[EDIT - XUYÊN NHANH] Nam Chủ, Phản Diện Anh Thật Hư Quá Đi

Chương 18



Editor: Tịch Lam
      Truyện đăng duy nhất ở Wattpad @tichlam119988, hãy là người đọc thông thái, đọc ở trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
______________
Dương Hạo cũng là một người cứng đầu, anh ta sống chết không chịu thỏa hiệp làm bọn bắt cóc rất bực bội.

"Ha hả, không nhận ra xương tiểu tử cậu cũng cứng thật a. Cậu không sợ, vậy thì bạn gái nhỏ của cậu thì sao? Đi, mang cô ta ra đây!"

Vốn dĩ bắt Ngu Niểu là do nhân tiện, chủ yếu mục đích của bọn chúng là Dương Hạo. Nhưng mà điểm yếu của người thiếu niên lại dễ bị nhìn ra và Ngu Niểu rõ ràng là điểm yếu đấy.

Quả nhiên người lúc trước bị đánh mà không rên tiếng nào sau khi nghe thấy nhắc đến Ngu Niểu thì phản ứng rất kịch liệt.

"Đừng động vào cô ấy!" Dương Hạo rống giận, đồ vật ngăn chặn ở trong miệng anh ta đã sớm được lấy ra.

"Vậy thì cậu phải ngoan ngoãn nghe lời!" Dương Hạo gắt gao cắn môi, nắm tay thật chặt. Nhưng mà ngay lúc này thì cảnh sát ập đến.

Ở một chỗ khuất bên kia, Tề Tử Ngang và Ngu Niểu cùng thở ra một hơi nhìn cảnh sát thành công giải cứu Dương Hạo.

Sau khi thân thể thả lỏng, hai người họ quay sang nhìn nhau, không nhịn được mà cười ra tiếng. Chỉ là hoàn cảnh bây giờ của họ cũng rất chật vật, nhưng mà vẫn động lòng người trong mắt đối phương.

Trước đó vì tình huống khẩn cấp mà cố lờ đi cảm giác xấu hổ, bây giờ lại bắt đầu lộ ra: "Cậu có khỏe không? Tôi mang cậu đi bệnh viện nhé." Tề Tử Ngang lo lắng nhìn Ngu Niểu hỏi.
Anh không biết bọn bắt cóc cho Ngu Niểu dùng thuốc gì nên muốn đi bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn. Dược tính ở trên người Ngu Niểu cũng không lớn, sau khi chịu cơn đau phá thân, cô đã tỉnh lại rồi.

Nhưng mà lời Tề Tử Ngang nói cũng có đạo lí, chỉ là sắc mặt Ngu Niểu rối rắm, cũng không dám nhìn về phía anh. Thời điểm Tề Tử Ngang mang dương vật rút ra khỏi người cô, tiểu huyệt bị căng ra nhất thời cũng chưa khép lại được, bây giờ hạ thân là một mảnh lầy lội, ướt đẫm dâm thủy.

Bởi vì lúc nãy không có thời gian để Ngu Niểu sửa sang lại bản thân, cô chỉ có thể nỗ lực khép chặt lại hai chân, cố gắng bỏ qua cảm giác không khỏe. Tề Tử Ngang nhìn thấy thần sắc của Ngu Niểu cũng nhớ đến sự tình hoang đường ở trong kho hàng.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh rất nhanh, Tề Tử Ngang còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đâm thủng tầng trở ngại kia. Cổ họng của anh dần trở lên khô rát, ánh mắt nhìn Ngu Niểu cũng trở lên nóng rực và tràn đầy khát vọng. Nhưng mà anh cũng biết đây không phải là một nơi thích hợp.

Thời điểm Dương Hạo và Ngu Niểu mất tích đã gây ra động tĩnh lớn như vậy tự nhiên là sẽ kinh động đến gia đình hai bên. Sau khi Ngu Niểu và Dương Hạo được cứu ra thì đều được cha mẹ hai bên mang đi bệnh viện để kiểm tra thân thể.

Cho nên mặc kệ Tề Tử Ngang nghĩ thế nào thì trong một khoảng thời gian kế tiếp, anh chẳng những không thể đến gần Ngu Niểu mà thấy cô còn là một hy vọng xa vời.

Sau khi ba người xảy ra chuyện lớn như thế thì Hướng Mẫn mới hậu tri hậu giác nhận ra tình cảm của cô ta đối với Dương Hạo: "Tử Ngang, hóa ra mình thích Dương Hạo, chứ không phải coi cậu ấy là bạn bè."

"Cậu nói xem, nếu như mình đột nhiên thổ lộ với cậu ấy thì có thể rất kì quái không? Hai người bọn mình vẫn luôn ồn ào chơi đùa, bây giờ mà trở thành một đôi tình nhân yêu đương thắm thiết thì có hơi kì lạ nhỉ. "

Hướng Mẫn tâm sự với trúc mã của cô ta, sắc mặt lúc thì thẹn thùng, lúc thì ảo não, lúc này mới thấy cô ta giống nữ sinh bình thường. Thói quen từ nhỏ đến lớn của Hướng Mẫn là mặc kệ xảy ra chuyện gì đều sẽ có Tề Tử Ngang theo sau để xử lý mọi chuyện.

Cho nên cô ta không sợ trời không sợ đất, lúc trước mới chơi cùng Dương Hạo và một đám nam sinh, chỉ là người mà luôn giúp cô ta giải quyết ưu sầu - Tề Tử Ngang lúc này vẫn chưa phản ứng lại.

Hướng Mẫn nghi hoặc nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt không rõ biểu tình và bộ dạng thất thần của Tề Tử Ngang, Hướng Mẫn bất mãn mà đẩy Tề Tử Ngang một cái, nói: "Tề Tử Ngang, rốt cuộc cậu có đang nghe mình nói chuyện không vậy?"

Tề Tử Ngang phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt nói: "Có tỏ tình hay không thì cậu tự quyết định đi, mình có việc, đi trước đây."

Hướng Mẫn cảm thấy không hài lòng với lời nói của Tề Tử Ngang, cảm thấy anh đang nói cho có lệ, trước kia anh đâu có như thế.

Hướng Mẫn muốn gọi anh lại nhưng phát hiện Tề Tử Ngang đã đi xa. Cô ta uể oải mà buông đôi tay xuống, là ảo giác của cô ta sao? Cô ta cảm thấy Tề Tử Ngang đối xử với mình lãnh đạm hơn nhiều.

Chẳng qua suy nghĩ này rất nhanh đã bị cô ta vứt sau đầu, bởi vì bây giờ người mà cô ta tâm tâm niệm niệm là Dương Hạo. Thật vất vả đợi đến lúc Dương Hạo xuất viện, Hướng Mẫn cũng quên mất lần trước cô ta đã cùng anh ta khắc khẩu, hạ quyết tâm mà chạy đi thổ lộ với Dương Hạo.

Đừng nhìn bộ dáng tự tin kia của Hướng Mẫn mà nhầm, thực tế trong lòng cô ta cũng rất khẩn trương, chăm chú nhìn phản ứng trên mặt của Dương Hạo.

Sắc mặt Dương Hạo cổ quái, sau khi được Ngu Niểu dự báo trước, lời thổ lộ của Hướng Mẫn chẳng tạo ra được ảnh hưởng gì với anh ta, càng đừng nói là khắc sâu ấn tượng. Ngược lại càng xác minh lời nói của Ngu Niểu, khiến Dương Hạo sinh ra một chút cảm giác không hài lòng, muốn cách xa cô ta.

"Xin lỗi, chắc cậu biết tôi đã có người thầm mến rồi chứ." Sắc mặt và lời nói của Dương Hạo đều rất lãnh đạm, như là tạt một gáo nước lạnh vào trong lòng Hướng Mẫn.

Dương Hạo từ trước đến nay đều không dùng thái độ này nói chuyện với cô ta bao giờ. Hướng Mẫn nhớ tới lúc trước Dương Hạo cũng đối xử với những nữ sinh thổ lộ với anh ta như vậy. Nhưng mà, nhưng mà sao cô ta giống bọn họ được, họ là bạn tốt cơ mà.

Lúc này cô ta mới nhớ đến, đúng vậy, Dương Hạo vẫn luôn theo đuổi Ngu Niểu mà, không phải lúc trước cô ta còn giúp anh sao? Hướng Mẫn sắc mặt trắng bệch.

Nếu như là lúc trước, Dương Hạo có khả năng sẽ không đành lòng. Nhưng khi trải qua lần bắt cóc này, anh ta đã thay đổi, như trưởng thành sau một đêm.

Anh ta còn quá nhỏ yếu, không thể bảo hộ người mà mình yêu, anh ta nhất định phải trở lên cường đại hơn. Ý niệm này ở trong lòng Dương Hạo ăn sâu bén rễ, thực tế anh ta muốn gặp lại Ngu Niểu một lần trước khi xuất ngoại.

Sau khi Ngu Niểu xuất viện, ai cũng không gặp, phảng phất chuyện xảy ra trước đó đều không tồn tại. Nhưng mà Tề Tử Ngang lại không nhẫn lại được. Bọn họ đã xảy ra quan hệ, mặc dù là sự cố thì Tề Tử Ngang cũng không thể quên đi sự kiện đó.

Bây giờ ở trong giấc mộng của anh đều là tiếp tục chuyện của lần đó. Tề Tử Ngang đã sớm muốn cùng Ngu Niểu nói rõ ràng, giữa hai người họ cần một lời giải thích.

Ngu Niểu vẫn ngồi ở vị trí đánh đàn như lần trước, đột nhiên tay cô bị một người cầm lấy, thân mình cô được bao vây bởi một lồng ngực vững chãi. Cho dù là Ngu Niểu không quay lại nhìn thì cũng biết người đến là Tề Tử Ngang.

Bây giờ Tề Tử Ngang đối xử với Ngu Niểu cũng không quy củ như trước nữa, mỗi một hành động đều tràn ngập cường thế chiếm hữu. Hành động của Tề Tử Ngang khiến Ngu Niểu không thể không dừng đánh đàn, nhưng mà cô lại không nói gì cả.

----------------
Nếu đọc truyện mà thấy có lỗi sai nào thì mọi người hãy cmt để mình sửa nhé, cám ơn mọi người 😘😘


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật