[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 18: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (mười tám)



Thời Nhiên chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lạnh, rất kỳ quái.

Hắn giữ chặt góc áo Tần Tứ rồi dừng bước, xoay người về phía sau nhìn lại, mặt sau trống không một mảnh, cũng không có đồ vật dư thừa nào.

"Làm sao vậy?" Tần Tứ nắm lấy tay Thời Nhiên hơi hơi cúi xuống thân mình, mày nhíu nhíu.

Thời Nhiên lắc đầu: "Có cảm giác có thứ gì đó làm nhìn đến làm Nhiên Nhiên có chút lạnh."

Tần Tứ theo ánh mắt nơi Thời Nhiên hướng tới nhìn lướt qua, trực tiếp đem người ôm lên, ôm vào trong lòng ngực chính mình.

"Không có việc gì, có người khi dễ ngươi thì tiểu ca ca giúp ngươi đem hắn đánh thành đầu heo."

Thời Nhiên nghĩ tới mấy bạn học khi dễ hắn trước khi hắn chết, tức khắc miệng dẩu thành tiểu ấm nước, nãi hung nãi hung thử nhe răng nanh: "Đúng! Đem bọn họ đánh thành đầu heo!"

Nằm ở trong lòng ngực Tần Tứ, Thời Nhiên có thể rõ ràng mà ngửi được hương vị của nước giặt quần áo trên người Tần Tứ.

Rất nhẹ, nhưng lại nói không nên lời rất dễ ngửi.

Càng nghe ở phía trên, Thời Nhiên dùng sức dùng sức đem đầu chôn ở lòng ngực Tần Tứ.

Tần Tứ cho rằng Thời Nhiên không thoải mái, hắn giơ tay sờ sờ trán Thời Nhiên: "Nhãi con ngoan, không thoải mái sao?"

Vành tai Thời Nhiên đỏ lên, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như muỗi, dán ở trong lòng ngực Tần Tứ không dám ra tới.

"Mùi hương trên người tiểu ca ca, Nhiên Nhiên rất thích!"

Tần Tứ nghe vậy, thấp thấp cười ra tiếng.

"Hương trên người nhãi con ngoan, tiểu ca ca cũng thích."

Thích đến nhịn không được muốn hủy đi ăn nhập vào bụng.

Hai người mãi cho đến đi ra ngõ nhỏ, đến đường lớn, Tần Tứ lúc này mới đem người buông xuống.

Sóng vai đi vào trường học, học sinh chung quanh liên tiếp nhìn về phía hai người, khe khẽ nói nhỏ mà không biết đang nói cái gì.

Đem Thời Nhiên đưa đến cửa lớp, Thời Nhiên giữ chặt Tần Tứ: "Hôm nay giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi!"

"Được." Tần Tứ gật đầu đáp lời.

Chờ Tần Tứ đi rồi, Thời Nhiên mới vào lớp.

Mới vừa buông cặp ngồi vào ghế, người sau bàn liền nháy mắt thò qua tới.

"Ai, ngươi không nhìn thấy trên cánh tay Tần Tứ có vết cắt hay sao? Ta đã nói với ngươi là cách hắn xa một chút, hắn khẳng định cùng côn đồ có liên quan đến nhau, cẩn thận tự rước hoạ vào thân đó!"

"Đúng vậy đúng vậy, nào có người lâu lâu liền cả người toàn thương, không làm bài tập liền đi ra ngoài đi dạo, có thể là người tốt gì chứ, hơn nữa ta nghe bạn học của bên đó nói hắn cả ngày đều không nói lời nào, khẳng định là có bệnh tự kỷ."

Có người đang chuẩn bị bài tập, nghe thấy có người nói đến Tần Tứ, lập tức thấu lại đây, biểu tình mang theo nồng đậm khinh thường.

Thời Nhiên trong cơn giận dữ, hắn chỉ cảm thấy ngực mình hừng hực lửa giận, lập tức liền muốn bộc phát ra tới.

"Bá Thiên thúc thúc, có thể nói cho ta vài câu mắng chửi người hay không? Bọn họ thật quá đáng! Nhiên Nhiên muốn giáo huấn bọn họ!"

Bá Thiên một lần lại một lần mà nói cho chính mình: Này vẫn là một đứa nhỏ, này vẫn là đứa nhỏ, không thể nói bừa!

【Được, được, được, ta đây liền nói cho ngươi. 】

Thời Nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cao giọng giận kêu: "Ta đánh chết các hai cái trứng thối các ngươi, a phi!!!"

"......"

"......"?????

Đứa nhỏ này đang làm gì?

Bạn học hai người nghe được liền ngơ ngác, có chút mộng bức.

"Bá Thiên, ta có phải hay không quá hung a? Bọn họ giống như rất sợ ta a."

Thời Nhiên nhìn bạn học đã ngốc rớt, có chút tự hào mà vỗ vỗ chính mình.

【 đúng vậy đúng vậy, Nhiên Nhiên rất oai, ta nhìn đều sợ hãi. 】

Bá Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, không được, hắn phải giữ gìn lòng tự trọng cho đứa nhỏ vị thành niên này!

"Lần sau lại nói bậy về tiểu ca ca, ta liền mắng chết ngươi, tuituitui!!" Thời Nhiên ngạo kiều ném đầu, sau đó liền gục mặt vào đống bài tập trên bàn, mặt đều vùi vào phía dưới bàn, trái tim nhỏ bang bang thẳng nhảy.

Hắn đã là một người trưởng thành khôngsợ trời không sợ đất!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật