Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 75: Tam Đài Các chủ



Lam Thố, Đinh Đương tiếp tục dạo phố. Họ bắt gặp Hồng Miêu, Hàn Thiên và Tiểu Ly ở một quầy hàng vũ khí.

Đinh Đương vui vẻ: "Hồng Miêu, thì ra huynh ở đây!"

Hồng Miêu mỉm cười: "Đinh Đương, nhìn đằng kia kìa!"

Theo hướng của Hồng Miêu, cô nhìn thấy những món vũ khí đang được sắp xếp ngay ngắn. Máu tò mò nổi lên, cô nhanh chóng chạy tới, khám phá bọn chúng.

Hồng Miêu, Lam Thố nhìn nhau, sau đó đi đến một nơi kín đáo và tùy tiện nghịch mấy thứ trên bàn.

Lam Thố cố ý hạ thấp giọng: "Hôm nay, muội và Đinh Đương bị một số người của Tam Đài Các theo dõi."

Nghe vậy, Hồng Miêu chỉ mỉm cười: "Bọn họ đang nghi ngờ chúng ta sao? Muội và Đinh Đương không sao chứ?"

Lam Thố gật đầu, nhìn sang chỗ khác, cầm một con dao lên, cười cười: "Huynh nhìn xem, con dao này rất tinh xảo, dùng nó để chống đỡ kẻ thù chắc chắn sẽ khó có thể tự gây thương tích cho bản thân."

Hồng Miêu cẩn thận nhìn con dao trong tay Lam Thố, ánh mắt nhẹ nhàng: "Nó khá tinh tế, nhưng muội cũng nên cẩn thận."

Lam Thố ngẩng đầu lên, ánh mắt của Hồng Miêu tuy lộ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn phản chiếu một chút gì đó lo lắng. Cô vỗ vai cậu, nhẹ giọng: "Bọn họ chỉ là khả nghi chứ không có ác ý gì, nhưng muội vẫn cảm thấy có gì đó sai sai."

Lông mày của Hồng Miêu hơi nhướng lên: "Chúng ta sẽ nói về vấn đề này khi trở về."

Lam Thố "ừm" một tiếng, cùng Hồng Miêu bước đến vỗ vai Hàn Thiên, nói: "Cũng đã trễ rồi, chúng ta mau trở về đi, buổi chiều còn phải luyện tập."

Hàn Thiên gật đầu, sau đó gọi Tiểu Ly, lúc này trên tay còn đang lỉnh kỉnh một đống đạo cụ, và Đinh Đương. Mọi người cùng rời khỏi cửa hàng Không ngờ vừa rời đi không được bao lâu đã bị chặn lại. Lam Thố nhận ra đó là bọn người đã bám theo cô và Đinh Đương trước đó, liền lặng lẽ kéo áo Hồng Miêu.

Hồng Miêu hiểu ý Lam Thố, lịch sự: "Không biết các vị đây có chuyện gì vậy?"

Lâu Nhã cung kính: "Thưa, Các chủ có đôi điều muốn gặp các vị."

Tiểu Ly ngạc nhiên: "Tam Đài Các chủ? Ông ấy muốn gặp chúng ta để làm gì?"

Hàn Thiên không hiểu cơ sự, anh thoáng có chút nghi ngờ.

Đinh Đương ngơ ngác nhìn Hồng Miêu, Lam Thố.

Hồng Miêu mỉm cười: "Rất vinh hạnh!"

Đám thị vệ cúi đầu cảm ơn, sau đó dẫn đường cho mọi người đến gặp Các chủ.

"Sớm muộn gì cũng phải gặp, thôi thì bây giờ nói rõ sự tình vẫn hơn. Hơn nữa, Tam Đài Các chủ hiển nhiên là một người cao quý, do đó ông ta không thể có mưu đồ xấu được." – Nghĩ đến đây, Hồng Miêu có chút nhẹ nhõm, theo mọi người bước vào Tam Đài Các.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ phải kinh ngạc: tất cả mọi người đều nhốn nháo, chăn trong phòng khách ướt đẫm rượu, khăn trải bàn bị xé toạc, một chiếc giày còn vương trên thành ghế, và một lão già say xỉn. Một ngời đàn ông, tay cầm ché rượu, miệng lầm bầm điều gì đó.

Mọi người đều bị sốc.

Tên thị vệ xấu hổ: "Xin thứ lỗi cho sự bê bối, xin chờ một chút, tôi đi bẩm báo các chủ."

Hồng Miêu gật đầu: "Vậy làm phiền huynh đài."

Nhìn thấy bóng dáng tên thị vệ biến mất, Đinh Đương rốt cuộc không nhịn được thắc mắc: "Không thể nào, người này là ai, còn Tam Đài Các là cái quái gì . . ."

Nào ngờ, cô còn chưa nói xong, trên mặt đất, người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Ông ta híp mắt nói: "Cô nương, sao cô lại lỗ mãng như vậy! Ta là tiền bối của ngươi!"

Đinh Đương vội vàng xin lỗi: "Cháu xin lỗi, nhưng... nhưng trông ông không giống một người lớn tuổi chút nào!"

Lão già lảo đảo đứng lên: "Tiểu cô nương không biết, ta là tiên nhân say rượu nổi danh – Hồng Nhất Thu!"

"Say rượu... say rượu tiên nhân, vậy ông là tiên nhân?" – Tiểu Ly ngạc nhiên

Ông già tự hào: "Tất nhiên, mỗi lần ta uống, ta cảm thấy người nhẹ như bay, cảm giác đó thực sự tuyệt vời!"

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm: "Đã để mọi người chờ lâu lâu!"

Mọi người nhìn về phía cửa, một ông lão mặc áo dài bước vào, vẻ mặt hối lỗi, đây mới là tam Đài Các chủ

Các chủ nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay sang thị nữ bên cạnh, ra lệnh: "Dọn sạch nơi này, đem tửu điếm tỉnh lại."

"Vâng." – Thị nữ bên cạnh cung kính đáp, cô cùng mấy thị nữ khác khiêng Nhất Thu ra ngoài.

Hồng Nhất Thu tiếp tục nói: "Lão bằng hữu, chúng ta tiếp tục uống đi, ha ha..." Âm thanh vang đi rất xa, mãi mới biến mất.

Các chủ thở dài trong lòng: "Người này nhiều năm như vậy, vẫn thích uống rượu, uống say xong vẫn không thay đổi..."

Nghĩ tới đây, Các chủ thấy áy náy: "Để mọi người chê cười, mời theo ta đến Tĩnh Tâm các."

Hồng Miêu cười: "Không sao cả."

Mọi người đến Tĩnh Tâm Các, Các chủ ra lệnh cho hai thị vệ lui bước, do đó chỉ còn lại sáu người trong phòng.

Lúc này, Các chủ sắc mặt trở nên nghiêm túc, có chút khó hiểu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Các chủ, Hồng Miêu lên tiếng: "Các chủ mời chúng tôi đến đây vì danh tính của chúng tôi, phải không?"

Các chủ gật đầu: "Ta biết là ta không nên để ý tới, nhưng hôm nay ta mời mọi người tới đây chỉ là muốn làm rõ một chuyện, hai người đây thật sự là Hồng Miêu và Lam Thố của Thất Hiệp sao?"

Lam Thố lễ phép: "Các chủ, chúng tôi quả thực là như vậy."

Nhìn thấy nét kinh ngạc trong mắt Các chủ, Hồng Miêu đành giải thích: "Thất Hiệp chúng tôi gặp nạn, hiện tại chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Ngọc Tịnh Nguyên, vì vậy chúng tôi đến tham gia cuộc thi Tam Đài Các như là một phương sách cuối cùng."

Chủ quán hiểu ý, thầm nghĩ: "Ngọc Tịnh Nguyên có rất nhiều công năng, nhưng mạnh nhất chính là có thể hóa giải lời nguyền bất lão, ta cảm thấy chỉ có lời nguyền đó mới có thể khiến cho Thất Hiệp tổn thất nặng tới như vậy..." Ông hỏi: "Nguyên nhân là do dòng sông bất lão?"

Tim Hồng Miêu bỗng dưng thắt lại, cậu gật đầu.

Các chủ thở dài một tiếng: "Hồng Miêu thiếu hiệp, Cung chủ Lam Thố, ta cũng muốn giúp hai người, khổ nỗi Ngọc Tịnh Nguyên nhất định phải trao cho người thắng cuộc cuối cùng trong đại hội tranh tài Tam Đài Các. Nếu như ta đưa cho cậu trực tiếp, e là không công bằng với người khác."

Hồng Miêu lắc đầu: "Các chủ, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi sẽ dùng khả năng của chính mình để giành được Ngọc Tịnh Nguyên và khôi phục cho huynh đệ tôi."

Các chủ nhìn Hồng Miêu với ánh mắt ngưỡng mộ: "Hồng Miêu, thủ lĩnh của Thất Hiệp, quả thực rất vị tha chính trực!"

Lúc này, Đinh Đương bỗng đề nghị: "Các chủ, điểm này tuy rằng ngài không giúp được cho chúng tôi, nhưng ngài có thể giúp khôi phục võ công của Hồng Miêu, dù chỉ là một chút!"

Nghe vậy, Tiểu Ly cũng lên tiếng: "Vâng, Các chủ, xin hãy giúp chúng tôi!"

Hàn Thiên cũng đồng tình: "Các chủ, xin vui lòng."

Nhìn thấy cảnh này, Hồng Miêu và Lam Thố cảm động, bất giác nói: "Cảm ơn!"

Các chủ suy nghĩ một lúc: "Ta hiện chỉ có một viên Hoa Kinh đan, mặc dù không có tác dụng gì nhiều, nhưng ít ra nó có thể tăng cường nội lực của cậu." Ông mang ra một lọ thuốc từ tay áo, lấy ra một viên thuốc và đưa cho Hồng Miêu.

Mọi người cảm tạ: "Đa tạ Các chủ!"

Hồng Miêu khum bàn tay: "Các chủ, ơn này Hồng Miêu xin khắc cốt ghi tâm, chỉ mong Các chủ sẽ giúp chúng tôi giữ bí mật này."

Các chủ nói: "Thiếu hiệp yên tâm, lão phu sẽ ngậm miệng, không hé môi nửa lời."

"Đa tạ!" – Mọi người cung kính – "Cũng đã muộn, chúng tôi xin phép cáo lui."

Các chủ mỉm cười: "Mọi người đi thong thả." Dứt lời, ông ra lệnh cho thị nữ đưa Ngũ Phượng Hoàng ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của vị anh hùng cái thế chỉ trạc tuổi của một chàng trai mười lăm, mười sáu, Các chủ lại thở dài: "Quả nhiên, người tốt không phải lúc nào cũng gặp may mắn. Thôi thì lão phu ta cũng chỉ biết hy vọng cậu sớm đoàn tụ với huynh đệ của mình."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật