Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 63: Mưu kế bất thành



Đêm về khuya, Lam Thố nằm trên giường trằn trọc. Ánh trăng rọi vào phòng, vừa hay rọi lên miếng ngọc bội trong tay Lam Thố. Miếng ngọc trở nên trong suốt.

Lam Thố đứng lên, nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cô bước ra sân, tiến đến bên ghế đá và ngồi xuống. Cô đặt miếng ngọc bội lên trên bàn đá, để cho ánh trăng rọi lên ngọc bội. Cô nhìn nó một hồi lâu.

Đột nhiên, miếng ngọc phát ra ánh sáng xanh nhạt. Lam Thố bị thu hút bởi thứ ánh sáng đó. Lúc này, một nữ nhân trong bộ đồ xanh biếc, tựa hồ như một tiên nữ, trên trán có điểm ngọc nhãn. Cô vô cùng xinh đẹp.

Tiên nữ từ tốn: "Lam Thố, đã lâu không gặp, con có khoẻ không?"

Lam Thố trố mắt, giật mình: "Mạn phép hỏi tiên nữ, người là ai? Làm sao người biết tên của con?"

Thỏ Ngọc Tiên Nữ thỏ dài: "Không nghĩ con sẽ quên luôn cả ta, xem ra tai nạn đó thật sự ác liệt."

Mặc Lam Thố còn chưa hiểu ý người, Thỏ Ngọc Tiên Nữ lại nói: "Con phải nhớ kỹ, bất luận con đang ở nơi nào, trong hoàn cảnh nào, nhất định phải nhìn rõ trái tim của mình." Nói rồi, người biến mất, chỉ để lại vệt khói mờ giữa không trung.

"Thấy rõ trái tim sao?" - Lam Thố cầm miếng ngọc bội, thì thầm. Lời của vị tiền bối không ngừng vang vọng bên tai.

Hồng Miêu cũng ngủ không được, cậu ra ngoài, định bụng chỉ đi dạo đêm, chẳng ngờ lại bắt gặp Lam Thố đang thẫn thờ, chằm chằm nhìn vào miếng ngọc bội. Cậu nhẹ nhàng bước tới: "Lam Thố, đã khuya như vầy, sao muội còn chưa đi ngủ?"

Lam Thố giật mình, ngoảnh đầu lại thì thấy Hồng Miêu: "Muội không ngủ được nên ra ngoài hóng mát."

Lại một khoảng im lặng. Hồng Miêu cất tiếng: "Vậy trán muội thế nào?" Nói rồi, cậu bất giác đưa tay lên trán Lam Thố.

Lam Thố có chút lúng túng: "Không sao, mấy ngày nữa nó sẽ ổn thôi."

Không ngờ, Hồng Miêu lại trách móc: "Lần nào muội cũng như vậy, chẳng chịu chăm sóc tốt bản thân. Huynh nhớ lần đó vì muốn huynh yên lòng mà uống bát thuốc đó, chẳng chịu nghe lời của Đậu Đậu..." Hồng Miêu ngập ngừng, rồi không nói nữa.

Nghe Hồng Miêu nói, Lam Thố cảm giác bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, có lẽ rất khó quên. Cô cảm thấy rất áy náy. Đúng thôi, mất trí nhớ mà, nhất thời đâu biết chuyện gì!

Hai người lại ngồi trong im lặng.

Phải rất lâu sau, Hồng Miêu mới cất tiếng: "Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừm!" - Lam Thố khẽ gật đầu, cả hai trở về phòng của mình...

Sáng hôm sau, mọi người đến võ đài thì nhận được thông báo: Hôm qua chi diễn ra hai trận, do đó trận đấu giữa Ngũ Phượng Hoàng và Mãnh Long sẽ dời lại ngày mai, hôm nay là trận đấu giữa Đằng Long Ngũ Kiệt và môn phái Linh Hoàn.

Hồng Miêu nói: "Không sao, trễ một ngày cũng tốt, như thế chúng ta có thêm thời gian luyện tập, khả năng thắng sẽ cao hơn một chút."

Thế là mọi người trở về quán trọ.

Hàn Thiên hơi khó chịu. Nửa đêm hôm qua, cậu ta tỉnh dậy, không thấy Hồng Miêu nên bước ra ngoài xem, không ngờ lại thấy Hồng Miêu ngồi cùng với Lam Thố, bỗng dưng cảm thấy bực bội (cảnh tái hiện).

Trở về quán trọ, mọi người nhìn thấy Thuỷ Linh Linh và những người khác đợi trong phòng.

"Cha! Mẹ!" - Đinh Đương niềm nở.

"Sư phụ! Sư mẫu!" - Mọi người cung kính.

Thuỷ Linh Linh cười lớn: "Vậy còn năm đứa nhóc thì sao? Sao không ai chào tụi nó?"

Tụi nhóc nhìn thấy Lam Thố, chìa bàn tay nhỏ bé ra, cười toe toét. Lam Thố vui vẻ xoa đầu bọn nhóc.

Tiểu Ly nói: "Sư phụ, sư mẫu, trí nhớ của Lam Thố dần hồi phục, lần trước còn dùng được Băng Phách Kiếm Pháp!"

"Thật ư?" - Thuỷ Linh Linh cười - "Lam Thố, không cần quá lo lắng, con cứ thong thả."

Lam Thố khẽ gật đầu: "Con hiểu, đa tạ sư mẫu."

Quy Cửu Cửu vuốt râu: "Các học tò, mấy ngày nay tu luyện như thế nào? Có tiến bộ gì không?"

Hàn Thiên nói: "Sư phụ yên tâm, chúng con mỗi ngày đều luyện công dưới chân núi, căn bản không dám lơ là, xin mời sư phụ theo chúng con, đệ tử xin chỉ giáo."

Quy Cửu Cửu gật gù: "Thấy các con khổ luyện như vậy ta cũng yên tâm, đi thôi."

Thuỷ Linh Linh nói với chồng: "Cửu Cửu, chàng đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc tụi nhỏ."

Thế là mọi người đi đến chân núi.

Ở một phòng khác, hai tên tay sai báo cáo Gấu Kiên Cường: "Kiên Cường huynh, đệ nghe nói tên Hồng Miêu và mọi người sẽ luyện tập ở sau núi. Đây là một dịp may hiếm có!"

Gấu Kiên Cường nham hiểm: "Tốt lắm, lần này ta nhất định dạy dỗ cho tên tiểu tử đó một bài học, trả thù cho lần trước." Mắt hắn loé lên một tia tức giận: "Lần trước bọn chúng dám làm cho ta mất hết thể diện trước mặt Đinh Đương, nếu không dạy cho bọn họ một bài học, e là ta ngủ không ngon." Hắn ra lệnh cho hai tên tay sai lấy hai gói đồ rồi lẻn theo Hồng Miêu.

Trên đường, Mạc Tâm cầm chiếc kẹp tóc trên tay: "Sư huynh, nhìn nó đẹp không?"

Mạc Hải cười, gật đầu: "Sư muội mặc gì cũng đẹp!"

Khuôn mặt của Mạc Tâm đỏ lên, cô cười ngượng.

Lúc này, Mạc Hải nhìn thấy nhóm của Hồng Miêu. Cậu ta cũng nhìn thấy bọn Gấu Kiên Cường đang lén lúc phía sau bọn họ.

"Mạc Tâm, muội nhìn xem." - Mạc Hải chỉ về phía bọn họ.

"Ba tên phía sau rất khả nghi." - Mạc Tâm nhìn về hướng Mạc Hải chỉ.

Mạc Hải gật đầu: "Chúng ta nên theo dõi bọn họ." Hai người lặng lẽ bám theo.

Đến chân núi, mọi người tìm một chỗ để luyện công, Quy Cửu Cửu hướng dẫn mọi người.

Họ không hề biết rằng nguy hiểm đang cận kề.

Trên núi, tên gấu mập cùng hai tên tay sai thở hồng hộc: "Mệt... quá!" Bọn chúng dừng lại trên đỉnh núi, đám tay sai hỏi: "Khương Cường huynh, bắt đầu luôn được không?" Tên gấu béo giận dữ: "Được! Lần này, ta sẽ khiến cho tên tiểu tử đó bị đá đè nằm liệt giường."

Dứt câu, hắn ra lệnh cho hai tên tay sai mở túi. Bên trong chứa đầy bom sét.

Bọn chúng ném bom xuống núi.

Mọi người chỉ kịp nghe thấy một tiếng "Bùm!" Đá tảng bắt đầu lăng xuống.

Hồng Miêu hét lớn: "Mọi người, mau tránh đi!"

Nhưng đá tảng lăng quá nhanh, cậu và Lam Thố không kịp né tránh, vì thế chỉ có thể dùng võ công chặn lại chúng.

Thấy nguy hiểm trước mắt, Hàn Thiên định bụng cứu Lam Thố, nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì Lam Thố đã đẩy Hồng Miêu ra chỗ khác.

"Lam Thố!" - Hồng Miêu hét lên trước hành động bất ngờ của cô.

"Lam Thố!" - Mọi người kêu lên khi thấy Lam Thố đang chìm trong biển đá.

"Lam Thố!" - Hồng Miêu hét lớn trong tuyệt vọng. Cậu toan chạy tới.

Tiểu Ly, Đinh Đương níu cậu: "Hồng Miêu, nếu huynh lao ra đó, huynh sẽ gặp nguy hiểm đấy!"

"Không! Huynh phải cứu Lam Thố!" - Hồng Miêu mạnh tay gạt mọi người ra, toan lao về phía Lam Thố.

Lúc này, một luồng sáng màu xanh xuyên qua bầu trời. Một cô gái trong bộ hồng y nhảy lên không trung, tay cầm Ngọc Nữ Kiếm, toả ra ánh sáng xanh huyền ảo, lạnh như băng. Cô vung kiếm: "Băng Thiên Tuyết Địa!" Những tảng đá bị đóng băng, ngừng lại. Lam Thố rơi thẳng xuống đất.

Hồng Miêu chạy đến đỡ lấy Lam Thố, ôm lấy người con gái đang bất tỉnh trong vòng tay...

Nguy hiểm tạm thời bị xoá bỏ...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật