[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 7: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (bảy)



Tần Tứ nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy đặn của Thời Nhiên, hô hấp bỗng chốc trở nên thô nặng lên.

Chưa bao giờ có người che chở cho hắn, nói cho hắn rằng chính hắn làm đúng, hắn chưa từng sai.

Hiện tại đứng ở trước mặt hắn là nhóc con vừa ra vẻ lại yếu đuối, lại cho hắn ấm áp mà ba mẹ không bao giờ cho hắn.

Tần suất trái tim nhảy lên càng lúc càng nhanh, Tần Tứ có thể rõ ràng cảm nhận được máu đang trào dâng trong người, hắn cưỡng chế ức trấn định chính mình không để lộ ra ánh mắt làm người trước mặt sợ hãi, lại lặp đi lặp lại động tác vuốt ve đỉnh đầu Thời Nhiên.

Có một cái bảo bối như vậy, những ai mơ ước đến đều đáng chết.

Thời Nhiên nhìn Tần Tứ ở trước mặt đang thở ra từng hơi thở nặng nề, cho rằng hắn bị tức giận tới rồi, hắn giữ chặt tay Tần Tứ, tay nhỏ nắm tay Tần Tứ.

"Tiểu ca ca ngươi đừng nóng giận nha, liền tính dù có là chủ nhiệm giáo dục đi nữa, chúng ta cũng không thể sợ nàng ta a! Nếu là nàng còn dám khi dễ ngươi, ta liền đem nàng đánh đến răng rơi đầy đất nha!"

Vừa nói Thời Nhiên vừa lộ ra răng nanh của chính mình, bày ra một bộ dáng 'ta đây rất hung', rất giống một con chó con còn chưa cai sữa, mắt to vừa ngập nước vừa sáng, đẹp cực kỳ.

Tần Tứ nắm lấy tay Thời Nhiên, khóe môi khẽ nhếch: "Được a."

Thời Nhiên mang theo Tần Tứ đi vào văn phòng của chủ nhiệm.

Đứng ở cửa Thời Nhiên còn cẩn thận mà gõ cửa ba lần.

Sau khi được sự cho phép, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Chủ nhiệm thấy Tần Tứ ở phái sau Thời Nhiên, mày tức khắc nhăn thành một chữ xuyên 川, như là thấy thứ gì không sạch sẽ bước vào.

"Ngươi tới chỗ này của ta làm gì? Đi ra ngoài!"

Giọng điệu chủ nhiệm đột nhiên cất cao, nàng chỉ vào cửa, không lưu tình chút nào mà đuổi người.

Tần Tứ đứng ở tại chỗ, mái tóc che lại đôi mắt, dáng người đĩnh đạc cũng chưa từng đi chuyển, tựa hồ đối với lời nói của chủ nhiệm nửa chữ cũng không đi vào tai.

Thời Nhiên phồng lên gương mặt, đầu giống một con trâu nhỏ mà trừng mắt chủ nhiệm, dậm dậm chân, mở miệng cất giọng trong trẻo nói nói: "Ngươi không thể ức hiếp người a!"

Chủ nhiệm nhìn bộ dáng của Thời Nhiên, chỉ cảm thấy có chút buồn cười: "Ta sao lại ức hiếp hắn rồi?"

"Ngươi chính là xem hắn không vừa mắt, ghen ghét hắn lớn lên đẹp,học tập tốt! Ngươi là cái bình dấm tinh!!"

Thời Nhiên vắt hết óc cũng không nghĩ từ ngữ thô tục nào thích hợp cả, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, làm chính mình thoạt nhìn cực hung cực ác.

Chủ nhiệm nhìn nhìn Tần Tứ liền ngay cả mặt cũng không nhìn thấy rõ, cười nhạo ra tiếng: "Một cái quái thai không cùng đàn thì học tập tốt thì ích gì, đứng đầu nhưng cũng không tuân thủ kỷ luật của trường học thì hắn chính là viên cứt chuột."

"Vậy ngươi chính là đang ăn phân!!" Thời Nhiên giận tới cả gương mặt đều đỏ bừng, hắn chỉ vào chủ nhiệm, lời như châu ngọc: "Ngươi từ lúc đầu liền đã xem thường hắn, chỉ có chuồng gà mới báo đoàn khanh khách đát đâu!"

Lôi kéo tay Tần Tứ, Thời Nhiên lau lau nước mắt trong mắt: "Chúng ta mới không chơi với mấy mấy người vô lại như này!"

Tần Tứ tùy ý Thời Nhiên lôi kéo chính mình, cuối cùng, hắn quay đầu lại nhìn về phía chủ nhiệm, cười đến không rõ ý vị gì.

Chủ nhiệm nhìn Tần Tứ lộ ra khuôn mặt tinh xảo cùng với ánh mắt tàn nhẫn, chỉ cảm thấy trong lòng liền nhảy dựng.

Nàng tựa hồ làm sai cái gì rồi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật