Trò chơi ngôn tình ư? Tôi sẽ phá đảo nó [ AllNam ] ( Countryhumans )

Tệp 7 : Cập nhật trò chơi và vị khách không mời



Đã một tuần trôi qua kể từ lúc cậu về nhà mới, cuộc sống thật thanh bình và yên vui. Hiện tại cậu đang ở trên phòng của mình ( Cái phòng mà ông Nam tỉnh dậy ở Chap 6 ấy v: ) , bảng máy tính lại lần nữa hiện ra.

- 'Chào Nam-Kun! Cậu vẫn khỏe chứ?' Y/N hỏi cậu

- 'Chào Y/N! Tớ vẫn khỏe,có chuyện gì à?' Cậu nói

- 'À! Game nó update bản mới nên tớ lên đây giải thích cho cậu!' Cô bảo

- 'Oh! Vậy chi tiết bản cập nhật cho tớ nghe xem nào?' Nam hỏi cô

- 'Được rồi! Chờ chút!' Cô nói

Y/N búng tay, thêm một bảng màn hình hiện ra, trên đó hiện lên ba thanh màu khác nhau

-' Được rồi! Cậu thấy ba thanh màu đó chứ? Thanh màu trắng chỉ độ thân thiện, còn thanh màu đen chỉ độ độc ác. Hai thanh này dùng để phân biệt người tốt người xấu!' Cô nói

- 'Queo! Hơi lạ nhỉ? Thế còn thanh màu đỏ này?' Cậu hỏi

- 'Thanh đó sẽ chỉ độ thân mật của các nhân vật với cậu! Còn một thanh đặc biệt chỉ xuất hiện khi thanh thân mật đạt tối đa!' Cô nói

-' Thanh gì?' Cậu hỏi

-'Thanh đó mang màu hồng ý chỉ độ tình cảm, tình yêu gì đấy! Tớ không nghĩ cậu sẽ cần thứ đó đâu!' Cô bảo

- 'Lúc tớ chơi game nó không rắc rối đến vậy! Giờ cập nhật cái loạn xì bầu lên hết!' Cậu bất lực nói

- 'Thì tại cái ông hệ thống game ấy! Mà còn một điều nữa!' Cô bảo

- 'Điều gì????' Cậu thắc mắc

- 'Tớ thừa nhận cái bản cập nhật này tệ hại kinh khủng! Chỉ số sức khỏe của cậu sẽ bị giảm đi, còn của nữ chính thì nó lại tăng!' Cô nói bằng giọng ngán ngẩm

Cậu nhìn cô bằng con mắt bất lực xen lẫn tuyệt vọng, cái trò chơi này nên tự đập nát chính nó luôn đi, mắc mớ gì vào vai nam phụ thì phải bị nam chính đánh rồi giờ còn bị giảm chỉ số sức khỏe. Thấy cậu im lặng không nói gì, cô cũng bất lực

- 'Đừng quá lo lắng Nam-Kun! Dù gì cậu cũng không cần giết nữ chính nên đừng lo!' Cô trấn an cậu

Cậu hít một hơi thật sâu và rồi nói

- 'Vậy còn cập nhật thêm cái gì nữa không? ' Cậu hỏi

- 'Hết rồi á! Nếu cậu muốn xem thông tin hay mấy thứ vớ vẩn chỉ cần gọi! Nó sẽ tự hiện ra!' Cô bảo

- 'Cảm ơn Y/N!' Cậu nói

- 'Ok! Bye Nam-kun! Tớ đi ăn trưa :'))' Cậu nói rồi vẫy tay chào tạm biệt

Bảng màn hình biến mất, cậu gào khóc trong lòng

- *Cái củ lạc gì thế này! Thứ trò chơi khốn khiếp! Mi hành hạ ta ở thực tại chưa đủ hay gì!!!*

Quá bực tức cậu bước xuống lầu, đi lại chỗ anh ba cậu đang ngồi xem tivi, cậu bảo Hòa đứng dậy rồi lấy chân sút thẳng vào chỗ hiểm của Hòa. Việt Hòa ôm lấy chỗ ấy giãy đành đạch trên mặt đất, Mặt Trận nhìn cậu, anh hơi ngạc nhiên xen lẫn bất lực vì không biết lý do cậu bực bội

- 'Thằng nhãi ranh khốn nạn! Mày làm gì vậy! Của quý của tao' Hòa giãy đành đạch nói

- 'Em cảm ơn anh ba nhiều! Đỡ bực hơn rồi!' Nam nói

- 'Thôi nào con yêu! Chuyện gì làm con bực bội vậy? Nói ta nghe xem nào?' Đại Nam nói dỗ cậu

- 'Đời con khổ quá ba ơi! Huhuhuhuhuhuhu!' Cậu ôm ba mình khóc lóc

- 'Nam này! Anh có mua mấy cây kem trong tủ lạnh ấy, em có muốn-' Việt Minh nói

Chưa nói hết câu thì cậu đã chạy cái vèo vào bếp, Mặt Trận nhìn Việt Hòa vẫn giãy đành đạch.

- 'Mày có thôi đi không? Khách đến mà thấy cảnh này nhục chết mất' Anh nói

- 'Ông thử bị nó sút vào chỗ đó xem có đau không? Nó đá nhẹ tôi không nói nhưng nó đá rất mạnh đấy!!!!!!!' Hòa cãi lại

Tiếng chuông cửa vang lên, Đại Nam bước ra mở cửa, ông nhăn mặt khó chịu khi thấy người khách đó, là Qing

- 'Có chuyện gì mà ngài Qing lại đến đây vậy?' Ông cố giữ bình tĩnh nói

- 'Qua bàn vài chuyện chính sự thôi! Đúng không,China?' Hắn hỏi đứa trẻ sau lưng mình

Không cần Đại Nam mời, hắn ngang nhiên bước vào nhà, ba người con lớn của Đại Nam thấy hắn, cũng phải bình tĩnh đứng dậy để nhường ghế. Hắn ngang nhiên ngồi xuống, tự nhiên rót trà như thể đây là nhà của mình

- 'Cha! Bảo họ làm gì cho con ăn đi! Con đói!' China nói

- 'Nhóc à! Đây là nhà anh chứ không phải nhà em! Tôn trọng đi!' Việt Minh bảo

- 'Umm! Ngài Đại Nam thích để trẻ con phải chịu khổ nhỉ? Đúng không!?' Qing nhếch mép bảo

- *Tch! Khốn khiếp!* 'Việt Minh con vào bếp lấy gì cho China ăn đi!' Đại Nam cố kìm chế bảo Minh

- 'Vâng thưa cha!' *Lão già khốn khiếp, hắn biết rõ cha mình thích trẻ con nên lần nào cũng mang con hắn qua để gây khó dễ cho cha!!!* Việt Minh minh trả lời rồi bước đi vừa nghĩ thầm

Minh xuống bếp tìm đồ ăn, anh thấy cậu em út của mình đang mò tủ lạnh lấy kem

- 'Nam à! Kem anh để ở tủ đá, em mò không thấy đâu!' Minh bảo cậu

- 'Vậy anh bế em lên đi :))!Tủ đá cao quá em với không tới!' Nam năn nỉ anh

Anh ẵm cậu lên rồi mở tủ đá, cậu thò tay lấy kem. Anh quay lại cái tủ gỗ bên cạnh lấy ra một cái bánh đậu xanh

- 'Anh Minh đói à?' Nam thắc mắc

- 'Nhà có khách thôi! Mà khách bảo đói nên ba nhờ anh lấy đồ cho khách ăn! Tức quá đi mất, cái bánh đậu xanh của tui!!!!' Anh vừa nói vừa gào khóc trong lòng

Anh bế cậu ra phòng khách, dùng tay đưa cái bánh cho china. Qing chú ý đến cậu, hắn nở nụ cười ranh ma

- 'Con trai anh nữa đấy à? Mà tôi nhớ ~ Indochina ( Đông Dương ) chết rồi thì làm sao ông có con được nữa? Hay là ngài Đại Nam đây ~' Hắn nói với Đại Nam

Đại Nam trừng mắt nhìn hắn. Ông im lặng không trả lời

- 'Kể ra cũng lạ thật đấy! Cái gia đình này toàn đực thì lấy đâu ra phụ nữ mà sinh đẻ ~' Hắn nói với giọng chế giễu ông

Chịu không nổi cái giọng điệu của Qing, Việt Hòa lấy tay đấm thẳng vào mặt hắn. Không gian xung quanh trở nên im lặng đến lạnh người
============================
:v Mai tui học kì 1 thi rùi! Vote để tui có động lực thi và viết tiếp đi
Nó sẽ chỉ lấy đi 3 giây cuộc đời bạn~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật