Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 56: Tam Đài Các - tái ngộ Đằng Long Ngũ Kiệt



"Cuối cùng cũng tới nơi!" – Đinh Đương vừa xuống thuyền liền vươn vai – "Ta ở lâu trên thuyền như vậy, thật sự là ngộp chết!"

Tam Đài Các là một nơi thật sự náo nhiệt. Các quầy hàng đông đúc, người bán đứng ở ngoài cửa để chào hàng. Nơi đây còn có một dòng người ra vào tấp nập, đi lại không ngừng...

Khung cảnh nhôn nhịp này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một khuôn mặt rất ư là...: "Đinh Đương muội muội.~" Lại là Gấu Kiên Cường. Hắn ta tiến gần Đinh Đương, nói với một cái giọng nịnh nọt: "~Đinh Đương, hãy cùng huynh tìm quán trọ để ở. Cha ta đã cho rất nhiều tiền, muội không cần phải lo về chi phí. Kiên Cường ta cam đoan muội sẽ được sống thoải mái. Muội sẽ luôn tràn đầy năng lượng để tham gia giải Tam Đài Cát! Muội có bằng lòng không?~"

Đinh Đương hoàn toàn không để tâm tới lời Hùng Kiên Cường. Cô xua tay: "Hứ, ai nói ta muốn cùng ngươi đi tìm quán trọ hả? Gấu Kiên Cường, ngươi đừng quên, ta và Hồng Miêu đều là Ngũ Phượng Hoàng. Nếu ngươi không có chuyện gì thì đùng xen vào, mau trở về đi!"

Gấu Kiên Cường nghe thấy "Hồng Miêu" lập tức không hài lòng, trong mắt càng thêm khinh thường. Hắn ta kiêu ngạo: "Ta dư sức hạ hắn trên võ đài trong một phút. Đến lúc đó, e rằng muội sẽ thay đổi ý nghĩ đó!"

Nghe vậy, Tiêu Ly phẫn nộ: "Ngươi thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn tham gia cuộc thi, ngươi còn tư cách châm chọc người khác hay sao? Ngươi giống như một cái gối thêu, nhìn đẹp chứ không nằm được!"

"Tiểu Ly, ngươi..." – Gấu Kiên Cường muốn phản bác, nhưng Đinh Đương không cho hắn cơ hội. Cô tức giận cắt ngang: "Gấu Kiên Cường, đủ rồi! Huynh có tư cách gì mà nói Hồng Miêu? Để ta nói cho huynh biết, đừng đi theo ta nữa, nếu không đừng trách ta vô tình!"

Thoáng thấy vẻ mặt tức giận của Thuỷ Đinh Đương, Gấu Kiên Cường có chút sợ hãi.

Đinh Đương ngoảnh mặt đi, bốn người còn lại lạnh lùng theo sau, bỏ Gấu Kiên Cường còn đang ngơ ngác.

Thấy bọn họ đi xa, Lư Bảo Bảo và Tí Tẹo vội hỏi: "Kiên Cường huynh, chúng ta làm gì đây? Đinh Đương tiểu thư đang tức giận, chả lẽ chúng ta chấp nhận để nàng ở cùng với cái tên tiểu tử kia sao?"

"Hừ! Tên tiểu tử đó mà cũng xứng đáng được ở bên Đinh Đương sao? Cứ đợi đó, chỉ cần ta cố gắng, ta nhất định sẽ lấy được sự ưu ái của Đinh Đương. Ta muốn chứng minh rằng ta mạnh hơn tên tiểu tử Hồng Miêu gấp trăm lần! ~Đinh Đương, chờ huynh với!~" – Gấu Kiên Cường và đám tay sai nhanh chóng đuổi theo.

"Chúng ta dừng ở đây đi." – Hồng Miêu và mọi người dừng lại, bước vào trong quán trọ Vãng lai – "Tiểu Nhị!"

"Tôi đến ngay đây! Mời khách quan vào!" – Tiểu Nhị vui vẻ. Hồng Miêu nói: "Tiểu Nhị! Nhờ đệ sắp xếp cho chúng tôi hai phòng, một phòng cho hai người và một phòng cho ba người,"

"Vâng!" – Tiểu Nhị đưa chìa khoá cho Hồng Miêu.

Hồng Miêu quay sang mọi người: "Lam Thố, Đinh Đương, hai muội ở chung một phòng, còn ba huynh đây sẽ ở phòng còn lại. Ý mọi người thế nào?"

Sự sắp xếp này rất chu đáo nên không ai phản đối. Mọi người lên phòng...

Sau bữa tối, mọi người tụ hợp lại với nhau, Tiểu Ly nói: "Hồng Miêu, đệ thấy chúng ta còn hẳn một ngày. Ngày mai chúng ta hẳn đi đăng ký nhé!"

Hông Miêu đáp lời: "Ừm, hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi, hồi phục lại năng lượng."

Lúc này, Hàn Thiên, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói: "Hồng Miêu, huynh sợ tên của đệ và Lam Thố sẽ gây chấn động. Thất hiệp vốn nổi tiếng khắp nơi. Họ hành hiệp trượng nghĩa, được võ lâm và thiên hạ ca ngợi. Nếu mai đệ trực tiếp báo danh, huynh sợ sẽ gây chú ý."

Hàn Thiên lo lắng không phải là không có lý, nhưng Hồng Miêu chỉ mỉm cười: "Huynh đừng lo. Đệ chỉ tới đây tham gia thi đấu, nên đệ không lo về điều đó. Còn việc họ bình luận là việc riêng của họ, dù sao đệ và Lam Thố đều là một phần của Thất hiệp."

Khi nghe những lời đó, Hàn Thiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ Hồng Miêu.

"Đã khuya, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi." – Hồng Miêu vui vẻ.

Trong bóng tối, Gấu Kiên Cường nhìn theo bóng lưng Đinh Đương với ánh mắt mà hắn tự cho là tràn đầy ngọt ngào: "~Đinh Đương muội muội, ta sẽ bảo vệ nàng.~"

Hai tên tay sai nịnh: "Kiên Cường huynh, huynh thật tình cảm! Đinh Đương nhất định sẽ động lòng huynh!"

Gấu Kiên Cường tự hào: "~Tất nhiên! Đinh Đương!~" Nói xong, hắn hôn gió...

Đinh Đương đang bước đi, bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng.

Lam Thố nhận thấy sự khác thường, vội hỏi: "Đinh Đương tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy?"

"Không có gì, tỷ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Thôi, chúng ta mau về phòng đi." – Đinh Đương gượng cười. Cả hai người trở về phòng, khép chặt cửa lại...

Tiểu Nhị quan sát Gấu Kiên Cường hồi lâu, sau mới hỏi: "Khách quan, ngài là ăn cướp hay muốn ở trọ?"

Lúc này, Gấu Kiên Cường sực tỉnh, thẳng lưng, kiêu hãnh: "Sắp cho tôi một căn phòng ba người, cạnh phòng hai cô gái kia." Rồi hắn quăng ra một nén bạc.

"Mời ngài!" – Tiểu Nhị vui vẻ nhặt nén bạc, lập tức đưa họ chìa khoá. Cậu ta nghĩ thầm: "Dù sao người tham gia Tam Đài Các cũng sống ở đây, họ không dám gây sự đâu."

Màn đêm buông xuống, quán trọ ồn ào giờ đã yên tĩnh, mọi người chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, năm người cùng nhau đến nơi đăng ký.

Dòng người dài như vô tận, chờ một hồi lâu cuối cùng cũng đến lượt.

Người ghi danh không ngẩng lên, chỉ hỏi: "Tên?"

Hồng Miêu trả lời: "Hàn Thiên, Tiểu Ly, Hồng Miêu, Lam Thố, Đinh Đương."

Người ghi danh ban đầu bình thản viết, chỉ khi viết đến cái tên "Hồng Miêu" và "Lam Thố", cậu hơi sững lại: "Hồng Miêu, Lam Thố, chả lẽ là Thất hiệp! Hành động của bảy người họ đã được thế giới ca ngợi, họ tiêu diệt Giáo phái Quỷ, bảo vệ tinh thạch, tiêu diệt cả Hắc Long." Cậu ngẩng đầu, nghi ngờ: "Năm người các ngươi ai tự nhận mình là Hồng Miêu và Lam Thố?"

Hồng Miêu, Lam Thố vội nói: "Là chúng tôi." Tên ghi danh nhìn hai người trước mặt. Một chàng thiếu hiệp trong bộ đồ vàng, tuy giản dị nhưng đẹp trai, chính trực, toát lên khí chất của một thủ lĩnh. Lại nhìn người con gái áo hồng, thuần khiết, trong sáng như hoa trong sương, nụ cười ngọt ngào cùng đôi mắt đẹp long lanh, không hổ danh là "Đệ nhất mỹ nữ" trong giới võ lâm, đẹp như lời đồn đại.

Hàn Thiên có chút mất kiên nhẫn: "Xin hỏi, ngươi đã ghi danh xong chưa?"

Tên ghi danh sực tỉnh, tự cảm thấy hơi thất lễ, cậu hắng giọng: "Đã xong, mời mọi người nộp lệ phí."

Tuy vậy, hắn vẫn hỏi lại: "Xin thứ lỗi cho ta, hai người thực sự là Hồng Miêu và Lam Thố trong Thất hiệp sao?"

"Đúng vậy!" – Hồng Miêu không do dự.

Điều này khiến người giám sát không khỏi bối rối, thầm nghĩ: "Tại sao Thất hiệp lại tham gia cuộc thi Tam Đài Các?" Hắn vẫn bán tín bán nghi, nên ân cần nhắc nhở: "Hai vị, thật thứ lỗi, ta khuyên hai vị nên tự lực, đừng giả mạo người khác."

Hồng Miêu mỉm cười: "Cảm ơn lòng tốt của huynh, tạm biệt." Nói rồi, cậu cùng mọi người rời đi.

Tiểu Ly bực bội: "Tên ghi danh kia không biết là ai, lại cứ nghi ngờ thân phận của huynh và Lam Thố, thật là thiển cận!"

Câu nói vô tình đánh trúng tâm lý của Đinh Đương. Lúc đầu chẳng phải cô ấy cũng nghi ngờ thân phận của Hồng Miêu hay sao, lại còn làm mọi cách để cậu rời võ đường nữa. Nghe lời nói của Tiểu Ly, cô trở nên mất tự nhiên.

Lam Thố an ủi: "Được rồi, Tiểu Ly, sự nghi ngờ của người ghi danh cũng không phải không có lý. Dù sao mục đích thật sự của cuộc thi Tam Đài Các là để thể hiện võ thuật của tất cả cao thủ ở khắp nơi, và để giành lấy Ngọc Tịnh Nguyên, vốn dĩ không liên quan đến Thất hiệp. Vậy nên cậu ta nghi ngờ là bình thường!"

Hồng Miêu gật đầu, nhìn Lam Thố bằng ánh mắt pha chút ngưỡng mộ...

Đinh Đương vô tình nhìn thấy, trong lòng có chút khó chịu: "Huynh lúc nào cũng chỉ để mắt tới Lam Thố thôi."

Họ nhanh chóng trở về nhà trọ. Năm người lên lậu, vừa định bước vào phòng liền nghe thấy một tiếng gọi: "Này! Đây không phải là Phượng Hoàng rụt cổ hay sao?"

Mọi người quay lại. Hàn Thiên và Tiểu Ly lập tức thay đổi sắc mặt, Hông Miêu trở nên lạnh lùng, không muốn dây dưa với bọn họ.

Lam Thố và Đinh Đương chưa từng chạm trán với Đằng Long Ngũ Kiệt vì họ đang thực hiện Thủ Thách Phượng Hoàng.

Đinh Đương bất giác hỏi: "Bọn họ là ai?"

Tiểu Ly trầm giọng: "Đằng Long Ngũ Kiệt! Lần trước lúc tỷ và Lam Thố đang ở Đình Phượng Hoàng, bọn chúng là người đã đánh bại ba người bọn đệ."

Đinh Đương, Lam Thố nghe thấy, phút chốc giậc mình, nhưng vẻ mặt của họ vẫn bình tĩnh.

Thấy bọn họn im lặng, Đằng Long Ngũ Kiệt châm chọc: "Lũ rùa rụt cổ các ngươi cũng muốn tham gia Tam Đài Cát để đoạt Ngọc Tịnh Nguyên hay sao? Thật nực cười!"

Tiểu Ly phản bác: "Các ngươi đừng quá đáng!"

Hàn Thiên tia ánh mắt lạnh lùng: "Đến lúc đó mới biết ai là rùa rụt cổ!"

Hồng Miêu không nói gì. Cậu không muốn lãng phí thời gian cho những con người thô lỗ này. Ngay khi mọi người định rời đi, một giọng nói ghê tởm của một con gấu không biết xấu hổ nào đó lại lọt vào tai mọi người: "~Đinh Đương muội muội! Ghi danh chưa? Đi thôi, huynh dẫn muội ra ngoài đi dạo.~"

"Câm miệng!" – Đinh Đương hét lớn.

Gấu Kiên Cương ngay lập tức ngậm miệng, nhưng Đinh Đương vẫn tức giận. Cô hét vào mặt hắn: "Cút ngay! Đừng để ta gặp lại ngươi!"

Gấu Kiên Cường rõ ràng là bị sốc. Hắn bỏ đi với nét mặt đau khổ.

Không ngờ khi quay đầu lại, hắn bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Đằng Long Ngũ Kiệt. "Thôi chết!" – Gấu Kiên Cường hét lên trong lòng – "Đừng, đừng tiết lộ rằng tôi là người gửi thư thách đấu." Hắn định bỏ chạy, nhưng bị ngăn lại: "Đứng lại!" "Thôi xong!" – Gấu Kiên Cường sợ hãi – "Nếu họ nói ra, Hồng Miêu và những người khác nhất định không cho ta đi, và hình tượng hoàn hảo của ta trong mắt Đinh Đương sẽ bị tan vỡ."

Đằng Long Ngũ Kiệt chẳng rõ sự tình, cứ đi vòng ra trước mặt hắn, thong thả: "Ngươi không phải là cái tên đưa thư khiêu chiến hay sao?" Thoáng chốc, Thần Tiễn nhận ra sự khác thường, tức giận: "Thì ra ngươi lợi dụng ta và sư huynh. Khốn kiếp! Xem ra nếu không giáo huấn ngươi, ngươi không biết bọn ta lợi hại thế nào!" Thần Tiễn định xuống tay, lại bị Tâm Tiễn ngăn lại: "Thần Tiễn, bỏ đi! Hắn không đáng để ta tức giận. Mau đi thôi!"

Thần Tiễn dừng tay, quay lại cùng Đằng Long Ngũ Kiệt rời đi, vẫn không quên để lại một câu: "Hy vọng ngày mai, các ngươi sẽ không làm rùa rụt cổ như lần trước!"

"Ngươi!" – Tiểu Ly và Đinh Đương bực bội. Lam Thố cũng khẽ nhíu mày.

Gấu Kiên Cường nhân cơ hội, cười trừ: "Hehe, ta... ta đi trước đây."

"Đứng lại" – Hắn định vọt đi thì bị Đinh Đương, Tiểu Ly, Hàn Thiên ngăn cản. Ánh mắt của họ trở nên lạnh lùng và giận dữ.

Đinh Đương nắm lấy lỗ tai hắn: "Gấu Kiên Cường, thì ra là huynh!" Rồi cho hắn một chưỡng ngã lăn ra đất.

"Đinh Đương, ta..." – Gấu Kiên Cường lắp bắp.

Tiểu Ly định cho hắn một quyền, nhưng Hồng Miêu đã ngăn lại: "Bỏ đi, Tiểu Ly! Loại người này không đáng để đệ tức giận, sau này cứ tránh xa hắn một chút."

Hàn Thiên dùng một tay nắm cổ hắn: "Đừng để ta bắt được ngươi, nếu không thì đừng trách ta không nương tay." Nói rồi cậu buông tay. Tiểu Ly nhanh chóng tung một cước vào mông hắn. Hắn xấu hổ bỏ chạy.

Lúc này, hai tên tay sai sau khi mua sắm xong đã về. Bọn chúng theo lời của Gấu Kiên Cường, ra phố từ sáng sớm, cốt chỉ để mua đồ cho Đinh Đương. "Kiên Cường huynh, huynh sao vậy?" – Chúng định tỏ vẻ quan tâm, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Ngũ Phượng Hoàng, bọn chúng lẳng lặng đưa Gấu Kiên Cường rời đi.

Sau sự việc này, năm người có chút lo lắng về trận thi đấu ngày mai. Họ quyết định đi nghỉ sớm. Một ngày nữa lặng lẽ trôi qua...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật