[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - 22: Ánh mắt của Ilay.




15. Manh mối.

Anh nghĩ trước khi mở mắt.

a~~, lại nữa rồi.

Đó là cảm giác mà Jeong Taeui đã từng cảm nhận được vài lần trước đây, cái cảm giác ngứa ngáy như châm chích trên khuôn mặt mình lúc này ấy. Đôi lúc anh chẳng thể mở mắt tỉnh lại ngay lập tức được bởi sự xuất hiện của thứ cảm giác ấy. 

Jeong Taeui không phải là người nhạy cảm đến vậy, ngay cả khi có ai đó nhìn chằm chằm vào anh đi chăng nữa thì anh cũng chẳng thể cảm nhận được ngay lập tức mà nhìn lại họ. Nhưng có vẻ như nếu bạn ngủ thì các giác quan của mình cũng theo bản năng mà trở nên nhạy cảm hơn thì phải, anh cũng từng có lúc như thế này thì khi còn nhỏ. Khi Taeui ngủ nhưng ngủ không sâu, cảm giác như một chút thần trí vẫn còn đang thức giấc vậy. Khi đó, dù cho không mở mắt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh.

Có ai đó đang nhìn anh. Người đó cầm một cuốn sách từ bên cạnh lên, hoặc cũng có thể đang sắp xếp lại quần áo. Mặc dù anh không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, nhưng có vẻ như nó thực sự đang diễn ra. Đó cũng là những thứ mà anh thỉnh thoảng lại cảm nhận được khi đang ngủ. Cảm nhận một ánh mắt đang chăm chú quan sát mình.

Jeong Taeui không mất nhiều thời gian để biết được chủ nhân của ánh mắt đó là ai. Đột nhiên, anh trở nên bối rồi.

Tại sao người đàn ông này lại nhìn anh với ánh mắt như vậy?

Một người không có cách nào để hiểu hoàn toàn một người khác cả.

Con người mà mọi người thể hiện ra trước cha mẹ, thể hiện với anh chị em của mình, và cả cách mà họ hiện trước mặt bạn bè và những người xung quanh đều khác nhau. Và có một số thứ mà họ sẽ chẳng bao giờ thể hiện ra trước bất cứ ai ả. Thậm chí còn có một số điều mà chính họ cũng chẳng rõ về bản thân mình.

Vậy nên, không thể nói rằng một người có thể hoàn toàn hiểu và biết tường tận về một người khác.

Và người đàn ông này cũng vậy. Thật khó để hiểu con người hắn. Không, thực tế là không ai có thể hiểu hắn nếu chỉ nhìn vào những mặt mà hắn thể hiện ra bên ngoài. Jeong Taeui chưa bao giờ dám tưởng tượng có nhiều việc mà hắn có thể thản nhiên làm mà không thèm để tâm (đến hậu quả) chút nào như vậy.

Ví dụ như những gì xảy ra gần đây, anh cố gắng nhớ xem nó đã xảy ra khi nào, nhưng bằng cách nào đó, dù có cố gắng thế nào anh cũng không thể nhớ được, mặc dù anh nghĩ là nó thực sự đã xảy ra.

Ai có thể đang trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo mà lại đi đốt rừng được nào?

Anh đã từng tình cờ chứng kiến hắn giết người trước đây. Vậy nên mặt đó của hắn cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nữa cả. Nhưng sự ngang tàng phá vỡ lẽ thường bằng sự liều lĩnh ấy của hắn đôi khi còn đập tan giới hạn về sự ngưỡng mộ đến mức làm người khác phải khiếp sợ.

.....Trên thực tế, phải nói là lúc ấy hắn rất tỉnh táo mà đốt cháy cả khu rừng.

Mặc dù bản thân Ilay hằng ngày cũng không thể được coi là một người tỉnh táo được, nhưng anh có thể hiểu được một mặt đó của hắn sau khi tiếp xúc đã lâu. Nhưng nghĩ lại thì đôi khi Ilay cũng làm những điều kỳ quái, phải nói là hơi khó hiểu mới đúng. Anh không thể hiểu được tại sao hắn lại hành động như vậy.

Một trong số những điều đó là ánh mắt của hắn.

Vào ban đêm, thỉnh thoảng Ilay sẽ đến phòng Taeui. Sẽ có những khi anh quay lại và tán gẫu chuyện trên trời dưới biển với hắn. Vào những lúc ấy, hắn không bao giờ đến với tư cách là một sĩ quan để làm việc hết. Trong hầu hết các trường hợp, nếu như Taeui nghĩ hắn ở đây để làm "chuyện đó" vào lúc đêm muộn như vậy, thì đại khái là Taeui đã đoán đúng.

Lúc đầu, cảm giác ấy thật đáng ghét và khó chịu. Nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Vậy đó, và cuối cùng thì Taeui lại vẫn cùng hắn làm những chuyện ấy. Trên thực tế thì ngoài việc bị đút vào và Ilay rất giỏi trong việc trêu chọc sau lưng anh, cho đến cuối cùng Taeui vẫn có cảm giác rất thoải mái, vậy nên anh cũng không có tư cách để phàn nàn về bất cứ thứ gì cả.

Nghĩ lại thì ngoài việc hắn cưỡng hiếp anh lần đó ra thì Jeong Taeui nghĩ rằng có lẽ hắn đã cư xử rất tốt chiếu theo tính cách của hắn rồi. Và những lần làm chuyện ấy cũng đã giúp anh đi vào giấc ngủ tốt hơn. Taeui luôn đề phòng ham muốn của bản thân mỗi khi Ilay đến, nhưng dù có kiềm chế như thế nào đi chăng nữa thì sau khi thỏa mãn ham muốn ấy, tâm trạng Taeui luôn rất thoải mái. Vậy nên chính điều đó đã kiến anh mất trí một lúc. Hơn nữa thì trong hầu hết những lần làm chuyện đó, Ilay đều chăm sóc anh mọi thứ từ màn dạo đầu đến phần chính sự.

......... .....

Jeong Taeui có chút thất vọng. Nếu như anh bớt dè dặt hơn một chút về mặt tình dục – – mặc dù bây giờ anh đã không còn bảo thủ chút nào, nhưng khi đối mặt với Ilay thì anh vẫn cảm thấy mình khá bảo thủ. Thật khó để tìm được một người đàn ông có thể làm chuyện đó tốt như hắn, vậy nên anh cũng rất thích và nghĩ rằng đó là những trải nghiệm không tồi.

Tuy nhiên, Ilay không coi ai là con người cả, hắn phủ phục lên cơ thể của người khác chỉ để thỏa mãn dục vọng của bản thân mà thôi. Lúc đầu thì anh nghĩ như vậy cũng chẳng liên quan gì đến bảo thủ hay cởi mở trong suy nghĩ hết.

Nhờ vào kỹ năng của hắn và sau khi được đút no, Jeong Taeui đang buồn ngủ và tâm trạng rất tốt nên sẽ lăn ra ngủ ngay lập tức. Vậy nên lúc đầu anh đã không quá để tâm đến chuyện đó.

Nhưng cho đến một ngày.

Bất cứ khi nào Taeui cảm thấy có một ánh mắt đang rơi trên khuôn mặt mình, thỉnh thoảng anh lại nhấc mi mắt nặng chĩu lên và nhìn vào khuôn mặt đang chăm chú nhìn xuống mình ấy rồi hỏi, "Sao thế.".

Hoặc nếu khi ấy anh đang mệt thì Taeui sẽ đưa tay lên và nhắm mắt lại rồi nói, "Anh cũng ngủ đi.", rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Sau đó anh sẽ nghe thấy một tiếng cười nhàn nhạt và rồi mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.

Khi Taeui không thể mở nổi mắt vì quá mệt mỏi và xẹp lép như bông gòn thấm nước, nếu Ilay làm phiền anh, anh sẽ giả vờ như không biết gì và cứ tiếp tục ngủ ngay cả khi anh cảm nhận được những ánh mắt đó của hắn. Không có lý do gì để anh phải phản ứng lại những ánh mắt ấy của hắn cả, và cũng chẳng có gì phải cảnh giác vì anh biết ánh mắt ấy không phải để châm ngòi cho một cuộc tranh luận nào hết. Để rồi sáng thức dậy, anh lại quên mất những gì đã xảy ra vào lúc nửa đêm ấy và bất giác nghĩ rằng, "Ồ, mình đoán là anh ta đã từng như vậy"

Vốn dĩ ban ngày Ilay cũng là một người hay trực tiếp nhìn thẳng vào người khác, nhưng đó chủ yếu là khi hắn có công việc hoặc điều gì đó cần nói. Nhưng ban đêm, khi Taeui cảm nhận được ánh mắt của hắn đặt trên người mình và hỏi hắn, "Sao vậy." , chưa một lần anh nhận được câu trả lời nào cả. Đã có một lần vì để nghe câu trả lời mà anh đã cố gắng mở mí mắt đang nặng trĩu của mình ra dù đang rất buồn ngủ, nhưng hắn chỉ mỉm cười và lại lấy bàn tay che lên mi mắt anh như hắn vẫn từng.

"Ngủ đi.", Ilay nhẹ giọng nói.

Sẽ là dối lòng nếu như anh nói rằng mình không hề để tâm đến những ánh mắt đó của hắn, nhưng mặt khác anh cũng buộc mình phải giải thích được tại sao.

Thật khó xử khi đặt câu hỏi, cũng thật buồn cười nếu hắn nói rằng hắn vốn chẳng nhìn anh như vậy, vậy nên anh chỉ có thể như vậy mà chẳng nói lời nào. Và lại suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra khi ai đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của một người khác.

Miễn là đang mơ, thì mọi người đều nhớ rằng mình đã từng mơ. Nhưng khi tỉnh dậy, họ sẽ sớm quên mất là giấc mơ ấy tròn méo như thế nào. Sau đó, khi chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Jeong Taeui lại nhớ lại những ký ức đã xuất hiện trong giấc mơ đó của mình và tự hỏi tại sao ban ngày mình lại quên mất nó nhỉ.

Giống như cảm giác ký ức của giấc mơ và hiện thực hoàn toàn tách biệt nhau vậy, suy nghĩ về ánh mắt đó của Ilay khi nhìn anh cũng có chút tương tự.

Khi tỉnh dậy, anh biết mình đã nghĩ gì và chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi trở về với hiện thực một lúc thì anh lại chẳng thể nhớ được gì nữa cả. Anh thậm chí không thể nhớ sự thật rằng mình đã quên điều gì đó. Cũng giống như vậy, khi đang ngủ, anh nghĩ (ánh mắt ấy của) Ilay thật kiên trì (một cách ngoan cố), nhưng khi anh tỉnh dậy thì mọi ký ức cũng biến mất rồi.

"....."

Lúc này đây, Jeong Taeui đang tận lực cân nhắc xem mình có nên mở mắt hay không. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghĩ rằng ánh mắt ấy của hắn lại đang đặt trên mặt mình một lần nữa. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào anh một cách có chừng mực như vậy rồi sẽ bỏ cuộc thôi, cứ tiếp tục giả vờ ngủ vậy. 

Taeui đặc biệt mệt mỏi và buồn ngủ, vậy nên anh đã cố gắng rồi nhưng cuối cũng phải chịu thua.

Anh khó nhọc mở mắt ra và nhìn Ilay.

"Anh không ngủ à?" 

"....."

Khi Taeui tức giận nói, Ilay đang chống cằm nhìn Jeong Taeui bỗng chớp mắt và nhìn anh chằm chằm.

Hắn giật mình.

Một người vừa mới ngủ say với những hơi thở đều đều đột nhiên lại mở mắt ra và rồi còn tức giận nữa. Thật ngạc nhiên là một người đang ngủ cũng có thể tức giận ngay khi tỉnh như vậy đấy.

Ilay nhìn anh với khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát. Tuy nhiên, cơn buồn ngủ của Taeui đến như cơn sóng thủy triều, hắn nhìn anh chằm chằm, Taeui giả vờ nhìn lại hắn rồi nhắm mắt lại. Trong lúc mơ hồ, một suy nghĩ thoáng qua đầu anh.

Đợi đã, nhưng tại sao Ilay lại ở đây?

Oh, nghĩ lại thì hắn cũng là một người thường nhìn người bên cạnh khi ngủ. Nhưng dù biết điều đó thì anh vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên. Bởi trước đây, mỗi lần Ilay nhìn chằm chằm vào anh đều là khi bản thân hắn vẫn còn đang khỏa thân sau khi làm chuyện đó cùng nhau. Nhưng bây giờ thì hắn đang ăn mặc rất chỉnh tề - và, vâng, với một chiếc áo phông trơn và quần cotton - Ilay ngồi nghiêm chỉnh trên một chiếc ghế cạnh giường.

"....."

khi chuẩn bị đi vào giấc ngủ say một lần nữa, Jeong Taeui chậm rãi nhắm mắt rồi lại ngay lập tức nhớ ra tình hình hiện tại. Đột nhiên, anh bật dậy khỏi giường.

"Ngọn lửa!"

Sắc mặt Taeui nhanh chóng biến thành một màu xanh xám nghét, anh hét lên và nắm cổ áo Ilay. Hắn trông có vẻ hơi giật mình. Biểu cảm nói lên rằng hắn đang ngạc nhiên như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô nghĩa vậy.

"Ngọn lửa gì cơ?"

"Anh đã phóng hỏa, đám cháy đó! Anh đã đốt rừng, rừng bạch dương! Anh đã đựng xăng vào một cái túi da, rưới xăng lên khắp nơi và đốt cháy mọi thứ!"

Biểu cảm của Jeong Taeui xám xịt và hét lên như điên dại. Ilay hơi cau mày nhìn anh. Jeong Taeui cũng nghiêng đầu và trừng mắt nhìn Ilay khi nhận ánh mắt như thể đang nhìn một tên ngốc không biết đang nói gì ấy của hắn.

Tại sao hắn lại luôn đem cái ánh mắt ấy mà đặt lên người khác chứ?

Ilay lặng lẽ nhìn Taeui với vẻ mặt viết rõ hai chữ ngớ ngẩn rồi lặng lẽ mở miệng.

"Thay vì nói về đám cháy đó thì trước hết, cậu có biết tình trạng của mình bây giờ là gì không?"

Dù vẻ mặt Ilay có vẻ thờ ơ nhưng Taeui cũng nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của câu hỏi có vẻ rất thú vị ấy của hắn. Anh cắn môi và lặng lẽ nhìn Ilay.

"Tình trạng của tôi thì làm sao?"

Jeong Taeui nhún vai nói một cách tự nhiên. Ilay nhìn anh một lần nữa với vẻ mặt vô lý. Hắn đột nhiên đưa tay lên và đặt tay lên trán Taeui, sau khi tựa lên trán anh một lúc, hắn thở dài và lẩm bẩm một mình.

"Bị bắt cóc như một thằng ngốc rồi còn bị đánh đập. Chàng trai này, nếu cậu chỉ hơi sốt một chút thì cũng không đến mức không nhận thức được những gì đã xảy ra như vậy chứ. Thôi ngủ thêm đi, ngủ đi... "

Ilay tặc lưỡi. Jeong Taeui bị bàn tay đó của hắn đẩy nằm xuống giường. Trong lòng anh hết sức vui mừng. Taeui đoán là từ giờ anh sẽ gắn bó với cái giường này luôn. Nghĩ lại thì bây giờ anh cũng có chút không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ nữa. Não anh đang hoạt động một các mơ màng và choáng váng, và không hiểu sao cơ thể anh còn có chút nóng nực. 

Taeui gục xuống giường, anh nghiêng người nằm một bên thì cảm nhận được trên trán và thái dương mình có băng gạc hay thứ gì đó được dính vào. Bây giờ anh mới nhận ra khuỷu tay, đầu gối, bắp chân.... và những nơi bị thương nặng của mình đều đã được băng bó gọn gàng. Anh không nhìn được mắt cá chân của mình, nhưng anh cảm nhận được một bàn chân còn lại đang nóng rực.

Jeong Taeui nhắm mắt lại và phủ tay lên trán.

Như Ilay đã nói, anh có vẻ hơi sốt, nhưng vì tay anh cũng đang rất nóng nên anh cũng không biết có đúng không nữa. Thực tế là cơ thể toàn vết thương của anh đang đau nhói và nóng rực. Taeui đang trong cơn sốt, nhưng đầu anh không đau, vậy nên tinh thần anh vẫn khá tốt.

.....Taeui là người thông minh, vậy nên khi Ilay muốn anh ngủ tiếp, anh liền chọn cách ngoan ngoãn nằm xuống và đi ngủ. 

Nhưng nghĩ đến chuyện đó cũng thật rùng rợn, vậy nên anh cũng mất ngủ luôn. Nhưng dù không định ngủ nữa thì Taeui cũng không có ý định thức dậy và đối mặt với một Ilay đang nghiêm túc như thế này. Vậy nên Taeui quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nghĩ lại thì theo những hiểu biết của anh về hắn, Ilay là một người cực kỳ nhạy bén, vậy nên có thể hắn sẽ nhận ra trò mèo này của anh. Nhưng hắn đã cố tình không đánh thức Taeui bởi vì anh đã bị bắt cóc và trở về với toàn thân rách rưới.

(Nhưng sau này khi nghĩ lại, Jeong Taeui hơi phẫn nộ vì bản thân không thích bị thương hại ngay cả khi anh có bị bắt cóc và trở lại với một cơ thể toàn vết sẹo trên người đi chăng nữa. Anh là đàn ông cơ mà.)

Sau khi nhắm mắt giả vờ ngủ một lần nữa, Taeui vẫn cảm nhận được nó, ánh mắt ấy.

Khi bị Ilay nhìn chằm chằm vào mặt như vậy thì làm sao mà anh có thể ngủ nổi với khuôn mặt nóng bừng này chứ?

Anh muốn, nhưng anh không nghĩ mình có thể ngủ được, nhưng có lẽ bản năng của cơ thể đã đưa anh chìm vào giấc ngủ một lần nữa để có thể hồi phục sau chấn thương.

Dù sao thì, người đàn ông này bị cái gì vậy?....

/Xét về sự phẫn nộ của anh đối với hắn thì ngay cả khi anh có cả một cơ thể toàn vết thương và thậm chí có ngất đi trong phòng cấp cứu thì lẽ ra anh cũng phải tỉnh dậy và đấm hắn mới phải/

Nhưng Jeong Taeui lập tức nhớ đến cảnh tượng hắn vừa đổ xăng vừa nghĩ rằng Ilay đã tạo ra một trận đại hồng thủy chỉ vì không tìm thấy anh, ý định vừa rồi trong anh liền tắt ngúm.

Vậy nên anh đã đi đến một kết luận không thể hợp lý hơn.

Đây là một giấc mơ.

....- Coi này, đúng là mơ mà.

Nếu không thì tại sao lại có một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng như vậy chạm vào trán anh và vuốt ve tóc anh chứ.

Giấc mơ này đúng là không tốt mà. Trong quá khứ, cũng đã có lúc anh mơ một giấc mơ sống động đến kỳ lạ, giống như thể nó thực sự xảy ra, nhưng điều đó chắc hẳn sẽ không bao giờ xảy ra trong hiện thực được đâu. Nhưng khi anh có một giấc mơ như thế, cảm giác lúc ấy thật kỳ lạ và dễ chịu.

Nhưng mà những giấc mơ như vậy quả thực không tốt chút nào, bởi vì sau giấc mơ ấy là một cảm giác hụt hẫng không vui sau khi có được nó.

Jeong Taeui hơi nghiêng người qua để tránh cái chạm tay của Ilay. Bàn tay vốn đang ở trên trán anh trong giây lát liền buông xuống.

*******

"Hết thảy toàn là mấy giấc mơ kỳ lạ mà..."

Jeong Taeui mở mắt và lẩm bẩm. Anh vẫn đang ngủ với đầu óc mơ màng và thậm chí còn không biết mình đã lẩm bẩm thành tiếng.

Taeui đã có một giấc mơ, trong đó, một tên ác quỷ đã mỉm cười ngọt ngào và còn đối xử tử tế với anh nữa. Quái lạ, tên này chắc chắn là ác quỷ, nhìn kìa, hắn có một cái đuôi nhọn sau mông, hai bàn tay thì đỏ như máu, nhưng lại nở nụ cười ấm áp với khuôn mặt thân thiện chưa từng thấy với anh.

Jeong Taeui nằm với suy nghĩ kỳ lạ một hồi rồi cuối cùng cũng mở mắt. Nhưng khi anh mở mắt, anh sớm nhận ra một điều. Rốt cuộc thì Jeong Taeui cũng biết được câu trả lời cho những giấc mơ ấy, và anh cũng biết giấc mơ đang cố gắng làm sáng tỏ điều gì. Đó là, nếu như bị ác quỷ lừa gạt (bởi vẻ ngoài và hành động của chúng), thì sau này lúc bị chúng đâm sau lưng sẽ cực kỳ đau lòng. Khi đó thì có cố gắng oán than cũng vô ích, bởi ngay từ đầu thì ác quỷ thậm chí còn chẳng thèm đeo mặt nạ và sẵn sàng cho cả thế giới biết bản thân hắn là ác quỷ rồi. Vậy nên đó là lỗi của người tự lừa dối chính mình ngay từ đầu thôi.

Đó là một giấc mơ với chủ đề cực kỳ rõ ràng: Bạn không nên bị lừa bởi vẻ ngoài và lòng tốt ngắn ngủi của ác quỷ.

Jeong Taeui nhìn chằm chằm lên trần nhà với cái đầu trống rỗng.

Tại sao anh lại mơ như vậy nhỉ? Giấc mơ ấy thật buồn. Nó mang lại cho anh những ký ức (chỉ có thể có trong mơ) mà anh không muốn nhớ cho lắm.

Taeui khẽ thở dài và nhắm mắt lại và nhớ về một người mà anh không muốn nhớ. Người đem lại cảm giác cay đắng khó tả.

"......đợi đã...."

Đột nhiên, Jeong Taeui mở mắt. Khoảnh khắc mà anh nghĩ về người ấy, những ký ức mà anh không muốn nhớ lại tràn ngập. Đó là một ký ức mới xảy ra gần đây, rất gần đây.

"À ha..-"

Đôi mắt đen ấy đứng sau tảng đá hai bước và nhìn về phía anh. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đôi mắt sắc lẹm ấy.... Jeong Taeui cũng đã nhìn thấy trong một quá khứ rất gần đây.

".....!"

Không thể tin được.....

Mặt Taeui trắng bệch.

Mình đã chết rồi.

Ý nghĩ đó xâm chiếm đầu anh ngay lập tức. Anh đang nghĩ cái quái gì khi tưởng bản thân được ngủ trên một chiếc giường êm ái như thế này chứ?

Ilay. Ilay RieGrow.

Hình bóng người đàn ông điềm tĩnh đứng trong ngọn lửa hiện lên trong tâm trí anh như thế nó đã dính chặt vào võng mạc của anh.

Đây không phải một giấc mơ. Chắc chắn người đàn ông quái dị ấy đã ở đó. Hắn đã cầm một con dao cắt cổ một người đàn ông khác và rồi châm lửa.

Chúa ơi...

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tim anh như ngừng đập.

Tim anh đập thình thịch, thình thịch rồi đột nhiên như thắt lại và ngừng đập. Nhưng chỉ vài giây sau nó lại bắt đầu đập như điên như dại.

Chết tiệt. Anh đã thề rằng anh sẽ không bao giờ để bị bắt, ít nhất là như thế.

Jeong Taeui ôm lấy ngực, sự thất vọng ngập tràn trong tâm trí. Đồng thời quá khứ dũng cảm của anh cũng dần được tua lại như một bức tranh toàn cảnh.

Anh phải làm gì đây? Anh nên giải quyết như thế nào khi rơi vào tình huống này? Ở im một chỗ hay lại trốn ra ngoài trước khi bị bắt....

Được rồi, dù sao thì anh cũng chẳng cần hành lý. Ngay cả với cơ thể tàn tạ như thế này anh vẫn có thể đứng trên cửa sổ và nhảy xuống, và cả cơ thể của anh sẽ rơi tự do...

Khoảnh khắc ấy. Khi Jeong Taeui chuẩn bị đứng dậy, một thứ gì đó rung lên bên cạnh anh.

Jeong Taeui sớm nhận ra sự xuất hiện của một người khác đang ở trong phòng. Anh bối rối quay lại. Và khoảnh khắc anh nhìn lại ấy, trái tim anh, vốn đã đập như điên lại ngay lập tức ngừng đập.

Ilay.

Anh đã ở đó từ bao giờ vậy! 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật