[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 5 - 1: Trái tim dẫn lối.




16. Trái tim dẫn lối.

Đảo Seringe (Seringe I.)

[Diện tích 840km2. Dân số khoảng 150.000 người. Hòn đảo nằm trên bờ biển Ấn Độ Dương, cách bờ biển Tanganyika gần 45km. Đây là một hòn đảo bằng phẳng với  những rặng san hô và đá vôi, thuộc vùng khí hậu nhiệt đới gió mùa. Từ tháng Tư đến tháng Năm và tháng Mười Một đến tháng Mười Hai là mùa mưa, tháng 6 đến tháng 10 là mùa khô nóng có gió Tây Nam, tháng Mười Hai đến tháng Ba là mùa khô lạnh với gió mùa Đông Bắc. Lượng mưa trung bình hằng năm khoảng 1.500 mm. Thời gian đầu mùa nhiệt độ cao tương đối dễ chịu do có gió Tây Nam.

Các loại cây trồng chủ yếu là cây dừa, cây đinh hương (một loại gia vị), và cây lúa được trồng ở vùng ngập nước. Ngoài ra các loại cây lương thực và trái cây cũng rất phổ biến. Cùng với đánh bắt cá, cư dân tại hòn đảo có thể tự túc về lương thực.]

**************

Jeong Taeui chăm chú nhìn đoạn thông tin như muốn thuộc nằm lòng tất cả rồi đóng laptop lại.

Anh không biết bất cứ thông tin nào về hòn đảo kia, một hòn đảo nằm ở Ấn Độ Dương ngoài bờ biển phía Đông châu Phi rốt cuộc rộng bao nhiêu kilomet vuông, dân số như thế nào, khí hậu ra sao và ngành công nghiệp chính của nó là gì. Vậy nên sẽ hữu ích hơn nếu như có thứ gì đó giống như một chiếc bản đồ của hòn đảo nhưng anh không thể tìm thấy bất cứ thứ gì giống như vậy trên bất cứ trang web nào.

Nó được coi là một còn đảo nhỏ -  một nơi chỉ bằng một nửa đảo Jeju. Nhưng ngay cả khi nó nhỏ thì cũng không dễ dàng để tìm được một người ở đó. Tuy nhiên, may mắn thay những lời giải thích ngắn ngọn của Kyle còn hữu ích hơn bất cứ cuốn bách khoa toàn thư chỉ toàn mấy dòng thông tin cơ bản nào. Khu vực dân cư sinh sống được chia thành ba hoặc bốn phần. Trong số đó, đặc biệt phải kể đến khu dinh thự của những người nước ngoài - chủ yếu là giới tài phiệt ở Trung Đông - nằm ở một số khu vực dọc bờ biển phía Đông Nam.

Jeong Jaeui có thể đang ở đó. Không, rất có khả năng là anh ấy thực sự đang ở đó.

Jeong Taeui khập khiễng đi đến bên giường và ném mình ngả xuống. Mặt trời đã lên đỉnh, mặc dù ánh nắng mặt trời không thể xuyên vào phòng bởi mái hiên đã che khuất, song nó vẫn thường cố chấp len lỏi qua khung cửa sổ kia, gọi là cửa sổ thôi nhưng nó thậm chí đủ rộng để dùng làm cửa ra vào nữa. Ánh sáng tràn qua lung linh đến chói mắt.

Taeui thản nhiên gác một tay lên bệ cửa sổ lớn chỉ cao hơn giường khoảng một gang tay và đưa mắt nhìn ra ngoài. Hồ bơi xanh mát trước mắt chỉ cách đây vài bước chân. Jeong Taeui nằm úp người, phóng tầm mắt ra phía bể bơi và ngọ nguậy đôi chân đang bó bột nặng nề của mình.

Băng ghế trống bên cạnh bể bơi có một cuốn sách đang để mở, chứng tỏ rằng đã có người ở đó cách đây không lâu. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh là một lon bia ai đó vừa uống xong. Giờ Taeui mới chú ý đến sự xuất hiện của lon bia ấy.

"...."

Jeong Taeui liếm môi và lườm cái lon. Đó là bia Schultais. Chết tiệt. Anh cũng muốn uống bia. Vậy mà hắn lại uống một mình.

Jeong Taeui hờn dỗi lẩm bẩm trong lòng, nghĩ về người đàn ông đã ngồi đó một lúc trước.

Sau bữa trưa muộn, trong khi Jeong Taeui đang lăn lộn trong phòng. Người đàn ông kia đã mang một cuốn sách cũ nát mà hắn đã lấy từ phòng sách và ngồi bên bể bơi để đọc. Một lúc sau khi thời tiết nóng hơn, hắn liền nhảy xuống hồ bơi một lúc rồi lại lên ghế nhặt cuốn sách lên và đọc một cách thư thái sau khi bơi xong. Quả thực là một kỳ nghỉ nhàn nhã và thư giãn mà.

Anh trộm nghĩ như vậy cũng thật may mắn, ngạc nhiên thay, Ilay không hề can thiệp vào chuyện Jeong Taeui đang làm gì. Cho dù anh chợp mắt trong phòng hay ăn nhẹ ở phòng ăn, hoặc là đọc sách trong phòng sách, hắn đều không can thiệp mà chỉ tận hưởng quãng thời gian rảnh rỗi của bản thân bằng cách bơi ở hồ bơi hoặc đọc sách mà thôi.

Cũng phải, cũng chẳng có gì quá bất ngờ hết. Ngay cả khi hắn ở UNHDRO thì ngoài những công việc hằng ngày ra, hắn cũng chẳng quản chuyện Jeong Taeui làm gì. Ngay cả đối với người khác thì người đàn ông tên Ilay RieGrow này cũng rất thờ ơ.

Thật đáng sợ, mặc dù luôn không quan tâm đến người khác như vậy nhưng hắn dường như lại có thể nhìn thấu bất cứ ai.

Nhưng dù sao thì.

Đôi khi, người đàn ông này lại nổi cơn thú tính khiến người bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng. Có lẽ, điều đó cũng phù hợp với khía cạnh "nhìn thấu tất cả mọi người" của hắn.

Ví dụ như lúc này.

Vừa rồi, Jeong Taeui ngồi bên cửa sổ xem máy tính xách tay của mình và định đến chỗ Rita để lấy thứ gì đó ăn, bất chợt, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Ilay giống như là vừa mới bơi xong, hắn lau người bằng khăn tắm và ngồi xuống một chiếc ghế dài rồi thư thái mở cuốn sách ra.

Jeong Taeui chìm đắm trong suy nghĩ của mình mất một lúc khi nhìn người đàn ông đó. Hắn chẳng có vẻ gì là chú ý đến hành động của anh cả. Anh có nên giả vờ đi siêu thị để mua kem không nhỉ. Nếu anh nhân cơ hội ấy mà bỏ trốn thì liệu có thành công hay không? Nếu trước mặt là một đối thủ bình thường thì có lẽ anh cũng sẽ liều mình một phen. Trong tình huống một đối một thì mặc dù khó tránh khỏi bị thương nhưng anh cũng đủ tự tin để thoát ra ngoài an toàn.

Nhưng mà hắn đâu phải đối thủ bình thường....

Jeong Taeui tặc lưỡi và thở dài khi Ilay lật trang sách.

Ngay sau đó.

"Thành công phụ thuộc phần lớn vào khả năng phán đoán. Đó là tiền đề có thể áp dụng trong hầu hết các tình huống... ... Có câu 'Tưởng như tầm thường nhưng lại chứa đựng trí tuệ cốt lõi', không phải sao?"

Ilay lặng lẽ gõ tay lên trang sách, thấp giọng đọc những dòng được viết trong Eagle Wall. Mặc dù không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng Jeong Taeui đã run rẩy trong giây lát. Anh xoa xoa ngực giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói, "Là sao?" và nghiêng đầu. Ilay thờ ơ rời ánh mắt khỏi cuốn sách và nhìn Taeui.

"Tôi không nghĩ điều này sai."

Nhưng là cái gì cơ? Jeong Taeui nhún vai. Ilay nhìn lại trang sách và nói với giọng điệu chẳng mấy ý nghĩa.

"Ví dụ như, trước khi thực hiện một cuộc phiêu lưu mạo hiểm thì hãy chọn thời điểm khi thể trạng của em đang ở trạng thái tốt nhất.. ... Chỉ riêng điều đó thôi cũng có thể được coi là phán đoán đúng đắn rồi. Bất kể là cuộc phiêu lưu đó về sau có thực sự khả thi hay không."

Jeong Taeui gõ nhẹ cái chân đang bó bột xuống sàn. Từ phần lưng dưới trở xuống, cơ thể uể oải như bông gòn ngâm nước từ sáng sớm của anh trong chốc lát không thể cử động nổi như cá mắc cạn mất một lúc.

Chết tiệt. Hắn là cái thứ gì vậy?

Jeong Taeui nguyền rủa trong lòng và tới phòng ăn. Mặc dù anh đã nghĩ đến việc vẫn sẽ đi ăn kem mà không có bất cứ động cơ nào khác nhưng ý nghĩ đó cũng bay mất tiêu.

Sau khi nhận được một chiếc bánh trứng từ Rita, Jeong Taeui bình tĩnh trở lại và về phòng của mình. Anh giận dỗi nhìn Ilay đang đọc sách bên hồ bơi ngay trước cửa sổ phòng mình và mở laptop. Cùng lúc đó, Rita tới và gọi Ilay, có vẻ như hắn đã nhận được một cuộc gọi từ Hồng Kong, vậy nên hắn hãy đến phòng làm việc.

Khi nghe những lời đó, Ilay tỏ vẻ khó chịu trong giây lát như thể bị công ty gọi khi đang trong kỳ nghỉ phép vậy. Nhưng hắn vẫn nhấc mình rời khỏi nơi đó.

Xem kìa, có vẻ hắn ghét việc đang nghỉ ngơi thoải mái nhưng lại bị gián đoạn bởi công việc như vậy... ...Jeong Taeui lẩm bẩm một mình và nhìn vào laptop, đôi chân mày anh xô lại khi Ilay biến mất khỏi tầm mắt mình.

Nhưng nghĩ lại thì hắn cũng chẳng phải bị gọi ngay trong kỳ nghỉ phép mà rõ ràng là hắn đã rời khỏi UNHDRO mà chưa được phép cơ mà. Chẳng có lý do gì để tỏ ra khó chịu chỉ vì bị liên lạc như vậy hết.

"Nếu là liên hệ từ Hong Kong thì chắc bên đó đang gọi hắn nhanh chóng quay lại chăng? Nếu cuộc gọi đó đúng như vậy thì... Bao giờ hắn sẽ rời khỏi đây....."

Jeong Taeui lăn nửa vòng trên giường và tự nói với không khí, anh nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mắt díu lại vì ánh nắng chói chang.

Thực tế là điều khiến anh tò mò không phải là Ilay sẽ trở lại Hong Kong khi nào, mà là việc Ilay sẽ quyết định xử lý chuyện của anh ra sao. Trừ khi hắn rời khỏi UNHDRO, nếu không thì hắn vẫn sẽ phải quay lại Hong Kong, lúc ấy thì hắn định tính sao với anh đây?

Để anh rời đi một cách nhẹ nhàng hay là kéo anh tới tận Hong Kong, và rồi ra tay với anh mà không để lại chút dấu vết, hoặc cũng có thể là bẻ gãy tay chân và nhốt anh ở đâu đó.

Jeong Taeui xòe ngón tay nhẩm đếm từng khả năng có thể xảy ra trong đầu một cách sợ hãi. Trường hợp cuối cùng thực khó chịu. Thà là trường hợp thứ ba còn hơn. Điều đầu tiên dường như là không khả thi cho dù anh có thoát khỏi cõi chết mà được hồi sinh lại một lần nữa, xem xét tình hình thì có vẻ trường hợp thứ hai dường như có khả năng xảy ra nhất.

"Nhưng điều đó cũng không ổn chút nào."

Jeong Taeui lẩm bẩm với một tiếng thở dài. Mới chỉ hôm qua thôi anh dường như đã muốn bỏ cuộc khi nói rằng, "Nếu như ở cạnh anh ta thì dù là Hồng Kong hay bất kỳ nơi nào khác trên thế giới, mình đi đâu cũng như nhau cả."

Seringe.

Anh trai anh đang ở đâu.

Người anh trai mà anh đã gắng hết sức tìm kiếm bấy lâu nhưng không thể tìm được chút tung tích nào đã bị bắt. Và đó là nơi anh ấy có thể đang ở, đó là người anh trai mà anh đã rất lâu không được gặp rồi.

Jeong Taeui khẽ mở mắt dưới ánh mặt trời chói chang. Anh đưa tay lên che trán chặn đi ánh sáng và tự nhủ thầm.

"Bắt cóc và giam cầm..."

Điều đó thực sự rất xa lạ.

Jeong Jaeui với "Bắt cóc và giam cầm". Dường như có rất nhiều sự liên quan khi đặt hai dòng chữ này cạnh nhau. Nhưng thực tế lại chẳng phù hợp chút nào.

Đã có rất nhiều người và nhiều tổ chức thèm muốn Jeong Jaeui từ khi anh còn nhỏ. Bọn họ dùng đủ trăm phương ngàn kế để bắt anh ấy đi. Nhưng chưa từng một lần thành công dù cho có nỗ lực đến chết đi chăng nữa. Nếu như Jeong Jaeui thực sự bị bắt cóc và giam cầm...

"Trừ phi thủ phạm là người may mắn hơn cả anh ấy...."

"Tôi không nghĩ có người như vậy tồn tại, nhưng ngay cả khi có một người may mắn đến vậy thì  ngay từ đầu đã không phải bắt cóc Jeong Jaeui làm gì rồi."

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay kế bên.

Chết tiệt. Chả ai đùa cái kiểu đó cả.

Jeong Taeui vội nhắm mắt lại (giả vờ ngủ), có lẽ là vì tâm trạng nên anh bỗng thấy chân mình nhói hơn.

Anh nhớ là mình đã đóng cửa khi bước vào rồi. Nếu anh nhớ không lầm thì cánh cửa với cái bản lề rỉ sét ấy sẽ phát ra tiếng cọt kẹt yếu ớt khi đóng mở cơ mà.

"Nhàn nhã nhỉ. Có vẻ em ngủ rất ngon dù có ánh nắng chiếu vào."

"....Ừm...Tối qua tôi đâu có ngủ được."

Jeong Taeui lẩm bẩm, cố bày cái dáng vẻ uể oải nhất có thể trước mặt hắn. Anh cũng không cần phải diễn quá sâu bởi vốn dĩ anh cũng thực sự mệt mỏi. Taeui nhắm mắt và muốn diễn vai một người câm. Nhưng anh biết quyền im lặng không có tác dụng với người đàn ông trước mặt dù có cố bày ra dáng vẻ như thế nào đi chăng nữa.

"Là vì giường không thoải mái sao? Anh trai tôi đã đặc biệt để tâm đến phòng dành cho khách. Xem nào, ngay cả chiếc giường em đang nằm cũng là hàng đặt riêng và phải mất vài tháng mới nhận được."

Ilay nãy giờ vẫn đứng im lặng như một con mèo bước vào phòng. Kẹt, sàn gỗ phát ra tiếng động nhỏ. Trong một khoảnh khắc, anh đã rất tức giận và cuộn tay siết chặt nắm đấm.

Giường không thoải mái? Nói vậy mà được à? Thằng khốn nạn này.

Nhưng Ilay - Cái tên Ilay Riegrow chết tiệt đó, cái tên dịu dàng đến mức được miêu tả như thể đó là một loại tính cách đặc biệt lại cố tình hỏi dù hắn là người tường tỏ nhất lý do vì sao anh ngủ không ngon. Jeong Taeui đưa tay nắm chặt cái chăn, hắn lại chăm chú nhìn những khớp ngón tay đã trắng bệch nhô ra của anh rồi nói.

"Sao em lại nắm tay chặt vậy... với sức mạnh này có khi còn bắt được cả gấu ấy nhỉ."

Jeong Taeui nheo mắt lườm hắn trước tiếng cười đầy ẩn ý xen lẫn giọng nói của hắn. Anh có thể nhìn thấy những ngón tay dài trắng nón ấy của Ilay đang chầm chậm vuốt ve mu bàn tay mình, rồi lại mân mê những khớp xương trên tay anh.

Những móng tay trong như thủy tinh của hắn lấp la lấp lánh dưới ánh sáng. Có một điều chắc chắn là đôi bàn tay cực kỳ bình thường của Jeong Taeui còn phù hợp để dùng nắm đấm hoặc cầm vũ khí hơn là đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp này.

Tuy nhiên, Jeong Taeui lặng lẽ rút bàn tay mình ra khỏi những ngón tay trắng trẻo ấy và nói.

"Thề có chúa, nếu phải đánh nhau với một con gấu thì đó sẽ là tay của anh chứ không phải tay của tôi đâu."

Ilay cười. Hắn ngồi xuống mép giường bên cạnh anh, khi hắn ngồi lên tấm chăn đang vắt qua người Jeong Taeui, nó bị kéo xuống một chút nhưng không xê dịch nhiều.

Giống như thể hắn là một con mèo vậy. Jeong Taeui thầm nghĩ. Nhưng có con mèo hoặc con thú nào có thể đánh bại một con gấu được chứ... ...

Jeong Taeui vùi mặt vào chăn và lắc đầu. Hôm nay anh không được khỏe lắm. Đầu óc anh cứ quay lòng mòng từ sáng tới giờ và khó có thể tập trung suy nghĩ được. Anh đã từng nghe rằng ngay cả khi một người không được khỏe thì họ vẫn có thể tập trung, nhưng có vẻ Jeong Taeui bây giờ đã trở thành loại hàng lỗi thời rồi, anh chẳng thể suy nghĩ được gì cả.

Jeong Taeui thở dài và bất chợt quay đầu lại. Sau khi hắn ngồi lên giường thì anh hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Khi một con thú trở nên im lặng một cách đáng ngờ như vậy thì những con vật xung quanh nó hẳn cũng sẽ phải cảm thấy run rẩy.

Khoảnh khắc ánh mắt anh hướng về phía Ilay, một thứ gì đó bất ngờ được đưa đến ngay trước mặt anh. Jeong Taeui cảm thấy như thể suýt bị đánh vào mũi vậy, anh bắt lấy nó trong gang tấc.

Là một lon bia.

"Tôi vừa mới lấy từ tủ lạnh thôi, vẫn còn rất mát."

".... Cảm ơn.."

Hẳn là anh sẽ càng cảm kích hơn nếu như hắn có thể đưa anh một cách bình thường. Jeong Taeui cẩn thận mở lon bia. Nếu như anh không bắt kịp hoặc không tránh kịp thì có khi đã bị đập vào mũi và phải tạm biệt khứu giác luôn rồi.

Sau khi uống cạn lon bia, anh lại cảm thấy hơi khát.

Jeong Taeui buồn bã lắc lắc lon bia rỗng, nghĩ bụng sẽ lấy thêm một lon nữa thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Ilay.

Hắn đang nhìn Taeui. Ánh mắt ấy sắc như dao nhưng lại vô cùng hờ hững.

*cộc* *cộc*, những ngón tay hắn gõ thành nhịp trên ghế như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.

"...."

Jeong Taeui cau mày mím môi.

Mà khoan.... Có vẻ như không phải là hắn đang khó chịu, nhưng cái ánh mắt nhìn anh như vậy là có ý gì đây?

Jeong Taeui với lấy chiếc ấm sứ trên chiếc bàn cạnh giường ngủ. Anh dốc miệng ấm tu thẳng một hơi. Rita hẳn sẽ bốc hỏa nếu như thấy cảnh này, nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác, bởi vì chiếc cốc lại nằm bên trên giá sách ngay sau lưng Ilay.

Taeui khát, nhưng cũng không đến mức bắt buộc phải uống nước ngay bây giờ. Nhưng bởi hắn chỉ nhìn anh mà chẳng nói gì nên bầu không khí càng trở nên ngượng ngịu hơn.

Tại thời điểm này, nếu có bất cứ vấn đề gì khiến hắn phải rơi vào trầm tư như vậy thì có lẽ đó là cuộc gọi từ Hồng Kong cách đây không lâu.

Thử nghĩ mà xem, hắn đã ra ngoài mà không phải trong kỳ nghỉ phép và cũng không nhận được sự chấp thuận. Thậm chí còn sử dụng chuyên cơ riêng mà không tuân theo bất cứ thủ tục cần thiết nào. Dù Jeong Taeui cũng không tường tận mấy cái quy định rắc rối của UNHDRO thì cũng có thể đoán được là lần này Ilay gặp rắc rối lớn rồi. Nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn mấy vụ mà hắn đã làm ở đó, ít nhất thì lần này cũng không liên quan gì đến tính mạng của các thành viên cả. Cho dù có phải viết tường trình hay bị tống vào nhà giam hoặc thậm chí là bị giáng chức hay bị đuổi việc đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái đâu.

"...."

Nhà giam ấy mà... dù có bị nhốt vài tháng thì cũng chẳng phải điều gì to tát cả.

Jeong Taeui buông cái miệng ấm ra rồi lén lút nhìn Ilay và hỏi.

"Nghe nói anh đã nhận được liên lạc từ Hồng Kong. Là từ UNHDRO sao? Tôi đoán là liên quan đến việc anh tới đây... À. Hay là liên quan đến giao dịch vũ khí?"

Chỉ sau khi anh mở miệng thì Taeui mới nhớ rằng khả năng thứ hai cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng chắc là hắn sẽ chẳng nói gì thêm về việc rời đi mà chưa được phép đâu.

Ilay hơi nhướng mày và gật đầu với một tiếng, "à." rồi nhún vai một cách thờ ơ.

"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là họ nói mau chóng trở về thôi. Trong ngày mai. Yêu cầu thậm chí còn được tổng tư lệnh ký tên."

"Ngày mai? Nếu như là ngày mai...."

"Xem xét việc chênh lệch múi giờ thì chúng ta sẽ phải đi từ hôm nay."

Ilay tiếp lời Taeui. Anh nhìn hắn với khuôn mặt trống rỗng trong giây lát.

"Hôm nay sao...."

Anh đưa mắt liếc nhìn cái đồng hồ treo trên tường. Đó là thời điểm mà thời gian còn lại trong ngày đã bắt đầu có thể đếm ngược. Hôm nay cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. Tùy vào quan điểm của mỗi người mà có thể nói rằng ở thời điểm này thì vẫn tính là còn nhiều thời gian, nhưng nếu như phải lập tức xuất cảnh sang một đất nước khác thì cũng quá gấp gáp rồi.

Jeong Taeui rơi vào trầm tư và im lặng nhìn Ilay. Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ đến khả năng đầu tiên mà vừa rồi anh đã nghĩ tới (Ilay sẽ thả anh đi trong yên bình), nhưng nhanh chóng gạt phăng cái ý nghĩ đó đi. Anh biết rõ là cuộc sống này nào có chuyện ngon ăn như vậy.

"Hôm nay mà phải lập tức rời đi thì..."

Jeong Taeui từ từ buông bỏ vận may của mình và đợi Ilay nói thêm bất cứ điều gì. Nhưng hắn vẫn chẳng mở lời thêm câu nào một lúc lâu như thể hắn có rất nhiều thứ phải suy nghĩ. Hắn chỉ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên cái ghế tồi tàn và rồi những ngón tay ấy chợt dừng lại.

"Em định đi tìm Jeong Jaeui....?"

Hắn vừa mở miệng đã đem đến cho anh một bất ngờ. Nhưng đồng thời anh cũng nhanh chóng nhận ra đó là những từ khóa quan trọng nhất từ nãy tới giờ. Đồng thời, cũng thật bất ngờ một lần nữa. Mặc dù cách làm thông thường của những người như hắn là đầu tiên sẽ phải thăm dò ý định của đối phương, nhưng anh không nghĩ hắn cũng sẽ làm như vậy với mình. Anh đã nghĩ hắn sẽ mặc kệ ý muốn của anh là gì mà chỉ chấp nhất làm theo ý mình thôi chứ.

"...Đúng vậy. Anh muốn giúp tôi à?"

Jeong Taeui cười hỏi.

Người đàn ông này phải quay trở lại Hong Kong. Jeong Taeui thì phải đến Châu Phi. Liệu hắn có định buông anh ra ngay khi vừa mới tốn công sức bắt được anh không? Nghĩ thôi cũng thấy nực cười rồi. Làm gì có mùa xuân đó cơ chứ.

Ánh mắt Ilay nhìn Jeong Taeui trở nên khó đoán. Đôi mắt ấy giống như những lưỡi dao từ thủy tinh mỏng manh, mặc dù anh đã nhìn thấy rất nhiều lần nhưng mỗi lần phải nhận ánh mắt ấy cũng đều khiến anh cảm thấy ớn lạnh.

Jeong Taeui thấp giọng càu nhàu với một nụ cười không mấy vui vẻ.

"Đừng có nhìn tôi như vậy. Tôi sẽ không nhờ anh giúp đỡ đâu, chỉ cần đừng cản đường tôi là được."

Lời cuối cùng là điều mà Jeong Taeui muốn nhất, và đó cũng đồng thời là tương lai mà anh hy vọng.

Anh tự hỏi liệu có phải đôi môi ấy của Ilay có hơi cong lên hay không. Hắn thốt ra mấy lời ngắn gọn với đôi môi như cười như không.

"Tóm lại là, Jeong Taeui. Em sẽ đến Hồng Kông với tôi ngay đêm nay bằng máy bay."

"...."

Jeong Taeui cau mày và trừng mắt nhìn Ilay với vẻ bất mãn.

Đúng vậy. Chính là như thế này mà. Đây mới đúng là phong cách của hắn.

Vậy thì còn hỏi anh làm quái gì chứ. Jeong Taeui thở dài cay đắng. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật