[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - hidden track: Khi ánh sáng biến mất.



hidden track.

Hắn đã có một giấc mơ.

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên cậu ta xuất hiện trong giấc mơ của hắn. 

Mở mắt ra, một khoảng không vô hình đen tối đang bao trùm lên tầm nhìn của hắn. Vô số màu sắc, mùi vị và cảm nhận về sự tồn tại đồng loạt biến mất. Hắn chớp mắt một lúc trong bóng tối ngột ngạt, và rồi nhận ra rằng mình đã mơ.

Một cách chậm rãi, vùng ký ức dần quay trở lại với cảm giác trở về với thực tại. Bóng tối đen như mực với nhà giam bị cô lập chính là hiện thực của hắn vào lúc này.

Hắn nhớ lại ký ức về thứ cảm giác mà hắn vừa trải qua cách đây ít lâu.

Đó là một cảm giác kỳ lạ. Thường thì hiếm khi hắn nằm mơ. Đôi khi, ngay cả khi mơ thì hắn cũng sẽ sớm quên ngay sau khi mở mắt.

Nhưng đây thực sự là một giấc mơ.

Thị giác, thính giác và cả xúc giác vẫn còn đó. Đó là lần đầu tiên các giác quan của hắn trở nên sống động và chân thực đến vậy ở trong một giấc mơ. Hắn đã từng nghe về những giấc mơ chân thực như thể sự thật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác ấy. Ngay cả khi hắn mở mắt, hắn cũng phải mất một lúc để phân biệt đâu là mơ, đâu là thực.

Cậu ta đã đi đâu.

Nhiệt độ cơ thể mà hắn có thể cảm nhận trong bàn tay mình một lúc trước. Mùi hương cơ thể người đó lướt qua chóp mũi hắn với làn da mềm mại.

Hắn cau mày. Hắn không thể tin nổi việc đột nhiên tất cả đều biến mất, chỉ còn lại bóng tối đen như mực này vây quanh mình, nơi mà hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì có trong tay mình lúc này. 

Thế giới đột nhiên đảo lộn và hắn dường như bị ném ra khỏi thế giới mà lẽ ra hắn phải ở trong đó.

Một cơn giận dữ đột ngột bùng lên. Đó là sự giận dữ mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Hắn cảm thấy như mình đã bị lấy đi những gì mà hắn đáng được nhận. Những thứ ban đầu vốn là của hắn, những thứ mà hắn không nghi ngờ gì về việc nó là của mình - lại đột nhiên biến mất khỏi tay hắn. Và ở vị trí mà nó vốn phải ở, bóng tối đã bao trùm.

*******************

Giống như là sống trong mơ vậy.

Sĩ quan Jeong nói với vẻ mặt khó hiểu rằng hắn đã giết người. Họ nói rằng hắn đã giết hai thành viên chỉ vì một lý do hết sức tầm thường, vậy nên họ đã yêu cầu hắn vào nhà giam ít nhất vài ngày như một thủ tục.

Hắn không nhớ.

Hắn đã giết một hoặc hai người, vì lý do gì đó, hắn không nhớ. Nhưng khi hắn suy nghĩ lại sau khi nghe về điều đó, hình như đúng là đã có chuyện như vậy. Tuy nhiên, có vẻ những gì đã xảy ra dường như không phải ở hiện thực mà chỉ là một giấc mơ xa vời.

Được thôi. Hắn dường như đã giết một người - trong ký ức mơ hồ của hắn - và không thể nhớ được người còn lại. Hắn không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Những gì gã đầu tiên đó nói đã xúc phạm hắn. Vậy nên hắn chỉ đơn giản là làm gì đó để xóa bỏ sự khó chịu ấy thôi.

Nhưng liệu đó có phải thực tế những gì đã xảy ra không?

Hắn đã rất ngạc nhiên. Cảm giác mơ hồ của khoảng thời gian ấy dường như vẫn còn đọng lại trên tay hắn. Không giống như những gì xảy ra ở trong mơ. Không, là hắn đang sống trong một giấc mơ.

Hắn nhìn sĩ quan Jeong và tặc lưỡi. Chắc hẳn anh ta đã khá bối rối khi chính thức thông báo rằng hắn hãy đến nhà giam vài ngày.

Hắn có thể nhìn thấy anh ta cau mày, hắn cũng có thể nhìn thấy khóe miệng anh ta cứng lại. Chỉ đến lúc đó hắn mới nhận ra rằng mình đã bảo anh ta hãy sống.

Hắn cực kỳ ngạc nhiên một lần nữa. Bởi cho đến tận sau đó hắn mới nhận ra rằng trong một khoảnh khắc, mình thậm chí đã nghĩ đến việc giết sĩ quan Jeong. Điều đó diễn ra trong vô thức, vậy nên hắn còn không nhận thức được nó.

Hắn nghĩ rằng mình đã nghe thấy những điều khiến hắn khó chịu. Có lẽ anh ta không biết rằng những lời ấy có thể sẽ trực tiếp dẫn đến án mạng. Hơn nữa thì anh ta cũng là một sĩ quan.

Đúng vậy. Đó là cách mà hắn giết họ.

Hắn nhớ hai người đàn ông mà họ đã nói rằng hắn đã giết, mặc dù hắn không nhớ họ.

Hắn hiểu rồi.

Sĩ quan Jeong Changin là bạn cũ của anh trai hắn. Anh ta đã biết hắn từ lâu. Và anh là cũng là một người không thể thiếu trong việc điều hành công ty.

Thế nên hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gay gắt với anh ta. Bởi hắn biết rằng nếu có chuyện xảy ra với anh ta thì hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, dù không động vào anh ta đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì lạ nếu như hắn lấy mạng những kẻ mà hắn thậm chí còn không biết.

Hắn nghĩ rằng điều này sẽ mang lại rủi ro. Nếu tình trạng này vẫn còn tiếp diễn thì không biết là còn ai mất mạng dưới tay mình nữa. Chắc chắn là, như sĩ quan Jeong đã nói, sẽ tốt hơn nếu bây giờ hắn vào nhà giam. Hắn nghĩ tốt hơn hết là giờ nên tự cô lập bản thân để tránh rắc rối thêm, vậy nên hắn đã vui vẻ gật đầu.

Jeong Taeui.

Hắn có thể phát âm tên của cậu ta một cách chính xác. Nhưng dường như cậu ta đã không nhận ra sự thật ấy. Bởi ngay từ đầu, có thể là do hắn đã gọi Taeil theo cách dễ phát âm. Đôi khi hắn sẽ phát âm cái tên ấy một cách chính xác, nhưng cậu ta thậm chí còn không biết điều đó.

Nhưng hắn không quan tâm (việc cậu ta có nhận ra điều đó hay không). Thỉnh thoảng hắn lại gọi tên cậu ta và tự cười một mình khi nhìn cậu ta trả lời lại, "Ừ, làm sao?" mà không nhận ra.

Trước đây rất lâu (ngày cả hai còn nhỏ), chàng trai ngày đó còn từng nhiều lần phải nhấn mạnh rằng hắn phát âm tên mình không chuẩn và lặp đi lặp lại tên cậu ta một cách thật chính xác, vậy mà khi thời gian trôi qua ký ức lại trở nên mờ mịt như vậy....

Hắn bật cười trước trí nhớ kém cỏi của cậu ta, khi cậu ta nghe được thì cái đầu nhỏ đó của cậu ta sẽ nghiêng nghiêng và ủ rũ hỏi hắn đã phát âm chuẩn lúc nào vậy.

Không tệ. Thật thú vị khi nhìn thấy cậu ta đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân về hắn. Hắn đã tự hỏi liệu cậu ta ở hiện tại liệu có giống hệt như trong quá khứ không, và nhìn cậu ta khi suy nghĩ về điều đó cũng thật thú vị.

Trước khi họ gặp nhau, hắn đã biết tên cậu ta rồi.

Cậu ta là một nhân vật nổi tiếng trong giới, cũng như cái tên mà chính hắn đã gọi một lần khi còn nhỏ. Hắn không biết và cũng không mong muốn gì từ cái tên đó, nhưng có rất nhiều người xung quanh hắn thèm muốn vận may của thiên tài mà cái tên đó mang lại.

Hắn không quan tâm cái vận may ấy, nhưng hắn có chút tò mò. Gil Sang Cheon nổi tiếng ấy sẽ đeo lên mình loại mặt nạ nào? Và khi hắn gặp cậu ta ở ngoài đời, hắn đã rất ngạc nhiên bởi sự tầm thường vượt xa mong đợi của hắn.

Từ ngoại hình, giọng điệu, cảm giác và cả bầu không khí xung quanh cậu ta đều rất đỗi bình thường.

Khi hắn đến chi nhánh châu Á để tham gia vào khóa đào tạo chung với tư cách là một thành viên của chi nhánh Châu Âu vào thời điểm đó. Đêm đầu tiên hắn đến, khi hắn bước chân vào căn phòng được phân và nhìn thấy chàng trai nói rằng cậu ta đến lấy thứ mà mình bỏ quên, hắn đã trấn tĩnh lại. Những người khác thường gọi đó là cảm giác thất vọng.

Tuy nhiên, ngay ngày hôm sau, sự thất vọng đã bị phá vỡ và sự hứng thú vỡ òa từ bên trong. Khi một gã tấn công hắn trong nhà ăn, cậu ta đã chĩa súng vào hắn để ngăn cản việc có người phải chết.

Nhận định đó của cậu ta đã đúng. Nếu cậu ta không dừng hắn lại thì kẻ tấn công hắn đã chết rồi.

Nhưng mặc cho cái phán đoán đó có đúng đắn như thế nào, khi thấy cậu ta chĩa súng vào mình, hắn đã nghĩ cậu ta thật ngu ngốc. Hẳn là cậu ta biết hết những tin đồn về hắn và cũng đã xem những đoạn video ghi lại những buổi huấn luyện trước đó của hắn. Cậu ta biết rõ hắn là người như thế nào, và cũng biết sức mạnh của cậu ta kém xa hắn vậy mà vẫn làm ra hành động ngu ngốc như thế. 

Tuy nhiên, khoảnh khắc ấy, sự hứng thú của hắn với chàng trai ấy cũng đã biến mất.

Nhưng thứ mà cậu ta đang chĩa vào hắn lại là một khẩu súng rỗng.

Khi nghe sĩ quan Jeong nói, hắn cảm thấy như mình vừa bị đánh vào đầu. Và, trong khi vẫn nghĩ rằng cái người đã làm điều đó là một thằng ngốc, hắn vẫn được nếm trải một niềm vui vỡ òa.

Vậy nên, sau chuyện đó, hắn đã để tâm đến cậu ta. Và cũng vì vậy cho nên hắn đã biết nhiều hơn và nhiều hơn nữa về cậu ta. Càng đào sâu về anh chàng này, cậu ta lại càng trở nên thú vị. Dường như hắn chỉ có thể biết cậu ta có thể thú vị đến mức nào chỉ sau khi tìm hiểu kỹ trong một thời gian dài.

Lý do tại sao sĩ quan Jeong Changin và Jeong Jaeui lại quan tâm cậu ta nhiều như vậy.

Hắn coi tính cách của anh chàng đó là ngu ngốc, nhưng đồng thời hắn cũng không hề ghét cậu ta. Mặc dù cậu ta tầm thường, nhưng rõ ràng là cậu ta đã đặt ra các tiêu chuẩn mà một người nên tuân theo. Ngoài ra, trong mối quan hệ của cậu ta với những người khác, có một tiêu chuẩn nhất định khó diễn đạt thành lời.

Thật bối rối, hắn đã nghĩ.

Nếu đó là tính cách của chàng trai đó, vậy thì cậu ta hẳn sẽ tức giận với Jeong Changin và hắn nếu sau này cậu ta phát hiện ra chuyện đó. Cậu ta sẽ buồn vì nghĩ rằng mình đã bị lợi dụng.

Khi hiểu tính cách của cậu ta, thỉnh thoảng hắn lại nghĩ về điều đó. Và một ngày nọ, trong khi trò chuyện với người khác và sĩ quan Jeong, hắn đã đề cập đến chuyện ấy. Nếu sau này cháu trai của anh phát hiện ra sự thật, cậu ta sẽ phẫn nộ.

Sau đó, sĩ quan Jeong đã mỉm cười với khuôn mặt bối rối và nói, "Nó không thể." và thở dài.

Ngay cả người đàn ông này - một người không thường biểu lộ nhiều cảm xúc - cũng khá yêu quý cháu trai của mình. Anh ta thở dài thườn thượt, cảm thấy có chút chua xót vì ý nghĩ cháu trai sẽ oán giận mình rồi nói, "Ừm."

"Ngay cả khi đứa trẻ đó bực bội và tức giận với tôi một thời gian, thì cuối cùng nó vẫn sẽ ở bên tôi thôi. Dù cho nó không thích, đứa trẻ đó cũng không có lựa chọn nào khác ngoài làm như vậy."

"Dù sao thì tôi và đứa trẻ đó cũng là gia đình, thật may mắn." - Anh ta vừa cười vừa nói.

Lúc ấy, hắn cảm thấy như bản thân vừa bị dội một gáo nước lạnh.

Ngay cả khi cậu ta bực bội hay tức giận, cậu ta vẫn nhất định sẽ vẫn giữ mối quan hệ với sĩ quan Jeong.

Cậu ta đã xác định sẽ như vậy từ khi sinh ra...

Vậy còn hắn thì sao?

Khoảnh khắc nghĩ về điều đó, hắn đã bối rối.

Hắn không có gì cả.

Hắn không có gì như một mối liên kết không thể phá vỡ với cậu ta.

Vậy nên, hắn đã sớm thay đổi quyết định (để đến làm sĩ quan ở UNHDRO chi nhánh Châu Á). 

Rốt cuộc thì hắn cũng là sĩ quan của cậu ta. Chừng nào cậu ta còn ở UNHDRO, cậu ta sẽ phải làm việc bên cạnh hắn.

Và còn một điều nữa.

Là lý do tại sao hắn thích cậu ta mặc dù hắn nghĩ cậu ta thật ngu ngốc.

Cậu ta không ghét mọi người.

Thay vì nói là không ghét, cậu ta sống với nó như một cảm xúc rất tự nhiên. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu ta cũng sẽ chỉ cau mày trong giây lát và rồi sau đó lại thở dài chấp nhận.

Cậu ta sẽ cằn nhằn, nhưng chỉ thế thôi.

Đối với hắn cũng vậy.

Cậu ta chưa bao giờ tỏ ra không thích hắn. Cậu ta có thể cảm thấy bị xúc phạm, khó chịu hoặc bị làm cho kinh ngạc, nhưng theo nghĩa thông thường của từ "ghét", cậu ta không ghét hắn. Dù có cố ép bản thân một chút và cằn nhằn là cậu ta không thích, thì cuối cùng cậu ta cũng sẽ buông xuôi và nói rằng hắn muốn làm gì thì làm.

Thậm chí còn hơn thế nữa, khi hắn sử dụng sức mạnh của mình để ép cậu ta. Trong vài ngày tiếp theo, anh chàng này đã luôn phàn nàn trong lòng ngay cả khi cậu ta không hài lòng với thái độ rằng hắn nên tự lo cho cuộc sống của bản thân đi - hẳn là cậu ta đã rất tức giận. Tuy nhiên, cuối cùng thì cậu ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, thở dài và quay lại với hắn.

Vậy nên, sẽ không sao cả. Ngay cả khi cậu ta bực bội và tức giận thì nó cũng không kéo dài lâu. Sau khi hờn dỗi, trái tim ấy sẽ sớm bình tĩnh lại.

Nhưng sau đó, hắn lại trở nên bối rối vì một điều khác.

Vậy nên, hắn...

Hắn lúng túng khi chợt nhận ra rằng bản thân không có mối liên kết nào với cậu ta cả. Và hắn cảm thấy thật lúng túng trong hoàn cảnh đó. 

Điều đó có nghĩa là gì.

Hắn đã cười phá lên khi nghĩ về điều đó.

— Hắn đã nghĩ rằng mình sẽ chết vì phẫn nộ vào ngày hôm đó. "Anh có biết tôi ghét việc ở bên anh kinh khủng như thế nào khi sau ngày hôm đó anh chỉ thờ ơ ra mặt không? Đừng bao giờ gặp lại nữa, thằng khốn."

Ngày hôm ấy, cậu ta đã buông lại những lời đó. Với sự giận dữ hiện rõ trong từng câu chữ về sự oán giận mà cậu ta đã tích lũy bấy lâu.

Hắn không thể di chuyển. Có lẽ ngay cả khi tay hắn được tự do, hắn cũng sẽ chẳng thể cử động nổi.

Đầu óc hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì. Tâm trí hắn bị nhấn chìm trong khoảng không vô tận. 

Người đó nói rằng cậu ta sẽ đi.

Người đó nói rằng... người đó sẽ rời khỏi đây sau một giờ nữa, và người đó sẽ phủi sạch hết những oán giận đã tích lũy trong lòng.

Hắn thẫn thờ nhìn người đó. Hắn chẳng thể nhớ chính xác những bản thân đã nói lúc ấy. Điều duy nhất hiện hữu trong tâm trí hắn bấy giờ là người đó sẽ không bao giờ gặp hắn nữa, và thực tế là người đó đã cực kỳ ghét hắn suốt quãng thời gian qua.

Khi ký ức về ngày hôm ấy dần quay trở lại, những gì mà người đó đã nói quẩn quanh trong đầu hắn không buông. 

Ha. Hắn cười. Tại sao lại như thế. Làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Nhưng sau một khắc, tiếng cười tựa hồ nhỏ dần và rồi một lúc sau liền ngừng lại.

Hắn tức giận. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt khủng khiếp đến mức tóc hắn bạc trắng, hắn có thể hiểu cảm giác có những tia lửa bay ngay trước mắt mình là như thế nào.

Tôi cực kỳ ghét anh. Tôi ghét anh kinh khủng. Những lời ấy vờn quanh tâm trí hắn. Và chỉ với mấy từ đó, sát khí trong hắn dường như trào dâng mà không có điểm dừng.

Hắn chưa bao giờ tức giận đến thế. Không một ai có thể khiến hắn tức giận đến vậy.

Hắn nghĩ rằng hắn muốn giết cậu ta. Hắn nghĩ hắn nên giết cậu ta. Hắn đã tức giận đến mức không thể thở được khi người ấy biến mất mà chỉ để lại những lời đó. 

Hắn thề rằng sẽ tìm bằng được cậu ta, tìm thấy cậu ta và cắt cổ họng cậu ta bằng chính đôi tay này. Nếu không, chắc chắn mối hận này cả đời hắn cũng không xóa nổi.

Tuy nhiên, hắn không thể xác định chắc chắn về nơi ở của cậu ta. Và khoảng thời gian đó, hắn cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, giống như thể đang sống trong một giấc mơ vậy. Hắn đã giết người gần như theo bản năng, thậm chí còn chẳng có chút ký ức nào về chuyện đó.

Và rồi hắn vào nhà giam.

Một ngày trước khi hắn ra khỏi nhà giam, hắn lại có một giấc mơ.

Hắn đã gặp cậu ta trong mơ.

Ngay cả trong mơ, hắn cũng điên cuồng tìm kiếm cậu ta, hắn tìm cậu lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng đã tìm được rồi.

Và trong giấc mơ ấy, cậu ta cũng lặp lại những lời tương tự. "Tôi không muốn gặp anh nữa.", "Tôi ghét anh kinh khủng."

Ngay cả trong những giấc mơ của mình, hắn cũng chìm trong cơn thịnh nộ khủng khiếp đang vây bám lấy hắn ở hiện thực.

Vậy nên, hắn đã giết cậu ta.

Trong giấc mơ ấy, hắn đã giết người đó. Hắn không thể nhớ được mình đã giết người đó như thế nào. Điều duy nhất mà hắn chắc chắn đó là hắn đã giết cậu ta. Đó là một giấc mơ vô cùng gần gũi với thực tế.

Một giấc mơ mà hắn cứ ngỡ là thật.

Hắn đã nghe thấy giọng nói của người đó. Hắn có thể cảm nhận được mùi hương trên cơ thể người đó. Và cả cảm giác ấm nóng, nhớp nháp mùi máu của cậu ta vẫn còn rõ ràng trên tay hắn.

Đó là một giấc mơ, không phải hiện thực. Cậu ta đã không còn ở đó nữa.

Giấc mơ chợt tan biến. Hắn lại chìm trong bóng tối đen kịt bao trùm lấy mình. Trong bóng tối ấy, hắn vẫn còn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mơ sống động như hiện thực. Hắn hoang mang giơ tay lên. Đôi tay bị bóng tối nuốt trọn, nhưng dường như hắn có thể cảm nhận được những giọt máu nóng đọng trên đó. Hẳn đó là máu của Jeong Taeui, người đã chết dưới tay hắn và không còn tồn tại trên đời nữa.

Hắn nghĩ có lẽ mình đã hét lên. Đúng vậy, có lẽ hắn đã tỉnh lại với tiếng hét của chính mình. Nhưng cũng có thể điều đó không đúng. Âm thanh ấy dường như chỉ lướt qua tai hắn mà thôi.

– Tỉnh táo lại đi.

— Hãy tỉnh táo lại đi, Ilay RieGrow.

Hắn thì thầm, xé toạc lớp da trên trái tim mình.

Phải không. Chính là cảm giác ấy.

Giấc mơ giống với lý do mà hắn đến nhà giam. Hiện thực mà hắn nhớ một cách mơ hồ như một giấc mơ với cơn thịnh nộ nhất thời khiến hắn giết một ai đó mà không hề nhận ra.

Trong hiện thực, hắn đã giết hai người như thể đó chỉ là một giấc mơ.

Trong giấc mơ, hắn đã giết một người như thể đó là sự thật.

Và trong cả hai trường hợp, hắn đều không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Kể từ khi người đó biến mất, hắn đã không thể kiểm soát được chính bản thân mình nữa rồi.

— Tỉnh táo lại đi Ilay. Bình tĩnh nào, Ilay RieGrow.

Hắn hét lên nhiều lần, những tiếng la hét tràn ngập trong đầu hắn.

Hắn bắt buộc phải tỉnh lại trong sự hỗn loạn mơ hồ này. Nếu không, hắn sẽ giết cậu ta trước khi nhận thức được điều đó mà không thể kiểm soát được bản thân mình.

Sau đó, nếu như điều đó thực sự xảy ra. Cảm giác mất mát đáng sợ đến rùng mình giống như những gì hắn đã cảm thấy trong giấc mơ ấy sẽ một lần nữa nuốt trọn tâm trí hắn.

Hắn nghe thấy một âm thanh giống như tiếng kêu gào từ tận sâu trong cơ thể mình.

Tỉnh lại đi. Bình tĩnh lại đi. Ilay.

Hắn không còn suy nghĩ về chuyện cơn giận đó rốt cuộc là gì nữa. Tên của sự tức giận đó không quan trọng. Chỉ là hắn đã tức giận và cần phải tự mình kiểm soát cơn giận đó mà thôi.

Sau đó, hắn sẽ phải đem cậu ta trở về trong vòng tay mình.

Hắn phải làm được điều đó. Nếu không, hắn sẽ để vụt mất người đó một lần nữa. 

Đó là điều quan trọng duy nhất với hắn bây giờ.

[hidden track VOL 4 - END]

Vol 5: 20/12/2022. See y'all <3



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật