ăn, bọn họ bỏ vào hồ nước nhỏ cũng là dùng để làm đồ trang trí.

Bất quá nếu là ý của tiểu ấu tể, bọn họ cũng sẽ thỏa mãn.

Đang ở chờ đồ ăn ngon trở về - Tống Trường An gặm gặm cà rốt, có chút ghét bỏ chẹp chẹp miệng, coi như món khai vị trước bữa tiệc lớn

Nhưng cậu không nghĩ tới chính là, Arnold lại về rồi, hắn mang theo ống tiêm quen thuộc, bên trong lại không phải sữa bò màu trắng, mà là một thứ gì đó đen nhánh.

Tống Trường An theo bản năng lui về phía sau một bước, mặc kệ thấy thế nào, thứ này giống như đều là cho cậu uống.

Quả nhiên cậu liền trơ mắt nhìn ống tiêm một đầu bị đưa tới ngoài miệng, chỉ nghe mùi thôi cũng biết là vô vùng kinh khủng.

Tống Trường An xù lông, nháy mắt liền chạy đi, đem ý đồ cho cậu ăn đồ ăn không tốt của Arnold ném ở sau người.

Nhưng mới chạy ra hai bước, cậu lại bị ôm trở lại

Tống Trường An: "Tui tui tui chẳng lẽ không phải ấu tể sao? Anh sao lại có thể cưỡng bách tui?"

Nghe tiểu ấu tể rầm rì kêu, Arnold hơi hơi mỉm cười, "Trường An, thuốc vẫn là phải uống, đây đều là vì muốn tốt cho em".

Vì tiểu ấu tể có sức khỏe tốt nên quá trình uống thuốc là không vi phạm luật bảo vệ ấu tể, rốt cuộc có vẻ như việc kháng cự uống thuốc hình như chỉ là thiên tính của tiểu ấu tể

Tống Trường An khóc chít chít nhận mệnh, há mồm tùy ý Arnold đem thuốc màu đen đẩy vào trong miệng.

Vẻ mặt đau khổ - Tống Trường An chớp chớp mắt, hương vị như thế nào giống như hơi bị ngọt ngào?

Lại uống một ngụm xác nhận, Tống Trường An thả lỏng cơ mặt, sau đó lại không tự giác túm lấy ống tiêm bắt đầu uống ừng ực ừng ực.

Chờ uống xong rồi, Tống Trường An còn có chút thèm: "Không thể không nói, thuốc này thật thơm, nếu có thể tui muốn uống nữa".

Arnold xoa xoa cái đầu nhỏ, nhìn cậu duỗi móng vuốt lau lau miệng lại lau lau mặt, chòm râu run lên, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn thở ra nằm trên mặt đất.

Arnold, "Về sau không cần đi xuống, biết không? Muốn ăn cá thì nói với ta, ta giúp ngươi bắt"

Tống Trường An gật gật đầu, rầm rì hai tiếng, ở trên tay hắn cọ cọ.

--------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trường An: "Bài bắt cá Thần Khí của Hamster lông vàng, song tua bin điều khiển, hai chân sau bắt, một cú bắt chỉ có chuẩn, ngươi có muốn thử không?"

Cá nhỏ màu bạc: "Ta cảm ơn ngươi"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật