[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 5 - 3: Lost in Hong Kong.



Kyle là một người bận rộn.

Ngay cả bây giờ, tay phải anh ta đang cầm bút và tay trái thì cầm tập tài liệu mà James vừa mang vào cách đây năm phút, tai phải còn đang phải tiếp một cuộc điện thoại từ bên kia đại dương.

Trên thực tế, James đã xem và hoàn thành hầu hết các công việc. Trước khi các tài liệu đến tay Kyle thì có lẽ khoảng hơn 90% công việc đã được James xử lý rồi. James là một thư ký thực sự có năng lực. Mặc dù anh ta hay cằn nhằn nhưng nghĩ lại thì trước đây vì quá bận rộn mà anh ta đã từng phải đi tư vấn tâm lý vì căng thẳng kéo dài, sau đó còn tìm mọi cách để từ chức, Kyle không còn cách nào khác ngoài việc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt vô điều kiện với anh ta.

Hôm nay, khi vừa ra khỏi nhà và đến công ty sau bữa sáng muộn, nhìn đống công việc chất đống trên bàn, Kyle đã thở dài than thở, "Quá trời việc." Nhưng cũng đành ngậm miệng trước cái nhìn sắc bén của James, bởi người trước mặt Kyle đã phải làm việc xuyên đêm đến tận 5 giờ sáng, tới 7 giờ đã phải thức dậy để chuẩn bị sẵn công việc hôm nay, 9 giờ còn phải đến nhà đón sếp đi làm.

Thực tế là James dường như đã muốn buông xuôi với ông chủ này. Không thể phủ định việc Kyle là một người có năng lực xuất chúng đủ để được coi như kỳ lân trên thế giới. Nhưng anh ta không phải một người tận tụy với công việc. Nếu không có bộ não thuộc 1% xuất chúng đó thì công ty này có lẽ đã sụp đổ vào cái thời kỳ tăm tối nhất rồi.

Biết tính khí thất thường và lười biếng của Kyle, James đã tự giải quyết các công việc và nếu có việc gì đến tay Kyle thì tức là nó phải thực sự cần thiết và quan trọng. Kyle đã rất hạnh phúc đối với cách xử lý công việc như vậy của James, và tất nhiên là với lượng công việc khổng lồ ấy thì mỗi tháng James cũng đút túi một số tiền khổng lồ tương đương.

Do đó, một khi tài liệu đã được chuyển đến Kyle thì đó chắc chắn là văn kiện "bắt buộc phải xem".

"Thế nên tôi càng khó chịu hơn đấy. Mặc dù có hơi lười biếng nhưng tôi đâu có làm việc gì qua loa cẩu thả đâu. Hứm? Thậm chí một việc cũng không. Thực sự không có mà phải không. Chết tiệt. Anh ta chả khác gì ma quỷ cả."

Ngay khi James rời đi sau khi đưa bản fax cho anh ta, Kyle bắt đầu càu nhàu và than thở về James. Ở đầu dây kia của điện thoại, người bạn ở phía bên kia đại dương liền bật cười.

"Anh có thể nói James giảm bớt lượng công việc đi."

Và, đúng như dự đoán của người bạn, Kyle nhảy dựng lên.

"Anh đùa kiểu gì đáng sợ vậy, bất quá nếu như lần này anh bạn kia thực sự từ chức thì tôi coi như xong đời."

"Haha, tôi biết. Nếu James mà nghỉ việc thì nhớ phím trước cho tôi đấy. Anh bạn có năng lực như thế thì tôi phải nhanh chóng đưa về dưới trướng mới được. Chắc chắn là không phải chỉ có một hai người ngoài kia thèm muốn anh ta như tôi đâu."

"Không, không. Nếu như anh muốn James thì hãy nhận cả tôi nữa."

Kyle nhún vai ớn lạnh khi nghĩ về cuộc đời tăm tối của mình sau khi người thư ký tài giỏi hơn mình rất nhiều biến mất. Trái ngược hoàn toàn với giọng nói yếu ớt qua điện thoại ấy, đôi mắt trũng sâu và lạnh lùng đang xem qua các giấy tờ trên bàn và dùng bút ghi chú lại ở chỗ này chỗ kia của anh ta quả thực khác một trời một vực.

Chính vào lúc ấy, điện thoại di động trong túi Kyle đổ chuông.

Kyle cầm lấy đống văn kiện và bút bằng một tay rồi rút điện thoại ra. Anh liếc nhìn những con số hiển thị trên màn hình và nhướng mày.

"Thằng nhóc này gọi làm gì vậy nhỉ."

"Anh có cuộc gọi khác sao? Vậy tôi liên lạc lại sau nhé."

"Không, không cần đâu. Là Rieg. Chắc chỉ là chuyện công việc và cũng sớm cúp máy thôi. Nhưng tại sao mới gặp nhau vài giờ trước mà thằng nhóc này tự nhiên lại gọi đến nhỉ?"

"À, là Rieg sao? Chắc là gọi để tạm biệt rồi. Anh ta phải trở lại chi nhánh vào ngày mai mà."

"Thật à? Vậy thì hôm nay sẽ phải đi luôn nhỉ. Mà không, nhưng mà thằng nhóc này cũng đâu phải kiểu sẽ làm mấy chuyện đáng yêu như thế này chứ. Đợi tôi một chút nhé.... —Có chuyện gì vậy nhỉ?"

Kyle chuyển cuộc gọi của bạn mình sang chế độ chờ và nhận cuộc gọi vừa mới tới. Em trai anh ta không phải là người sẽ gọi mà không có việc gì, hoặc là gọi chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Nói lời chào trước khi đi sao, nằm mơ Kyle cũng chẳng mơ nổi ấy chứ. Người bạn kia của anh ta hẳn cũng biết điều đó, vậy nên tất nhiên đó cũng chỉ là mấy lời bông đùa mà thôi.

Tuy nhiên, đáp lại câu hỏi thẳng thừng của Kyle là một giọng nói nhẹ nhàng có chút do dự.

"Kyle, tôi là Jeong Taeui."

"Taeil sao?! Ồ, vậy à."

Kyle vừa trả lời vừa bỏ điện thoại ra khỏi tai và kiểm tra lại dãy số trên màn hình. Rõ ràng đó là số điện thoại của em trai anh. Kyle vừa nghiêng đầu vừa đặt một dấu chấm hỏi to đùng, và nói với chất giọng thoải mái tự nhiên.

"Có chuyện gì sao, đây là điện thoại của Ilay đúng không. Thằng nhóc bảo cậu gọi cho tôi đấy à?"

Kyle nửa đùa nửa thật nói. Jeong Taeui đầu dây bên kia có hơi do dự.

"Chỉ là... Tôi sẽ sớm đi Hồng Kong. Tôi với Ilay. Nếu biết trước thì sáng sớm nay tôi đã chào hỏi anh đàng hoàng rồi, nhưng đột nhiên lại thành ra thế này cho nên... xin lỗi và cảm ơn anh nhé. Thời gian ở đây anh cũng đã giúp tôi rất nhiều.''

"Hả? Cậu đi sao? Khi nào thì cậu đi?"

"30 phút nữa."

Nghe Jeong Taeui nhẹ giọng nói trong ống nghe, Kyle im lặng một lúc.

"Không, ít nhất thì cũng phải ăn tối trước khi đi chứ. Như vậy cũng quá đột ngột rồi."

"À, tôi cũng muốn thế nhưng có vẻ Ilay đang hơi vội. Anh ta nói anh ta phải trở lại chi nhánh Hồng Kông trong ngày mai."

"Vậy thì đó cũng là việc của nó mà. Để nó đi trước và cậu có thể ở lại đây thêm một lát không được sao."

"Chuyện đó có thể theo ý tôi sao?"

"Ừm, có chết cũng không được."

".....Vậy thì tôi sẽ chết thật đấy, tôi ấy."

Giọng nói bên kia điện thoại đột nhiên trở nên ảm đạm. Tâm trạng Kyle cũng trùng xuống. Anh hiểu rõ những lời ấy là như thế nào. Vốn tưởng rằng chẳng có ai bất hạnh như mình khi có một đứa em trai có tính khí kỳ dị như vậy, nhưng đột nhiên anh có suy nghĩ rằng có lẽ có người còn bất hạnh hơn cả mình nữa.

"Được rồi, vậy cậu đi cẩn thận nhé. Tiếc quá, lần sau nếu tới Đức nhất định phải ghé qua chỗ tôi đấy."

"Được, cảm ơn anh rất nhiều."

Cả Kyle và người thanh niên bên kia đầu dây đều không muốn nói dài dòng khi câu chuyện đến kết thúc. Cậu ta nói thêm vài câu rồi cúp máy. Kyle khẽ thở dài rồi cất điện thoại lại vào túi. Sau đó, Kyle nhìn chằm chằm lên trần nhà mất một lúc rồi chớp mắt vài lần và quay trở lại cuộc gọi mà anh ta vừa mới đặt vào chế độ chờ trước đó.

"Xin lỗi đã để anh đợi lâu."

"Chỉ hơn hai phút thôi mà. Anh có ổn không? Tôi đang xử lý chút công việc cá nhân. Được rồi, Rieg đã nói gì vậy?"

"Ừm. Chỉ là tạm biệt thôi. Thằng nhóc sẽ đến Hồng Kong ngay bây giờ."

".... ... ."

Một khoảng im lặng ngắn ngủi. Chắc hẳn người ở bên kia điện thoại đang nghĩ về mối tương quan giữa Rieg và một lời tạm biệt.

"Là cháu trai của anh đó. Tôi đã nghĩ là Ilay vì đó là số điện thoại của thằng nhóc ấy, nhưng lại không phải."

"À. Là Taeui sao? Đứa trẻ đó cũng sắp đến Hồng Kong hả? Không phải Tanzania?... ... Ồ, chà, nó đã bị Rieg bắt được mà nhỉ."

Changin thấp giọng nói không chút đùa cợt, "Tội nghiệp thằng bé.". Kyle thực sự cảm thông với những lời ấy, anh ta im lặng một lúc rồi đột nhiên mấp máy môi.

"Kỳ lạ, thật quá đỗi kỳ lạ mà....."

Tiếng tự thoại mơ hồ lọt qua ống nghe, nhưng người bạn kia của anh ta không hỏi gì thêm. Chà, chẳng lẽ chỉ có mình Kyle ở đây thấy chuyện này thật kỳ lạ sao? Kyle suy nghĩ một lúc nhưng vẫn chẳng đi đến được đáp án gì nên đành mở lời hỏi người bạn của mình.

"Taeil đã làm gì với Ilay vậy?

"... ...Xem nào. Thằng bé đã lặng lẽ chịu đựng nhưng đến một lúc nào đó thì sự căng thẳng đã vượt quá giới hạn chăng... ... Ít nhiều thì cũng có lỗi của tôi trong đó."

Ngay cả giọng nói của anh bạn bên kia cũng trầm xuống. Mặc dù Kyle có vẻ như vẫn chưa thông suốt điều gì nhưng anh ta quyết định đặt chủ đề này sang một bên. Đó là bởi anh ta vừa xem qua tất cả các bản fax trong tay mình.

"Nhân tiện thì, cháu trai của anh.... – thiên tài đã trở thành kẻ thù công khai lớn nhất tại viện nghiên cứu của chúng ta dường như thực sự đang ở ở Seringe đấy."

"Anh có tin tức gì mới à?"

"Hừm. Có lẽ là liên quan đến Rahman Abid Saud."

"Rahman... ... à à... Là người dưới quyền hoàng tử Al Faisal sao?"

Kyle im lặng nhướng mày.

Dù thông tin đó không có gì quá ngạc nhiên những thỉnh thoảng người bạn này lại gây bất ngờ cho anh ta. Tất nhiên là Kyle cũng biết rằng ở đó có một cơ quan tình báo độc lập, nhưng so với việc có mạng lưới thông tin tốt như thế nào, việc biết về người đàn ông kia lại là một vấn đề khác nữa. 

"Anh cũng biết mà. Anh ta là một người chẳng có gì nổi bật và dường như cũng tự mình lặng lẽ che giấu bản thân. Tôi tìm kiếm tin tức của Jeong Jaeui ở khắp nơi mà khó khăn lắm mới nghe phong thanh tên anh ta."

"Không, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Vài năm trước tôi đã tình cờ gặp người đàn ông đó. Nói chính xác thì chúng tôi đã nói chuyện một chút trong khi chờ đợi Faisal vì người đàn ông đó đi cùng với hoàng tử. Mặc dù là một thành viên của hoàng gia nhưng vị thế kế vị của anh ta rất kém vậy tôi mới đặc biệt chú ý tới người đó."

"Anh chú ý đến anh ta vì thứ hạng kế vị thấp sao?"

"Chà.... – Tôi thấy làm tiếc cho người đàn ông đó."

Sau khi cân nhắc từ ngữ một lúc, Kyle lẩm bẩm, "Haa," khi Changin nói một cách thận trọng.

"Anh ta là một người rất đáng thương... Người đàn ông đó chăm sóc mọi người rất tốt, anh ta cũng đóng góp đáng kể trong việc phát triển kinh doanh của Faisal khi đã sớm thay đổi hướng đi trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng. Mặc dù điều này không được biết đến rộng rãi."

"À. Hẳn là giống như James của T&R nhỉ."

Kyle liếm môi cay đắng trước giọng cười châm chọc của bạn mình.

"Xem nào. Nói như vậy cũng không sai. Nếu ý anh là người đó nắm giữ quyền lực thực sự. Dù sao thì – — — Có vẻ như anh ta đã bí mật mời chào một cách cưỡng chế những nhà nghiên cứu của chúng tôi qua đó rồi."

".... ... . Nhưng theo tôi biết thì Faisal hình như không nhúng tay vào vũ khí mà."

"Ý tôi là vậy đó, cũng có vài trường hợp để giải thích cho điều này. Chính xác là gì thì tôi còn phải xem xét thêm một chút mới được."

"Hừm. Rahman có biệt thự nào ở Seringe không?"

"Có chứ. Anh ta đã mua toàn bộ khu vực đắt nhất. Hơn nữa thì khoảng một năm gần đây sức khỏe anh ta có vẻ không ổn lắm nên anh ta dường như hiếm khi rời khỏi đó."

"Hừm", người bạn ở đầu dây kia lẩm bẩm, Kyle có thể cảm nhận được anh ta khẽ gật đầu.

Kyle xem lại những tài liệu mà Gable đã gửi cho mình một lần nữa. Anh ta ghi chú những thông tin cần được xác nhận tính xác thực. Dựa vào khối dữ liệu này, nếu anh ta quăng nó cho James thì e rằng sẽ được nhận lại một ánh mắt sắc như dao của anh ta khi nói rằng mình còn nhiều việc phải làm mất. Nếu như mọi chuyện có thể được giải quyết bằng tiền thì tốt biết mấy. Nhưng đây không phải là chuyện có thể dùng tiền nữa rồi. (Nếu James mà đồng ý chuyện đó thì anh ta sẽ càng phải làm nhiều việc hơn bởi Kyle sẵn sàng vung tiền cho anh ta để làm điều đó.)

"Này Changin. Tôi sợ James."

Kyle thầm oán than một cách nặng nề khi đọc lại đống ghi chú chi chít trên tập tài liệu. Người bạn kia cũng chỉ có thể bất lực đồng tình, "Đúng thế, quả thực là vậy." mà không biết phải an ủi như thế nào hơn.

"Vậy nên anh hãy chịu trách nhiệm chuyện đưa Jaeil ra khỏi đó đi."

"Hả? à... Được. Được rồi. Nhưng tôi không biết liệu có thành công hay không."

"Đâu chỉ James đáng sợ thôi đâu. Người đứng đầu viện nghiên cứu của chúng tôi cũng rất đáng sợ nữa. Đôi mắt của ông ta sẽ đỏ ngầu ngay khi lấy được những sản phẩm của Jeong Jaeil. Ông ta nói rằng mình sẽ mổ xẻ cái đầu của "tên thiên tài chết tiệt" đó trước khi chết cơ đấy. Thậm chí còn quyết tâm thực hiện điều đó trước khi chết nữa. Trước đây ông ta đã nghiêm túc xem xét việc tham gia vào một khóa nghiên cứu về giải phẫu cấu trúc não để có thể làm điều đó."

Người bạn cười thành tiếng trước những lời của Kyle. Anh ta thở dài ủ rũ, "Tôi không đùa đâu.", nhưng tiếng cười bên kia vẫn không dừng lại.

"Ừm, nếu Gable đã đánh hơi được và liên hệ với tôi thì khả năng cao là Jaeui thực sự ở đó. Vậy nên chúng ta cần xem xét xem tại sao đứa trẻ may mắn ấy lại bị bắt cóc và giam giữ tới vài tháng như vậy...."

Người bạn bên kia đầu dây lẩm bẩm với giọng pha lẫn tiếng cười. Kyle trả lời ngắn gọn, điều mà có lẽ Changin cũng đã nghĩ đến rồi.

"Có vẻ như anh chàng ấy không muốn ra khỏi đó, nhỉ."

Không có lời giải thích nào hợp lý hơn kết luận đó. Trừ khi vận may tuyệt vời của Jeong Jaeui đã biến mất chỉ sau một đêm. Nhưng đâu lại là nguyên nhân khiến sự may mắn hàng chục năm qua bỗng dưng biến mất như vậy?

"Xem nào... Không biết liệu có phải đứa trẻ ấy đã cắt đứt sợi chỉ đỏ hay không."

Người bạn chợt lẩm bẩm. Kyle nhướng mày trước những lời mơ hồ như thể đang nói với chính mình của anh ta. Nhưng anh ta không nói thêm gì cả. Kyle liền nhấn nút và gọi James đem tài liệu tiếp theo vào.

"Dù sao thì đó cũng là tất cả những tin tức mà tôi nghe được ngày hôm nay. Phần còn lại là của anh đấy."

Người bạn dường như đang suy nghĩ về điều gì đó trong giây lát lẩm bẩm điều gì đó xen lẫn tiếng thở dài và cúp điện thoại với đôi lời chào hỏi.

***********

Hôm nay, trung tâm Lippo (Hồng Kông) trông thật khác lạ.

(Trung tâm Lippo, trước đây gọi là trung tâm trái phiếu, là một tòa nhà chọc trời gồm 2 tòa tháp đôi được hoàn thành vào năm 1988 tại 89 Queensway, thuộc Admiralty trên đảo Hồng Kông, Trung Quốc.)

(Ilay đặt phòng cho Tae đối diện chiếc view như thế này đây, chi nhánh T&R Hong Kong
cũng 
ở trong tòa tháp đôi này =)))) )

Jeong Taeui đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy rồi lắc đầu. Không, không chỉ ngày hôm nay thôi mà có vẻ như cái ngày mà anh có thể nhìn Trung tâm Lippo một cách bình thường sẽ không bao giờ xảy ra trong cuộc đời của Jeong Taeui nữa đâu. Trừ khi chi nhánh của T&R rời khỏi đó....

"Không, dù có rời đi thì nơi này cũng đã khắc sâu trong tâm trí mình rồi."

Jeong Taeui mơ hồ nhìn về phía tòa tháp đôi Lippo qua cửa kính trong suốt và tự nhủ. Phong thủy Trung Quốc thật kỳ diệu. Jeong Taeui thầm nghĩ và quay đầu đi rồi lấy một lon bia từ quầy bar trong phòng khách.

Anh đã đến Hồng Kông được vài ngày. Bị giam cầm trong một phòng khách sạn đối diện với Trung tâm Lippo kia.

Nhưng mà so với hai từ "giam cầm" vẫn được định nghĩa trong từ điển thì thực tế có hơi khác một chút. Jeong Taeui có thể thoải mái chơi ở sòng bạc hoặc quán bar của khách sạn bao lâu tùy thích, anh cũng có thể ra ngoài và đi dạo xung quanh trung tâm thành phố. Dù anh không có nhiều người để liên lạc nhưng anh vẫn có thể gọi cho bất cứ ai.

Ngay cả lúc này, Jeong Taeui cũng chỉ vừa mới trở về sau khi đọc cuốn sách mà anh đã mua vài ngày trước khi lang thang buồn chán trên đường mà thôi.

"Nhưng dù sao đi chăng nữa, nếu có người giám sát thì cũng chẳng khác gì bị giam cầm cả."

Jeong Taeui khẽ càu nhàu. Anh thậm chí còn không biết cái phòng này có lắp camera hay bất cứ thiết bị nghe lén nào hay không nữa. Nhưng anh không quan tâm. Muốn nghe gì thì cứ nghe đi. Anh cũng chẳng nói gì sai cả. Nhiều ngày qua, dường như anh chẳng khác gì bị mắc kẹt trong một phòng giam vô hình cả.

Ngay khi trở về Hồng Kông, Ilay đã để Taeui một mình trong khách sạn này và đến chi nhánh UNHDRO Châu Á. Sau khi Ilay biến mất mà không có bất kỳ lời giải thích nào thêm, chỉ để lại vài từ, "Em cứ ở đây chơi thỏa thích vài ngày đi." rồi biến mất, Jeong Taeui đã sững sờ đứng chôn chân mất một lúc.

Ilay đi rồi.

Jeong Taeui còn chưa kịp nghĩ đến việc bỏ trốn, hắn đã - lần đầu tiên - quay lưng lại với anh và đi mất.

Trong một khoảnh khắc, ý nghĩ về cơ hội đến một cách bất ngờ này thoáng qua trong tâm trí anh, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tắt ngúm.

Jeong Taeui sẽ không đời nào chạy trốn chỉ vì Ilay biến mất ngay trước mắt anh, trừ khi anh nghĩ ra được mánh khóe nào sắc bén hơn. Nếu không có hộ chiếu hoặc các giấy tờ tùy thân khác, việc xuất cảnh là điều không thể nào, điều đó chẳng khác gì nhập cảnh lậu cả. Và, tất nhiên là anh không phải một tên mọt sách ngu ngốc đi nhập cảnh trái phép vào một đất nước khác mà không có danh tính chỉ với mục đích chạy trốn.

Danh tính.

Đó là điều kiện cơ bản nhất khi làm điều gì đó bất hợp pháp. Nếu không có thân phận thì khó mà có thể thực hiện được bất cứ điều gì. Xét về độ an toàn thì hầu như là không có điều gì mà anh có thể làm nếu không có một thân phận. 

Jeong Taeui đã nghĩ đến việc giả mạo một danh tính mới và xuất cảnh một lần nữa, nhưng ý nghĩ ấy cũng nhanh chóng bị dập cho tắt ngúm ngay khi vừa manh nha xuất hiện trong đầu. Người đàn ông tên Ilay kia không phải là người sẽ mắc cùng một thủ đoạn tới hai lần, và cũng chỉ có một số ít các "kỹ thuật viên" có thể tạo ra một danh tính giả hoàn hảo. Jeong Taeui không có cách nào liên hệ với những "kỹ thuật viên" như vậy mà không thông qua người môi giới, và ngay cả khi anh cố gắng làm điều đó thì ý nghĩ người ngồi đối diện mình lúc ấy không phải người "kỹ thuật viên" mà là Ilay RieGrow vẫn khiến anh lạnh hết sống lưng.

Thôi được rồi. Im lặng ngồi yên cũng không hẳn là tìm đường chết trong hoàn cảnh mà cuộc sống của mình luôn đứng giữa ranh giới mong manh ấy.

Jeong Taeui đang nằm dài trên giường thì chợt tỉnh giấc. Anh hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là Trung tâm Lippo tráng lệ. Jeong Taeui theo phản xạ liền cau mày. Nó đứng ở vị trí dễ nhìn thấy đến mức anh nghi ngờ liệu hắn có phải đã cố tình chọn căn phòng này hay không. Jeong Taeui nhanh chóng quay đầu đi.

Mặt trời đã khuất núi từ lâu nhưng những con đường trước mặt như thể chẳng có đêm tối kia trông vẫn sáng như ban ngày. Từ vị trí này nhìn xuống, thành phố lớn này dường như quá đỗi xa lạ, và Jeong Taeui đã phải quay lại đây không lâu sau khi mới rời đi.

Anh cảm thấy hơi thảm hại khi đã cố gắng hết sức để trốn chạy....

Jeong Taeui bối rối gãi đầu rồi quay lại.

Ngày đầu tiên trở lại Hồng Kông - nơi mà anh đã nghĩ mình sẽ không trở lại đây trong một thời gian dài nữa, và trong tương lai, dù sao đi chăng nữa thì kể từ bây giờ anh sẽ chỉ còn lại một mình, vậy nên để suy ngẫm về cái tương lai u ám và đau khổ đó, Jeong Taeui quyết định ngồi bên bến cảng nhìn ra bán đảo Cửu Long và uống bia một mình.

Jeong Taeui đã nghĩa rằng nếu mình mở cửa phòng thì có lẽ sẽ có mấy tên vệ sĩ đứng ra cản đường anh. Nhưng ngay cả khi anh rời khỏi khách sạn rồi mà cũng chẳng có ai như vậy cả. Jeong Taeui đã bước ra khỏi khách sạn theo đúng nghĩa đen mà không phải động tay chân với bất cứ ai. Khoảnh khắc ấy, dù biết thật vô ích nhưng anh đã nghĩ rằng nếu mình bỏ trốn như thế này cũng sẽ ổn thôi chứ nhỉ. Đó là thời điểm mà anh bước vài bước ra khỏi nơi ấy. Và rồi cũng đột ngột dừng bước. 

"...."

Jeong Taeui thở dài nhìn lên bầu trời đêm đỏ rực, đứng ở đây thì chẳng thể nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào hết.

Xem nào, có một tên sau lưng anh... hai... mà không.... một tên thôi...

Khi đang bước ra ngoài khách sạn, chỉ cách cánh cửa 10 bước chân, Jeong Taeui dừng lại và thẫn thờ nhìn lên bầu trời kia. Người nhân viên đứng ngoài nhìn anh với vẻ quái lạ. Và ở phía xa xa ấy, có một ánh mắt đang chăm chú quan sát anh.

Jeong Taeui đứng đó một lúc rồi nhếch môi cười và bước ra ngoài với cái chân vẫn còn khập khiễng chưa lành hẳn.

Hẳn là cái tên kia không xem người khác đều là kẻ ngốc hết đâu nhỉ, Ilay thừa sức biết rằng Taeui sẽ sớm phát hiện kẻ đang bám đuôi mình lúc này. Với đôi chân còn đang bị thương thì anh cũng chẳng thoát nổi dù chỉ là một kẻ theo dõi tầm thường. Quả nhiên, không đời nào mà hắn lại lặn mất khi con mồi của mình đang được thả tự do ngoài lồng mà. Mà không, còn hơn thế nữa, kẻ này không phải để giám sát anh, mà chỉ là một lời cảnh cáo của Ilay rằng hắn vẫn luôn nắm bắt nhất cử nhất động của anh mà thôi. Bất cứ nơi nào anh đi, đều là đang ở trong một song sắt vô hình.

Thực tế là chuyện này cũng không đến nỗi quá khó chịu. Nhưng nếu nói không khó chịu thì cũng không đúng...

Jeong Taeui vừa nghĩ ngợi vừa chậm rãi đi dọc theo con đường trước mặt trong vô định như thể đang đi dạo. Anh không dám chắc, nhưng anh nghĩ là mình có thể thoát khỏi kẻ này nếu anh làm hết sức mình. Anh có cách để cho gã hít khói nếu như gã là một đối thủ bình thường và đôi chân này vẫn lành lạnh, anh có thể cắt đuôi gã như thể chỉ đang tham gia chạy đua 100 mét.

Dù đôi chân của anh chưa lành hẳn, Jeong Taeui cũng vốn định liều mình một phen nhưng cuối cùng cũng sớm từ bỏ. Nếu gã không có ý hại anh thì anh cũng chẳng muốn lãng phí thể lực của mình vào mấy chuyện vô bổ như vậy, bởi danh tính giả của anh đã bị lộ rồi, ngay cả khi anh qua mắt được gã và rời khỏi Hồng Kong một cách an toàn rồi biến mất khỏi bàn tay của Ilay RieGrow thì cũng sớm bị hốt lại thôi. 

Nếu anh chạy trốn một lần nữa và bị bắt.. ...Quào, nghĩ đến thôi cũng thấy đời lên tiên theo đúng nghĩa đen mà. Đến lúc ấy thì có khi bị chặt chân chặt tay thật cũng không chừng. 



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật