Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 95: Tranh đoạt Ngọc Tịnh Nguyên



Đôi mắt của Hồng Miêu trở nên tối sầm lại, cậu rút thanh kiếm ra và nhảy khỏi cơ thể Thạch Thú.

Tâm Tiễn tức giận hét lên: "Tại sao? Chúng ta đã liều mạng chống lại Thạch Thú, không ngờ bọn Ngũ Nhật Diệu lại lợi dụng điều đó!"

Hồng Miêu nhìn Bạch Chấn, chờ đợi một lời giải thích của cậu ta: “Tất cả mọi người đã vào sinh ra tử, vật lộn với Thạch Thú, hành động của Lan Vũ chẳng khác nào một tên tiểu nhân.”

Bạch Chấn cũng biết điều này, nội tâm có chút hỗn loạn: “Hành động của Lan Vũ thực sự không…, nhưng… trước khi rời đi, sư phụ đã nhiều lần dặn dò huynh đệ chúng ta bằng mọi giá phải giành được Ngọc Tịnh Nguyên, mang lại vinh dự cho Võ quán. Hơn nữa hiện tại... Hồng Miêu, lại thêm Lam Thố... Không phải là chúng ta khó có thể…”

Dịch Tiễn lắc đầu: "Ta không nghĩ Ngũ Nhật Diệu lại là bọn chuột chuyên lợi dụng tính mạng của người khác!"

Bạch Dương cười khẩy: "Không phải bọn ta cũng đã tham chiến sao? Hơn nữa, bọn ta không có gian lận, và sự xuất hiện của Lan Vũ là nằm ngoài dự đoán."

Tiểu Ly bực bội: "Các ngươi rõ ràng đã đồng ý!"

Hàn Thiên không hài lòng: "Bạch Chấn, đừng để bọn ta coi thường ngươi!"

Lan Vũ thoáng chút không vui: "Không cho phép ngươi đụng chạm đại sư huynh! Chính ngươi không có khả năng, chuyện này có thể trách ai? Hiện tại, bọn ta đã đoạt được Ngọc Tịnh Nguyên, ngươi lại nói chúng ta vô liêm sỉ, ta cho rằng các ngươi chẳng qua là đang ghen tị mà thôi!"

"Ngươi…" – Tiểu Ly phát hỏa – "Cái con nhỏ này, sao lại vô lý vậy chứ!"

Dịch Tiễn hất cằm: "Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt! Được, nếu vậy thì ta chiều lòng."

Tuy nói cứng vậy thôi, chứ chắc Dịch Tiễn cũng đã nhận ra vấn đề: Vừa rồi, giao chiến với Thạch Thú đã khiến bọn họ tổn hao ít nhất bảy phần công lực. Với công lực hiện tại, đối phó với Ngũ Nhật Diệu chưa chắc là chuyện dễ dàng.

Không ai để ý rằng, hồng chân khí đang bắt đầu len lỏi vào cơ thể Thạch Thú.

Quay trở lại tình hình phía trên, Ngọc Điểu vẫn cứ lượn lòng vòng, tìm cách thoát khỏi sự khống chế của nhóm Lam Thố.

Đinh Đương hối: "Không thể lãng phí thêm thời gian được nữa, chúng ta sắp mất thêm nửa canh giờ nữa rồi!"

Lam Thố gật đầu: "Điều quan trọng nhất là trước tiên phải tìm được Lan Vũ!"

Lan Thủy giật mình, có chút cảm kích nhìn Lan Thố: “Tuy không liên quan gì đến cô ấy, tại sao cô vẫn còn quan tâm đến Lan Vũ nhiều như vậy? Nếu không có Lan Vũ, vốn dĩ cơ hội tranh lấy Ngọc Tịnh Nguyên của Ngũ Phượng Hoàng sẽ cao hơn cơ mà, tại sao?”

Thần Tiễn lộ rõ sự khó chịu: “Cái con chim này bướng quá, chúng ta lại đang trong thế bị động!” Vừa nói, cậu vừa bực bội vung dao găm lên không trung.

Lam Thố khẽ cau mày: “Làm thế nào để thu phục Ngọc Điểu và tìm Lan Vũ?”

Đúng lúc này, Ngọc Điểu lại bay tới vách đá.

Lam Thố sững người một lúc. Dưới ánh sáng lờ mờ của phía dưới hắt lên, cô nhận ra vách đá hơi kì quái, lại phảng phất mùi dầu hỏa, nhàn nhạt không rõ. Cô tự nhủ: “Kết cấu của cái vách này có vẻ hơi kỳ lạ, và nó dường như không được hình thành một cách tự nhiên.”

Ngọc Điểu kêu lên, vẫn bay thẳng vào vách đá, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lam Thố. Cô thủ thế: “Lại nữa, kiểu này thì…”

May thay, lần này, Ngọc Điểu dường như không có ý định đuổi bọn họ rời cơ thể, chỉ bay dập dờn gần vách tường.
Lam Thố nhân cơ hội vươn tay ra, chạm vào vách đá, sau đó vô thức ấn lên một chỗ nhô lên.

Ngọn đuốc xung quanh bỗng chốc phát sáng.

Lam Thố theo bản năng liền nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra. Cô không khỏi sửng sốt.

Hóa ra phía trên mật thất có rất nhiều bậc đá nhô ra, khi nãy bản thân Lam Thố vô tình chạm vào công tắc nên đã châm lửa cho tất cả ngọn đuốc xung quanh.

Lam Thố nói với Lan Thủy: "Có vẻ như Lan Vũ đã ngã xuống một bậc đá nào đó."

Ngọc Điểu bị tác động bởi ánh sáng đột ngột, nó lại trở nên dữ tợn.

Lam Thố ngay lập tức ra hiệu với mọi người, họ nhanh chóng nắm bắt tín hiệu.

Khi Ngọc Điểu bay đến gần vách đá, Lam Thố hét lên: "Nhảy đi!"

Mọi người lập tức nhảy xuống một bậc đá.

Sau khi tạm thời thoát khỏi sự khống chế, Ngọc Điểu bay ngược về phía họ, phối hợp giữa mỏ và cánh tạo ra một luồng hàn khí mạnh, nó định hất bay tất cả mọi người.

Mọi người ngay lập tức sử dụng võ công để chống lại. Nhưng Đinh Đương không đủ sức, cô nhanh chống bị quật khỏi bậc đá.

Lam Thố bước tới, nắm lấy tay Đinh Đương, tay kia phóng kim châm, trực chỉ hướng về phía Ngọc Điểu.

Cảm nhận được nguy hiểm, Ngọc Điểu dừng cuộc tấn công, nhanh chóng lượn sang một bên.

Lam Thố nhân cơ hội kéo Đinh Đương trở lại, sau nó nhanh tay nắm lấy sợi dây vẫn còn quấn quanh con chim xanh, và được Ngọc Điểu kéo lên không trung.

“Lam Thố!” – Mọi người bất ngờ kêu lên một tiếng, không biết Lam Thố định làm gì.

Lam Thố trèo lên lưng chim, nắm chặt lấy sợi dây quanh cổ nó rồi giật ngược lại.

Ngọc Điểu lại bị khống chế, nó vùng vẫy dữ dội.

Lam Thố không cho nó có cơ hội để thở, cô vẫn ghì chặt lấy sợi dây, đôi mắt đầy quyết tâm: "Nếu ngươi không nghe lời, vậy ta sẽ kiềm chế ngươi cho đến khi ngươi nghe lời! Để ta xem xem Thần thú Hộ Vệ có năng lực đến đâu!"

Trên mặt đất, Hồng Miêu cất giọng trầm trầm: "Ngươi nói rất đúng."

Những người đang đứng ở đó đều mắt chữ o mồm chữ a. Ngay cả Lan Vũ, Bạch Chấn, Bạch Nham và Bạch Dương cũng đang không tin vào tai của mình.

Tiểu Ly trợn mặt: "Hồng Miêu, họ thật bỉ ổi, tại sao huynh lại cho là họ đúng?"

Hồng Miêu khẽ cười, lạnh lùng: "Bỉ ổi? Nếu đệ là huynh, đệ sẽ gặp nhiều người còn bỉ ổi hơn nữa đấy. Có thể hành động của Lan Vũ hơi tiểu nhân một chút, nhưng họ cũng có mục đích của riêng mình. Huynh không bàn tới chuyện này nữa, bởi kịch hay vẫn còn đang ở phía sau."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật