Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 76: Cải trang thất bại



Trở lại quán trọ, Đinh Đương nôn nóng: "Hồng Miêu, huynh mau uống thuốc đi!"

Hồng Miêu gật đầu, uống lấy đan dược, rồi ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu luyện công, một lúc sau thì bế quan.

Tiểu Ly hỏi: "Sao rồi? Huynh cảm thấy thế nào?"

Hồng Miêu cười: "Làm sao mà huynh biết được, trừ khi có dịp để thử."

Tiểu Ly trở nên thất vọng. Lúc này, có tiếng gõ cửa, Thủy Linh Linh nói: "Mời vào."

Người phục vụ bưng bữa trưa vào, toàn bộ quá trình đều bình thường, nhưng mọi người đều không để ý đến đôi mắt của hắn đang âm thầm theo dõi mọi người.

Thủy Linh Linh nói: "Chúng ta ăn cơm trước, lát nữa rồi hãy ra sau núi tập luyện."

Mọi người bước vào bàn, cầm đũa lên. Riêng Lam Thố, cô không động đũa, vẻ mặt đăm chiêu. Hồng Miêu uống một ngụm nước, quay sang thấy vẻ mặt khác thường của Lam Thố, liền hỏi: "Lam Thố, muội sao vậy?"

Lam Thố che nỗi lo trong lòng bằng một nụ cười nhạt: "Muội không muốn ăn, muốn ra ngoài đi dạo một tí. Mọi người cứ ăn trước, lát muội gọi sau." Dứt lời, cô đứng lên và đi ra khỏi cửa.

Hồng Miêu vội đặt đũa xuống và nói: "Mọi người cứ ăn trước." Cậu đuổi theo Lam Thố.

Tiểu Ly chỉ "ừm" một tiếng, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Đinh Đương nhìn theo bóng lưng Hồng Miêu, trong lòng có chút không vui.

Trong lòng Hàn Thiên cũng có chút lo lắng: "Lam Thố, muội có sao không vậy?"

Lam Thố rời khỏi quán trọ, nhìn thấy Tiểu Nhị trên đường, cô bám theo. Cậu bé dường như đã nhận ra điều gì, bước chân của cậu càng ngày càng nhanh hơn, khiến cho Lam Thố cũng phải tăng tốc đuổi theo. Đến một nơi vắng vẻ, Tiểu Nhị nhẹ nhàng dùng khinh công, đáp lên nóc nhà. Lam Thố nhìn thấy, cũng định nhảy lên, nhưng không ngờ cậu nhóc lại thả một quả bom khói rồi biến mất. Lam Thố cau mày, thật ra vừa rồi cô cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ là cảm thấy cậu nhóc này có gì đó khác thường, nên muốn bám theo hỏi chuyện.

"Lam Thố!" – Một âm thanh vang lên từ phía sau.

Lam Thố quay lại, là Hồng Miêu, trên trán cậu đổ đầy mồ hôi.

Hồng Miêu lo lắng: "Lam Thố, muội đang đuổi theo tên nhóc đó à?"

Lam Thố gật đầu: "Ừm, nhưng muội đã để mất dấu."

Hồng Miêu thở phào: "Không sao, đó không phải là Tiểu Nhị."

"Không phải Tiểu Nhị sao?" – Lam Thố sửng sốt.

Hồng Miêu thong thả giải thích: "Tiểu Nhị của quán trọ không nhanh nhẹn như vậy đâu, hơn nữa trên người cậu nhóc còn ám mùi khói dầu, còn tên này lại không có, hơn nữa trên người hắn còn phản phất một mùi không rõ."

Lam Thố cảm thấy nhẹ nhõm: "Biết vậy khi nãy muội hỏi huynh cho lẹ."

Hồng Miêu mỉm cười: "Muội không nói không rằng, cứ như thế mà bỏ đi."

Lam Thố cũng mỉm cười, lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Hồng Miêu, làm vẻ giận dỗi: "Huynh thừa biết muội không sao, vậy mà cũng ráng bám theo tới đây, huynh không thấy mệt sao?"

Hồng Miêu chỉ biết cười, mãi một lúc sau mới chậm rãi, nghiêm túc nói: "Chúng ta phải chú ý hơn về chuyện này. Huynh cảm giác có một thế lực bí ẩn nấp trong bóng tối. Trước khi mọi chuyện rõ ràng, chúng ta không nên làm cho con rắn giật mình."

Lam Thố gật đầu đồng tình. Hồng Miêu lại nở một nụ cười: "Mau về thôi."

Lam Thố "ừm" một tiếng rồi cùng Hồng Miêu quay về.

Trong một con hẻm tối, Phong Nghị đã cởi bỏ quần áo của Tiểu Nhị, thầm khó chịu: "Thật ra đại nhân chỉ muốn ta xem các ngươi làm gì ở Tam Đài Các, ai ngờ các ngươi lại phát hiện sớm như vậy, không biết đại nhân sẽ phạt ta như thế nào..."

"Đại nhân, thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, suýt chút nữa làm lộ mọi chuyện." – Phong Nghị một hơi báo cáo toàn bộ tình hình cho hắc y nhân.

Hắc y nhân uống một ngụm trà, thong thả: "Nhiệm vụ thất bại?"

Phong Nghị nói: "Vâng, mưu kế của thuộc hạ không hiệu quả, xin hãy trừng phạt." Nói xong, Phong Nghị cúi đầu đợi lệnh. Không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng.

Một lúc lâu sau, hắc y nhân cười nhạt: "Biết vậy, lần sau cẩn thận một chút."

"Chỉ vậy thôi?" – Phong Nghị ngẩng đầu lên, kinh ngạc trong lòng. Hắn cố giữ bình tĩnh, h: "Vì sao?"

Hắc y nhân trầm trầm: "Ta cứu ngươi, không phải vì muốn muốn giết ngươi. Nhớ kỹ, ta cho ngươi tính mạng, không có ta cho phép, ngươi cũng đừng được chết."

Phong Nghị khum tay cáo từ và lặng lẽ ra khỏi phòng.

Sau khi nhấp một ngụm trà, hắc y nhân nhẹ nhàng lấy ngọc bội từ trong áo ra, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn tiểu tượng nhỏ trong ngọc bội, hắn bất giác mỉm cười, như tự giễu bản thân rằng cô ấy đang ở trong vòng tay của mình ...

Hồng Miêu, Lam Thố vẫn đang thong thả bước đi. Khi cả hai trở về nhà trọ, họ ngạc nhiên khi thấy mọi người đều đang ngồi đợi, trừ Tiểu Ly đang ngủ gục lên bàn.

Hồng Miêu trố mắt hỏi: "Sư phụ, sư mẫu, mọi người..."

Thủy Linh Linh cười: "Ta cảm thấy có điềm, liền bảo mọi người khoan động đũa, ai dè tên Tiểu Ly đã ăn mất rồi, cho nên mới thành ra như vậy."

Đinh Đương mừng rỡ: "May là muội không ăn, nếu không chắc muội theo chân Tiểu Ly rồi!"

Lam Thố chân thành: "May là có sư mẫu, nếu không chắc mọi người đã gục hết."

Hàn Thiên thắc mắc: "Tên Tiểu Nhị đó rốt cuộc là ai?"

Hồng Miêu trả lời: "Đó không phải là Tiểu Nhị. Có thể có ai đó đã đánh gục thằng bé, rồi lấy đồ cải trang thành."

Hàn Thiên cau mày: "Mục đích của hắn là gì?"

Hồng Miêu lắc đầu: "Đệ cũng không biết, mấy ngày nay chúng ta phải chú ý nhiều hơn, đừng rút dây động rừng."

Mọi người tán thành. Đinh Đương lay Tiểu Ly đang ngủ ngon lành bên cạnh, có chút bất lực: "Con heo ngốc này, huynh mau dậy đi?"

Hồng Miêu can: "Cứ để đệ ấy ngủ đi, một lát nữa sẽ tỉnh."

Thủy Linh Linh nói: "Ta đã sai người bưng mâm khác lên rồi, các con mau ăn đi."

Mọi người bắt đầu dùng bữa. Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người đi nghỉ trưa.

Lát sau, Quy Cửu Cửu nói: "Được rồi, các đệ tử, chúng ta mau đến chân núi tập luyện đi."

Lam Thố nói: "Muội sẽ ở lại chăm sóc mấy đứa bé, nhân tiện trông chừng Tiểu Ly và để mắt đến tình hình trong quán trọ."

Hồng Miêu thở dài: "Lại phải làm phiền muội rồi, Lam Thố." Lam Thố mỉm cười.

Quy Cửu Cửu nói: "Đã như vậy, chúng ta đi trước."

Thủy Linh Linh nói: "Lam Thố, làm phiền con rồi, mấy ngày nay ta không ra ngoài, giờ ta cảm thấy muốn đi dạo."

Lam Thố nói: "Sư mẫu yên tâm." Thủy Linh Linh gật đầu, cùng mọi người bước ra khỏi cửa.

Hàn Thiên đi cuối cùng. Khi bước ra ngoài, cậu còn quay lại nhìn Lam Thố: "Muội cẩn thận."

"Ừm." – Thỏ Xanh mỉm cười. Hàn Thiên quay người, nhanh chóng rời đi.

Lam Thố ngồi ở bên giường, nhìn mấy đứa bé đang ngủ say, trong lòng cô cảm thấy yên bình. Cô lấy ra từ trong áo một mảnh ngọc bội, thứ đã giúp cô khôi phục trí nhớ. Cô nhớ rõ, lúc cô trở thành Cung chủ, các Tử thố chỉ nói đây là bảo vật do Thỏ Ngọc Tiên Nữ để lại, nó có huyền cơ, chỉ có thể phát huy trong lúc khẩn cấp, ngoài ra không giải thích gì thêm (cảnh tái hiện).

Lam Thố thầm nghĩ: "Miếng ngọc bội này khá đặc biệt, có lẽ vẫncòn công năng tiềm ẩn..."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật