[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - 24: Mơ hồ.




Kyle đang đọc báo buổi tối, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên. 

Khi ánh mắt anh ta chạm vào người đang đứng trước cửa, Kyle vô cùng ngạc nhiên. Thằng bé đã ở đó bao lâu rồi vậy?

Ilay đang dựa vào cánh cửa và nhìn ngây người nhìn anh ta.

"Tại sao lại đứng đó? Vào trong đi."

Kyle gật đầu với hắn và kết thúc bài báo mà anh ta đang đọc. Ở mục "Xã hội" của tờ báo, có một phóng sự nhỏ về một vụ cháy rừng vừa mới xảy ra sáng nay. Bàn tay đang cầm tờ báo của anh ta tự nhiên căng cứng làm tờ báo trở nên nhàu nát.

Kyle gấp tờ báo theo hướng ngược lại và để cho bài phóng sự nằm rõ ràng trên mặt bàn.

Anh ta đặt nó lên trên bàn để một người xem nó. Nhưng người cần đọc nó lại đang vùi mình vào chiếc ghế dài đơn cách bàn làm việc một khoảng ngắn.

Anh ta tựa cằm lên hai bàn tay đang siết chặt và ngây người nhìn Ilay. Hắn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân và chẳng hề để ý đến việc anh trai có đang nhìn mình hay không.

Kyle đã không gặp em trai trong nhiều tháng rồi và sẽ rất vui nếu được gặp hắn sau một quãng thời gian dài như vậy, nhưng sao anh ta lại cảm thấy không được chào đón chút nào thế này nhỉ.

Ilay từng sống trong cùng một thành phố với Kyle, và anh ta thường tình cờ gặp em trai ở công ty cũ của Ilay bởi hầu như ngày nào anh ta cũng đi ngang qua đó cả. Vào thời điểm ấy, anh ta đã nghĩ rằng mặc dù sống gần nhau và là gia đình nhưng hình như mình không được chào đón lắm thì phải.

Nhưng mà ngay cả khi đã vài tháng không gặp nhau, hắn vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ không có chút tình nguyện nào như vậy. Vậy nên có vẻ như đó không phải là vấn đề về gia đình hay thời gian.

Kyle tặc lưỡi nói một cách không tán thành.

"Đó là phần tin tức về xã hội, may là không có thông tin nào về việc đốt phá cả, thật là điên rồ mà."

Ilay làm vẻ mặt tỏ vẻ như hắn không biết anh ta đang nói về điều gì, nhưng sau đó liền nhún vai với một tiếng, "à."

Hắn nhìn anh ta. Đó là một ánh nhìn cho biết phải làm gì tiếp theo.

Kyle khẽ rên rỉ. Hắn sẽ không biết là hôm nay anh ta đã phải làm tình làm tội với James như thế nào để che đậy sự thật đằng sau vụ cháy đâu. Ngoài ra, sau khi bài báo được đăng, những người lính cứu hỏa đã dập tắt ngọn lửa tại hiện trường đã cho rằng đây là một vụ đốt phá dựa trên những bằng chứng được để lại, cũng có một số cuộc gọi đến tòa soạn để phản ánh về tính chân thực của bài báo nữa. James đã nói rằng anh ta phải cười ngượng nghịu xin lỗi tổng biên tập của tờ báo ấy nhiều lần, vậy nên một người có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Kyle như James đã rất tức giận.

Anh ta tự nhủ từ bây giờ phải hòa thuận với James mới được.

Em trai anh ta gây chuyện không phải chỉ một hai lần. Giết người là việc khó che đậy nhất, nhưng người em trai này đã bảo với Kyle rằng ít nhất thì hắn cũng tính đến hệ quả và nói một cách hết sức tử tế, "Em không để lại bất kỳ dấu vết nào cả, hoặc thậm chí nếu có thì nó cũng bị xử lý gọn gàng để không bị lộ ra ngoài rồi. Vậy nên anh đừng lo nữa.", đó thậm chí mới là trước cả khi chàng trai này đến tuổi trưởng thành thôi.

Trên thực tế Kyle không phải là người chịu trách nhiệm xử lý những chuyện mà Ilay gây ra mà là do trợ lý chính của anh ta phụ trách. Vào thời điểm Ilay vẫn còn là một thanh niên non nớt còn chưa biết cách che dấu bằng chứng đúng cách trong lúc nóng giận thì James đã phải làm việc quá sức nhiều lần đến mức phải điều trị tâm thần. Ít nhất là sau khi Ilay trưởng thành và có thể tự xử lý việc của mình, khối lượng công việc của James mới được giảm đi kha khá.

Kyle nhận thức được rằng nếu không có một người trợ lý tài giỏi như James thì công ty sẽ không thể nào hoạt động bình thường được, vậy nên anh ta đã quyết định rằng anh ta thà từ bỏ việc bảo vệ Ilay còn hơn. Nhưng Ilay vẫn giết và lấy mạng nhiều người trong khi anh ta không hề hay biết. Nhưng ít nhất thì hắn có thể tự mình thu dọn mà không cần Kyle phải động tay.

Thế là anh ta đã nhẹ nhõm (một cách đề phòng) rồi.

Nhưng ngày hôm nay, một chuyện lớn đã xảy ra.

Chỉ giết người thôi thì vẫn ổn. Hôm nay, người đàn ông này đã tàn sát khoảng hơn chục người ở đó. Tuy nhiên nó cũng khá dễ dàng để che đậy. Ngay khi hắn liên lạc với anh ta, Kyle đã nhanh chóng cử những người đã đợi sẵn gần đó tới thu dọn xác chết và những dấu vết khác mà nếu bị lộ ra sẽ rất khó giải quyết.

Tuy nhiên, không thể dọn sạch trước được tất cả các vết tích được để lại, và nó chính là loại chuyện khó xử lý nhất. Khi Kyle biết tin, anh ta thực sự đã muốn ngất luôn trong khoảng một giây.

Lúc đó là vào 6:30 phút sáng, khi Ilay đến Berlin.

Vào khoảng thời gian đó trong ngày, Kyle thường đọc lướt qua tờ báo buổi sáng sau khi tập thể dục nhẹ nhàng.

Nhưng hôm nay anh ta đã không đi tập thể dục, bởi vì Kyle không thể ngủ ngon đêm qua sau khi vụ bắt cóc xảy ra. Đầu anh ta nặng trĩu. Thay vì tập thể dục bằng cách đi bộ vài vòng quanh vườn và hít thở không khí buổi sáng sớm, anh ta lại chuẩn bị đến phòng làm việc.

Vụ bắt cóc đã tạm được giải quyết.

Đêm qua, sau khi nghe những lời ấy của Morer, Kyle mới biết Kim chính là Jeong Taeui, người mà Ilay đang ráo riết tìm kiếm bấy lâu. Đầu gối Kyle khuỵu xuống, anh ta gọi điện cho em trai mình. Sau khi gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng đầu dây bên kia vẫn không muốn bắt máy, cuối cùng thì em trai anh ta cũng chịu nhấc máy và nói với giọng bực mình.

"Sao anh cứ gọi mãi vậy?"

"Chàng trai mà em đang tìm kiếm cũng ở đó, trong số những người bị bắt cóc hôm nay."

".... ...Sao cơ?"

Giọng Ilay trầm xuống.

Kyle nhướng mày trước giọng nói ấy. Cho dù có đang kích động đến nhường nào thì hắn cũng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy, chắc chắn là em trai anh ta đã tốn không ít công sức để tìm kiếm chàng trai kia.

"Lúc trước anh đâu nói vậy."

"Bởi vì lúc ấy anh vẫn chưa biết điều đó. Anh chỉ mới phát hiện ra thôi."

".... Nếu anh nói dối chỉ để lôi em vào chuyện này, anh đang mắc một sai lầm lớn rồi."

Giọng Ilay trầm xuống. Chất giọng lạnh lẽo khiến người nghe nổi da gà. Kyle tặc lưỡi. Ngay cả một người anh trai đã sống cùng hắn lâu năm như anh ta còn cảm thấy lạnh sống lưng thì những người đang ngồi bên cạnh anh ta lúc này còn cảm thấy như thế nào nhỉ?

Kyle nghĩ đến Kim. Không, cậu ấy là một chàng trai trẻ tên thật là Jeong Taeui. Cậu ta là em trai của Jeong Jaeui và là cháu trai của Jeong Changin. Tình cờ thay, cậu ta cũng đã từng là trung úy của Ilay, và hiện là một người bạn của Kyle đang bị Ilay truy đuổi.

Chỉ sau khi liên kết được từng ấy điều, Kyle mới có thể giải đáp được những thắc mắc về Kim. Đồng thời anh ta cũng chân thành thương tiếc và cảm thấy tiếc nuối cho một chàng trai tốt như vậy.

Làm thế nào mà một người tốt bụng như cậu ấy lại phải đảm nhận vị trí trung úy của Ilay chứ? Làm sao một chàng trai trẻ trung thực như vậy lại có thể bị truy đuổi sau khi chọc giận Ilay chứ? Anh ta muốn bảo vệ cậu ấy, nhưng nếu đối thủ là Ilay thì Kyle cũng lực bất tòng tâm.

Kyle, người đã trải qua đủ thăng trầm cuộc sống và đối nhân xử thế, chưa bao giờ gặp khó khăn khi đứng trước bất cứ ai, nhưng theo một khía cạnh hơi khác so với thường lệ, anh ta chưa bao giờ muốn đối đầu với Ilay cả.

"...Để xem nào. Anh cũng không chắc lắm vì anh chỉ mới nghe được từ Morer."

Kyle trả lời Ilay. Dù thận trọng nói rằng anh ta không chắc chắn đó là sự thật, nhưng anh ta cũng cho rằng Morer sẽ không nói dối. Dù gã có kỳ quặc thì cũng là một người thông minh. Gã không phải là một tên ngốc sẽ rút ngắn tuổi thọ của mình bằng cách nói dối khi biết chắc rằng ngay cả Ilay cũng sẽ bị kéo vào vấn đề này.

Ilay dường như cũng nghĩ như vậy. Hắn im lặng một lúc.

"Vậy nên, anh muốn nhờ em giúp. Em không cần tự mình ra mặt đâu, chỉ cần liên hệ với biệt đội chống bạo động của em....---"

"Em sẽ giúp. Hãy chắc chắn vị trí của họ."

Kyle thậm chí còn chưa kịp nói hết câu, Ilay đã ngắn gọn cắt lời rồi cúp điện thoại. Không còn chỗ để nói thêm gì nữa, Kyle cúp máy và nhìn quanh rồi nhún vai với hai người đang nhìn nhau với vẻ mặt tò mò. Anh ta nói một cách mơ hồ.

"Tôi nghĩ là chuyện này đã được giải quyết rồi."

(Sau đó thì Morer nói một cách khó hiểu rằng gã phải đi sơ tán mấy em yêu xinh đẹp của mình, gã vội vã thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay đêm qua để quay về Hong Kong.)

Anh ta không thể chắc chắn về điều đó nhưng dù sao đi nữa thì Ilay cũng đã nói rằng hắn sẽ giúp vậy nên Kyle quyết định tin tưởng. Mặc dù chẳng thể đoán trước được điều gì nhưng một khi Ilay đã nói thì hắn nhất định sẽ làm được.

Tuy nhiên, đúng 6h30 phút sáng ngày hôm sau, khi Kyle đang trằn trọc không ngủ được vì những vị khách quý của mình bị bắt làm con tin. Lúc anh ta đang đọc báo thì chuông cửa bên ngoài phòng làm việc reo vang, dù bình thường sẽ chẳng có ai đến nhà anh ta vào cái giờ này hết.

Kyle tự hỏi đó là ai vậy nhỉ. Nhưng anh ta nghĩ rằng Rita sẽ gọi mình nếu cần vậy nên anh ta lại chăm chú đọc tờ báo. Và đúng một phút rưỡi sau, Kyle đã phải nghi ngờ mà nhìn lên khuôn mặt vừa bước vào phòng làm việc của mình.

Chưa đầy 12 tiếng kể từ khi cuộc gọi kết thúc.

Nhưng trước mặt Kyle bây giờ chính là em trai anh ta, người mà chỉ mới vài giờ trước thôi vẫn còn đang ở nửa kia của trái đất.

Ilay đưa tay ra ngay khi vừa bước vào, phớt ánh mắt kinh ngạc của Kyle.

"Rewaco. Faust Panzer. Và vị trí của họ."

Không một lời chào hỏi. Ngay khi vừa nhìn thấy mặt của anh ta thì Ilay đã trực tiếp yêu cầu những món đồ cần thiết. Nhưng Kyle vẫn ném một cái nhìn thắc mắc về phía em trai trước khi chuẩn bị các món đồ.

"Làm thế nào mà em đến đây vào giờ này được?"

Mặc dù Kyle biết câu trả lời nhưng anh ta vẫn cứ hỏi. Xét về thời gian thì dù ngay hôm qua có ra sân bay và đáp chuyến bay nhanh nhất ngay sau khi cúp điện thoại thì cũng không thể đến đây sớm vậy được. Như vậy thì chỉ còn một cách thôi.

"Chuyên cơ riêng của UNHDRO."

Ilay nói ngắn gọn và đưa tay ra vẫy vẫy như thể yêu cầu anh ta ngừng việc hỏi mấy lời vô vị và hãy đưa cho hắn thứ hắn cần đi.

Kyle tặc lưỡi, ai là người đã chỉ định hắn làm sĩ quan ở UNHDRO vậy?

Anh ta đã từng mua một món đồ đã ngừng sản xuất và thậm chí còn sửa sang lại nó nữa, nhưng Kyle không có nhu cầu sử dụng nhiều, vậy nên anh ta đã đưa chìa khóa chiếc xe mô tô ba bánh ấy cho hắn kèm theo một bản ghi nhớ về vị trí của nó. James đã tìm được nó tối qua. Nhưng trước vũ khí thứ hai mà em trai yêu cầu, Kyle im lặng mất một lúc.

"Panzer Faust. Em định làm gì với thứ đó?"

"Em không có ý định lãng phí thêm thời gian."

Kyle thở dài khi nghe câu trả lời ngắn gọn của Ilay và nhìn hắn chăm chú mất một lúc, rồi anh ta phất tay như thể ra hiệu rằng hắn có thể rời khỏi đây. Anh ta đã liên lạc với James và yêu cầu anh ta mang đến khẩu súng đó từ bất cứ nhà kho nào một cách nhanh nhất, và đáp ứng yêu cầu cuối cùng của Ilay.

Sau khi xác nhận vị trí của họ trong khi chuẩn bị vũ khí, Ilay trầm ngâm một lúc rồi yêu cầu thêm một thùng xăng. Mặc dù Kyle đã rất nghi ngờ về yêu cầu này nhưng lại nghĩ rằng em trai anh ta đưa thêm yêu cầu như vậy là để tăng thêm trợ lực mà thôi. Và đó chính là sơ suất lớn của anh ta.

Chỉ vài giờ sau, em trai của anh ta với tốc độ đáng kinh ngạc đã liên lạc lại với Kyle vào báo rằng, "Tất cả các con tin đều an toàn - mặc dù có một số người cần đến bệnh viện. Những người khác đã được chuyển đi rồi, và ngôi nhà kia cũng đã bị phá hủy.", nghe vậy, Kyle không khỏi khen ngợi em trai. Mặc dù theo giọng điệu Ilay thì có vẻ hắn đã xử lý công việc một cách thô bạo, nhưng anh ta vẫn cảm thấy may mắn vì mọi chuyện đã được giải quyết.

Nhưng trước khi cúp máy, em trai anh đã nói thêm một câu khiến anh muốn bất tỉnh trong một giây.

"À. Sau đó em đã tưới xăng và phóng hỏa khu rừng. Ngọn lửa lan ra khá rộng, nhưng em vẫn có thể kiểm soát được. Vậy nên đừng quá lo lắng và hãy dập tắt nó đi."

Kyle biết rằng em trai mình là một người đàn ông có tất cả trừ nhân cách. Và thằng bé cũng đã thể hiện rõ điều đó ngay từ khi còn là một đứa trẻ. Nhưng Kyle chưa bao cảm nhận được điều đó dù anh ta biết đó là sự thật không thể chối cãi.

Kyle nhìn bài báo ở góc tờ báo với vẻ bất lực và thở dài. Chuyện này trong một số trường hợp không khác gì một "phần thưởng đặc biệt" dành cho James cả.

Mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết nhưng vẫn còn quá nhiều thứ phải xử lý . Vậy nên anh ta đã phải vùi đầu trong đống công việc và bị James giày vò cả ngày hôm nay. Sau đó, anh xoay sở về nhà, tắm rửa và ăn uống.

Ilay đã trở về nhà lần đầu tiên sau một thời gian dài, vậy nên anh ta đã muốn dùng bữa với hắn, nhưng Ilay lại giả vờ như không nghe thấy mà trực tiếp bước vào phòng của Kim à không, là Jeong Taeui, và không thèm đi ra ngoài nữa. Kyle chỉ có thể thẫn thờ nhìn bóng của em trai khuất dần phía sau cánh cửa.

Giờ đây, Ilay đang ở trong phòng anh ta và đắm chìm trong suy nghĩ, Kyle mở miệng hỏi hắn câu hỏi mà anh ta muốn biết nhất bây giờ.

"Kim.... mà không, Taeil tỉnh chưa?"

Nghe vậy, Ilay đang nhàn rỗi liền liếc nhìn Kyle. Nhưng hắn không trả lời ngay mà im lặng một lúc trước khi nói ngắn gọn.

"Ừm, một lúc trước."

"Vậy sao. Vậy là tốt rồi. Cậu ấy ổn chứ?"

"Ừm. Bây giờ cậu ta đang ở chỗ Rita. Anh muốn gặp nên cậu ta sẽ qua đây sau khi ăn xong."

Kyle gật đầu, Ilay lại im lặng.

Kyle nhớ đến chàng trai mà anh ta đã biết từ lâu, Kim. Não anh cố gắng đổi cái tên Kim quen thuộc ấy thành cái tên xa lạ Jeong Taeui. Nếu không thì anh ta sẽ vẫn tiếp tục gọi cậu ấy là Kim mất. Nhưng trên thực tế thì cái tên Jeong Taeui cũng không xa lạ gì với anh nữa cả.

Nếu chỉ là tên thôi thì anh ta đã nghe thấy nó vài lần ngay cả khi làm việc với Jeong Jaeui khi thỉnh thoảng cậu ta đề cập đến cái tên ấy. Kyle cũng đã nghe thấy nó vài lần từ miệng Jeong Changin, một người bạn của mình. Đồng thời anh ta cũng nghe cái tên ấy từ Ilay, nhưng khi anh ta nói chuyện với Ilay, anh ta thường gọi cậu ta bằng cái danh Gil Sang Cheon hơn là gọi bằng cái tên Jeong Taeui. Dù sao thì cái tên ấy bằng cách nào đó cũng rất quen thuộc với anh ta.

Đúng vậy. Kim là Gil Sang Cheon..

Một lần nữa Kyle lại gọi cái tên Kim và vội lắc đầu sửa lại.

Đó là một câu chuyện từ rất lâu rồi, hơn mười năm trước đã có lúc người em trai Jeong Taeui ấy còn nhận được nhiều sự chú ý hơn cả anh trai thiên tài Jeong Jaeui. Lúc đầu thì chỉ những người biết cậu ta mới tò mò về người em trai ấy, nhưng khi tin đồn lan truyền rằng sự may mắn diệu kỳ của Jeong Jaeui đến từ Jeong Taeui thì đã có rất nhiều người thèm muốn cậu ta. Sự tò mò và lòng tham của họ chỉ phai nhạt sau khi họ thử vài lần mà không nhận ra rằng chính Jeong Jaeui mới là người đã mang lại may mắn cho Jeong Taeui.

Có lẽ ngay cả Jeong Taeui cũng không biết rằng mình đã từng ít nhất một lần trở thành mục tiêu của ai đó. Bởi vì Jeong Jaeui và Jeong Changin đã liên tục ngăn chặn những điều ấy vào thời điểm đó.

"Taeui không cần biết ý nghĩa của chuyện này."

Kyle đột nhiên nhớ đến một giọng nói nhỏ nhẹ mà anh ta đã nghe thấy trước đây. Đó là khi họ tình cờ gặp Jeong Jaeui và nói chuyện về gia đình và vài vấn đề linh tinh khác trong khu vườn ngoài trời trên sân thượng. Cậu ta rất hiếm khi chia sẻ về những câu chuyện cá nhân của mình.

"Vì sự an toàn của cậu ta và để đề phòng thì chẳng phải sẽ tốt hơn nếu để cậu ta biết sao?"

Tuy nhiên, Jeong Jaeui lại lắc đầu. Cậu ta im lặng và dường như không muốn nói thêm nữa. Kyle nghĩ rằng Jeong Jaeui có quan điểm khác với mình nên cũng không hỏi thêm.

"...."

Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, dường như anh có thể mơ hồ hiểu được tâm tư của vị thiên tài đó rồi. Mặc dù vẫn còn rất mơ hồ. Jeong Taeui là một chàng trai luôn nhận được tình cảm từ anh trai mình.

"Thật may, có vẻ như cậu ta vẫn ổn."

Kyle thì thầm. Ilay hơi cau mày với anh ta.

"Bây giờ thì chưa đâu, còn phải xem cậu ta có tổn thương gì không, Taeil ấy."

Kyle cau mày nhìn hắn trước câu nói ấy. Anh ta nghĩ mình hiểu rất rõ về em trai mình, nhưng gần đây, thỉnh thoảng anh ta lại nhận ra rằng hình như mình chẳng hiểu gì cả. Chính xác là vào những lúc như thế này.

"....Có điều gì khác mà em đang tìm kiếm sao?"

Kyle không thể hiểu được thông điệp và Ilay muốn nói khi hỏi liệu rằng Jeong Taeui có bị tổn thương vì điều gì không, vừa nói hắn vừa nghiến răng với cái mặt lạnh băng khiến người nghe cảm thấy chết sững vì sợ hãi.

Ilay tặc lưỡi.

Nhìn cậu em trai đang muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra thành lời bởi vì câu chữ chưa được sắp xếp trong đầu. Kyle ném ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Ilay đang không thể nói gì kia. Anh ta liền đề cập đến một chủ đề khác và chỉ có thể chúc cậu thanh niên tốt bụng và chân thành Jeong Taeui kia có thể có một cuộc sống thoải mái.

"Anh nghe nói rằng trước khi Jeong Taeui rời UNHDRO thì cậu ta đã làm điều gì đó tồi tệ với em hả? Chẳng phải vì vậy nên em mới gấp gáp nhờ anh tìm cậu ta sao? Không phải em đã cố gắng để xem phải làm gì à? Mà không, bây giờ thì em đã bắt được cậu ta rồi, em tính làm gì đây?"

Ilay im lặng hồi lâu. Kyle kiên nhẫn nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời từ em trai mình.

Anh ta sẽ cố hết sức nếu Ilay có ý định làm hại Taeui. Nhưng điều ấy cũng chỉ tồn tại trong suy nghĩ mà thôi, Kyle cũng không dám chắc được mình có thực sự bảo vệ được Taeui nếu điều đó xảy ra hay không bởi đối phương là Ilay. Em trai anh ta không bao giờ nghe bất cứ ai nói gì trái ý mình. Và cho dù họ có là anh em đi chăng nữa thì họ cũng hiếm khi can thiệp vào chuyện cá nhân của nhau vì tính cách họ vốn dĩ đã rất riêng biệt rồi. Đó giống như một sự thỏa thuận ngầm giữa họ để không nhúng tay vào chuyện của đối phương.

Vậy nên, rõ ràng là Kyle không hề nhận được bất cứ sự nhún nhường của Ilay nào ngay cả khi họ là gia đình. Nhưng ngay cả khi như vậy, nếu như Ilay vẫn nhất quyết làm theo những gì hắn muốn thì Kyle cũng không thể làm gì khác được, nhưng ít nhất thì anh ta sẽ cố gắng làm gì đó để ngăn chặn điều đó.

Không phải chỉ vì anh ta thích chàng trai tên Jeong Taeui ấy, mà Kyle thích bạn bè của mình, chính vì vậy nên anh ta không hề muốn họ bị hủy hoại bởi em trai mình hoặc bất cứ ai khác. Vì luôn là người đứng giữa cho nên Kyle có thể giữ mối quan hệ hòa hợp tuyệt vời giữa mọi người và Ilay, mặc dù anh ta có một người em trai bị mọi người chỉ trích và xa lánh. Nếu Kyle ngăn cản em mình động đến ai đó thì đó thường là vì lý do thương hại người đó mà thôi. 

Em trai của Jeong Jaeui và cháu trai của Jeong Changin. Bản thân Jeong Taeui cũng vậy, mặc dù cậu ta được cho là sẽ không đem lại may mắn cho người khác, nhưng cậu ấy lại là một chàng trai tốt bụng và có đạo đức. Vậy nên anh không muốn một chàng trai tốt như vậy lại phải làm bạn với gia đình RieGrow.

"Em tìm được cậu ta rồi, vậy nên em muốn giết cậu ta à?"

Ilay chìm trong suy nghĩ một lúc lâu và Kyle không nhận được câu trả lời nào hết. Hắn nhíu mày và buông một tiếng thở dài giống như là đang khó chịu.

Kyle có thể nhận thức được rằng sự khó chịu ấy không nhắm vào anh ta.

"Phải giết cậu ta chứ sao, nếu đã tìm được rồi.... Đúng vậy, mình phải giết cậu ta ngay khi tìm thấy."

Ilay tự mình lẩm bẩm với chính mình. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật