[ĐM] Con Hamster Cuối Cùng Của Đế Quốc

Chương 8: Củ cà rốt mê hoặc



Trước kia, Tống Trường An không yêu thích cà rốt lắm, tuy nhiên cũng không bài xích, thấy thì ăn thôi, cũng sẽ không cố tình nhớ tới đi mua, chỉ là hiện giờ cậu đối với khối cà rốt trong lòng ngực lại vô cùng nhiệt tình yêu thương, cảm giác chính mình trước nay đều không có ăn qua củ cà rốt nào thơm ngon như thế.

Nhưng bụng cậu đã hết chịu nỗi rồi, trước mắt còn ba khối cà rốt hoàn hoàn chỉnh chỉnh không góc chết, mà khối trong ngực cũng mới ăn chưa đến một phần ba đã no.

Nhìn chằm chằm khối cà rốt vài lần, Tống Trường An lại nhìn xuống bụng, cứ như vậy kết thúc có điểm không cam lòng, phải làm sao đây?

Tống Trường An hung dữ cắn một ngụm, đem cà rốt ngậm ở trong miệng, lâu lâu lại cắn một ngụm. Cậu tự hỏi bây giờ phải làm sao. Miệng theo bản năng giật giật, sau đó cậu không còn phản ứng như trước, cà rốt trong miệng bỗng nhiên bị đẩy đến một nơi xa lạ

Cậu ngẩng đầu lên.

Tống Trường An: "...." Hình như tui quên mất trong miệng mình còn hai túi má

Cậu cố gắng đem khối cà rốt to cắn thành từng miếng nhỏ nhét vào một bên túi má, rất nhanh má bên trái liền phồng lên

Chỉ có điều, mới nhét mấy miếng, Tống Trường An lại ngây ngẩn cả người

Hamster lông vàng thích nhất là đem đồ ăn giấu trong túi má, sau đó tìm đến nơi không người để cất giữ thức ăn trong miệng hoặc nhổ ra để từ từ hưởng thụ, nhưng cậu lại không giống vậy

Nếu như cậu chân chính là hamster lông vàng thì có thể tàng trữ đồ ăn, nhưng nhổ ra ăn lại thì cậu không thể

Nghĩ như vậy, Tống Trường An ngơ ngẩn nhìn khối cà rốt trong lòng ngực, đột nhiên có cảm giác không muốn ăn nữa

Lạch cạch một tiếng, củ cà rốt bị ném xuống, Tống Trường An vươn móng vuốt nhỏ đẩy đẩy quai hàm của chính mình, chuẩn bị đem mấy khối cà rốt kia nhổ ra

Nhưng mà cậu vừa mới đẩy một chút, liền có một đốt ngón tay xuất hiện bên cạnh , gõ gõ vành chén, cậu nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện cái tay kia đang chậm rãi tới gần,  lót phía dướt mông cậu, đem cận nâng lên

Tống Trường An vừa ngẩng đầu liền thấy được mặt của Arnold, lúc này trên mặt đối phương tràn đầy lo lắng, dùng đầu ngón tay cẩn thận đụng vào gương mặt cậu, cách một lớp da mỏng có thể cảm nhận rõ ràng được mấy khối cà rốt bên trong.

Arnold, "Trường An, bị làm sao vậy? Có đau không?"

Đám người Keikatsu cũng lo lắng thò qua, không biết tiểu ấu tể tại sao lại như vậy.

Bởi vì nửa bên túi má chứa mấy khối cà rốt mà phồng lên rõ ràng -  Tống Trường An: "..."

Dù sao giải thích bọn họ cũng nghe không hiểu, Tống Trường An ngồi xổm trong lòng bàn tay của Arnold, lại bắt đầu đẩy quai hàm của chính mình.

Vì thế mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm , một khối lại một khối cà rốt từ trong miệng nhỏ của tiểu ấu tể rơi ra, Arnold cùng Keikatsu ở gần nên có thể nhìn rõ ràng tiểu ấu tể há miệng, bên trong còn xuất hiện thêm một cái miệng nhỏ khác, những cái khối cà rốt đó lúc trước đúng là giấu ở bên trong.

Arnold duỗi tay chạm chạm gương mặt của tiểu ấu tể, kinh ngạc cảm thán nói, "Thật là thần kỳ ."

Sau khi có thể trải nghiệm quá nhiều tự do, Tống Trường An sẽ không bao giờ hài lòng với việc chỉ chờ đợi bàn tay của đối phương, thứ cậu theo đuổi chính là sự tự do của tâm hồn!

Vì vậy, sau khi để lại vài khối cà rốt dính nước bọt của bản thân trong lòng bàn tay của Arnold, Tống Trường An xoay người sờ ngón tay bên cạnh, muốn đixuống.

Tống Trường An: "..." Mình căn bản còn không nhìn tới mặt đất.

Móng vuốt nhỏ nắm chặt, sợ chính mình ngã xuống, nhưng nghĩ đến việc đi xuống, Tống Trường An quay đầu nhìn Arnold, duỗi móng vuốt hướng phía dưới chỉ chỉ, nhưng khi tay đối phương khẽ động, phản xạ có điều kiện liền thu móng vuốt lại để ổn định cơ thể, nhưng cậu không có sức.

Arnold không đành lòng làm cậu đợi lâu, cũng không nghĩ cậu sợ hãi, thuận theo đem tiểu ấu tể thả xuống.

Tống Trường An vừa ăn xong liền lấy lại tinh thần, vừa rơi xuống đất liền vui vẻ chạy vòng quanh, chờ cậu lần thứ hai kiệt sức trở về, hàng rào nhỏ bên trong đã được thay đổi cách trang trí.

Hàng rào bao quanh một khoảng đất trống, trên khoảng đất trống có đặt một chiếc xích đu, trên không treo một chiếc đệm lông nhỏ màu vàng nhạt, khẽ rung rinh.

Tống Trường An trực tiếp đi đến xích đu trước mặt, dùng nửa người leo lên, cậu liều mạng cố gắng, thật lâu sau, rốt cuộc an toàn trèo lên.

Bởi vì có dây xích nhỏ cố định khắp nơi, cho dù Tống Trường An có động đậy, cậu cũng chỉ thỉnh thoảng lắc lắc, không đến mức trực tiếp xoay tròn.

Hồi nhỏ có từng chơi xích đu, Tống Trường An không ngờ rằng mình lại ở trong tình huống này đột nhiên nhìn lại lần thứ hai, nhìn lại quá khứ vui vẻ.

Vừa mới hoảng hốt, Đường Trường An lại mệt mỏi.

Cảm giác hôn mê đột nhiên vây quanh, Tống Trường An mở mắt ra, "Tui đại khái là heo đầu thai, ăn ngủ ngủ ăn, ăn xong còn muốn ngủ."

Thân thể theo bản năng không thể phản kháng, Tống Trường An giãy giụa một hồi, nhận mệnh trèo xuống, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

Bắt chước hoàn cảnh lý tưởng của phòng thay đồ, thường xuyên bị gió thổi nhẹ, kéo chiếc xích đu đung đưa, cuộn tròn trên chiếc đệm vàng mềm mại, tiểu ấu tể hít hít mũi, xoa xoa chóp mũi của chính mình.

Khi hoàng đế bệ hạ đưa hoàng hậu đến viện nghiên cứu khoa học, y chỉ có thể nhìn thấy một tiểu ấu tể lông xù

Theo chiều gió, lông tơ bị lay động, lòng y càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, y không khỏi liếc nhìn khuôn mặt của ấu tể, thật đáng tiếc cho hai người đang tự cao tự đại, nhưng ngay cả bọn họ cũng không có tư cách quấy rầy ấu tể nghỉ ngơi.

Ấu tể trân quý trước mặt, cho dù đứng ở quyền lợi của hoàng đế, cũng bị Pháp luật Bảo vệ Ấu tể của Đế Quốc kìm kẹp, không được làm hại ấu tể, quấy rầy ấu tể ngủ là phạm pháp.

Keikatsu có chút vui sướng khi người gặp họa, "Tiểu Trường An một khi ngủ chính là nửa ngày, chỉ sợ khi ngươi trở về, nó cũng sẽ không tỉnh.".

Hoàng đế Mizuka có chút bất đắc dĩ, với tư cách là lão sư của hắn, tiến sĩ Keikatsu ở trước mặt hắn cũng không câu nệ cái gì.

"Thiếu tướngArnold , nghe nói là ngươi phát hiện này chỉ ấu tể?" Hàn huyên vài câu, hoàng đế Mizuka đem ánh mắt dừng ở một bên mặt vô biểu tình của Arnold.

Ngoại trừ nghi lễ ban đầu, ánh mắt y hoàn toàn rơi vào bé Hamster trên người Arnold, hắn gật đầu, coi như đáp lại.

Hoàng đế Mizuka đối với hắn mà nói, tính tình này cũng là hiểu rõ, nên cũng không có để ý, nói: "Lúc trước, chiến dịch ở Hoài Thạch Tinh ít nhiều có ngươi đi theo, ta tự mình cảm tạ ngươi.  Cảm ơn ngươi đã bảo vệ cuộc sống của mọi người. "

Arnold khẽ lắc đầu, "Bệ hạ ngài không cần như vậy, đây là việc quân nhân đế quốc nên làm.".

Hoàng đế Mizuka lại nói vài câu, nhắc tới ông của Arnold, nói thẳng ông ấy dạy dỗ rất tốt

Hoàng Hậu Sophia ho khan một tiếng, nhéo eo y một cái, tức giận nói, "Khó khăn tới một chuyến, ngươi đem không khí trở nên xấu hổ hết rồi".

Mọi người trong phòng, bao gồm cả bọn họ, đều ở đây vì ấu tể, và Thiếu tướng Arnold cũng nói rõ ở đó để chăm sóc ấu tể, đối với y cũng rất tôn kính, y lại một phát giới thiệu về thượng tướng Savtich mạnh mẽ.

Bị vợ trừng mắt một cái, Mizuka xấu hổ ho khan hai tiếng, ngậm chặt miệng.

Hoàng Hậu Sophia nhìn về phía Keikatsu, "Keikatsu lão sư, tiểu ấu tể gọi là Trường An phải không? Ta có thể vào xem nó được không?".

Keikatsu đối xử với Sophia và đối xử với Mizuka không giống nhau, thái độ ôn hòa rất nhiều, "Đúng, gọi là Trường An, nó được Arnold phát hiện, hắn cùng tiểu ấu tể có quan hệ rất tốt.".

Sophia có chút kinh ngạc, "Thật vậy chăng?".

Arnold,gật đầu nhỏ đến mức hầu như không thể nhận ra, đáy lòng có chút cao hứng khi được kể về mối quan hệ của hắn với ấu tể.

Hắn nhìn Hoàng Hậu Sophia nói, "Vẫn là đừng đi vào, chỉ ở bên ngoài xem đi. Trường An tuy rằng ngủ rồi, nhưng đối với xung quanh vẫn rất mẫn cảm, lá gan cũng nhỏ, khả năng sẽ bị doạ tỉnh.".

Sophia có chút thất vọng.

Cô là thật sự rất muốn có một bé con, chỉ là cho dù vợ chồng bọn họ  dùng hết biện pháp cũng chưa thể làm được.

Từ trước đến giờ, trong lòng cô luôn đè ép xuống khát khao mãnh liệt này, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu ấu tể lông xù này, cô dần bình tĩnh lại.

Cô thật sự rất muốn có thể tận tay sờ tiểu ấu tể.

Mizuka nhìn ra vợ mình có chút thất vọng, ôm lấy bả vai an ủi cô.

Arnold lại nói, "Tuy rằng không thể đi vào, nhưng chúng ta xem video ghi lại lúc Trường An hoạt động".

Đôi mắt Sophia rất nhanh liền sáng lên, tràn ngập chờ mong.

Vì vậy, năm phút sau, Hoàng đế Mizuka, người đứng đầu đế quốc, và vợ của y, Nữ hoàng Sophia, ngồi xếp hàng trên một chiếc ghế dài nhỏ, nhìn Keikatsu cung cấp cho họ một đoạn video, vbị lông xù kích thích nhịp tim đập nhanh.

Bọn họ xem tiểu ấu tể đang ngủ trên xích đu với cái mông to, nhìn chằm chằm vào tiểu ấu tể đang tung tăng nhảy nhót, gần như hoàn toàn bị một mũi tên độc mang tên lông xù bắn trúng, loại này vẫn là vô phương cứu chữa

"Nó tràn đầy năng lượng khi thức dậy, nhưng không ngờ rằng lại ngoan ngoãn như vậy khi chìm vào giấc ngủ", Mizuka nói.

Sophia, "Hy vọng có một ngày, chúng ta cũng có thể có một hài tử như vậy".

Mizuka, "Sẽ có."

Muốn nói sang chuyện khác, Mizuka nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại ở nửa củ cà rốt trên bàn bên cạnh, cầm lấy bẻ thành hai miếng, "Cái này không phải Trường An đã ăn rồi sao? Muốn ăn thử hay không?" 

Y dẫn đầu cắn một ngụm, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi,sảng khoái dị thường, thoải mái tươi mát, "Hương vị cũng không tệ lắm!"

Vì thế, thời gian tiếp theo,  người lãnh đạo tối cao của đế quốc - Hoàng đế Mizuka cùng vợ của mình - Hoàng hậu Sophia ngồi ở băng ghế dài nhỏ ăn luôn  vài củ cà rốt của Tống Trường An.

Đứng ở một bên thấy hết thảy Arnold: "..." Ấn tượng trước đây của hắn  về hoàng thất đều tan nát.

Chờ tới khi Mizuka nên trở về, tiểu ấu tể vẫn như cũ đang ngủ ngon lành, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ, chờ lần sau lại đến nhìn.

Mizuka cùng Sophia không chút do dự từ viện nghiên cứu khoa học lấy đi video quay lại tiểu ấu tể và mấy cây cà rốt rồi rời đi, lên chiếc xe đỗ phía trước còn vẫy vẫy củ cà rốt Mizuka cùng Sophia hướng Keikatsu nói, "Keikatsu lão sư, khi ta làm ở viện nghiên cứu thực vật bên kia có đưa chút ren hoa và rễ cây đến đây.".

Keikatsu mặt đầy hắc tuyến, "Ngươi đi cho ta nhờ, ăn nhanh rồi đóng gói đi, đi mau!".

Sau khi tiễn người trở về, Keikatsu trở lại văn phòng, định đi vào xem tiểu ấu tể đã tỉnh chưa, nhưng ánh mắt lại bất giác rơi xuống một đống rễ cây mỏng màu vàng trong rổ.

Hắn ho khan hai tiếng ý đồ giảm bớt xấu hổ, thừa dịp không ai nhặt lên cắn một ngụm, "Ăn cũng khá tốt.".

Sau khi ăn xong một cây, Keikatsu thõa mãn xoa xoa miệng, lúc đang chuẩn bị lại cầm một cây  nữa, liền thấy Arnold đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.

Keikatsu: "..."

Arnold: "..."

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói, 

Keikatsu: " Nếu ta nói hết thảy đều là hiểu lầm, ngươi có tin không?"

Arnold: "Ta tin"

-----------------------------------------------------------------------

Nói một chút về việc ra chap mới

Tui thì vẫn còn là học sinh và hiện đang học cấp 3 nên việc học khá là nhiều. Hầu như ngày nào cũng học hai buổi, buổi tối còn phải chuẩn bị bài nữa. Nhưng mà tui sẽ cố gắng để tuần nào cũng ra 1- 2 chap cho mọi người

Hi vọng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ

Yêu nhiều ^^


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật