[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 19: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (mười chín)



Thời Nhiên càng nghĩ càng vui vẻ, hắn như thế nào có thể lợi hại như vậy đâu?

【 Nhiên Nhiên, chúng ta lần sau tận lực không cần trừng lớn đôi mắt xem người khác nha. 】

Bá Thiên châm chước nửa ngày, vẫn là quyết định nhắc nhở Thời Nhiên.

"Vì cái gì nha?" Thời Nhiên có chút khó hiểu, mắt mèo nhỏ chớp chớp, nghi hoặc mà nghiêng đầu.

Quá mẹ nó đáng yêu rồi, bị người ta cắp quải chạy làm sao bây giờ a?!

Bá Thiên thiếu chút nữa đem từ trong miệng chạy ra tới nhưng vẫn may còn nuốt trở vào kịp, kinh nghiệm sống mấy trăm năm nói cho hắn biết hắn phải uyển chuyển, nhất định phải uyển chuyển!

【 bởi vì Nhiên Nhiên biểu tình quá dữ, sẽ dọa đến người khác, đến lúc đó liền sẽ không ai thích Nhiên Nhiên! 】

Thời Nhiên vừa nghe, tức khắc sợ tới mức đầu nhỏ lắc thành trống bỏi: "Vậy không được! Không thể chán ghét Nhiên Nhiên!"

【 Vậy Nhiên Nhiên về sau cũng không thể trừng người khác, nếu không mọi người sẽ sợ hãi. 】

Thời Nhiên nghiêm túc gật đầu, hắn xoay người, nhìn hai bạn học còn đang ngơ ngác mà xin lỗi.

"Thực xin lỗi a, ta vừa mới quá hung, không dọa đến các ngươi đi? Ta lần sau sẽ chú ý!"

"????"

"????"

Đứa nhỏ này đang nói gì? Hai người bọn họ nhỏ nhặt sao? Sao một câu đều nghe không hiểu???

Nhìn hai bạn cùng học khuôn mặt mộng bức, Thời Nhiên cho rằng bọn họ tiếp nhận lời xin lỗi, cảm thấy mỹ mãn mà xoay trở về.

Tới rồi giữa trưa nghỉ trưa khi, Thời Nhiên cũng không có nhìn thấy Tần Tứ, hắn bất lực mà đứng ở cửa lớp, nhìn đầu người không ngừng chen chúc lại không thấy thân ảnh anh tuấn mảnh khảnh kia.

"Tiểu ca ca người đâu rồi a?" Thời Nhiên nhìn chung quanh, trong lòng dần dần lo âu lên.

【 đi đến lớp hắn tìm xem xem thử nha? 】

Bá Thiên trấn an Thời Nhiên, nhẹ giọng nói.

Thời Nhiên gật gật đầu, chân ngắn nhỏ nhanh chóng chuyển lên, ngược dòng người hướng tới lớp của Tần Tứ mà chạy tới.

Cái đầu hắn rất nhỏ, giữa trưa lại đều là hướng tới nhà ăn đi, người lại nhiều tốc độ lại nhanh, Thời Nhiên vài lần thiếu chút nữa bị dòng người quăng ngã, Bá Thiên răng cắn một cái, dùng ngoại lực mà đỡ lấy Thời Nhiên.

Thật vất vả đến trước lớp của Tần Tứ, Thời Nhiên thấp thỏm mà gõ gõ cửa.

"Xin hỏi... Các ngươi biết Tần Tứ ở nơi nào sao?" Thời Nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ hỏi thăm đi vào, khẩn trương lại co quắp hỏi.

Lớp nữ sinh thấy Thời Nhiên sửng sốt một chút, này, một nhóc con này từ đâu ra? Quá đáng yêu đi!

Các cô hạ giọng xuống, tương đương ôn nhu mà nhìn Thời Nhiên: "Tần Tứ trốn học, chúng ta cũng không biết đi nơi nào, bất quá đi đâu cũng không có quan hệ, dù sao chủ nhiệm lớp cũng mặc kệ hắn."

"Trốn học?" Thời Nhiên ngây ra như phỗng mà nhìn nữ sinh, theo sau lẩm bẩm tự nói: "Vậy hắn vì cái gì không nói cho Nhiên Nhiên..."

Nữ sinh không để bụng: "Dù sao hắn chính là cái quái thai, ngươi tốt nhất cũng cách hắn xa..."

Lời còn chưa dứt, Thời Nhiên đã đi ra ngoài.

Đường trước mắt đã thấy không rõ, sương mù trong mắt cuối cùng cũng chịu không được mà bắt đầu giọt lớn giọt lớn mà hạ xuống.

Thời Nhiên dùng tay áo xoa nước mắt, nhưng có lau như thế nào cũng lau không hết.

Đời trước, mẹ hắn cũng là cái dạng này.

Rõ ràng nói cho hắn chỉ là đi mua đồ ăn ngon cho hắn nhưng lại cuối cùng cũng không trở về lần nữa.

Hiện tại, Tần Tứ cũng không cần hắn.

Cái người nguyện ý hống hắn, ôn nhu tiểu ca ca giống như cha hắn nay lại không cần hắn...

Cảm xúc đê mê tới rồi cực hạn, Thời Nhiên liền cơm trưa cũng chưa ăn, rầu rĩ mà ghé vào trên bàn như con thỏ mà héo ba ba.

Mãi cho đến tan học, Thời Nhiên chậm rì rì mà thu dọn cặp sách, thẳng đến cuối cùng một người cũng ra phòng học, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

"Sao lại chậm như vậy?"

Vóc người cao thẳng của thiếu niên cùng lộ ra khuôn mặt tinh xảo, cặp con ngươi đen nhánh kia toàn chứa đầy là Thời Nhiên không chớp mắt.

Chóp mũi Thời Nhiên đau xót, suýt nữa cho rằng chính mình là đang nằm mơ.

Ngập trời ủy khuất ập lên trong lòng, hắn trực tiếp xông lên đi ôm Tần Tứ, thanh âm đều ở phát run.

"Trứngthối lớn... Nhiên Nhiên không bao giờ muốn quan tâm ngươi nữa!!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật