[EDIT - XUYÊN NHANH] Nam Chủ, Phản Diện Anh Thật Hư Quá Đi

Chương 17: hơi H



Editor: Tịch Lam
      Truyện đăng duy nhất ở Wattpad @tichlam119988, hãy là người đọc thông thái, đọc ở trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
______________
Ngu Niểu nhịn không được mà rên rỉ, cô cúi đầu nhìn. Hoa hạch của cô bị cự long căng ra hết cỡ, Tề Tử Ngang cố gắng lâu như thế mà chỉ khiến côn thịt lùi ra một đoạn thôi. Thân gậy ướt dầm dề, phủ kín dâm thủy của cô.

Càng nhìn rõ tình hình ở bên dưới, càng khiến gương mặt của Ngu Niểu đỏ thêm, thân thể run rẩy, cặp mắt cũng không biết nên dừng ở đâu. Tề Tử Ngang nhìn theo ánh mắt của Ngu Niểu, đôi mắt của anh hưng phấn đến đỏ đậm, gân xanh ở trên cạnh tay càng nổi rõ hơn.

Sau khi Tề Tử Ngang nâng Ngu Niểu lên, hình ảnh côn thịt ở trong tiểu huyệt cô hiện lên càng rõ. Anh tận mắt nhìn thấy quá trình cự long của mình rời đi nơi huyệt hồ ấm áp kia, đóa hoa kiều nộn ướt át ấy bị côn thịt của anh khi dễ đến thảm không nỡ nhìn, run run rẩy rẩy chảy xuống thật nhiều dâm dịch, điều đó khiến Tề Tử Ngang thấy thoải mái cực kì.

Nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, Tề Tử Ngang hít sâu một hơi, dùng sức nâng thân mình của Ngu Niểu lên, đem dương vật rút ra. Khi hạ thân tách rời còn phát ra tiếng 'bang' dâm mĩ.

Mặc kệ là Ngu Niểu hay Tề Tử Ngang đều vì thanh âm này làm xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, căn bản là không dám nhìn đối phương. Tề Tử Ngang đặt Ngu Niểu sang bên cạnh, không nói một lời mà sửa sang lại quần áo của bản thân.

Tề Tử Ngang cúi đầu nhìn thấy vệt nước trên quần áo, đó là máu xử nữ và dâm thủy của Ngu Niểu, điều này khiến trái tim đang dần bình ổn của anh lại đập liên hồi. Tề Tử Ngang nhấp nhấp môi, nhanh chóng trấn an lại bản thân.

"Ngu Niểu, chúng ta cần nắm chắc thời gian, nhanh chóng rời khỏi đây, bọn bắt cóc rất nhanh sẽ quay lại."

Ngu Niểu lo lắng quay đầu lại: "Dương Hạo vẫn ở trong tay bọn chúng, làm sao bây giờ?"

"Bọn họ đang tìm bố mẹ Dương Hạo đòi tiền chuộc, ít nhất cậu ta có thể an toàn một thời gian nữa. Tôi cũng đã báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh sẽ đến đây. Trước tiên chúng ta ra khỏi đây đã, đợi cảnh sát đến rồi chúng ta sẽ về."

Ngu Niểu gật đầu đồng ý, sau đó Tề Tử Ngang nhanh chóng lại gần bế cô lên.

Ngu Niểu mảnh mai vô lực, hoàn toàn xụi lơ ở trong lòng ngực Tề Tử Ngang. Thân thể hai người lại chạm nhau một lần nữa, hai người đều cầm lòng không đậu mà run rẩy một chút.

Ngu Niểu nhấp môi, đem mặt chôn vào trong lòng ngực Tề Tử Ngang, Tề Tử Ngang cũng cố gắng áp chế tạp niệm trong đầu, cẩn thận bế Ngu Niểu ra ngoài.

Tề Tử Ngang nhìn thấy bọn bắt cóc mang Dương Hạo ra ngoài để cậu ta gọi điện về nhà, lúc đó anh mới nhân cơ hội chạy vào. Bọn bắt cóc không nghĩ đến sẽ có người hớt tay trên, nên với một nữ sinh nhu nhược như Ngu Niểu cũng không phòng bị kĩ càng

Huống chi Ngu Niểu đã bị bọn họ hạ dược, có thể chạy đi đâu được chứ? Dương Hạo bị bọn chúng vứt trên mặt đất, ném điện thoại cạnh anh ta.

"Cậu nhóc, cậu biết nên làm gì rồi chứ?"

"Nhanh lên, xong việc thì cậu tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt."

"Đừng có giở trò, nói cách khác..." Một bên bọn bắt cóc ngăn cản Dương Hạo giãy dụa, một bên bắt cậu ta đọc ra số điện thoại. Khi điện thoại đang kết nối còn đặt một con dao ở trước mặt cậu ta để uy hiếp.

Dương Hạo cũng không hợp tác, vì anh ta biết một khi chuyện này hoàn thành, bọn chúng sẽ quay lại giở thủ đoạn với Ngu Niểu. Lúc trước khi bọn họ bàn bạc kế hoạch nên Dương Hạo muốn kéo dài thời gian.

Cách làm của Dương Hạo khiến bọn họ tức giận. Trước khi nhận được tiền, chúng cũng không thể làm cho Dương Hạo thiếu tay thiếu chân nên giờ chúng chỉ có thể đấm đá vào cơ thể của cậu ta để trút giận.
---------
Mừng ngày quốc khánh 2/9 nên mình sẽ tặng 5 chương nha, từ giờ đến tối mình sẽ đăng dần các chương nên mọi người hãy cho mình một 🌟 để cho mình có nhiều động lực hơn nhea 😘😘


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật