Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 96: Thuần phục Ngọc Điểu



"Hồng… Hồng Miêu có ý gì?" - Bạch Chấn lắp bắp nói với các huynh đệ.

Dịch Tiễn ngu ngơ: “Chẳng lẽ trong đầu cậu ta đã có ý tưởng rồi sao?”

"Hồng Miêu, bộ đệ có kế sách gì hả?" – Hàn Thiên hỏi.

Hồng Miêu lắc đầu: "Tất cả mọi người mau lùi lại."

"Lùi lại? Ý ngươi là gì?" –  Bạch Chấn khó hiểu. Mọi người lại nhìn Hồng Miêu với ánh mắt nghi ngờ.

Lan Vũ nói thẳng: "Hồng Miêu, đừng đứng đó nói điêu, bọn ta không sợ đâu! Nếu ngươi muốn đoạt lấy Ngọc Tịnh Nguyên, ít ra ngươi phải chứng minh được bản lĩnh của ngươi!"

Hồng Miêu mỉm cười: “Được, nhưng đối thủ của cô không phải là ta, mà là… nó!” Cậu giơ tay chỉ vào con Thạch Thú.

Theo lời giới thiệu của Hồng Miêu, Thạch Thú chậm rãi đứng dậy.

“Làm sao có thể?” – Mọi người tái mét mặt mày.

Tâm Tiễn vẫn chưa hết bàng hoàng: "Chúng ta đã hạ nó rồi mà, sao nó vẫn có thể đứng lên?"

Hồng Miêu chỉ mỉm cười, lắc đầu.

Hàn Thiên, Tiểu Ly và cả Đằng Long Ngũ Kiệt đã lui về sau Hồng Miêu.

Thạch Thú lắc lắc đầu, mở mắt, lại nhìn thấy Ngọc Tịnh Nguyên nằm trên tay Lan Vũ, lập tức trợn to đôi mắt chết chóc, liên tục phát ra tiếng gầm trầm thấp, tất cả mọi người cảm nhận được một sự đe dọa rất rõ ràng.

Hồng Miêu cũng có chút ớn lạnh, tuy vậy cậu cũng có chút gì đó vui vui: “Một khi Thạch Thú trở lại mặt đất, nó sẽ lấy lại được sức mạnh, tạm thời tránh được cuộc chiến bất lợi với Ngũ Nhật Diệu. Nhưng... làm thế nào để khuất phục lại Thạch Thú? Công lực chỉ mới khôi phục được một chút, chỉ sợ...”

Tiểu Ly nhìn thấy sự thờ ơ với thế sự của Hồng Miêu, định lên tiếng bất bình, nhưng khi cậu bình tĩnh quan sát mọi chuyện, cậu mới hiểu ra, nhanh chóng chỉ vào Ngũ Nhật Diệu và hét lên: "Bọn họ đã lấy Ngọc Tịnh Nguyên, và chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta!"

Thạch Thú dường như hiểu được lời nói của Tiểu Ly, từng bước tiến về phía Lan Vũ, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm nhìn vào tiểu cô nương lúc này đã chùng chân vì sợ hãi.

Lan Vũ run run tham ý Bạch Chấn: "Ca ca… chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Nhìn thấy Thạch Thú càng ngày càng gần, Bạch Chấn cũng vội vàng: "Muội cứ việc ném cái hộp lên cao, mọi việc còn lại cứ để bọn huynh lo."

Lan Vũ gật đầu, sau đó vung tay mạnh mẽ, ném chiếc hộp lên cao.

Nhìn thấy chiếc hộp bay lên trên không, Thạch Thú lập tức nhảy dựng lên và há miệng. Ngay khi nó sắp ngoạm lấy cái hộp, một bóng người xẹt qua, Thạch Thú đớp vào không khí, bốn chân chạm đất, miệng gầm gừ liên tục, hiển nhiên là đang nổi giận.

Sau đó, bóng người ném chiếc hộp về phía Ngũ Phượng Hoàng và Đằng Long Ngũ Kiệt. Hóa ra hắn là Bạch Nham! Sau khi đáp xuống mặt đất, hắn cười nham hiểm: "Hồng Miêu, ta công nhận ngươi thông minh, nhưng ta muốn xem liệu ngươi còn đủ sức chống lại Thạch Thú hay không!"

Bạch Dương vỗ tay tán thưởng sư huynh.

Rơi vào tình thế như thế này, Bạch Chấn cảm thấy hơi khó chịu: “Chúng ta chiếm được Ngọc Tịnh Nguyên trước, không ngờ bây giờ lại thành ra thế này.”

Chiếc hộp rơi vào tay Tiểu Ly.

Thạch Thú quay sang nhìn, và dùng toàn lực lao về phía cậu.

“Trời ạ!” – Tiểu Ly hoảng tới mức ngay lập tức nhét chiếc hộp vào tay Hàn Thiên.

Hàn Thiên cũng sợ đến mức chiếc hộp chưa nằm trong tay quá một giây đã bay đến chỗ Tâm Tiễn.

Và Tâm Tiễn liền ném nó cho Dịch Tiễn...

Cứ như vậy, Ngọc Tịnh Nguyên vốn là miếng mồi thơm khiến mọi người tranh đoạt lẫn nhau thì giờ đã trở thành một mối hiểm nguy tiềm tàng, liên tục đảo vị trí trong tay mọi người.

Phía trên cao mật thất bỗng dưng bừng sáng, mọi người vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Họ lờ mờ nhìn thấy nhóm của Đinh Đương đang đứng trên một bậc đá, trong khi Lam Thố vẫn đang cố gắng khống chế Ngọc Điểu.

Tim Hồng Miêu như bị ai nắm chặt: “Lam Thố, cẩn thận...”

Ngọc Điểu bị Lam Thố khống chế chặt, chuyển động của nó từng bước chậm lại.

Lam Thố không dám khinh suất, tay phải tụ lực, vỗ vào lưng Ngọc Điểu, phối hợp tay trái kéo mạnh dây thừng: "Bên trái!"

Ngọc Điểu bị kiềm hãm quá lâu, khiến cho nó không đủ sức chống lại Lam Thố. Đầu nó niễng về sang bên trái, và rồi cả cơ thể cũng xoay sang trái nốt!

Thần Tiễn, Đinh Đương và Lan Thủy sững sờ khi nhìn thấy cảnh này.

“Lam Thố đã thu phục được Ngọc Điểu…” – Thần Tiễn kinh ngạc.

Nhưng trong lòng Lam Thố vẫn còn chút lo lắng, cô sợ Ngọc Điểu lại đột ngột va vào vách đá như trước.

“Ríu…” – Ngọc Điểu lại sà xuống.

Lam Thố vẫn vững trí, cô ghì chặt lấy sợi dây kéo lên, buộc Ngọc Điểu phải bay vòng lên. Mặc dù nó đã bắt đầu nghe lời, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự chống đối có trong lòng con chim, cô chậm rãi cúi xuống, ghé vào bên đầu con chim: “Ngọc Điểu, ta không định quấy rầy ngươi, nhưng Ngọc Tịnh Nguyên là thứ duy nhất giúp ta có thể khôi phục huynh đệ, chúng ta nhất định phải lấy được! Xin ngươi hãy hợp tác, nếu không, ta đành phải đắc tội!"

Chuyển động của con chim có vẻ chậm hơn, và Lam Thố nhìn thấy một luồng chân khí màu xanh nhạt chìm vào cơ thể của con chim. Cô băn khoăn: “Luồng chân khí màu xanh nhạt này...”

Một lúc sau, Lam Thố cảm thấy đôi cánh của Ngọc Điểu đập mạnh hơn, như thể nó vừa hấp thụ sức mạnh.

Vốn tưởng rằng Ngọc Điểu sẽ lại chống cự nên cô liền thủ thế, nhưng không, Ngọc Điểu vẫn thản nhiên vỗ cánh, dường không hề có ý định phản kháng. Cô nhủ thầm: “Chẳng lẽ lời nói vừa rồi có tác dụng sao?”

Đột nhiên, Ngọc Điểu lại nhào xuống đất.

Động tác đột ngột khiến Lam Thố giật mình, may mà cô đã thủ thế, nhanh chóng giật mạnh sợi dây.

Nhóm của Đinh Đương vẫn đang loay hoay nơi bậc đá, không biết phải làm gì.
Đinh Đương cất tiếng: "Hiện tại Lam Thố đã thuần hóa được Ngọc Điểu, tại sao chúng ta không xuống dưới  giúp Hồng Miêu và mọi người?"

Lan Thủy cau mày: "Nhưng Lan Vũ thì sao?"

Thần Tiễn cắt ngang: "Cứ chờ như vậy cũng không phải là một cách, chúng ta nên tìm đường trở về mặt đất đi."

Nghe Thần Tiễn nói vậy, chính kiến của Lan Thủy cũng có chút lung lay: “Cũng đúng. Có lẽ tốt hơn là ta nên hỏi ý kiến của sư huynh trước đã.”

Ba người từng người một nhảy xuống các bậc đá, từ từ đi xuống bên dưới. Đột nhiên, Lan Thủy dừng lại, đưa tay vuốt vuốt vách đá, cẩn thận xem xét.

Đinh Đương thấy vậy, thắc mắc: "Làm sao vậy? Mau đi thôi."

Lan Thủy nói: "Hai người mau đến xem."

Nghe vậy, Thần Tiễn và Đinh Đương cũng dừng lại, bước tới nhìn vách đá chỗ Lan Thủy đang đứng.

Nhìn hồi lâu cũng không hiểu vì sao, Đinh Đương lộ rõ vẻ mặt ngán ngẩm: "Không phải chỉ là một vách đá không bằng phẳng sao? Ngoại trừ một số hoa văn kỳ lạ ra thì không còn gì đặc biệt cả."

Thần Tiễn tiếp lời: "Ta nhớ là Lam Thố dường như đã vô tình chạm vào công tắc trên vách đá, khiến cho toàn bộ đuốc chỗ này được thắp sáng lên."

Lan Thủy nghe vậy liền chỉ vào vách đá: "Hai người nhìn kĩ lại coi, không phải mấy hoa văn này nhìn có nét giống chữ cái sao?"

“Chữ cái?” – Đinh Đương nghiêng đầu – “Cũng đúng, nhưng nó mờ mịt kiểu này, ai hiểu nó nói cái gì!”

Dịch Tiễn cũng nhìn một hồi: "Có lẽ là bởi vì nó được viết khá lâu nên bị bụi bặm bao phủ, chỉ cần lau sạch là nhìn được."

Lan Thủy gật đầu, liền vận công ngưng tụ những giọt nước trong không khí, sau đó vung tay lên, từng giọt nước văng lên vách đá.

Thấy vậy, Đinh Đương và Thần Tiễn cũng vận công.

Một lúc sau, những hàng chữ rõ ràng hiện ra trước mặt mọi người.

Ba người họ xem từng chữ một.

Nhưng đọc đến nửa đường, Đinh Đương cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Lan Thủy khẽ cau mày, còn Thần Tiễn chỉ biết nín lặng.

Trên đó có năm câu đối.

Lan Thủy cúi đầu suy nghĩ.

Đinh Đương không thích đọc sách, cô cảm thấy khó chịu mỗi khi nhắc đến câu đối.

Trong một lúc, không gian trở nên tĩnh lặng.

Lúc này, Ngọc Điểu đã bay xuống gần mặt đất.

----------

Hello mọi người, lại là Karo đây.
Xin lũi vì ngâm giấm hơi lâu🤣🤣🤣 Tại về quê chăm em hơi cực nên hem có time để dịch, nay mới thoát nạn nè.
Chúc mọi người ăn tết zui zẻ tới hết mùng mừ nha.🤗🤗🤗


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật