[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 3 - 25: Tạm biệt, Jeong Taeui. (End vol 3)



"Đây là điều cuối cùng Jaeui làm."

Chú bước từng bước chậm rãi tới lui tiến về phía khối sắt khổng lồ và rồi dừng lại trước mặt anh, đưa lòng bàn tay vuốt ve khối sắt đen nặng nề.

Jeong Taeui trầm ngâm nhìn chú và khẽ hỏi.

"Những thứ trong các thùng khác cũng là anh ấy sao?"

Chú rên rỉ một tiếng mà không nói lời nào, rồi mơ hồ nghiêng đầu.

"Vài thứ trong đó thôi, nhưng mà hầu hết đều không phải. Đó cũng chỉ là một mặt hàng thường được giao dịch mà thôi."

"Đó là một sản phẩm....... của UNHRDO?"

"Chính xác nó là một sản phẩm được hợp tác làm. Hơn nữa, nếu một nửa là hàng hóa, thì nửa còn lại có nên gọi là đồ quyên góp không nhỉ?"

Người chú bình tĩnh nói rồi lướt ngón tay trên khối sắt như thể tiếc nuối, và ngay sau đó quay lại với vẻ mặt lãnh đạm.

Anh mắt hai người gặp nhau. Taeui đưa tay xoa trán kèm theo một trận cười bất lực. Anh không biết làm gì khác ngoài việc cười thật lớn hết. 

"Cái gì thế này....đúng là núi non trùng điệp mà*...hàng quyên góp cũng có thể đem đi buôn bán kiếm lời sao."

첩첩산중: (thành ngữ/núi non trùng điệp/ càng đi núi càng trùng điệp (khó khăn chồng chất khó khăn/công việc ngày càng khó khăn))

Jeong Taeui lẩm bẩm một cách cay đắng. Chú chẳng nói gì thêm nhưng anh cũng không ngốc đến mức không hiểu ý nghĩa, anh không ngu dốt đến mức đó. 

"Trụ sở của UNHRDO có phải ở Mỹ không ạ?"

Jeong Taeui hỏi như thể đang nói với chính mình. Thay vì trả lời, người chú nhướng mày.

"Và UNHDRO chính là kẻ đứng sau tiếp tay cho những kẻ thủ ác để đối đầu với chính quyền cộng sản đồng thời bán vũ khí cho Iran đúng không?"

Chú cười khổ trước những lời nói như bông đùa của Taeui. 

"UNHRDO không phải là một phần của Hoa Kỳ. Nó là miếng bánh mà 6 quốc gia đều có phần."

"Thực tế thì nó là một tổ chức quốc tế. Trong đó chắc là 6 quốc gia đều có chung một mục đích. Một vì tất cả, tất cả vì một, đúng không.... ....?"

Người chú chỉ cười mà không trả lời gì. Xa hơn một chút, Taeui bước đến chiếc thùng đã mở ra chưa kịp đậy nắp lại, người chú nói ngắn gọn.

"Nhiều hơn thế thì chú không thể nói thêm."

Taeui nhìn quanh. Các container xếp chồng lên nhau từ sàn đến trần chất đầy trong nhà kho, và bên trong nó là những thứ vũ khí có thể được mang ra và sử dụng ngay lập tức.

"Nếu ai đó như Moral nhìn thấy điều này thì chắc phải phấn khích và phát điên vì nó mất."

Jeong Taeui tự mình thì thầm một câu chuyện cười và cố gắng cười. Nhưng chẳng có tiếng cười nào phát ra cả.

Cơ thể anh dường như đã mất hết sức lực và liền gục xuống sàn. Thật đáng kinh ngạc, chuyện này không khác gì một cú knock out với anh.

"Bí mật ở mức độ nào?"

Khi Jeong Taeui lẩm bẩm, chú của anh lần lượt đóng lại nắp những chiếc hộp mà anh đã mở ra rồi liếc nhìn anh một cái.

"Trong số tất cả những người mà cháu có thể biết, khoảng 10 ngón tay, thống đốc, thứ trưởng, một vài sĩ quan, chú và Rick, ngoài ra có lẽ đứa bé đó cũng biết, dù chú cũng chưa bao giờ tự mình nói ra cả." 

".....aha."

Taeui gật đầu, ý thức của anh vẫn còn mơ hồ. Mặc dù anh không thể hiểu hết tình hình, nhưng anh vẫn gật đầu như một cỗ máy.

"Thống đốc, thứ trưởng, sĩ quan, chú và Rick. Và còn có thể là tác phẩm của Jeong Jaeui."

Jeong Taeui suy nghĩ về danh sách trong giây lát. Thống đốc, thứ trưởng và nhà phát triển dường như có thể hiểu được. Tuy nhiên, anh không thể nghĩ ra lý do tại sao chỉ có hai trong số những sĩ quan được đề cập.

Nhưng anh cũng không cần nghĩ quá lâu. Thật dễ dàng để đoán tại sao những cái tên này lại được đặt cạnh nhau.

Thực sự là như vậy, đến bây giờ anh mới hiểu về những đặc quyền kỳ lạ của Ilay.

Và cũng vì lý do này cho nên chú chính là "người mà UNHDRO cần."

Đột nhiên, Taeui bật cười. Nhưng cho dù có cố gắng đến đâu thì tiếng cười vẫn không thể phát ra được. Một tiếng cười khan trầm thấp vang lên trong một thời gian dài.

Lúc này, anh không thể không bật cười.

"Tổ chức đào tạo nguồn nhân lực Liên hợp quốc."

Ai mà tin nổi nơi mọi người đều muốn tới lại bí mật dẫn đường và thực hiện những hành vi phi pháp như thế này chứ? Điều này mà lộ ra thì chắc có thể khiến cả thế giới chấn động. Nhưng cho dù có cố phá hủy nó thì cũng không thể bởi trước khi mọi chuyện bung bét thì có lẽ nó đã biến mất không dấu vết rồi, những ngọn gió đưa tin nhỏ bé cũng sẽ ngay lập tức bị xóa sổ trước khi nó được truyền đi đâu đó. Và với điều này thì McKean không thể nào so sánh nổi.

"Cháu nên làm gì nếu một tổ chức quốc tế lại vi phạm điều lệ quốc tế đây?.... Không, hẳn là nó đã được tính toán cho chuyện này ngay từ đầu rồi.... Aha, nghĩ lại thì chú đã nói chi nhánh châu Á là chi nhánh được thành lập muộn nhất trong số các chi nhánh của UNHDRO nhỉ?"

"Taeui."

Taeui lẩm bẩm cười rồi cắn chặt miệng. Người chú vừa ngắt lời vừa gọi tên anh lại im lặng một lúc rồi lắc đầu cười.

"Đoán nó trong đầu và nói ra là hai việc rất khác nhau. Bởi một khi nói ra thì có thể những dự đoán ấy sẽ thành sự thực." 

Lần này, Taeui trở nên im ​​lặng. Tất nhiên là anh chẳng dại gì mà bỏ qua lời cảnh báo của chú mình, anh ngồi phịch xuống sàn, ánh mắt lặng lẽ ghim chặt xuống chân mình rồi lại thở dài không thành tiếng. Đó là một cảm giác thực sự khủng khiếp. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình như một thằng ngốc như vậy. 

Jeong Taeui đã trở thành một thằng hề nhảy múa và ca hát ở một nơi mà anh chẳng biết gì về nó cả.

"Anh trai cháu...."

Taeui hỏi đột ngột. Nhưng người chú dường như đã biết tất cả của anh lại từ từ lắc đầu.

"Chú không biết. Chú đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được tung tích."

Taeui vùi mặt vào lòng mình. Cơ thể mềm nhũn, sự mệt mỏi khiến anh không thể cử động nổi. Cho dù anh có biến thành hóa thạch ở đây như thế này thì cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.

Thật nực cười. Taeui tự nghĩ về mình với một cái cười khẩy. Anh không đạo đức hơn người khác cũng không lương tâm hơn những người khác. Anh thậm chí không phải là một chàng trai trẻ mơ mộng và nhiệt huyết đủ để nhìn thế giới một cách thuần khiết như vậy. Ngay cả khi nghe nói rằng những việc tồi tệ đang xảy ra ở bất kỳ nơi nào trên thế giới thì anh cũng chẳng đủ sức mà quan tâm, vì anh cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác.

Nếu như không phải do quá kiệt sức, anh đã vùi đầu vào rượu bia trong cơn tức giận. Nhưng bây giờ anh kiệt sức rồi, như thể anh sẽ tắt thở sau cú gục ngã của chính mình. Ngay cả việc đang đứng ở đây lúc này cũng giống như hàng trăm tấn sắt đang đè lên anh. Sự thật là anh đã tham gia dù là trực tiếp hay gián tiếp vào cái hệ thống chết tiệt này rồi.

"Có lẽ ngay cả khi Jaeui ở cùng cháu khi chú đến nhà cháu thì chú cũng nên đem cháu theo hơn là Jaeui. Lúc ấy chú đã nghĩ cháu là một người cần đến sự giúp đỡ của người khác..."

Tiếng giày lạch cạch lạch cạch tiến lại gần anh một bước rồi lại một bước nữa.

"Cháu rất thông minh và tài giỏi. Ngay cả khi môi trường xung quanh thay đổi bất chấp nỗ lực của cháu thì đó cũng không phải là lỗi của cháu. Ít nhất trong môi trường này, cháu đủ giỏi để thích nghi với nó."

"Chú....đó chỉ là ngụy biện."

Jeong Taeui nói với một nụ cười yếu ớt. Nếu không phải vì vận đen của mình khiến anh rơi vào tình cảnh này mà là do tính cách hoặc thứ tài năng vô dụng của anh, thì anh sẵn sàng vứt bỏ cả hai thứ đó.

Jeong Taeui ngẩng mặt lên. Chú - người sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi, đang đứng cách đó vài bước và lặng lẽ nhìn xuống anh.

"Chú. Cháu sẽ quay lại ngay thôi."

Jeong Taeui nói. Chú suy nghĩ một lúc rồi đặt một tay lên đầu gối và cúi xuống. Như thể đang kiểm tra lại tình trạng của một đứa trẻ nhỏ, khuôn mặt của chú lướt qua đầu Jeong Taeui.

"Nếu đó là cháu, thì cháu có thể đạt được bất cứ vị trí nào cháu muốn kể cả ở đây."

"Cảm ơn đã đánh giá cao cháu, nhưng không có bất cứ vị trí nào ở đây mà cháu muốn đạt được cả."

Jeong Taeui cười. Vị trí anh muốn sao? Trở thành một gã điên giết người mà không bị trừng phạt gì hay một sĩ quan xảo quyệt như người chú đang đứng ngay trước mặt anh này?

Chia bè kéo phái vì một cái ghế hay trở thành một vị tướng đeo lên chiếc mặt nạ và góp phần vào những vụ chiến tranh xảy ra ở đâu đó trên thế giới?

Chẳng có vị trí nào mà Jeong Taeui muốn hết.

"Cháu mệt rồi."

"....."

"Cháu muốn về nhà. Cháu muốn về nhà và ngủ mà không phải suy nghĩ gì trong vòng một tuần. Giường ở đây quá tồi tàn nên cháu không thể ngủ ngon nổi."

Jeong Taeui lẩm bẩm một cách cay đắng. Người chú tức giận nhìn anh không còn sức lực. Rồi đột nhiên nói lời thật lòng một cách đùa giỡn.

"Chắc là cháu cũng không thể ngủ được khi về nhà đâu. Có lẽ sẽ có những vị khách không mời mà đến đó. Dù là lần này cũng không có gì nguy hiểm cả, chỉ là có một vị khách đang tìm kiếm cháu...."

"Là sao..."

Jeong Taeui tuyệt vọng lẩm bẩm và vùi mặt vào lòng mình một lần nữa. Chú không bao giờ nói sai điều gì, vậy nên hẳn những lời vừa rồi đều là sự thật. Dù thế nào đi nữa thì anh cũng đã dính líu đến vấn đề tranh giành vị trí thống đốc. Vậy nên anh không bao giờ có thể biết ai sẽ tìm đến và đến với mục đích gì.

Tổ ấm bình yên để trở về cũng đã không còn. Và trái tim anh cũng rời khỏi nơi này từ lâu. Vậy thì anh nên đi đâu bây giờ? Anh không còn nơi nào để đi hết.

"Cháu bị bỏ rơi mà không còn nhà hay bất cứ nơi nào để dừng chân nữa hết.... chú ơi.... thật quá đáng mà."

Jeong Taeui khẽ rên rỉ khi vùi mặt vào lòng. Anh không biết những lời đó có lọt vào tai chú đúng cách không. Người chú nhìn Jeong Taeui một lúc và không nói lời nào.

"Nửa năm.... lần đầu đến đây cháu đã tự hứa với chú nửa năm..."

"Thời gian cũng không còn nhiều nữa..."

Dù sao đi nữa, khi được nửa năm anh đã nghĩ đến việc rời đi ngay lập tức. Anh không muốn ở đây nữa. Ngay cả những lời hứa của anh với chú cũng không thể ràng buộc anh thêm nữa.

"Vậy thì trong thời gian còn lại, hãy làm việc cho chú ở một nơi khác đi."

Giọng nói nghiêm túc của chú rơi qua đầu anh. Jeong Taeui im ​​lặng một lúc không trả lời.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu. Cuối cùng anh cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chú mình bằng ánh mắt bất lực và thì thầm như một tiếng thở dài.

"Chú... chú thực sự khó đoán đấy."

Chú cười. Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của chú mình dịu lại trong ngày hôm nay, Jeong Taeui thở dài.

"Chú. Cháu không biết anh ấy đang ở đâu. Làm sao cháu tìm được một người mà cho dù có đầy các loại mạng lưới thông tin cũng chẳng tìm nổi một chút tung tích nào như vậy được?"

Khi Jeong Taeui nói, người chú hơi nhướng mày sau đó cười thành tiếng. Ông chú phá lên cười nhẹ như thể vừa nghe thấy điều gì đó bất ngờ, tiếng cười không ngừng một lúc lâu và rồi chú ấn đầu Jeong Taeui xuống.

Đứa cháu trai thông minh và nhạy bén hơn chú đã nghĩ. Ngay cả khi chỉ được cung cấp một vài manh mối nhỏ, Taeui đã có thể xác định chính xác mục đích của nó một cách đáng ngạc nhiên.

"Không cần quá trông đợi vào kết quả. Chú thích quá trình hơn. Cho đến khi hết thời gian đã thỏa thuận thì cháu vẫn là thành viên đặc biệt của UNHDRO, và tất nhiên là cháu có thể được nhận toàn bộ chi phí cho việc đó. Ngay cả tiền chú cũng sẽ ném cho một kẻ ăn xin đi ngang qua mà. Cháu hiểu ý chú không?"

Như khi Jeong Taeui còn rất nhỏ, chú của anh nhẹ nhàng vuốt má anh bằng lòng bàn tay của mình. Anh bình tĩnh nhìn chú của mình như thể bản thân thực sự quay trở lại là một đứa trẻ.

"Một vài tháng thôi, bằng cách đó thì mọi thứ sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Những người nên bị giáng chức sẽ bị giáng chức và những người nên rời đi cũng sẽ rời đi. Và điều đó đủ để bịt miệng tất cả. Sau đó thì hãy trở về nhà. Chú sẽ tới thường xuyên hơn bây giờ."

"Chú đã không đến đó trong vòng ba năm sau khi bố cháu qua đời, vậy nên "Chú sẽ tới thường xuyên hơn bây giờ." là ý gì chứ ạ?"

Jeong Taeui lặp lại lời nói của chú mình một cách bất lực. Tiếng cười của ông chú khẽ thì thào bên tai.

Jeong Taeui đặt tay chú mình lên má và lặng lẽ nghiêng đầu. Cơ thể anh đã mất sức và chỉ muốn gục xuống rồi ngủ luôn như thế này. Nếu nhắm mắt lại ngay bây giờ thì dù cả trăm năm sau anh cũng chẳng muốn tỉnh lại nữa. 

"Được rồi, cháu sẽ làm vậy. Hai tháng. Cháu không chắc là có thể tìm thấy anh nhưng cháu vẫn sẽ cố gắng. Bởi vì cháu cũng muốn được gặp hyung."

Jeong Taeui lầm bầm bằng một giọng nói nhẹ nhàng, như thể đang ngủ.

Chú của anh đang im lặng lắng nghe. Jeong Taeui im ​​lặng một lúc trước khi tiếp tục.

"Nhưng cháu không cần tư cách như một thành viên đặc biệt của UNHDRO. Danh tính Jeong Taeui cũng đang bị đe dọa không phải sao. Vậy nên hãy cho cháu một danh tính mới. Một người không ai biết, không ai nghi ngờ, như thể anh ta thực sự tồn tại trên thế giới này. Một cái tên mà ngay cả chú cũng không biết ấy."

Hãy vứt bỏ hết tất cả những dấu vết mà cháu đã để lại đây. Không để lại bất cứ manh mối nào để có thể tìm một con người tên là Jeong Taeui nữa.

Người chú lặng lẽ nhìn Jeong Taeui. Bàn tay đã dừng lại trên má anh đã sớm bắt đầu cử động trở lại và dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc của anh thật dễ chịu.

"Được rồi, hãy làm như vậy đi. Chú sẽ tạo một danh tính mới với cái tên cháu muốn và cả quốc tịch, tuổi và thông tin cá nhân. Sau đó thì chú sẽ cho nó vào phong bì và hãy thiêu hủy nó như cũ. Nhưng chú nghĩ chú sẽ hơi buồn nếu ngay cả cháu cũng sẽ biến mất và trở nên mờ mịt như một tai nạn như vậy."

"Cháu sẽ gọi cho chú bất cứ lúc nào. Dù sao trên danh nghĩa cháu vẫn là cấp dưới của chú, cháu còn phải báo cáo tiến độ mà."

Jeong Taeui cười nhẹ và lẩm bẩm. Người chú vỗ về anh thêm một lúc nữa, rồi từ từ gật đầu.

"Được rồi, đã đến lúc bắt đầu một ngày mới rồi."

Jeong Taeui lùi lại một bước khỏi chú của mình và nắm lấy bàn tay đang mở rộng của chú rồi đứng dậy từ chỗ anh đã ngồi. Tưởng chừng như anh sẽ mãi mãi không thể đứng dậy nữa, nhưng bây giờ anh phải đứng dậy và bước đi.

Bởi nếu anh không rời đi, anh sẽ phải ở đó mãi mãi.

Theo chân chú vài bước, Jeong Taeui nhìn thấy thang máy đang đứng ở đằng xa.

Khi thang máy hoạt động, anh sẽ được ra ngoài.

Bên ngoài.

Đang đợi anh ngoài cửa không phải là UNHDRO mà là thế giới bên ngoài kia.

Mọi thứ bây giờ thật nhàm chán, và anh cũng đã quá mệt mỏi. Mọi thứ ràng buộc con người Jeong Taeui đều quá nặng nề.

Bây giờ cởi bỏ chúng xuống, Jeong Taeui đã sẵn sàng trở về. Và một khi rời khỏi nơi này, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.

"Hãy đúng giờ."

Người chú nói, Taeui có thể về nhà một lần nữa, và anh không hề hối tiếc ngay cả khi không bao giờ có thể quay lại đây nữa. Điều đó chẳng quan trọng với trái tim đã quá đau đớn của anh bây giờ. Giá như lúc này có thể cho trái tim mệt mỏi tả tơi này của anh được nghỉ ngơi thì tốt biết mấy.

Thang máy tiến đến trước mặt anh. Chú bước vào trong cánh cửa gỗ đang mở và đợi Jeong Taeui.

Khoảnh khắc anh bước vào và bước ra một lần nữa, Jeong Taeui sẽ phải nói lời tạm biệt với Jeong Taeui. Anh sẽ phải nói lời tạm biệt với chính mình.

Anh do dự một lúc trước cửa. Chú kiên nhẫn chờ đợi mà không nói một lời.

Nhưng bây giờ, còn điều gì phải do dự nữa sao? Không có gì để giữ anh lại đây cả.

Taeui lặng lẽ đưa tay lên vỗ vào ngực như thể cố gắng xoa dịu trái tim mệt mỏi của mình. 

Và rồi đôi chân anh bước qua một chân trời mới.

-----------------------------------------------

Vậy là Yil cũng hoàn thành phần cuối của Vol 3 rồi. Bản dịch có sai sót gì mong cậu có thể góp ý cho Yil nhen <3  Cảm ơn cậu đã ủng hộ Yil nè <3

Một tuần nữa, hẹn gặp mọi người với sự xuất hiện cực kỳ hề hước của Kyle trong những trang đầu tiên của Vol 4 nha <3 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật