[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thoát khỏi đảo Thiên Đường 9: những người này đã đánh mất bản thân...



Tống Hoài Dân kinh ngạc sững người, ông cau mày.

Ông còn chưa thể hiểu hết được ý của Lăng Tố nhưng vẫn nghe ra được ý không lạc quan lắm trong giọng anh.

Tống Hoài Dân không nói gì nữa, duỗi tay nhận lấy giấy viết thư từ Lăng Tố rồi bước nhanh ra khỏi phòng thuyền trưởng.

Chiếc tàu ngầm này đã trở nên hoàn toàn khác so với trước đây.

Phòng tiệc phủ đầy bụi dường như được hồi sinh ngay lập tức.

Dưới ánh đèn sáng ngời, đâu đâu cũng có người chè chén vui chơi thả ga.

Trên bàn đầy thức ăn ngon nóng hổi, ngập tràn rau dưa tươi ngon và bò bít tết căng mọng nước. Rượu uống chưa hết không ngần ngại đổ xuống đất nhưng còn chưa kịp chạm đất đã biến mất không dấu vết...

"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cảnh này là ở trong bộ phim kinh dị kinh điển 《 The Shining》" - Lăng Tố cảm thán.

Tống Hoài Mẫn rùng mình một cái rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: "Chuyện gì đây?!"

Lăng Tố và Trang Điệt cũng rời khỏi phòng thuyền trưởng, bọn họ xuất hiện giữa bữa tiệc với những bức thư đầy chữ.

Lăng Tố nghiêng người để một người phục phụ bưng đĩa qua, chỉ vào thiệp mời trên tay Tống Hoài Dân: "Chỉ cần cầm cái này thì ông sẽ là 'khách', có thể vào sảnh tiệc không tồn tại, đây là lời mời của thuyền trưởng."

Tống Hoài Dân nhìn anh đang nghịch con dao phẫu thuật, không khỏi cà khịa: "...Không phải cậu đã tháo rời thuyền trưởng rồi à?"

"Chỉ kiểm tra thôi, hơn nữa tôi cũng lắp hắn lại rồi." - Lăng Tố không để bụng, "Nếu hắn không hài lòng, tôi có thể lắp thành tư thế khác như 《 Người suy tư 》của Rodin hoặc là《 David 》của Michelangelo..."

"Được rồi được rồi." Tống Hoài Dân không kiểm soát được mà bổ não một lát, giá trị SAN lại giảm vài vạch một cách vô nghĩa.

Ông không định thảo luận về hình dạng của một bộ xương khô với Lăng Tố nữa, ông xốc lại tinh thần: "Tóm lại, có lẻ những tên bắt cóc đang trà trộn trong số những vị khách này."

Vì miễn nhận được thư mời là sẽ đến được bữa tiệc nên đáp án về vị trí chính xác của ba tên bắt cóc cùng con tin cũng gần như đã rõ.

Trang giới thiệu về đảo Thiên Đường trên quyển giới thiệu kia là một đoạn ngắn trong "thư mời".

Kẻ bắt cóc cùng con tin tiến vào mộng giới, đi vào tàu ngầm theo hướng dẫn của đoạn ngắn kia rồi đến tận phòng thuyền trưởng.

Họ mở két sắt, lấy được thư mời và tham gia vào bữa tiệc không ngừng này dưới lời mời nồng nhiệt của vị thuyền trưởng.

Tống Hoài Dân nhìn Lăng Tố: "Cậu có thể lần theo vị trí chính xác của họ không?"

Lăng Tố cất dao phẫu thuật, không nói gì mà gật đầu: "Ba tên bắt cóc đều ở đây."

Anh mở giao diện, chọn chia sẻ thông tin và trang định vị xuất hiện trên màn hình ảo của mỗi người.

Cơ thể của những kẻ bắt cóc đã bị cảnh sát kiểm soát, bằng cách thu thập tần số sóng não độc nhất của những người này trong mơ, họ có thể được theo dõi chính xác bằng khả năng của "Kén".

Tuy nhiên, theo thành quả nghiên cứu lúc bấy giờ, nó chỉ có thể hỗ trợ thăm dò vị trí trong khoảng cách gần.

Nếu muốn vào bản đồ có thể đánh dấu một vài chữ thập đỏ, hiệu ứng truy đuổi kẻ thù ngàn dặm này của bản đồ đòi hỏi nhiều thời gian hơn để nhân viên nội bộ nâng cấp kỹ thuật.

...

Tống Hoài Dân liếc nhìn "không khí" bên cạnh và cũng đã khóa vị trí của kẻ bắt cóc.

Ông tắt màn hình ảo, chầm chậm nghiêng người không dấu vết tìm đúng thời cơ bất ngờ ra tay, túm lấy đồ của người kia: "Không được nhúc nhích! Cậu —"

Tống Hoài Dân đột nhiên sững sờ.

Người bị ông túm lấy là một người uống say quắc cần câu.

Người bên kia dường như không hề quan tâm đến thân phận và động tác của ông. Ngược lại, hắn ta loạng choạng vươn hai cánh tay ra, cười lớn ôm lấy vai Tống Hoài Dân.

Sức lực của con ma men kia lớn đến mức khó tin, người nọ cầm lấy ly rượu còn đầy trong tay, định ép rót rượu vào miệng Tống Hoài Dân.

Tống Hoài Dân dùng hết sức kéo cánh tay đang dính trên người mình ra, thuận thế vặn ngược lại rồi ấn mạnh người nọ xuống đất.

Người nọ dường như không hề biết chuyện gì đang xảy ra, cứ vậy ngủ thiếp đi trên sàn như bùn nhão, lẩm bẩm những lời say xỉn không rõ ràng.

Sắc mặt Tống Hoài Dân thay đổi, ngẩng đầu nhìn Lăng Tố: "Cái trò gì đây?"

Nếu không phải "Kén" hiển thị thân phận tương ứng chính xác đây là kẻ bắt cóc mà bọn họ đang lùng tìm thì Tống Hoài Dân suýt chút nữa cho rằng bản thân đã bắt nhầm người.

"Đây là điều tôi lo lúc đầu."

Lăng Tố khẽ thở dài, nửa ngồi xổm: "Nếu ông nhớ không nhầm, phần giới thiệu trong quyển kia thật ra đã rất cũ... mọi thứ có thể trở nên khó khăn hơn."

Ví dụ, trong trường hợp lặp đi lặp lại trò chơi mật thất, hầu hết mọi người quay qua quay lại ba đến năm lần đều không phải kiểm tra bản đồ thường xuyên, lần mò vài lần là tìm được tờ giấy nhỏ với bốn mật mã.

Một khi câu đố đã được giải, nó lập tức không còn quan trọng nữa — chưa kể khung cảnh trong mộng cảnh cũng không phức tạp và mật mã cần nhớ chỉ có bốn chữ số.

Theo lẽ thường, sau khi đã đến đây được vài lần, chỉ cần nhớ kỹ vài điểm mấu chốt "đi dọc theo bãi biển", "tiến vào tàu ngầm", "đến phòng thuyền trưởng", "mật mã của két sắt là 1623" là được.

Lăng Tố hỏi: "Dưới tình huống như thế nào thì mỗi lần tiến vào mộng cảnh đều phải xem sách giới thiệu một lần?"

Tống Hoài Dân cứng họng: "Cái này —"

Lăng Tố vốn cũng không định yêu cầu ông trả lời, tiếp tục đếm đếm ngón tay rồi nói tiếp: "Khả năng thứ nhất: không ít người mới tiến vào mộng cảnh này nên quyển sách kia cũ lắm rồi. Nhưng quy mô của trung tâm chỉnh sửa của bọn họ còn rất nhỏ nên cái này PASS."

"Khả năng thứ hai, những người này có chướng ngại nghiêm trọng về trí nhớ, ví dụ như bệnh Alzheimer, chấn thương sọ não, hội chứng Korsakoff... Nhưng những bệnh này có thể ảnh hưởng đáng kể đến tình trạng của họ, không thể lừa gạt nhiều phụ huynh như vậy, cái này cũng PASS."

"Vậy chỉ còn lại khả năng thứ ba."

Lăng Tố nói: "Không biết vì sao họ không thể nhớ bất cứ điều gì, bất kỳ thông tin nào trong giấc mơ này."

"Mọi người thường quên đi giấc mơ sau khi thức dậy. Hiện tượng này liên quan đến khoảng thời gian ngủ mà họ thức dậy, cũng có liên quan đến vỏ não và xung đột logic... Nhưng nếu sâu trong tiềm thức cũng không hề có ấn tượng với giấc mơ này thì rất kỳ lạ."

"Tham khảo nhật ký hàng hải của thuyền trưởng và kết hợp tình huống trước mắt chúng ta, tôi chỉ có thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý nhất."

Lăng Tố nhìn bữa tiệc náo nhiệt: "Cho dù là ở trong tiềm thức giấc mơ thì những người này đều đã đánh mất bản thân."

Tống Hoài Dân khẽ biến sắc.

Ông đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ: "Có bao nhiêu khách...ở đây là người thật?"

"E rằng là tất cả." Lăng Tố duỗi bàn tay còn lại đang nắm chặt, cho ông xem huy hiệu trên người nhân viên phục vụ: "Đây là huy hiệu chỉ có thuyền viên mới có, người này là một sĩ quan trong đó."

"Người" phụ trách chuẩn bị tiệc, nấu nướng thức ăn, bưng rượu và mỹ thực lên cho mọi người đều là những thủy thủ thuyền viên dưới trướng thuyền trưởng trong kí ức của hắn ta.

Những "người" này đã trung thành thực hiện mệnh lệnh của thuyền trưởng và tiếp đãi nồng nhiệt mọi vị khách đến dự tiệc.

Sống lưng Tống Hoài Dân lạnh ngắt. Trong sảnh tiệc này có ít nhất vài chục vị khách, ông nhìn tới nhìn lui, không khỏi bảo: "Nhưng làm sao mà quy mô lại lớn như vậy..."

Nói được một nửa, Tống Hoài Dân bỗng nhận ra được gì đó, không nói tiếp nữa.

Ông vốn muốn hỏi "Làm sao lại có một sự kiện đi lạc trong mộng cảnh lớn như vậy, nhiều người ở trong mơ như vậy mà lại không gây ra bất kỳ hỗn loạn hay xôn xao nào trong hiện thực."

Nhưng khi hỏi được một nửa, ông đã nhận ra được vấn đề, là bởi thời gian trong mộng giới cận kề cái chết hầu như không đổi.

Những người này đã ở đây không biết bao lâu rồi. Bọn vui chơi say mê thỏa thích giữa buổi tiệc, rượu ngon và thức ăn ngon vô tận, nếu ăn uống mãi cũng cảm thấy chán, cũng có thể yêu cầu nhân viên phục vụ đưa mình sang phòng khác vui vẻ.

Trong thế giới thực, tất cả những điều này thực ra chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn.

Chớp mắt, lơ đãng vài giây, ngủ gật một phút... loại hiện tượng này sẽ không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Trong những khoảnh khắc hiện thực ngắn ngủi đến mức có thể hoàn toàn bị bỏ qua, một số người mãi mãi lạc vào phía bên kia của giấc mơ.

...

Tống Hoài Dân vẫn không cam lòng, ông bắt được hai tên bắt cóc còn lại, thậm chí còn cầm một cốc bia lớn đập thẳng vào đầu một trong những kẻ bắt cóc.

Nhưng hai người đó đã quên mất thân phận và mục đích đến đây từ lâu, thậm chí họ còn rất bất mãn vì bị người lạ này quấy rầy bản thân đang vui vẻ — Người bị đập bia vào đầu giận dữ hét lên, ngay sau đó người phục vụ lễ phép xin lỗi và đưa gã đi thay quần áo.

Cùng lúc đó những thuyền viên khác cũng bị âm thanh thu hút, tiến lại gần họ từ những nơi khác.

Trang phục của những thuyền viên khác biệt so với người phục vụ, thân hình cũng không giống, cao lớn cường tráng hơn nhiều, giống như những thủy thủ và những người lính được huấn luyện bài bản đã chiến đấu với sóng gió trong một thời gian dài.

Lăng Tố nhanh tay lẹ mắt kéo Tống Hoài Dân từ giữa đám đông ra, tránh ánh mắt đang truy tìm tung tích bọn họ khắp nơi: "Cẩn thận, phá hỏng không khí tiệc ở đây thì rất có thể bị "dọn sạch" ra khỏi tàu ngầm đó."

Tống Hoài Dân không tin nổi trừng mắt nhìn anh: "Vậy mà cậu còn nhìn tôi đổ bia lên đầu gã ta ư?"

"Sau khi ông đập rồi tôi mới chú ý thấy những người đó lộ ra vẻ hung dữ nhìn tên kia nên mới nghĩ ra kết luận này."

Lăng Tố cầm đại một ly rượu, quét mắt một vòng rồi nói nhỏ: "Có thể dùng ly rượu để ngụy trang... Đừng ăn đồ ở đây, sẽ biến thành heo đó."

"Đó là thiết lập của Spirited Away mà!" - Bởi vì giấc mơ có thể liên quan đến bất cứ thứ gì nên Tống Hoài Dân bị ép đọc rất nhiều tác phẩm không nên tiếp nhận ở lứa tuổi này, lập tức nghe thấy có gì đó không đúng, "Đừng có lấy việc đó ra lừa tôi, cậu cho Trang Điệt đi quan sát ở đâu rồi?"

Lăng Tố hơi nhướng mày.

Anh còn nghĩ sau khi chịu kích thích liên tục, Tống Hoài Dân sẽ cần nhiều thời gian hơn mới phát hiện ra không thấy Trang Điệt đâu.

"Tiểu Trang có suy nghĩ riêng, góc độ quan sát mộng cảnh của cậu ấy khác chúng ta."

Lăng Tố xoay ly rượu, phát hiện đoàn thuyền viên đã trở về vị trí ban đầu, vội vàng rót rượu xuống gầm bàn: "Cậu ấy cần một khoảng không gian tự do nhất định, không bị can thiệp để tìm tòi và giải quyết vấn đề theo thói quen của mình..."

Tống Hoài Dân cắt ngang: "Một đống lời này của cậu có nghĩa là 'tôi cũng không biết' phải không?"

Lăng Tố cực kì thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

Tống Hoài Dân: "..."

Ông không vô tâm như Lăng Tố, đang định quay người lại đi tìm cậu, chưa đi được xa thì bỗng bị một người phục vụ bưng đĩa đi ngang qua vỗ nhẹ vào vai.

Nhớ tới lời cảnh báo của Lăng Tố, tim Tống Hoài Dân đập lệch một nhịp, theo phản xạ sờ khẩu súng trong túi.

Ông đang định lớn tiếng nhắc nhở Lăng Tố, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, ông lập tức trợn to hai mắt: "Sao cậu lại—"

Không biết từ lúc nào mà Trang Điệt đã thay đồ phục vụ, chuyên nghiệp bưng một khay đầy rượu trở lại sảnh tiệc.

"Tôi giả bộ đổ rượu lên người, ngay sau đó lập tức có phục vụ dẫn tôi đi thay đồ."

Trang Điệt dùng khay để giấu, lặng lẽ tiến gần đến đưa một tờ giấy gấp vào lòng bàn tay Lăng Tố: "Phòng thay đồ ở ngay phía sau sảnh tiệc, phía trước là phòng chuẩn bị và nhà bếp đằng sau."

Phòng thay đồ được chuẩn bị đặc biệt cho khách, chỉ mất vài giây để lấy ra một bộ lễ phục dạ hội tinh tế, mới và vừa vặn. Nhân viên phục vụ sẽ tận tình hỗ trợ khách lựa chọn và giúp khách thay trang phục.

Trang Điệt lựa mười mấy bộ lễ phục nhưng cậu vẫn thích bộ đồ trên người nhân viên phục vụ hơn.

Tống Hoài Dân hỏi: "Bọn họ lập tức đồng ý?"

"Không đồng ý ngay." Trang Điệt lắc đầu: "Tôi dùng một số phương pháp, thảo luận với người đó một lát."

Tống Hoài Dân đang muốn truy hỏi thì đột nhiên bừng tỉnh, ngậm chặt miệng.

Ông tỉnh táo và ý thức được bản thân không nên tiếp tục hỏi tiếp, xoa mạnh huyệt thái dương, thở sâu rồi ném hình ảnh Trang Điệt xách theo cưa điện và giẫm mạnh lên két sắt ra khỏi đầu...

"Sau khi thay quần áo, tôi thành công bước vào phòng chuẩn bị và bếp, đồng thời lục soát các phòng khác."

Trang Điệt tiếp tục nói: "Tôi tìm được một ít thông tin. Đội phó, nếu ông đã ăn qua đồ ăn ở đây, tốt nhất không nên đọc..."

"Ai sẽ ăn đồ ở đây!" Ngực Tống Hoài Dân đau nhói, "Hơn nữa, sao cậu lại nhắc riêng tôi? Đội trưởng của cậu không giống một người sẽ ăn bậy đồ lạ à?

Trang Điệt suy nghĩ một lát, nhưng vẫn rất khó để vượt qua bộ lọc mạnh mẽ của "người có thể búng tay tạo lửa", cậu lắc đầu: "Không đâu. Với lại hai người nên tìm cơ hội đổi đồ đồ của đoàn thuyền viên."

"Sảnh tiệc này nhiều nhất chỉ có thể tiếp nhận bốn mươi chín vị khách, một khi vượt quá con số này sẽ phát sinh một số chuyện phiền toái."

Trang Điệp quay đầu nhìn về phía cửa sảnh tiệc: "Vừa rồi ở trong phòng giám sát, tôi nhìn thấy hồn ma của đội trưởng bay ra, mang theo 'khách' hôn mê trong rừng về."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật