Song Thụ Thượng Công

Chương 46



Đừng nói hai anh trai hay em trai hiện tại ai dám làm người y yêu bị thương hay đau khổ y sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn! Hiện tại Lan Bạch Nghiên đã vậy đành đi tìm Tuyên Cơ! Hắn bị giam dưới hầm dù không chết nhưng điên càng thêm điên!

" Thằng chó!" Hắn thấy y liền muốn xông tới.

Y dễ dàng né tránh đá văng hắn ra sau" Ai chó hơn ai đéo biết đâu! Tao chắc hẳn sau ngần ấy việc mày đã biết tất cả là do ai làm nhỉ? Mày trả thù vô nghĩa suốt ba năm trời thế mày có nghĩ đến em ấy vì mày mà tự sát không hả!"

Càng nói y càng tức điên, Lạc Bách Ngọc không cản y lại cậu ngồi một bên. Lion hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly, vốn hôm đó y đã muốn giết Tuyên Cơ nếu không phải do cậu bị hai người Mạc Hàn Khanh cùng Lan Bạch Nghiên bắt có lẽ y đã đem hắn phanh thây rồi.

Tuyên Cơ nhíu mày gằng gọng" Mày nói ai tự sát!"

" Mày nghĩ có thể là ai, Lan Bạch Nghiên? Mạc Hàn Khanh hay tao? Thiên hạ này người quan tâm mày chỉ có duy nhất Ngọc nhi thôi thằng chó!"

Y vừa nói vừa đá Tuyên Cơ không nương tay, hắn bị đá đến mặt đầy vết bầm ánh mắt lại ngây dại! Hắn nhìn qua Lạc Bách Ngọc đang đứng đó.

" Ảnh Ảnh....là thật sao" Hắn kích động muốn lau đến cậu lại bị y đạp ra.

Cậu nhìn thắng bao sợ hãi nắm đó trở lại, kẻ này là kẻ đã hành hạ cậu, cưỡng hiếp cậu khiến cậu kinh sợ! Cậu lui lại môi mím nhẹ lại.

" Tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi" Cậu nói rồi bỏ đi ra ngoài cơ.thể vẫn run rẫy vì sợ hãi.

Bên ngoài hai mẩu nhỏ đang tìm khi thấy cậu đi ra sắc mặt trắng bệt thì lo sốt vó, tiểu Hoài chạy lại cầm tay cậu" Ai hức hiếp cha vậy, nói đi tiểu Hoài đánh kẻ đó cho cha"

Thái độ hùng hổ kia làm tâm trạng Lạc Bách Ngọc tốt lên một chút, cậu ôm hai mẫu lên" Người bặt nạt cha đã bị ba con xử lý rồi"

Tiểu Hoài chu môi hôn vào má cha" Vậy cha đừng buồn nữa, cha buồn con hong vui"

Lạc Bạch Ngọc ôn nhu hôn lên trán hai mẫu" Cha không buồn nữa, chúng ta đi dạo nha"

Hai mẫu biết cậu vẫn còn không vui nhưng chẳng biết làm sao, tiểu Hối nắm tay trái, Tiểu Hoài nắm tay phải cả ba đi vòng vòng căn cứ. Đang đi thì có một người kéo cậu lại, quay qua nhìn thì chính là Mạc Hàn Phong!!.

" Có chuyện gì!" Cậu nhíu mày né tránh.

Hắn liếc hai đứa bé ánh mắt dò xét" Là con của Tuyên Cơ hay là của thằng nào trong đám kia?"

Cậu nghiến răng nắm tay hai bé muốn bỏ đi thì hắn nắm lại" Sao! Tự cảm thấy bản thân kinh tởm nên muốn bỏ đi"

Trán Lạc Bách Ngọc nổi ba đường hắc tuyết, cậu dựt tay lại" Biết tôi kinh tởm sao lại còn nắm tay tôi? Mạc Hàn Phong cậu càng ngày càng giống một con chó bị chủ bỏ rồi đó"

Chủ ở đây chính là Lion! Mạc Hàn Phong mi mắt giật giật cố nhịn không ra tay, hắn chẳng yêu thương gì đâu chỉ là do Lion vẫn ở căn cứ và y đã nhớ lại tất cả! Hắn không muốn tình hình giữ mình và y căng hơn, liếc hai đứa bé hắn cũng bỏ đi mà hai mẫu cũng chẳng cho hắn ánh nhìn tốt.

Tiểu Hối nắm tay Lạc Bách Ngọc" Cha ơi, tiểu Hối giết tên đó được? Con hong ưa tên đó"

Đám mắng cha đáng yêu của bé thì bé phải cho biết mắt, Lạc Bách Ngọc cười nhạt hôn nhẹ vào vầng trán bé kia" Hai bảo bối của cha đừng làm gì hắn, để ba hai đứa giải quyết"

Hai mẫu nhỏ chề môi nhưng vẫn chịu theo cậu đi chơi.

Sau khi khai thông cái não của Tuyên Cơ thì Lion bỏ đi mặc hắn kêu gào, y không giết hắn là để chờ Lan Bạch Nghiên tỉnh rồi làm một lượt chưa nói đến việc hắn hành hạ bảo bối của y đến chết y đâu thể để hắn chết dễ vậy. Nói đến Lan Bạch Nghiên thì vẫn hôn mê, Mạc Hàn Khanh mấy lần kiểm.tra tuy mạch thở vẫn còn chỉ là mãi vẫn chẳng tỉnh.

( Anh sợ chết nên chơi trò công túa ngủ tong rừng à anh?)

Lion theo cảm ứng của tiểu Ảnh tìm thấy Lạc Bách Ngọc cùng hai mẫu và hai nhóc Mạc Nghịch, Mạc Âm đang chơi đùa, y đi lại túm tiểu Hoài đang chạy.

" Bắt được rồi nhé!" Tiểu Hoài bị túm không vui chu môi.

" Anh Nghịch cứu bé" Bé dang tay được Mạc Nghịch ôm xuống.

Thấy y tiểu Hôi chạy lại" Ba ơi lúc nãy có tên súc sinh nào đó mắng cha á, ba giúp con trả thù đi ba"

Lion nhíu mày bế bé lên" Là ai bắt nạt Ngọc nhi vậy, tiểu Hối"

Mạc Âm đi lại đòi lại tiểu Hối, nếu Mạc Nghịch thích chơi với Mạc Hoài thì nó lại thích chơi với Mạc Hối" Là cậu Phong, cha trả bé cho con"

Thái độ đòi người kia Lion và Lạc Phi Ảnh dở khóc dở cười" Sao lại là của con? Tiểu Hối là con của ta thì là của ta"

Nó tức giận trực tiếp nhảy lên cưới lại, thấy đại thỏ ôm tiểu thỏ bỏ đi Lion cười ha hả, Lạc Bách Ngọc đi tới" Lion à, anh nói xem sao em cứ cảm thấy tiểu Âm sao giống lúc anh bảo vệ em vậy"

Y ôm.cậu lại ghế gần đó" Vậy cũng tốt, anh cũng chẳng nở để đứa nào chôm mất mấy đứa nhỏ"

Nói thật thì y thương tiểu Hối nhất trong sau đứa tính luôn một chim một rồng, bé tính cách giống với bảo bối của y lại ngoan ngoãn vã lại tiểu Hối cũng là song nhi nên có phần y thiên vị bé.

Khung cảnh buổi chiều ấm áp, hai người lớn rồi trên ghế cười nói bốn đứa bé ngồi cùng nhau chơi. Tiểu Hoài và Mạc Nghịch chơi đuổi bắt còn tiểu hối và Mạc Âm đang làm một bó hoa. Phía gần hồ tiểu Long đang ngâm thì bị tiểu Ảnh phá, nó bực liền bay lại chỗ tiểu Hối cuộn trọn trên đùi bé.

Khung cảnh thanh bình trong thời đại này cũng thật hiếm thấy nhưng chẳng biết kéo dài được bao lâu.

Trong căn phòng của Lan Bạch Nghiên một đạo ánh sáng từ trán hắn xuất ra, hắn đã tỉnh!!.

" Mạc Hoài!! Giỏi lắm" Hắn nở nụ cười đầy phẩn nộ.












Muahahaha sắp hoàn rùi!! Tung bông đuy.

Ngày mai lên xe bông nên tranh thủ đăng sớm, tui sẽ drop khoản hai tuần hưởng trang mật nha.




Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật