Tổng Hợp Caoh/Thô Tục

Tiểu Hồ Phu Nhân (3)



    Chỉ có tại Wattpad Yume1306 , tất cả các trang khác đều là bọn ăn cắp

______________________________________

Buổi sáng, Tiêu Kỳ Thiên bước xuống khỏi giường gấp trong xe liền bị dọa giật hết cả mình, cái đầu lớn của báo đen chui vào trong mành, giống như giám sát cả đêm xem hai người ngủ. Mà Phùng Nhi đáng thương, thức từ sớm cũng bị "người" này làm không đi ra được, an ổn xếp gấp quần áo cho Tiêu Kỳ Thiên.

"Phùng Nhi, cái này..."

"Cái này. Là chồng của người đó, La Nhi. Có vẻ ngài ấy không an tâm khi để người ngủ với thần"

Báo lớn giống như đã dậy từ sớm, nghe được câu này liền khịt mũi, chui đầu ra khỏi xe ngựa.

Tiêu Kỳ Thiên và Phùng Nhi nhân cơ hội này cùng nhau đi về bờ suối, rửa mặt tắm táp buổi sáng lúc nào cũng khiến các song nhi yêu thích.

Phùng Nhi xoa bọt bồ kết lên tóc của thiếu niên, cơ thể hớp hồn của hai song nhi thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước. Báo lớn thấy thiếu niên không có run khẩy, nằm trên mõm đá nhìn về phía bày đàn.

Tiêu Kỳ Thiên cầm bọt bồ kết muốn xoa lên tóc đối phương liền bị ngăn lại. Phùng Nhi nhăn nhăn mặt, cầm lấy xà phòng chà lên xương quai xanh của tiểu hoàng tử ngây thơ này.

"Thần sẽ tự làm, La Nhi, người đừng nghịch nữa"

"Ưm...Phùng Nhi, tay của ngươi đang sờ vào đâu đấy"

Phùng Nhi di chuyển bọt xà phòng xuống bầu vú mềm mại, đầu ti bị nước suối mát lạnh làm cương lên đỏ hồng hệt như quả anh đào, làm ai cũng muốn một ngụm cắn vào miệng.

"Ha...sờ ngực của người đấy, hoàng hậu Laaa"

"Haha..ngươi..ngươi học cách gọi này ở đâu đấy, cười chết ta rồi..a! Tay ngươi lại sờ vào đâu đấy!"

Ôi trời, tên Phùng Nhi ra khỏi khuôn phép đô thành càng thêm lộ bản tính tinh nghịch của mình. Trắng trợn trêu đùa trên cơ thể non mịn, tay dưới làn nước sờ soạng mông lớn của Tiêu Kỳ Thiên, còn đùa cợt xoa bóp, miệng bình phẩm.

"Hừm, mông này sinh con tốt lắm, thưa hoàng hậu"

"Ngươi..ngươi...ngươi biết tay ta!"

Tiêu Kỳ Thiên bị kéo theo đùa nghịch, hai song nhi đùa giỡn khiến da thịt mê người ma sát vào nhau. Phùng Nhi đem đầu gối chen vào giữa hai chân của cậu, đùng nó chèn ép mép thịt non. Tiêu Kỳ Thiên cũng tinh nghịch không kém, bắt lấy vai của nhóc đẩy người nằm lên tảng đá, ngây ngô dùng cả người đè lên rồi cười ngấc ngấc.

Cảnh tượng này nếu bị người khác nhìn thấy không biết sẽ thành đến chuyện như thế nào. Mà không may cho hai người, báo đen nghe đủ mà mặt vẫn không chút giao động, không hề nhìn trộm, lại còn đáng ghét ngáp dài ngáp ngắn!

"Haha..được rồi. La Nhi, người không nên ngâm nước lâu, lên bờ thôi"

"Phùng Nhi, ngươi làm ngực của ta đau"

Tiêu Kỳ Thiên giận dỗi, môi đỏ bất giác chu ra lẽo đẽo đi theo "gia nhân" của nhóc. Cả người lại vẫn là trận trụi, hai bầu vú tròn trịa nhảy lên theo từng bước đi...

"Thần xin lỗi, lần sau sẽ không như thế nữa"

Thấy tiểu Phùng Nhi lại trở về nhóc nghiêm túc như trước, Tiêu Kỳ Thiên tức đến dậm chân bịch bịch, rụt rè sợ hãi đều bay mất khi cậu ở bên Phùng Nhi này.

"Đừng mà, ta chỉ đùa thôi..hắc xì!"

"Haizz, người cảm rồi. Súp thú hàn thần ninh chắc cũng đã vừa, không được kén ăn đâu"

"Ưm..."

"Đừng nhõng nhẽo, đến bên đống lửa này"

Tiêu Kỳ Thiên bị Phùng Nhi ép ngồi hơ tay ở bên đống lửa, nhóc phủi thẳng áo trong của cậu, thầm tự nhủ vẫn nhỏ quá.

Quần áo mặc xong, Tiêu Kỳ Thiên ôm lấy bát canh thú hàn chậm rãi uống. Không còn ở trong hoàng cung nên cậu cũng không muốn gò bó nữa, bảo Phùng Nhi đừng bện tóc lại, thuận tiện cho việc sưởi ấm.

Tóc dài màu trắng xóa xỏa ra khiến cho thiếu niên càng trở nên trong suốt. Phùng Nhi nghĩ rằng "có lẽ nên cho người mặc quần áo sặc sỡ vào mùa đông"...

Báo lớn lúc này đến bên người thiếu niên, hơi ấm làm cậu không tự chủ muốn tới gần nhưng ngại lại bị từ chối. Không tiếng động dịch về phía bên kia, nhường lại vị trí lớn bên đống lửa.

Báo lớn thong thả phẩy đuôi, cũng không từ chối nằm xuống, đầu tựa lên đùi Tiêu Kỳ Thiên hết sức tự nhiên.

"..."

Phùng Nhi nhìn Tiêu Kỳ Thiên không dám cử động ở đối diện, làm lơ ánh mắt cầu cứu mà uống bát canh làm ấm người.

...

Sau khi nghỉ ngơi đủ, nắng sáng vừa lên đoàn báo đen lại tiếp tục khởi hành, xe ngựa được ưu ái bảo vệ, đi giữa đoàn thú chạy cành cạch về phía Đông.


Tuyết cũng sắp tới lúc phải rơi, Tiêu Kỳ Thiên ở trên lưng báo lạnh đến hơi run, đắp 2 phần áo choàng vẫn không khiến cậu khá hơn. Mà trên đường xộc xệch quá, báo đen cũng không nhận ra thiếu niên run rẩy, bản thân không quen chăm sóc ai cứ như vậy mà vô tư chạy.

Đến bìa rừng của La lạc, thiếu niên nóng hổi nằm rạp trên lưng báo mới được phát hiện. Phùng Nhi đem cậu vào xe ngựa, tốc độ tăng lên tiến vào ngôi làng.

Vừa vào tới, hàng tá các ngôi lều hình lục giác xây xung quanh nhau. Ở nơi xe ngựa chạy vào đã đứng sẵn một dàn thú nhân chào đón. Mà lúc này cũng không có ai có tâm trạng ăn mừng, Tiêu Kỳ Thiên sốt đến mơ hồ được ôm vào lều, vu y hồng hộc chạy đến khám bệnh đưa thuốc than.

Tiêu Kỳ Thiên mặc trên người lớp quần áo mỏng, ở trong lều ấm áp đến buổi chiều mới tỉnh.

Vừa mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Tiêu Kỳ Thiên là cổ họng sắp đứt đoạn, tay nhỏ chui ra ngoài tấm màn mà vung vẩy.

Đúng lúc này, nước ấm trong ly đồng được dúi vào tay cậu, Tiêu Kỳ Thiên giống như phát hiện sợi rơm cứu mạng, uống đến sặc nước ho khùng khục.

Người kia vỗ lưng cho cậu, lại dùng lực quá mạnh làm cậu càng thêm sặc, nước mắt đều bị ép trào ra.

"Đ..đừng vỗ..khụ khụ!"

Người đàn ông bên ngoài mành cơ hồ thoáng chốc mất tự nhiên, đem tay thu về rồi quan sát cậu. Tiêu Kỳ Thiên ho đủ rồi đầu liền đau nhức, cơn sốt vẫn chưa mất đo hoàn toàn khiến toàn thân cậu mềm nhũn, mệt mỏi khó chịu.

"#&$*?"

"...vâng?"

Người đàn ông nói ngôn ngữ của La lạc, mà Tiêu Kỳ Thiên cưới gấp chỉ kịp học vài ba âm tiết, ngơ ngơ ngác ngác lắc đầu.

"#&$*?"

"Xin lỗi...tôi không hiểu.."

"...&-$#∆"

Đúng lúc này, Phùng Nhi bưng bát thuốc vén màn đi vào, bắt gặp cảnh tượng ông nói gà bà nói vịt hết sức buồn cười.

"La nhi, La trưởng tộc hỏi người còn khó chịu ở đâu không"

"À, chỉ hơi đau đầu một chút thôi, cảm ơn đã quan tâm...khoan đã, La trưởng tộc?"

Thiếu niên chui ra khỏi màn giường, nhìn rõ người đàn ông da ngâm đen, mặt đầy lạnh lẽo ở bên giường. Tóc đen cùng làn da khiến hai người càng trông đối lập, mà cậu nhìn vào đôi mắt vàng kia, ngơ ngác há cái miệng nhỏ.

"Vâng, La trưởng tộc"

Phùng Nhi kéo Tiêu Kỳ Thiên về lại trong màn, nói nói gì đó với hắn bằng tiếng La lạc rồi để bát thuốc lại, vén vàn ra ngoài.

"&%*&#*"

Màn trên giường được treo lên, mùi hương lạ lẫm xộc vào mũi làm Tiêu Kỳ Thiên nhóm mông, muốn nói chuyện nhưng người ta không hiểu tiếng mình, đau khổ vạn phần.

"Hừm, hừm"

Người kia nhận ra mình nói cậu không hiểu, múc một muỗng thuốc uy đến bên miệng cậu, hừm hừm như dỗ trẻ con...

"Tôi..tôi tự uống được rồi, cảm ơn anh"

Tiêu Kỳ Thiên lấy bát thuốc, mùi đắng chát của thuốc khiến cậu buồn nôn, nhưng cũng ngại làm phiền người ta, chịu khó uống.

Giọt cuối cùng vừa chui vào miệng cậu đã vội đẩy bát ra, nước thuốc không kịp chạy vào rơi vãi vái giọt lên xương quai xanh trắng nõn, trượt xuống biến mất giữa xe ngực.

Anh mắt của người kia thâm trầm khó đoán, nhìn mặt mũi của thiếu niên nhăn thành một chỗ cũng không biết phải làm sao.

"Cái kia..có thể lấy giúp tôi một viên kẹo được không?"

Tiêu Kỳ Thiên chỉ lên dĩa kẹo trên bàn, ngón tay giơ lên cố gắng ra hiệu. Người đàn ông nhìn cậu lại nhìn dĩa kẹo, thông minh hiểu ý đem cả dĩa đến, để ở bên giường lại tiếp tục dõi theo cậu.

"Ờm..cái kia, anh là chồng của tôi sao?"

Tiêu Kỳ Thiên chỉ mình, lại chỉ người đàn ông, sau đó dùng hai bàn tay đan vào nhau. Hình như người kia hiểu ý này, đem cả cơ người chui vào trong giường, nắm lấy tay cậu đan vào nhau rồi nằm xuống...

Cả người hắn chỉ mặc có 1 tấm vải da thú che đậy thân dưới. Lúc này nằm bên cạnh nhau, cơ ngực cường tráng của hắn liền đập vào mặt cậu, khiến Tiêu Kỳ Thiên cảm thấy bị áp bức thêm vài phần.

"Ý tôi..không phải như thế này.."

"@#-?"

Tiêu Kỳ Thiên khó khăn muốn chết, mà lúc này, có vài thứ thu hút sự chú ý của cậu. Hai cái tai tròn ủm đôi lúc sẽ run lên phẩy phẩy, còn có cái đuôi lớn màu đen tuyền đang vung tán loạn, đập trúng thân giường còn giống như bị đau mà xoắn chặt, một lúc sau lại tiếp tục ngoe ngoảy...

"Đuôi..."

Trong đầu cậu thoáng hiện ra con báo đen tuyền to lớn.

"Phong tục chở vợ...La trưởng tộc..."

Người này và con báo kia là 1 á??


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật