Tổng Hợp Caoh/Thô Tục

Tiểu Hồ Phu Nhân (2)



    Chỉ có tại Wattpad Yume1306 , tất cả các trang khác đều là bọn ăn cắp

______________________________________

Người La lạc không tiến không lùi với bất kì quốc gia nào. Cả bộ tộc đều nằm sâu trong rừng núi đầy rẫy thú dữ.  Quần áo thì chỉ dừng lại ở mức da thú bọc lên chứ đừng nói tới phương diện áo giáp và kiếm đao. Như vậy, Tiêu Kỳ Doanh mới có thể lợi dụng điểm này để trao đổi "thuận lợi"

Cửa thành mở lớn được từng con báo lớn ùa vào, cho đến khi không còn chỗ để vào nữa thì một tiếng rống vang trời vang lên. Con báo đen cao lớn nổi trội nhảy từ trên bức tường thành xuống, giống như từ đầu đã ở đấy quan sát hết mọi thứ vậy.

Tiêu Kỳ Thiên bị đẩy lên một bước, căng chặt tinh thần mà ngước nhìn con báo lớn. Nó cũng đang nhìn cậu, đôi mắt màu vàng sáng rực nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trắng nõn, hai má vẫn chưa tiêu sưng trông có phần đầy đặn, đỏ ửng đáng yêu thêm vài phần.

"Kỳ Thiên, đó là phu quân tương lai của em, đừng vô lễ"

Báo đen lớn nhìn thoáng qua người đàn ông toàn thân mặc giáp, lại nhìn về khuôn mặt non nớt của "vợ sắp cưới" này. Thiếu niên đúng là như lời đồn, xinh đẹp tựa như thiên sứ.

"C..chào ngài, em là Tiêu Kỳ Thiê..a!"

Tiêu Kỳ Thiên cúi người chào như những gì đã được dạy, mà eo chân mềm nhũn vốn không đứng vững, một chào này là kèm theo ngã trượt về trước.

1 giây, 2 giây, 3 giây...

Mặt đất này ấp áp mềm mại hơn cậu nghĩ. Thậm chí...thậm chí còn có gì đó ở ngực cậu đang run run nữa...

Tiêu Kỳ Thiên mở mắt, con báo lớn khi cậu ngã không nhúc nhích, chỉ thuận tiện nhích đầu về trước. Mà thiếu niên nhỏ con, chỉ cần "mặt" của hắn đã đỡ được.

Con báo lớn khịt mũi, ngực của Tiêu Kỳ Thiên tức thì bị râu chọc đến ngứa ngáy. Run rẩy tách ra đủ 3 bước, lắp bắp quơ quào không biết đặt tay vào đâu.

Mà không như những gì Tiêu Kỳ Thiên nghĩ, con báo lớn trầm ngâm nhìn cậu múa may. Cuối cùng, con báo dùng cái lưỡi lớn đầy gai liếm lên mặt nhỏ. Bỏ lại thiếu niên ngơ ngác cùng đội quân của mình rời đi.

"Thành công chưa?" Tiêu Kỳ Doanh háo hức.

"Em...không biết"

...

Cứ như vậy, Tiêu Kỳ Thiên ở nhà đợi thêm 10 ngày. Đến ngày thứ 11, lâu đài sáng sớm đã tràn ngập người ta, hạ nhân tới tới lui lui trang trí đủ thứ. Thức ăn và rượu chất đầy trên bàn dài, buổi đám cưới long trọng ở bề ngoài, mà người đáng lý ra phai 3vui nhất lại không như vậy. Tiêu Kỳ Thiên trời chưa kịp ló đã thức dậy, bị bốn năm hạ nhân bao quanh treo đủ thứ.

"A..ta không thở được, Phùng Nhi"

Thiếu niên Phùng Nhi cũng là một song nhi, được Tiêu Kỳ Doanh tình cờ cứu được sau một chuyến săn. Vì để báo đáp đã thề sẽ trung thành đến chết.

Tiêu Kỳ Thiên nhìn Phùng Nhi, cậu nhóc cũng có đôi mắt xanh, khác với cậu, màu xanh của Phùng Nhi lại mang vẻ u buồn ngày mưa. Ẩn khuất từ quá khứ khiến cậu khó có thể tự do trò chuyện với nhóc. Nhưng Phùng Nhi đi theo cậu từ nhỏ, ít nhiều cũng thân cận hơn người khác.

"Người có thể thở sau buổi đám cưới, thưa hoàng tử" nhóc thở ra một câu cứng rắn.

"Bên cạnh đó, thần biết là người đang không vui nhưng cũng nên cười lên. Bởi vì thần tin là Đại hoàng tử sẽ không thích vẻ mặt này đâu...Ít nhất đám cưới này rất quan trọng với ngài ấy"

"..."

"Ta không muốn đến La lạc đâu, Phùng Nhi..."

"...thần không có quyền đưa ra ý kiến đâu, thưa hoàng tử"

"Ta biết nhưng mà...ta chỉ...sợ.."

"..."

"Ta không muốn lấy chồng đâu, nhất là khi phải lấy một con báo...ta..không có ý xúc phạm đâu nhưng mà.."

"Haizz.."

Phùng Nhi buông thỏng tà áo diễm lệ trên người Tiêu Kỳ Thiên, liếc ra cửa nói.

"Ra ngoài hết đi"

"Phùng Nhi..."

"Đừng nhõng nhẽo nữa thưa hoàng tử. Người biết kết cục của mình khi bị Đại hoàng tử nghe thấy mà"

Tiêu Kỳ Thiên biết chứ, chỉ là cậu cũng có trái tim, có cảm xúc, sẽ khó chịu khi bị bắt ép làm điều mình không thích.

"Đại hoàng tử sẽ thường xuyên đến thăm. Chúng ta sẽ đều chờ ngài ấy, đừng lo"

"Ừm...khoan đã. Ngươi đi cùng sao?"

"Hửm? Thế người nghĩ thần mặc đồ này để làm gì?"

"..."

...

"Kỳ Thiên, xong chưa?"

"Xong rồi, thưa anh"

Tiêu Kỳ Doanh nhìn gương mặt này lớn lên từng ngày, vậy mà vẫn bị choáng ngợp vì sắc đẹp. Thiếu niên người mặc quần áo rườm rà long trọng, hạt trân châu đính trên tà áo càng khiến cậu thêm mỹ miều. Đuôi mắt và hai má được phấn son to lên, cả môi cũng được vẽ thêm lớp son bóng càng khiến nó thêm căng mọng.

Tiêu Kỳ Doanh không nhịn được nhấc bổng thiếu niên lên xoay hai vòng, mắt sáng rực ôm lấy cậu. Bàn tay thuận tiện ở bên eo thon xoan nắn, cảm giác từ miếng nịt eo cứng ngắc làm hắn nhíu mày, eo như vậy còn chưa đủ nhỏ mà còn đeo thứ này để làm gì? Tra tấn người?

Phùng Nhi ở trong đám người bị hắn lườm nguýt, sợ đến run rẩy càng thêm cúi gầm mặt.

Để cơ thể cậu bình phục sau những cuộc tình ái, từ buổi gặp mặt kia Tiêu Kỳ Doanh đã không đụng vào cậu nữa. Bây giờ vừa thấy liền rung động, tay vừa muốn mạnh mẽ xoa nắn đã bị quan thần triều đi.

Trước khi đi, hắn cẩn thận dặn dò, còn đưa cho cậu một lọ thuốc và một cây dao nhọn. Đầu dao tẩm độc khiến thiếu niên yếu mềm sợ hãi.

"Kỳ Thiên, ngai vàng của anh bây giờ nằm trong tay em. Tất cả mọi việc em cần làm là ngoan ngoãn phục vụ nó, làm nó vui vẻ. Rồi sau khi đăng cơ anh sẽ đón em trở về, được chứ?"

"Nhưng mà..."

"Ngoan. Sau 5 ngày, buổi trao đổi quân sẽ âm thầm diễn ra, còn em"

Cạch

Thanh dao sắc nhọn được hắn để vào bàn tay trắng nõn, tay Tiêu Kỳ Thiên run lên, đứng trước người đàn ông cao lớn càng thêm nhỏ bé, đáng thương bị anh trai ép buộc phải nhuốm máu.

"Nhân lúc nó ngủ hãy" hắn dùng tay làm kí hiệu cắt cổ, xoẹt một cái làm cậu giật nảy người, nước mắt rịn ra làm trôi mất một phần phấn mắt.

"Hiểu chưa?"

"...hức..anh ơi"

"Hiểu chưa?"

"vâng...em hiểu rồi"

....

Nắng trưa vừa ló dạng, đàn báo đen theo như cuộc hẹn lần nữa tụ ở sân thành. Con báo...chồng tương lai của Tiêu Kỳ Thiên ngang nhiên đi tới bực đứng đầu tiên, nơi vợ của hắn đang đứng. Đôi mắt vàng sáng rực khi nhìn vào cậu, hay nói cách khác, toàn bộ người thú ở đây đang nhìn vào cậu. Thiếu niên quá đỗi xinh đẹp, khiến cho người ta vô thức nhớ rõ dù chỉ là lần gặp đầu tiên.

"Chào anh...ạ"

Thiếu niên nhận ra, mình không biết tên của chồng mình...ít ra báo thì cũng phải có tên phải không?

Tiêu Kỳ Thiên cùng với báo đen to lớn cùng bước vào lễ đường nhìn có chút kì quái, nhưng đây là thế giới người và thú. Không ít người cũng đã cưới một con vật, chưa kể đây là hôn lễ của hoàng tử, sẽ không có ai dám mở miệng nói lời khiếm nhã.

Làm xong buổi lễ, báo lớn không có bất cứ hành động gì đáng phải nói. Ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn, làm những thứ người ta chỉ dẫn. Sau đấy chỉ yên phận ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Thiên, mà thiếu niên ngoại trừ Phùng Nhi không còn người bạn nào khác, an phận ở ghế của mình ăn vài món canh nhạt. Giống như lời anh trai mình nói, cậu sợ ăn những món có thịt sẽ béo lên, chồng tương lai sẽ không thích...

Tiêu Kỳ Thiên nhìn báo đen vẫn chưa ăn uống gì kể từ khi vào lễ đường. Nếu đã là vợ chồng thì cũng nên tử tế...nhỉ?

"Anh...ăn chút gì đó nhé?"

Cánh tay trắng nõn cầm lấy bánh quy đưa đến miệng báo đen.

Con báo nằm xuống vẫn khiến thiếu niên phải ngước mặt để nhìn, khí thế bức người mà run run mấy sợi râu phì thở rồi quay đi. Tiêu Kỳ Thiên thấy báo đen không để ý mình, ngượng ngùng đem bánh quy bỏ vào miệng, cũng không dám nói gì nữa.

...

Sau buổi lễ trời cũng đã xế chiều, ngoài Phùng Nhi, Tiêu Kỳ Doanh để cậu chọn 1 trong các hiệp sĩ của mình đi theo, xem như là quà cưới.

Tiêu Kỳ Thiên nhìn mười hai hiệp sĩ rắn chắt quỳ một chân trước mặt, về mặt ngoại hình thì cậu không có ý kiến, có lẽ thân thuộc không gò bó mới là quan trọng. Cậu chọn 1 thú nhân da ngâm đen rắn rỏi, đơn giản vì hắn là người của La lạc. Mới ban đầu thiếu niên cũng bất ngờ lắm, vì cứ nghĩ La lạc chỉ có thú thôi, không ngờ còn có cả thú nhân. Ánh mắt kiên định của hắn làm cậu thấy thân thuộc khó hiểu, quyết định chọn thôi.

Nam nhân này cao hơn Tiêu Kỳ Thiên hơn một cái đầu, tên Dạ Mặc Hoãn. Nước da hơi ngâm sau khi mặc giáp càng thêm vẻ cứng rắn, tạo cảm giác như đao kiếm không thể đâm thủng được. Mái tóc đỏ rực thật hiếm có...

Tiêu Kỳ Thiên định leo lên xe ngựa cùng với Phùng Nhi thì vạt áo choàng bị kéo lại, thiến niên theo quán tính ngã về sau, lại lần nữa rơi vào da lông ấm áp. Thiếu niên ngước nhìn báo lớn che lấp bầu trời trên đầu, lưng bị nhiệt độ nóng ấm của ngực báo hung đến run lẩy bẩy. Lắp bắp miệng nhỏ.

"X..xin lỗi...em lỡ..ơ?"

Báo lớn dùng đuôi đẩy cậu, đẩy thiếu niên đến bên eo mình rồi nằm rạp người xuống.

"Đây là..."

"Thưa La Nhi, theo phong tục thì mỗi người được cưới vào nhà phải ở trên lưng chồng để về bộ lạc" Dạ Mặc Hoãn nói.

La Nhi là cách gọi vợ của trưởng tộc La lạc, thiếu niên nhìn tấm lưng rộng báo lớn, chần chừ một lát cũng chọn leo lên. Dạ Mặc Hoãn đỡ cậu lên, chủ trì tay nhỏ nắm đúng chỗ, nơi giáp cổ lông dày nắm sẽ không bị đau...

"X..xin lỗi...nếu anh bị đau"

"Ngao~"

Báo lớn ngáp dài, đợi thiếu niên ngồi vững liền dẫn đầu đoàn người phóng về phía rừng.

Tiêu Kỳ Thiên chưa bao giờ được bước ra khỏi tòa thành, lóng nga lóng ngóng nhìn khắp nơi, bàn tay vô thức nắm lấy đôi tay tròn ủm....

"..."

Tối đến, tốc độ của báo đen mau đến đâu cũng không thể trong một buổi mà chạy từ phía Nam về Đông. Báo lớn da dày thịt béo, hơn trăm con bao quanh xe ngựa mà ngủ thật khiến người ta giật mình. Mà Tiêu Kỳ Thiên thể chất vốn yếu ớt, sợ nhất là cái lạnh, sớm sớm đã rời xa báo đen chui vào xe.

Phùng Nhi và Tiêu Kỳ Thiên vốn quen thuộc, ở trong xe ôm nhau ngủ cũng không có bất kì khán cự nào, thậm chí còn chung chăn chung gối để sưởi ấm. Dù gì cũng đều là song nhi, yếu ớt sợ lạnh như nhau.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật