[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - 26: Đánh dấu.



Cho tới khi ăn món súp mà Rita chuẩn bị, tâm trí vừa rồi còn chìm trong mơ hồ của Jeong Taeui mới quay trở lại một chút. Ngay khi tỉnh táo lại, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Taeui là tung tích của Morer.

Dù Jeong Taeui không nghĩ rằng cái gã gian xảo ấy lại có thể ngồi yên chờ chết, nhưng khi nghe Kyle nói gã đã quay trở lại Hong Kong thì lửa giận lại bùng lên trong anh. Cược chín trên mười lần là dù bây giờ Taeui có điện cho chi nhánh châu Âu báo về việc gã mang vũ khí bất hợp pháp thì cũng đã quá muộn rồi.

Chắc chắn là Morer đã về phòng và thu dọn tất cả mấy em cưng xinh đẹp của gã rồi đem giấu chúng ở một nơi khác.

"Chết tiệt. Chắc là mình phải quay lại đó mới được..."

Anh sẽ tự mình xông vào phòng gã, vứt hết mấy em yêu của gã và tới Hong Kong. Mấy thứ ấy nên bị trôn sâu dưới đáy biển mới đúng. Jeong Taeui nghiến răng lẩm bẩm. Thằng chó đẻ này. Nếu để tao gặp mày một lần nữa thì chắc chắn không ngại việc làm cho mối quan hệ này tệ hơn đâu.

Ngay khi bước ra khỏi phòng làm việc của Kyle, Jeong Taeui mặt tái xanh sải bước về phòng mình ngay lập tức. Khi đến trước cửa phòng, anh nhìn sang căn phòng nằm ngay bên cạnh phòng mình của Morer, gã chỉ mới ở đó cho đến ngày hôm qua thôi. Nghĩ vậy, Jeong Taeui dùng sức đá mạnh vào cánh cửa hết sức có thể.

"... ―! ... ―!! ... ―!!!"

Anh trút giận lên cánh cửa xong mới nhận ra cái chân không bình thường của mình lúc này. Cái băng rách tả tơi vì chạy trong khu rừng đã được băng bó lại ngay ngắn và cẩn thận khi anh đang ngủ. Bác sĩ được gọi đến tận nhà và mấy vết thương trên người anh đều được xử lý và quấn gọn gàng bằng băng gạc. Nhưng ngay cả khi được băng bó gọn gàng cẩn thận đến đâu thì vết thương đằng sau nó vẫn chưa thể lành ngay được. Đặc biệt là cái mắt cá chân đã phải làm việc quá sức của anh đêm qua và sáng nay, anh thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể dùng cái chân này được nữa. Đôi chân anh khập khiễng tưởng chừng như không thể đi nổi, nhưng không còn cách nào khác cả. Ngay cả khi đi trong nhà thì anh vẫn phải chống gậy.

Và trong cơn tức giận bốc lên đỉnh đầu, Jeong Taeui đã quên mất điều đó mà đá mạnh vào cửa, vậy nên mắt cá chân của anh đã bị thương rồi giờ sắp thành què luôn.

Ilay lặng lẽ nhìn xuống Jeong Taeui đang run rẩy ôm lấy cổ chân của mình trong khi nằm úp mặt xuống hành lang với khuôn mặt nhợt nhạt. Hắn hơi cau mày, lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình.

"Đôi khi tôi không hiểu nổi cậu, những lúc như thế này...."

Taeui không còn tâm trạng mà đáp trả cái câu nói nghiêm túc ấy của Ilay nữa. Jeong Taeui rên rỉ khi ôm chặt cổ chân mình một lúc lâu trước khi tỉnh táo lại.

Anh cúi người và đi vào phòng của mình, rồi đột nhiên thấy Ilay đi vào theo sau. Taeui cau mày.

"Làm sao?"

Mặc dù hỏi với vẻ mặt lạnh tanh, nhưng Taeui vẫn tự hỏi là rốt cuộc thì chuyện ấy bao giờ mới đến. Rạng sáng khi anh gặp lại hắn ở trong rừng cho đến khi anh về nhà và tỉnh lại được một lúc, người đàn ông này dường như chẳng có phản ứng nào khiến anh phải lo lắng cả. Hơn cả là vì anh đã nghĩ rằng ít nhất một cánh tay của mình sẽ bị chặt ngay khi gặp hắn rồi. Có hay chăng hắn định vắt kiệt máu và tinh thần anh bằng cái phương pháp cao cấp này đúng không?.....

Jeong Taeui nghi ngờ ngước lên nhìn Ilay.

Bây giờ anh không còn là Kim nữa. Dù sao thì cuộc chạy trốn cũng đã kết thúc rồi. Hắn không thể bị đánh bại bằng vũ lực được, vậy nên anh không còn cách nào khác ngoài việc chết trong lặng lẽ nếu làm như vậy.

Tuy nhiên, dù không rõ là Ilay có biết mình đang nghĩ gì hay không, Ilay vẫn lặng lẽ nhìn xuống anh. Sau đó, hắn quay đầu đi đến chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ, ngồi xuống và thở ra một hơi dài, hmmm.

"Cậu nghe từ lúc nào?"

"Gì cơ?"

"Trước đó. Trong phòng làm việc. Cậu hẳn đã nghe được chuyện ở đó."

Giọng nói Ilay có chút ngập ngừng yếu ớt. Trông hắn thậm chí còn có vẻ hơi lo lắng.

Jeong Taeui im lặng. Anh do dự một lúc không biết mình nên nói rằng mình đã nghe được câu chuyện từ đoạn nào.

Khi Jeong Taeui dùng bữa xong và đến phòng làm việc của Kyle, anh chuẩn bị đi lên cầu thang thì lại nghe thấy giọng nói của Ilay trong phòng, bất giác, bước chân anh chợt khựng lại.

Không phải là vì nội dung câu chuyện, mà là bởi anh không muốn phải đối mặt với Ilay lúc này. Với tình hình hiện tại thì anh muốn tránh mặt hắn hết sức có thể.

Jeong Taeui cau mày định quay lại, nhưng sau đó lại lập tức đổi ý. Anh phải chào hỏi Kyle. Anh đã không gặp Kyle kể từ khi vụ bắt cóc xảy ra.... Ừm, dù thực ra thì cũng chỉ mới một ngày rưỡi kể từ khi vụ bắt cóc xảy ra vào sáng hôm qua mà thôi....

Sau khi suy nghĩ một lúc, Jeong Taeui quyết định ngồi xuống cầu thang gỗ. Ilay cũng không phải người sẽ nán lại phòng ai đó lâu trừ khi có mục đích đặc biệt. Nếu có vài chuyện nhỏ cần bàn thì ngay sau khi nói chuyện xong hắn sẽ quay lại luôn. Có thể điều ấy sẽ hơi khác một chút nếu như người nói chuyện cùng Ilay là anh trai hắn, nhưng dù sao Taeui cũng không nghĩ rằng cuộc nói chuyện ấy sẽ kéo dài lâu.

Khi anh đang ngồi trên bậc thang gỗ với hừng hực tinh thần khí thế, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Jeong Taeui, "Nghĩ lại thì, anh ta có chuyện gì vậy nhỉ?", và rồi Taeui đã nghe được một giọng nói phát ra từ trong căn phòng đó dù anh không muốn nghe thấy chút nào.

"Cậu nghe được từ lúc nào?"

Ilay hỏi lại, lần này, giọng hắn đã trầm xuống hơn một chút.

Jeong Taeui do dự cắn môi một lúc, nhưng ngay sau đó liền ngoan ngoãn trả lời.

"Từ đoạn "Tôi sẽ xé xác bất cứ thứ gì tôi tìm thấy."

Sau đó, lần này đến lượt Ilay im lặng. Jeong Taeui tặc lưỡi và gãi gãi gáy.

"Tôi không nghe rõ anh nói gì. Anh thậm chí cũng chẳng nói lớn tiếng nên thỉnh thoảng tôi chỉ có thể nghe thấy vài từ thôi, không phải là tất cả. Trong số những điều mà tôi nghe được thì tôi nghĩ là không có chuyện gì quan trọng hết, vậy nên nếu anh có nói gì quan trọng thì cũng không cần phải lo lắng về nó đâu."

Nghe lén cuộc trò chuyện của người khác chẳng phải chuyện gì hay ho cả trừ một vài hoàn cảnh đặc biệt hoặc có chủ ý. Jeong Taeui hơi hối hận nói, "Lẽ ra tôi nên tới phòng khách đợi đến khi anh đi ra."

".....và?"

Ilay đang im lặng đột nhiên lên tiếng. Jeong Taeui tò mò nhìn hắn.

Ilay lại nói với vẻ không hài lòng.

"Và, ngoài thứ đó ra, cậu đã nghe thấy điều gì đó nữa."

Giọng hắn trầm xuống và không hề có ý cười. Như thể Jeong Taeui đã nghe phải một câu chuyện mà anh không nên nghe, ánh mắt hắn nhìn anh lãnh đạm.

Jeong Taeui sững sờ trong giây lát.

Cho dù anh có trả lời không trung thực lắm thì vốn dĩ việc nghe thấy bất cứ điều gì hắn nói cũng chẳng phải do anh cố ý. Ngay cả khi vô tình nghe thấy một câu chuyện có nhiều chủ đề liên quan đến mình đi chăng nữa thì đó cũng đâu phải lỗi của anh.

"Anh đã nói những chuyện liên quan đến tôi, và bây giờ ý anh là anh cảm thấy khó chịu khi bị tôi nghe thấy những điều ấy sao?"

Giọng của Jeong Taeui cũng hạ xuống, anh nhếch mép và trừng mắt nhìn thẳng vào Ilay.

Chỉ vì ngồi sai vị trí mà anh đã lỡ nghe được câu chuyện của người khác, anh không có gì để biện minh. Nhưng trên thực tế, anh cũng cảm thấy rất khó chịu khi phải nghe mấy lời đó cơ mà.

"Nếu anh tò mò những điều tôi đã nghe được đến vậy thì được thôi, để tôi nói anh nghe... - Anh sẽ cắt cổ tôi ngay khi tìm được tôi hả? Vậy tại sao còn cố chịu đựng làm gì hả? Xé xác tôi bằng chính đôi tay kia của anh không phải rất tuyệt sao, hả?"

Jeong Taeui tặc lưỡi ném lưỡi dao về phía hắn. Ánh mắt Ilay nhìn anh liền tối sầm.

Trong cuộc sống, có những tình huống mà biết nhưng giả vờ như không biết hoặc không nghe thấy thì sẽ tốt hơn nhiều. Và điều đó cực kỳ hợp lý khi áp dụng vào tình huống này, anh thà cứ khăng khăng rằng mình không nghe thấy gì còn hơn.

Nhưng anh chỉ muốn nói gì đó. Jeong Taeui lo lắng gãi đầu. Ánh mắt lạnh lùng của Ilay xuyên qua khuôn mặt anh mà không nói một lời nào rồi liền quay đi.

"...-...?"

Taeui đã nghĩ hắn sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ rằng hắn chỉ quay mặt đi mà không nói gì cả.

Jeong Taeui nghi ngờ nhìn Ilay, nhưng anh không thể hỏi rằng, "Tại sao anh lại không sinh sự lại với tôi thế?", vậy nên, anh chỉ có thể im lặng.

Anh không ngạc nhiên lắm khoảnh khắc mình gặp Ilay ở trong rừng.

Từ lúc hai người gặp lại, anh đã xác định rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với mình rồi. Vậy nên dù có là gì thì cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Chỉ tiếc là sự quyết tâm ấy trong anh dường như đang dần bị lu mờ bởi sự bất an đang len lỏi trong lòng, khi mà kết cục phũ phàng đáng lẽ phải xảy ra lại không đến sớm như anh đã nghĩ.

Nếu như hắn định hành hạ anh đến chết thì tốt hơn hết là giết anh ngay lập tức còn hơn.

Jeong Taeui lườm hắn một lúc rồi nghĩ tốt hơn là cứ hỏi thằng.

"Ilay."

Trước tiếng gọi của Taeui, hắn chỉ liếc nhìn mà không đáp lại.

"Có một điều tôi cũng rất tò mò muốn biết. Rốt cuộc anh định làm gì tôi đây?"

"Anh có nghĩ rằng tốt hơn là xé xác tôi đến chết như anh đã nói không?"

Khi Jeong Taeui nói thêm, Ilay hơi cau mày và nheo mắt như thể đang suy nghĩ và nhìn Jeong Taeui.

Sau đó, một cách chậm rãi, hắn thì thầm.

"Để xem... Tôi cũng đang suy nghĩ về điều đó. Chúng ta nên làm thế nào đây nhỉ."

Jeong Taeui làm một biểu cảm như bị côn trùng cắn. Nếu anh muốn giết thì tốt nhất là cứ giết quách đi cho rồi.

Khi Jeong Taeui càu nhàu và liếm môi một cách không tán thành, Ilay đột nhiên cười khó hiểu.

"Nhưng tôi nghĩ là tôi cũng đã từng nói rồi phải không. Tôi đã nói là sẽ không giết cậu một cách dễ dàng mà, phải để cậu sống trong phẫn uất cho tới khi cậu chết."

Biểu cảm trên khuôn mặt Jeong Taeui biến mất. Anh lạnh lùng lườm Ilay.

Đột nhiên, Ilay tỏ vẻ khó chịu. Hắn đứng dậy khỏi ghế và đi về phía Jeong Taeui, từng bước từng bước thật chậm rãi rồi thì thầm.

"Nói thật, mặc dù từng nói vậy, nhưng tôi đã nghĩ rằng ngay khi gặp cậu tôi liền sẽ giết cậu. Tôi đã nghĩ xem mình có nên chặt đứt từng chi khi cậu còn sống không hay là nên móc mắt và lưỡi cậu ra trước. Ý tôi là, tôi đã cực kỳ, vô cùng tức giận."

".....-"

"Sau đó, cuối cùng tôi đã tìm được cậu ở ngọn núi đó. Rốt cuộc thì dù cậu có chạy bao xa, tôi đều có thể tìm được cậu trong nháy mắt."

Ilay chợt bật cười. Tiếng cười ấy có thứ gì đó thật đáng sợ.

"Ngay lúc đó, tôi đã quyết đinh ngừng việc giết chóc lại. Giết cậu à, tôi có thể làm điều đó bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng nếu phải nghĩ ra một cách khác để xử lý cậu thì, tôi nên làm như thế nào đây nhỉ...."

Jeong Taeui lại lườm Ilay. Hắn đã ở ngay trước mặt anh trước khi anh biết điều đó. Hắn đột nhiên im lặng. Biểu cảm trên khuôn mặt ấy cũng biến mất như thể vừa được gột sạch hoàn toàn.

Khuôn mặt ấy vô cảm như một con búp bê vô tri vô giác, hắn nhẹ nhàng hạ ánh mắt nổi da gà ấy của mình xuống. Đối mặt với ánh mắt đó, Jeong Taeui cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Đột nhiên, Ilay giơ tay lên. Sau đó, hắn đem má Taeui ôm trọn trong đôi tay của mình. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hai khuôn mặt gần như có thể chạm vào nhau.

Jeong Taeui đột nhiên cảm thấy... Đôi mắt Ilay trong như thủy tinh.

Nó giống như một tấm kính đen tuyền, không phản chiếu và cũng không thể biết được bên trong đó có gì.

Và dường như tấm kính ấy đã lóe sáng trong tích tắc.

"Tôi nghĩ mình điên rồi."

Một tiếng thì thầm nhỏ phát ra từ đôi môi của Ilay. Jeong Taeui nuốt nước bọt khi cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn chạm vào môi anh.

"Hửm? Tôi điên rồi đúng không. Tôi đã làm những việc mà bản thân mình còn không biết tại sao. Tại sao lại như thế? Hửm?"

Jeong Taeui không biết phải trả lời gì trước những câu hỏi liên tục ấy của Ilay. Anh không cách nào có thể hiểu được trái tim của người đàn ông này.

Ngay từ đầu anh đã là một tên điên rồi. Jeong Taeui nói nhỏ, nhưng lời nói dường như chỉ có thể nuốt vào trong.

Anh im lặng nhìn hắn, người đang chăm chú nhìn anh với một đôi mắt sáng lấp lánh như thể anh là một sinh vật kỳ lạ.

Hắn thực sự là một tên điên mà. Đôi mắt đỏ hoe, lại lấp lánh như thủy tinh khiến Jeong Taeui không thể không liên tưởng.

"Cái đó... Làm sao tôi biết được?"

Jeong Taeui lặng lẽ trả lời, không tránh ánh mắt của hắn. Anh lắc đầu. Anh không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này bởi anh đã không gặp hắn một thời gian dài rồi.

Nhưng có một điều rất rõ ràng, đó là Ilay đã trở nên bất ổn và tàn bạo vô cùng. Không cần phải nghe Morer kể lại, ngay khi nhìn thấy hắn anh đã nhận ra điều đó.

Ánh mắt và nét mặt của hắn run rẩy và không ổn định.

".... .../"

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc, Jeong Taeui liền lắc đầu. Không, không nhất thiết là như vậy. Không có gì đặc biệt về cách đối xử của Ilay với người khác. Ilay vẫn chỉ như trước kia - hắn hung dữ - tàn bạo và độc ác.

Khi nghe câu trả lời của Jeong Taeui, Ilay không nói nên lời, như thể hắn vừa bị dội một giáo nước lạnh. Ánh mắt hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui.

Rồi hắn cười. Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên.

"Được rồi.... Đúng vậy. Là cậu không biết."

Đôi tay đang ôm má Jeong Taeui buông xuống, bàn tay vẫn trắng nõn xinh đẹp ấy từ từ rời khỏi má anh.

Jeong Taeui, trong giây lát, đột nhiên cảm thấy hối hận.

Giống như một cảm giác mà anh đã từng cảm nhận được trước đây. Lúc trước, anh vẫn cho rằng sự tiếp xúc da thịt nhẹ nhàng này khiến lòng anh có chút run rẩy. Nhưng đó đã là rất lâu trước đây rồi.

Chà. Vậy nên, anh phải làm gì đây? Anh sẽ phải đi đây bây giờ? Và người đàn ông này rốt cuộc sẽ làm gì đây?

Chết tiệt. Jeong Taeui lẩm bẩm. Tất cả các kế hoạch ban đầu của anh đều có kết quả tồi tệ. Sau khi mắt cá chân này lành hẳn, anh định rời đi đến đến đâu đó để tìm anh trai mình. Nhưng giờ anh lại không may bị bắt, và anh sẽ phải sống một cuộc sống luôn phải chìm trong trạng thái lo lắng cho mạng sống của mình, mỗi ngày.

.... Đến một lúc nào đó. Anh sẽ phải chạy trốn một lần nữa.

Jeong Taeui đắm chìm trong những suy nghĩ về tương lai đang hiện lên trong đầu.

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì Ilay không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại Hong Kong. Ngay cả khi hắn rời khỏi UNHDRO thì hắn vẫn còn công việc kinh doanh gia đình ở Hong Kong nữa.

Hắn đang tính làm gì vậy? Không lẽ hắn thậm chí còn định kéo theo anh đến đó và hành hạ anh ở đó sao?

Trên thực tế, rất khó để một người cứ kéo theo người khác như vậy. Phải nói là gần như không thể nếu như không có sự đồng thuận của người đó, bởi vì miễn là chân tay không bị chặt đứt thì sẽ luôn có cơ hội để bỏ trốn hoặc trốn thoát thôi.

"... ...."

Chưa chắc. Jeong Taeui nghĩ. Nhớ lại cụm từ "cắt bỏ tay chân" mà không khỏi vô thức xoa bóp cẳng tay mình với khuôn mặt sợ sệt. Nếu là Ilay, anh nghĩ hắn hoàn toàn có thể làm điều đó.

Ilay im lặng một hồi, hắn chỉ ở đó lẳng lặng nhìn Jeong Taeui đang cách mình vài bước. Hắn cứ đứng như vậy, khiến anh không khỏi lo lắng.

"Cơ thể của cậu, bây giờ trông mới như đang thực sự sống."

Trong khi Taeui đang ngây người suy nghĩ về điều gì đó, Ilay đột nhiên lên tiếng và nhún vai. Anh nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên. Lời nói bâng quơ ấy như thể là lo cho anh vậy.

Jeong Taeui nhìn hắn và suy nghĩ một lúc. Có vẻ như khó để chắc rằng hắn đang lo lắng cho cơ thể của anh. Nếu hắn thực sự lo lắng cho cơ thể của anh thì hẳn là hắn đã nhìn thấy rõ ràng việc anh bước đi khập khiễng từ lúc nãy.

Jeong Taeui cau mày và nhấc cái chân bó bột của mình lên và lắc lắc nó trước mặt hắn.

"À vâng, nó rất tốt. Tôi nghĩ mình có thể dùng nó mà chạy ngay khỏi khu rừng đang cháy ngay bây giờ luôn."

"Được.... Vậy thì tốt."

Những từ ngữ ngắt quãng lại một lần nữa được nói ra. Jeong Taeui hạ cái chân đang bó bột khá nặng của mình xuống nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Tuy nhiên, tầm nhìn của anh đã nhanh chóng bị chặn lại trước khi anh kịp nhận ra điều gì. Trong khoảnh khắc. Ilay đã ở ngay trước mặt Taeui.

"...-!"

Trước khi não anh kịp xử lý tình hình thì đôi môi của Ilay đã đặt lên cổ anh và ngấu nghiến như thể hắn muốn cắn cổ anh luôn vậy. Đúng vậy. Hắn không khác gì một con thú dữ đang cắn con mồi của mình, hoặc cũng có thể là một con thú hùng mạnh đang khuất phục con vật yếu hơn mình.

Hàm răng cứng ngắc của hắn cắn vào cổ anh. Taeui có thể cảm thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn ấy của hắn cắm vào da thịt mình.

"Ilay!"

Jeong Taeuui nhíu mày hét lên.

Ilay giờ đây không khác gì một tên ma cà rồng. Cảm giác ấy còn rõ ràng hơn bởi có một tấm gương soi toàn thân lớn ngay đối diện tầm nhìn của Taeui lúc này.

Hình ảnh của hai người được phản chiếu trong tấm gương dài trước mặt Taeui. Hình ảnh anh đang ngồi trên ghế và gần như bị mắc kẹt dưới thân một người đàn ông to lớn đang cắn cổ mình.

Thoạt nhìn, một chiếc răng trắng sáng đang găm vào cổ anh được phản chiếu trong gương.

Hình ảnh ấy khiến Jeong Taeui không khỏi rùng mình.

"Này! Sao lại cắn cổ tôi! Anh là ma cà rồng chắc!"

"Còn chỗ nào tốt hơn nếu không phải là cổ à?"

Câu trả lời cho tiếng khóc của anh cũng thật bất ngờ. Jeong Taeui nhìn Ilay trong gương một lúc với vẻ mặt khó hiểu rồi tặc lưỡi.

"Tôi chưa bao giờ nói cổ thì tốt cả."

"Không, nhưng tôi thích nó."

Ilay mỉm cười và lại đặt môi lên cổ Taeui. Vừa dứt lời, hắn liền cắm phập rằng vào cổ anh. Đến chảy máu.

"....-!!"

Một tiếng rên ngắn thoát ra khỏi miệng Jeong Taeui.

Trái tim anh trở nên rộn ràng. Khoảnh khắc hắn cắn vào cổ anh, một nỗi sợ hãi gần như là bản năng xâm chiếm anh. Đó là nỗi sợ bị người khác nắm giữ sợi dây sinh mệnh của mình.

"Này! Này! Sao đột nhiên anh lại như vậy!"

Jeong Taeui khẩn trương hét lên.

Điều làm anh ngạc nhiên không phải là việc Ilay lao vào mình. Nếu đã quen thuộc với những điều đó rồi thì nó cũng không làm anh bất ngờ nữa.

Điều duy nhất khiến anh ngạc nhiên là hắn thực sự đang cắn vào cổ anh.

"....! Ilay! Ilay! Đừng mà."

Vẻ mặt của Jeong Taeui đanh lại. Sự tiếp xúc da thịt khiến anh nổi da gà. Hắn đang mút những giọt máu đang rỉ ra từ những vết cắn trên cổ anh.

"Thằng khốn này điên à....! Này!"

Một cảm giác sợ hãi như bị hút máu từ cổ chạy dọc sống lưng anh. Jeong Taeui theo phản xạ đánh vào đầu Ilay mà không cần suy nghĩ.

"Á.....!"

Hắn rời khỏi cổ anh. Nhưng hàm răng ấy lại rời khi đi đang cắn vào cổ anh, vậy nên nó đã làm rách da anh thêm một chút. Trong tấm gương phản chiếu trước mắt, anh nhìn thấy những giọt máu đang trào ra từ vết thương trên cổ mình.

Jeong Taeui nhìn Ilay trong gương với vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn không điên. Mà không, ngay từ đầu hắn đã điên rồi. Nhưng điều này không bình thường chút nào.

"Ilay... bình tĩnh đi."

Jeong Taeui nghiêm túc nói.

Nhưng ngạc nhiên thay, Ilay lại tỏ ra khá bình thường. Khuôn mặt đang nhìn xuống anh với một nụ cười vẫn như thường lệ. Trông vẻ hắn bình tĩnh lau những giọt máu trên môi với khuôn mặt ấy thậm chí còn kỳ cục hơn.

Mặc dù anh cũng không hoàn toàn tin vào khoa học, nhưng anh cũng không nghĩ rằng ở trong thế giới hiện đại này lại có thể xuất hiện một tên ma cà rồng đâu. Đây chỉ là một người đàn ông mà Jeong Taeui biết thôi.

Jeong Taeui vô thức nắm lấy cổ tay của người đàn ấy như thể định kéo hắn đi đâu đó, anh nhìn thẳng vào Ilay. Chạy trốn hay không bây giờ không phải là vấn đề. Vấn đề hiện tại là hắn thực sự cần đến bệnh viện tâm thần. Jeong Taeui sợ hãi đến mức bắt đầu hơi lo lắng.

"Anh... nào, cùng tôi đến bệnh viện một lát đi."

Jeong Taeui nghiêm túc nói, anh không hề đùa, Taeui dùng tất cả sự chân thành trong lòng để nói.

Dù ý nghĩ phải chạy trốn khỏi người đàn ông này vẫn luôn thường trực trong lòng anh, nhưng bây giờ anh cũng không thể giả vờ như không biết khi chứng kiến một người đang trong trạng thái bất thường một cách nghiêm trọng như thế này.

Đột nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt Ilay trở nên kỳ lạ, hắn nhìn Jeong Taeui. Sau đó, trong một khoảnh khắc, hắn phá lên cười. Đó không phải là một điệu cười lớn, tiếng cười bắt đầu bằng tiếng gió lọt khe khẽ, nhưng lại kéo dài khá lâu.

"Bệnh viện sao.... Nếu cậu định cầm máu vì cổ đang chảy máu thì tôi sẽ đi cùng cậu."

Ilay nói với chút ý cười. Jeong Taeui nghi ngờ nhìn hắn. Giọng nói ấy vẫn trầm thấp như thường lệ.

"Tae."

Đột nhiên, Ilay hạ giọng. Nụ cười trên môi hắn ngày càng rõ ràng.

"Cậu đã nghe câu chuyện thể hiện quyền sở hữu tài sản bằng cách dán tem chưa?"

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn Ilay đang mỉm cười một cách bình tĩnh. Anh biết rất nhiều câu chuyện tương tự như thế. Thực tế là câu chuyện về ma cà rồng cũng vậy. Và cũng có vài loài vật cắn cổ nhau khi phân biệt quan hệ trên dưới hoặc trong khi chúng quan hệ tình dục.

Jeong Taeui nghĩ đến trường hợp cuối cùng thì liền âm thầm lắc đầu. Đây không phải là chuyện xảy ra với một ai khác mà là chính anh, vậy nên anh lại càng không muốn nghĩ nhiều về nó.

"Đó không phải là việc có thể áp dụng với con người, và hơn nữa, tôi không phải một loại tài sản."

Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm, dường như anh biết rõ người đàn ông này có ý gì khi nói vậy.

Ilay nhìn anh với một nụ cười tinh tế và khẽ lẩm bẩm.

"Nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu như khắc một dấu ấn để thể hiện rằng cậu thuộc về tôi."

Jeong Taeui không nói nên lời. Dường như Ilay không hề có ý đùa. Nhưng những gì mà hắn nói dường như chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh thậm chí còn không hiểu hắn đang nói về thứ gì, thật là vô lý. Bên cạnh đó, sự lo lắng và khó chịu đồng thời trỗi dậy trong anh.

"Ilay. Ngừng trò đùa này lại đi. Một người không thể thuộc sở hữu của một người khác được. Khắc dấu ấn sao?... Nghe thật hài hước. Nếu một người có cả trăm dấu ấn thì anh định đòi quyền sở hữu ở đâu đây hả? Anh có thể ra tòa và kiện không?"

"Sai rồi, Tae."

Ilay túm lấy cổ áo Jeong Taeui. Theo phản xạ, hắn đưa tay lên, tay còn lại nắm lấy cổ tay anh một cách dễ dàng và đưa miệng đến bên cổ Taeui đối diện với chiếc gương lớn.

*Cắn*!

Jeong Taeui do dự nhắm tịt mắt lại, nhưng lại không cảm thấy bất cứ sự đau đớn nào mà anh đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận từ trước. Nói đúng hơn, môi Ilay nhỉ mấp máy rất nhẹ nhàng, giống như là đang dịu dàng vuốt ve gáy của anh vậy.

"Con người có thể thuộc sở hữu của con người. Dù quyền sở hữu không được chấp thuận bởi pháp luật và tòa án, nhưng việc một người muốn sở hữu một người, thì chỉ cần một loại dấu ấn là đủ....- Em không biết à?"

Giọng Ilay thì thầm sau gáy anh. Taeui cảm nhận được một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, cơ thể anh trong vô thức run lên.

"Anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy!...- Chết tiệt. Muốn chịch thì cứ nói là muốn chịch đi! Đừng có mà nói nhảm nữa.!"

Jeong Taeui khẽ hét lên. Đột nhiên, đôi môi đang mơn trớn cổ anh dừng lại trong giây lát. Trong sự im lặng đột ngột ấy, Jeong Taeui cũng vô thức ngừng ngọ nguậy.

"Jeong Taeui. Em đã nói là em không biết mà." 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật