Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 55: Cửu Nguyệt Đảo



Trên bãi cát dài, Tiểu Ly lấy hết hành lý ra, tất cả chỉ còn là mấy bộ quần áo, lương khô, nước uống và một ít tiền.

Năm người nhanh chóng tìm nơi thay quần áo, sau đó chia nhau ra chuẩn bị bữa tối. Hàn Thiên và Hồng Miêu đang tìm cách đốt lửa, trong khi Tiểu Ly thì đi tìm củi. Còn Lam Thố và Đinh Đương, hai cô đi đến khu vực gần đó để tìm một số cây dại có thể ăn được.

"Lam Thố, chúng ta mau hái ít nấm đi!" – Đinh Đương đề nghị. Tuy vừa rồi cô bị sóng thần làm cho sợ hãi, nhưng khi cô thấy cây cỏ tươi tốt trên Đảo Cửu Nguyệt, nỗi sợ hãi trong cô đã nhanh chóng tan biến, và bây giờ cô cảm thấy rất thoải mái.

"Lam Thố, muội mau tới xem!" – Đinh Đương tựa hồ đã phát hiện ra thứ gì, lập tức gọi cho Lam Thố.

"Muội nhìn xem, cây nấm này thật sự rất đẹp!" – Đinh Đương trầm trồ - "Nhưng mẹ tỷ đã từng dặn là nấm càng đẹp thì càng độc."

Lam Thố cẩn thận quan sát cây nấm: "Đinh Đương, tỷ nói đúng đó. Muội đã từng nhìn thấy loại nấm này trước đây, và nó thực sự rất độc. Thôi, chúng ta mau hái nấm đi, để còn về với mọi người."

"Ừm! Muội nói có lý." – Đinh Đương vui vẻ. Hai người họ đã hái rất nhiều nấm trước khi trở về.

Sau bữa ăn no nê, màn đêm dần buông xuống...

Họ ngồi vây quanh đống lửa. Tiểu Ly lạc quan: "Theo đệ thấy, cây cối trên đảo tươi tốt, sống lâu cỡ nào cũng không sợ chết đói đâu!"

Đinh Đương nheo mắt: "Đệ là người sành ăn, ta lo cây cối trên đảo không biết có đủ cho đệ sống tới ba ngày hay không? Ta sợ tới lúc đó đệ ăn luôn cả vỏ cây mất!" "Đinh Đương, tỷ!" – Tiêu Ly giận dữ, định cãi lại, nhưng Đinh Đương không cho cậu ta cơ hội: "Thế lại càng tốt, hòn đảo sẽ trở nên trơ trụi, lúc đó sẽ không có ai bị lạc lên trên đảo nữa. Tiểu Ly, đệ thật sự là phúc đức của mọi người đó. Bái phục!" Nói vừa dứt, cô liền chấp tay, khiến Tiểu Ly á khẩu. Cậu chỉ biết ậm ừ cho qua bởi cậu cũng xấu hổ đến đỏ cả mặt rồi.

Lúc này, Lam Thố không nhịn được mà bật cười. Tiểu Ly nhìn cô, tỏ vẻ không hài lòng: "Lam Thố, có gì đáng cười đâu!" Lam Thố áy náy: "Cho muội xin lỗi..." Nói vậy thôi chứ cô vẫn đang che miệng cười. Tiểu Ly thở dài: "Thôi kệ, muội muốn cười thì cười đi!" Đến đây thì Lam Thố cười phá lên.

Nhìn cảnh này, Hồng Miêu và Hàn Thiên cũng không khỏi bật cười.

Hồng Miêu bất giác đưa mắt nhìn Lam Thố, thầm nghĩ: "Lam Thố, huynh thề sẽ khôi phục lại trí nhớ cho muội!"

Khi Hàn Thiên nhìn thấy nụ cười của Lam Thố, cậu giật mình. Dưới ánh lửa, khuôn mặt vốn đã rất xinh đẹp của Lam Thố nay lại càng trở nên đáng yêu hơn.

Gió hiu hiu thổi, mang theo hương hoa thoang thoảng khiến bọn họ cảm thấy buồn ngủ. Mọi người quyết định nằm xuống...

Trên mặt biển, ánh trăng soi bóng, vạn vật im lặng, sóng vỗ nhè nhẹ. Tất cả như chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Lam Thố lại đến thiên đường, nơi hoa thơm trái ngọt. Dưới những cánh hoa đang xuôi theo gió, cô lại thấy bảy bóng người. Người con gái màu tím lại thong thả nói: "Hãy bay đi, hỡi trăm con chim phượng hoàng." Lời này vừa dứt, tiếng đàn nổi lên, trăm con chim tung cánh, cùng nhau bay lượn... Cô muốn cất tiếng gọi, nhưng cô lại bị đánh thức.

Mặt trời đã bắt đầu ngoi lên, Lam Thố mở mắt, mơ màng. Cô bước đến một tán cây, nhẹ nhàng nhảy lên trên cành. Trời sáng dần. Dõi theo cánh chim nơi phương xa, cô tự hỏi: "Hỡi trăm con chim phượng hướng về tổ, ta là ai?"

Lúc này, Hồng Miêu cũng đã tỉnh dậy. Thấy Lam Thố đứng thơ thẩn trên nhành cây, cậu nhẹ nhàng nhảy lên: "Lam Thố, muội sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là muội chưa thể khôi phục trí nhớ hoàn toàn. Trong mơ, muội luôn nhìn thấy bảy người, rất mơ hồ nhưng cũng rất quen thuộc. Muội nghĩ, họ chính là những người quan trọng với muội. Nhưng bây giờ, muội đã quên mất họ, muội..." – Giọng Lam Thố chùn xuống. Vài giọt nước mắt lăn trên gò má của cô.

Hồng Miêu nhanh chóng an ủi cô: "Không sao, chúng ta sẽ giành được Ngọc Tịnh Nguyên, khi ấy chúng ta sẽ khôi phục lại cho lũ trẻ. Đậu Đậu nhất định sẽ có cách giúp muội khôi phục trí nhớ."

Lam Thố cảm động, dùng tay quệt nước mắt: "Cảm ơn huynh!"

Hồng Miêu vui vẻ: "Lam Thố, khôi phục trí nhớ không phải là chuyện nay mai, quan trọng nhất là hãy thuận theo duyên số. Trong khoảng thời gian này muội không nên cô nhớ mấy chuyện đó. Muội hãy nghỉ ngơi, và hoàn thành trận đấu thật tốt."

"Ừm!" – Lam Thố mỉm cười.

"Này, Hồng Miêu, Lam Thố, sao hai người lại ngồi trên cây?" – Tiểu Ly không biết dậy từ lúc nào, tiếng kêu của cậu ấy đã đánh thức Hàn Thiên và Đinh Đương.

Hồng Miêu và Lam Thố nhảy xuống. Hồng Miêu đáp lời: "Không có gì. Huynh chỉ dậy hơi sớm nên trò chuyện với Lam Thố một lúc."

Đinh Đương nghe vậy, bất mãn: "Hừ, Hồng Miêu, huynh chỉ biết quan tâm đến Lam Thố mà thôi!"

Khi Hàn Thiên nhìn thấy Hồng Miêu và Lam Thố đi cùng nhau, không hiểu sao cậu lại có cảm giác khó chịu. Cậu ta đứng lên, nói một cách cộc lốc: "Đi!"

Mọi người ra bờ biển tìm chiếc bè, nhưng nó đã biến mất...

"Chuyện gì vậy chứ?" – Mọi người la lên. Tiểu Ly gãi đầu: "Chắc tại hôm qua khi đến nơi, chúng ta quên buộc bè lại, nên giờ bè trôi đi mất."

Đinh Đương lo lắng: "Vậy thì làm sao đến Tam Đài Các? Bây giờ có chặt cây đóng bè thì cũng đã muộn, mà chúng ta lại không có dây nữa."

Mọi người lúng túng. May thay, mọi người nhìn thấy một con tàu cách đó không xa, dường như cũng đến Tam Đài Các.

Thế là năm người vẫy tay, hô to: "Xin chào..."

Chiếc thuyền rẽ vào đảo. Hồng Miêu định cất tiếng xin chào, nhưng bị một giọng nói (ghê tởm) cắt ngang: " ~Tiểu thư Đinh Đương! Thì ra muội ở đây. Nàng với huynh thật là hiểu ý, đúng không.~"

"Thôi được!" – Đinh Đương hấp tấp – "Thuyền của muội bị phá, chỉ còn có thể nhờ huynh thôi."

Gấu Kiên Cường lập tức vỗ ngực: "Không sao, cửa nhà ta luôn mở cho muội. ~Đinh Đương, mời muội.~"

Gấu Kiên Cường và hai tên tay sai từ đầu đến cuối không hề để mắt tới nhóm Hồng Miêu.

Tiểu Ly không nhịn được nữa: "Gấu Kiên Cường, ngươi không thấy chúng ta có tới bốn người hay sao?"

Không ngờ, hắn ta khinh thường nói: "Muốn đi thì mau lên, lề mề! Nếu không phải vì Đinh Đương, ta cũng không thèm giúp các ngươi!"

"Ngươi!" – Tiểu Ly cả giận, nhưng rồi bất lực – "Đinh Đương và ta đều gặp nạn, vậy mà ngươi lại đối xử thiên vị như vậy! Quên đi, có thuyền quá giang là tốt rồi." Tiểu Ly đanh mang vẻ mặt tức giận leo lên thuyền, Hàn Thiên vẫn giữ nét lạnh lùng, trong khi Hồng Miêu và Lam Thố thì bĩnh tĩnh bước lên. Thật sự thì hai người họ đã bỏ ngoài tai lời của Gấu Kiên Cường.

Cuối cùng thì Ngũ Phượng Hoàng cũng đã đến Tam Đài Cát...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật