Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 64: Trở về



Nhìn bộ quần áo rách rưới của Lam Thố cùng những vết trầy trên khuôn mặt của cô, trái tim của Hồng Miêu như bị ai đó giày vò, đau vô cùng.

Không đợi ai hối, cậu nhẹ nhàng bế Lam Thố chạy về quán trọ.

Miếng ngọc bích trên người Lam Thố phát sáng một cách yếu ớt...

Lúc này, Hàn Thiên cảm thấy trong lòng đau âm ỉ. Trong giây phút nhìn thấy Lam Thố gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của anh là toan đi cứu cô, nhưng lại thấy cô dùng toàn lực đẩy Hồng Miêu ra, hi sinh bản thân để bảo vệ mọi người (cảnh tái hiện). Cậu thầm nghĩ: "Một người con gái yếu đuối như thế lại cũng có lúc dũng cảm như vậy, lúc hoạn nạn đã hy sinh thân mình vì người khác, không một chút do dự."

Lam Thố vẫn đang bất tỉnh...

Hồng Miêu nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bắt mạch cho cô: "Lam Thố bị thương nhiều, nhưng mắn là muội ấy đã dùng nội lực để bảo vệ cơ thể nên không có gì quá nghiêm trọng. Muội ấy chỉ tạm thời bất tỉnh."

Mọi người thờ phào, rồi cảm thấy áy náy, vì chính Lam Thố đã hy sinh để cứu bọn họ.

Lúc này, Thuỷ Linh Linh chợt nhận thấy mảnh ngọc bội đeo trên cổ Lam Thố phát ra ánh sáng nhàn nhạt, liền hỏi: "Này, miếng ngọc bội này từ đâu tới?"

Hồng Miêu đáp: "Sư mẫu, thứ này do Tiên Nữ Thỏ Ngọc, tổ tiên của Lam Thố để lại. Truyền thuyết kể rằng miếng ngọc bội này có một sức mạnh bí ẩn, có thể phát huy tác dụng bất ngờ vào một thời điểm quan trọng nào đó."

"Sức mạnh bí ẩn..." – Thuỷ Linh Linh lặp lại lời Hồng Miêu, rồi chợt loé lên một ý tưởng – "Đệ tử, các con mau chóng truyền chân khí vào mảnh ngọc bội cùng với ta, hy vọng nó sẽ có tác dụng."

"Dạ!" – Mọi người đồng thanh.

Thế là mọi người đồng thời truyền chân khí, ngọc bội ngay lập tức phát ra ánh sáng huyền ảo.

Lam Thố trong tiềm thức: "Tiền bối, là người."

Thỏ Ngọc Tiên Nữ thong thả: "Lam Thố, con có biết con đang quên mất thứ quan trọng nhất đối với con không?"

Lam Thố thẫn thờ, cúi đầu: "Lam Thố chỉ biết rằng kể từ khi con mở mắt ra, mọi thứ đều trở nên vô cùng xa lạ. Con không biết con từ đâu đến, ngay cả tên con, con chỉ biết khi mọi người gọi con là Lam Thố. Dù vậy, con vẫn cảm thấy đau lòng khi nhìn gương mặt thất vọng của Hồng Miêu, và con cảm thấy thân thuộc khi nhìn ngắm năm đứa nhóc đó. Con không muốn quên, nhưng rồi con cũng phải quên"

Thỏ Ngọc Tiên Nữ: "Con còn nhớ lời ta nói chứ? Hãy nhìn rõ tâm hồn chính mình. Đã lâu rồi con không nhìn thấu tâm mình, điều này khiến cho con càng trở nên mê muội."

Lam Thố hạ quyết tâm: "Tiền bối, xin hãy nói cho Lam Thố phương pháp khôi phục trí nhớ, Lam Thố không muốn quên đi những điều quan trọng nhất, càng không muốn làm cho người khác thêm khổ sở."

Thỏ Ngọc Tiên Nữ mỉm cười: "Hãy phá bỏ rào cảng trong lòng, vững tin vào thực lực của chính mình. Phần tâm hồn mới chính là con, là người có dũng khí, trí tuệ, tình thương mãnh liệt. Lam Thố, hãy trở về! Thất Hiệp cần có con."

Một cánh đồng hoa trải dài trong tâm trí Lam Thố. Trước mắt cô, cô nhìn thấy Hồng Miêu, Sa Lệ, Đậu Đậu, Đại Bôn, Khiêu Khiêu và Đạt Đạt. Rồi cô lại nhìn thấy Thất kiếm, bảy thanh kiếm mang sức mạnh to lớn luôn trừ gian diệt ác, mang lại thanh bình cho nhân gian. Và Hắc Tiểu Hổ, Linh Nhi, Mạc Tương, Tuyết Nhi... Tất cả đều đang dần tái hiện trước mắt cô.

Một tia sáng loé lên, mọi thứ lại biến mất...

Lam Thố quỳ trên mặt đất: "Đa tạ người, tiền bối!"

Thỏ Ngọc Tiên Nữ mỉm cười, dần hoá thành làn khói hư ảo...

Trong thực tại, mọi người thu hồi công lực của mình. Tiểu Ly lo lắng: "Sư mẫu, sao Lam Thố vẫn chưa tỉnh lại?"

Lúc này, người con gái đang nằm kẽ cựa quậy, dần mở mắt ra.

"Lam Thố, muội tỉnh rồi!" – Mọi người vui mừng.

Lam Thố xoa đầu, từ từ ngồi dậy. Cô khẽ cười: "Cảm ơn, muội đỡ nhiều rồi."

Tiểu Ly nói: "Lam Thố, may là muội không có hề gì, chứ không chắc huynh dằn vặt suốt đời!"

Đinh Đương nắm lấy tay Lam Thố: "Lam Thố, hãy cứ nghỉ ngơi, tỷ sẽ chăm sóc cho muội!"

Lam Thố cười: "Đinh Đương tỷ tỷ, cảm ơn tỷ."

Hàn Thiên đứng cạnh giường, im lặng.

Hồng Miêu lo lắng: "Lam Thố, muội thấy trong người như thế nào?"

Lam Thố nhìn Hồng Miêu, bất giác rơi lệ. Cô cố gắng phát âm rõ từng chữ một: "Hồng Miêu, muội đã về rồi."

Hồng Miêu hơi sững người. Cậu ngạc nhiên nhìn Lam Thố, sau đó trở nên phấn khích. Phải rất lâu sau, cậu mới chậm rãi mở miệng, trên môi vẫn nở nụ cười: "Lam Thố, hoan nghênh muội trở về."

Hai người ôm lấy nhau.

Thấy vậy, Thuỷ Linh Linh cũng vui vẻ: "Lam Thố, chúc mừng con đã lấy lại được trí nhớ."

Tiểu Ly, Đinh Đương, Hàn Thiên giờ mới hiểu. Họ đưa mắt ra nhìn Lam Thố.

Lam Thố đáp lời sư mẫu: "Sư mẫu, cảm ơn người!"

Tiểu Ly hạnh phúc: "Lam Thố mà huynh biết cuối cùng cũng trở lại!"

Nắng dịu dàng chiếu xuống bậu cửa sổ, ai cũng đắm chìm niềm hân hoan...

Bất chợt, Hàn Thiên cất tiếng: "Mọi người có thấy chuyện này lạ không? Trước đó, những tảng đá đâu có dấu hiệu nứt, đúng chứ, hơn nữa lúc đó lại còn có tiếng nổ lớn, như tiếng bom vậy."

Căn phòng trở nên nghiêm túc.

Hồng Miêu trầm ngâm, nói với mọi người: "Đúng vậy, âm thanh đó hơi giống tiếng bom thật, chẳng lẽ có người cố ý? Hơn nữa, đó là ai cơ chứ?"

Họ không hay biết rằng, thủ phạm thực sự sắp bị giải đến chỗ họ...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật