[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thoát khỏi đảo Thiên Đường 10: lập tức phát điên hoặc là nói... tỉnh táo



Thoát khỏi đảo Thiên Đường 10: rơi vào điên cuồng hoặc là nói hồi phục...

Lăng Tố ngước mắt lên.

Cùng lúc Trang Điệt nói những lời này đã có một số thuyền viên đoàn thân hình vạm vỡ đẩy cửa sảnh tiệc ra.

Còn vị khách được thuyền trưởng đưa từ rừng về vừa mới thay trang phục dạ hội cũng khập khiễng bước vào và được nhóm thuyền viên dốc lòng "hộ tống" tiến vào cẩn thận.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Lăng Tố nghiêng người, khẽ nói với Tống Hoài Dân: "Sức chiến đấu của bọn họ thực sự không tồi..."

Sau khi nhận được lời nhắc nhở buộc phải rút lui từ F3, kênh tổ đội lại không có động tĩnh. Lăng Tố thử để lại hai tin nhắn nhưng không nhận lại được bất kỳ phản hồi nào, chỉ có thể xác nhận tình trạng sống sót của D2 thông qua trạng thái đoàn đội.

Theo phân loại nội bộ của "Kén", con số càng nhỏ thì cấp bậc càng cao — khi Lăng Tố và Trang Điệt mới tiến vào nhiệm vụ, D2 là người trực tiếp yêu cầu buộc ba người rời khỏi cái nhiệm vụ. Năng lực của hắn thực sự mạnh hơn F3 nên không có gì ngạc nhiên khi hắn có thể kiên trì đến giờ.

Chẳng qua, trong rừng cây dường như có những kẻ thù mạnh khác đang ngủ đông, trông D2 cũng không ổn lắm.

Tuy rằng bị buộc phải khoác lên người bộ lễ phục chỉnh tề nhưng trên mặt hắn vẫn có thể nhìn thấy không ít vết thương và vết bầm tím rất thảm hại.

D2 bị mấy thuyền viên kéo vào sảnh tiệc. Tinh thần của hắn hiển nhiên rất uể oải, chân trái hơi khập khiễng, hai tay cũng chồng chất vết thương, vùng ngay giữa ngón cái và ngón trỏ của tay phải có thêm miệng vết thương.

Tống Hoài Dân không nhịn được nhíu mày: "Cậu ta vừa mới dùng tay không bóp chết khủng long bạo chúa sao?"

"Khó nói." Lăng Tố lúc này cũng không xác định được. Anh điều chỉnh phạm vi nhìn của Trang Điệt, tạo ra hiệu ứng làm mờ cho miệng vết thương kia.

"Dựa theo nhật ký của thuyền trưởng và thư mời, có nhiều khả năng là sói cái dẫn đầu bầy sói... Sói cái cũng là mãnh thú hùng tàn nhất trong《 Thần khúc 》."

Lăng Tố nhớ lại những lá thư viết tay: "Dựa theo cách nói của thuyền trưởng, hắn ta đã có thể chung sống hòa thuận với 'những động vật nhỏ trong rừng' đó."

"Tôi đã thuần hóa chúng, khiến cho đám súc sinh đó nghe theo lời tôi. Chúng nó lang thang khắp nơi, thay tôi ở trong rừng tìm kiếm con mồi, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng..."

Anh đọc vài câu của bức thư, bỗng nhiên ý thức được một chuyện, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: "A".

Trang Điệt đặt cái khay trên tay xuống, hai ngón tay xoay tròn qua lại vài vòng, rồi kéo ngang qua miệng giống như đang làm động tác kéo khóa.

Lăng Tố gật đầu, phối hợp mà ngậm miệng lại, nhìn về phía đội phó vẫn chưa rõ tình hình.

Từ tận đáy lòng có rất nhiều lúc anh thực sự hâm mộ lão Tống, dù cho tiến vào giấc mơ lộn xộn nào đều sẽ không bị kích động bởi không thể kiểm soát liên tưởng của mình...

Lăng Tố thở dài, âm thầm lặng lẽ kéo Tống Hoài Dân, ý bảo đối phương cố gắng trốn đằng sau những vị khách khác, không để những thuyền viên phát hiện.

Không biết trùng hợp hay cố ý, nhóm thuyền viên khiêng D2 đến, vừa vặn đặt hắn ở ngay trước bàn tiệc có nhiều người đang ngồi.

...

Gặp lại những người này, sắc mặt D2 có hơi khó coi.

Tới tận bây giờ hắn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với F3.

Có mấy lần D2 nhịn không được mà muốn nhìn qua manh mối công khai, nhưng đều cố gắng kiềm chế lại — dù sao F3 là vì sau khi xem qua manh mối kia, giá trị SAN bỗng xuất hiện những biến động khó hiểu, bị buộc phải lựa chọn cưỡng chế rời khỏi.

Để tránh những tình huống bất ngờ ngoài tầm kiểm soát, D2 chỉ đơn giản là chặn hoàn toàn kênh liên lạc của đội.

Sau khi F3 bị cưỡng chế rời khỏi, hắn ở trong rừng chưa đi xa, đã lập tức gặp phải một đàn sói cỡ trung.

Kích thước của những con sói này tương đối bình thường, sức chiến đấu của một con sói đơn lẻ đương nhiên cách xa so với con sư tử khổng lồ trước đó. Nhưng sức chiến đấu của bầy sói còn lâu mới được quyết định bởi một cá nhân nào đó — sau khi bị đàn sói chặn đường hoàn toàn, hắn không thể không bị cuốn vào một cuộc chiến trường kỳ ác liệt, D2 hoàn toàn hối hận về sự lựa chọn của mình.

Những con sói này dường như bất khả chiến bại, con sói cái đầu đàn đã cao ngang một người, sức chiến đấu lại còn kinh khủng đến đáng sợ. Nó cưỡng chế hao mòn 40% lực tinh thần của D2, còn lấy đi gần như tất cả trang bị vũ khí.

Sau khi chiến đấu với bầy sói, D2 cuối cùng cũng hạ quyết tâm kịp thời ngăn chặn tổn thất, nhưng khi hắn mở giao diện ra lại phát hiện bản thân không thể nhấn vào bất kỳ mục lựa chọn nào.

Cùng lúc đó, hắn cũng nhạy bén nhận ra có ai đó đang theo dõi mình.

Dường như có một đôi mắt nào đó trong mộng giới đang theo dõi hắn.

Chủ nhân của đôi mắt này nhất định có năng lực thao túng đồ vật trong mộng giới, thậm chí có thể tạm thời ảnh hưởng đến nhận thức của hắn, làm cho hắn không thể thuận lợi điều khiển giao diện cá nhân của mình...

Loại cảm giác này làm D2 thấy nghẹn ở cổ họng, hắn quyết tâm phải thoát khỏi mối uy hiếp bí ẩn này trước.

Sau khi mạnh mẽ đánh lùi được cuộc tấn công của hai con sói, D2 tiêu hao 10% sức mạnh tinh thần để gắn hiệu ứng nổ vào bên trên tay phải, đồng thời dùng thêm 5% sức mạnh tinh thần để tăng thêm tốc độ.

Tìm được cơ hội thích hợp, D2 bất ngờ xoay người, tăng tốc lướt qua bầy sói, lập tức lao thẳng đến bóng người đang nhìn trộm phía sau gốc cây.

...

Sau đó, D2 lập tức mất ý thức.

Hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng bản thân căn bản không thể tiếp cận đến bóng dáng của người kia. Sau một khoảng thời gian dài với trí nhớ trống rỗng, D2 bị đưa đến bên trong một chiếc tàu ngầm tráng lệ.

Những thuyền viên thô lỗ đó đã dùng vũ lực ngâm hắn vào nước lạnh tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ quỷ quái như thế này.

Những người này không trả lời bất cứ câu hỏi nào của hắn, cũng không cho hắn tí thời gian nào để thở rồi lại một lần nữa kéo hắn đến nơi này.

Điều khiến cho D2 cảm thấy cay cú đến mức không thể nói nên lời là Lăng Tố và Tống Hoài Dân trước mặt rõ ràng có trạng thái tốt hơn hắn rất nhiều. Hai người kia trông như chưa từng trải qua trận chiến nào thế mà lại đạt đến cùng tiến độ...

"Người mới của mấy người đâu, cũng đã rời khỏi?"

D2 dựa vào mép bàn để ổn định cơ thể, hắn nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng hỏi: "Mấy người tại sao —"

Lăng Tố khoanh tay, hất cằm về phía sau để ra hiệu.

D2 quay đầu lại, nhìn về phía người mặc quần áo nhân viên phục vụ xen lẫn trong đám thuyền viên, bộ dạng Trang Điệt không hề có thương tích gì: "..."

Lăng Tố hỏi: "Cậu không đọc tin nhắn trong kênh đội à?"

"Không có." D2 nhíu mày, "Cậu nói cái gì?"

Lăng Tố lắc đầu: "Không có gì... Không quan trọng."

Anh đã nhanh chóng đọc xong mẩu giấy mà Trang Điệt đưa cho, gấp nó lại cất vào túi: "Chúng tôi sẽ xử lý chuyện tiếp theo, cậu..."

Đội phó vẫn còn đứng cạnh, Lăng Tố cố tình cẩn thận lựa chọn cách nói ít gây thù hận hơn, chỉ chỉ vào khoảng không xung quanh D2: "Tốt nhất cậu nên đi thăm người bạn đã rời đi trước của mình. So với chúng tôi, cậu ấy cần cậu hơn, như vậy có thể tăng cường tình cảm, sẽ hữu ích hơn cho những tình huống tiếp theo..."

"..." D2 ngắt lời anh: "Ý cậu là bảo tôi rút lui?"

Lăng Tố nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy."

Khuôn mặt D2 ngay lập tức hoàn toàn chuyển đen.

Theo như hắn nghĩ, ba người Lăng Tố chẳng qua là may mắn hơn, chọn được tuyến đường thuận lợi hơn mà thôi.

Những người này cũng không biết đã phát hiện ra thứ gì mà khiến F3 phải rút lui luôn. Bây giờ lại ỷ bản thân không bị thương mà quay lại giễu cợt mình, đúng thật là nhân tiện khoe mẽ mà.

D2 vốn đã tức đến sắp nổ tung tại chỗ, suýt nữa không kìm được mà phát cáu. Nhưng vì thuyền viên ở cách đó không xa, hắn cố gắng kìm nén lại: "Đội trưởng Lăng, hình như cậu không có tư cách chỉ huy tôi."

Hắn lạnh lùng nói: "Các cậu tham gia cuộc vui của các cậu, tôi làm nhiệm vụ của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."

Tống Hoài Dân vốn muốn giúp hắn xử lý miệng vết thương, lúc này không nổi được nữa nữa, trầm giọng hỏi: "Cậu nói những lời như vậy là có ý gì?"

"Ý như mặt chữ." D2 liếc nhìn Lăng Tố: "Thực lực của "vị đội trưởng" của mấy người cũng chẳng bao nhiêu."

D2 tiêu hao chút sức mạnh tinh thần để chữa trị vết thương của mình, cử động cổ tay vài lần.

Từ khi bắt đầu nhiệm vụ, hắn đã kiểm tra số liệu của Lăng Tố, nhịn không được trào phúng nói: "Về phần kỹ năng không thể hiểu nổi của cậu ta —"

Lời còn chưa dứt, đầu D2 bỗng nhiên "Ong" một tiếng, cả người không tự chủ ngã quỵ xuống.

Sự tức giận tích tụ của Tống Hoài Dân giảm đi một nửa.

Ông há hốc mồm nhìn lên, kinh ngạc nhìn về phía người đang giơ cái khay trống rỗng đằng sau D2. Trang Điệt vừa mới dùng tay không hạ gục một người.

Lăng Tố phản ứng cực nhanh, trước khi nhóm thuyền viên đi đến theo âm thanh, anh đã nhanh chóng ngồi xổm xuống kéo lấy chân của D2, lôi cả người D2 xuống dưới khăn trải bàn, bản thân cũng thuận thế chui vào dưới bàn.

Trang Điệt từ bên khác tiến đến, dùng cây lăn bột tìm được trong bếp chọt D2, cậu ngẩng đầu lên: "Vẫn không rời khỏi."

"Mất đi ý thức vẫn quyết không rút lui sau? Ý chí kiên định thật..." Lăng Tố trầm ngâm, "Hiện tại trên thuyền có bao nhiêu thuyền viên?"

"Tính cả thuyền trưởng là 99 người." Trang Điệt rất am hiểu các loại tính toán, đưa thẳng đáp án: "Số khách ban đầu là 47 người, thêm ba chúng ta là đã vượt qua."

Chính là vì phát hiện ra điều này, Trang Điệt mới có thể rời đi trước, cải trang thành phục vụ trở lại sảnh yến tiệc.

Sau đó, số lượng khách giảm xuống mức an toàn trong một thời gian ngắn, nhưng thực ra người bị thuyền trưởng đưa từ rừng rậm về là D2 đã được bổ sung.

"Cuối cùng hai người đang làm cái quái gì vậy?"

Tống Hoài Dân thực sự không nhịn được, cũng vén khăn trải bàn lẻn vào: "47, 99 thì sao? Nếu vượt quá con số đó thì sẽ thế nào?"

Dưới một bàn tiệc bốn người trưởng thành đang chen chúc, cho dù cái bàn đủ rộng thì không gian cũng hơi chật.

Vì để tiết kiệm không gian, Lăng Tố đành phải duỗi tay ôm Trang Điệt vào lòng ngực, lại đem tờ giấy kia đưa cho Tống Hoài Dân: "Lão Tống, các thuyền viên đang làm gì bên ngoài?"

"Không rõ lắm... đi tới đi lui khắp nơi, tạm thời không ai chú ý đến chúng ta bên này."

Tống Hoài Dân mở tờ giấy ra, xin đi xem lại: "Đây không phải là ghi chép số người trên thuyền từ nhật ký sao?"

Trang Điệt gật đầu: "Trong nhật ký, thời điểm mà số người trên tàu ngầm này đột nhiên tăng lên chính là 99 người."

"Ở thời điểm này thuyền trưởng vẫn còn duy trì tỉnh táo. Nói cách khác, chúng ta căn bản có thể xác định số lượng người sống sót là có thật — vào ngày 30 tháng 9, chiếc tàu ngầm này vẫn còn 99 người sống sót."

Sự ảnh hưởng của sự thật này thật sự lộ rõ. Trang Điệt đã tìm thấy danh sách thuyền viên. Ở tại mộng giới này, số lượng thành viên thường trú trên thuyền vẫn luôn là 99 người, không hơn không kém.

Mà "ngày 31 tháng 9" vốn không tồn tại, số lượng người lịa bắt đầu tăng lên, trở thành 105 người.

Cơ hội để số người tăng lên trở lại là "Chúng ta đang có một bữa tiệc."

Những ngày sau đó càng thêm quỷ dị, cuối cùng trực tiếp biến mất, số lượng người thi thoảng có dao động nhưng tổng số vẫn luôn tăng lên.

Nội dung trên nhật ký đã tiến vào trạng thái ổn định ngắn hạn, nếu không nhìn thấy những bút tích càng ngày càng hỗn loạn, tựa như tất cả mọi người đều tiến vào ảo giác thả lỏng và sung sướng.

Loại trạng thái này vẫn luôn tiếp diễn cho tới một ngày — vào ngày hôm đó, thuyền trưởng đã phát hiện một điều bất thường không thể xem nhẹ.

"Trong trang cuối cùng của nhật ký, số lượng người trên tàu là một dấu chấm hỏi."

Trang Điệt hỏi: "Vì sao lại có dấu chấm hỏi?"

Tống Hoài Dân sửng sốt: "Bởi vì... thuyền trưởng không thể đếm à?

Trang Điệt gật đầu, cậu trịnh trọng búng tay một cái, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy tia lửa nào nổi lên: "Chính là vậy."

Thuyền trưởng nhiệt tình mời người bên ngoài vào tàu ngầm làm khách, thực chất là vì bổ sung số lượng thuyền viên.

Cho nên sau mỗi bữa tiệc, số lượng người trên tàu sẽ tăng lên — những vị khách đắm chìm ở trong ảo giác cuối cùng sẽ đánh mất thân phận của chính mình, vĩnh viễn ở lại nơi này, trở thành những thuyền viên mới vào.

Dưới con mắt của thuyền trưởng mất đi lý trí, việc phục hồi số người như này là chuyện bình thường, chẳng qua là ở trên đường đi: "Có rất nhiều thuyền viên đã quay trở lại nơi này."

Nhưng có giới hạn cho việc phục hồi này.

Một khi số người trở lại trên thuyền là 149 người, thuyền trưởng sẽ nhớ tới nhật ký lúc ban đầu của mình — Bởi vì thiên nhiên tàn khốc, hắn ta bắt đầu ghi lại số người trên thuyền từ ngày hôm đó, rõ ràng hắn ta nhớ số người trên truyền không thể có đến 149 người.

Cho nên đó là lý do hắn ta cứ đếm đi đếm lại không ngừng, vẽ một dấu chấm hỏi khi ghi số người trên tàu.

Sự nhầm lẫn này khiến cho những hồi ức thường xuyên lóe lên, không ngừng nhắc nhở hắn ta về một câu trả lời đặc biệt tàn khốc: Tất cả những điều này chỉ là ảo giác chứ không phải sự thật.

Thuyền trưởng vĩnh viễn không thể viết lại con số "149" vào nhật ký nữa. Hắn ta nhìn thuyền viên tử vong, tự tay đem thi thể của thuyền viên ném xuống biển sâu, nơi họ bị ăn thịt bởi những con cá lang thang bên ngoài tàu ngầm.

Những ký ức đó vĩnh viễn không thể bị lừa dối hoàn toàn bởi ảo giác bao trùm.

— Chỉ cần bớt đi một người là được.

Bớt đi một người thì không cần phải giãy giụa giữa hiện thực và ảo giác nữa và mọi thứ đều có thể khôi phục lại bình thường.

...

Tống Hoài Dân mơ hồ hiểu ý của Trang Điệt, ông cau mày: "Cho nên trên tàu không thể một lần nữa xuất hiện 149 người. Một khi vượt quá số người này, thuyền trưởng sẽ..."

Nói đến giữa chừng, D2 đã tỉnh dậy sau cơn choáng váng ngắn ngủi.

Sau gáy hắn đau như búa bổ, ký ức quay lại, tức giận cùng bực bội đồng thời dâng lên, đang định chống tay đứng dậy: "Các người cuối cùng —"

Lời còn chưa nói xong, Trang Điệt đang ngồi trong lòng Lăng Tố đã thành thục mà bưng khay lên, lặp lại thủ đoạn tương tự, khiến số người tạm thời giảm đi một.

Tống Hoài Dân: "..."

"Một khi vượt quá số người này, thuyền trưởng sẽ lập tức phát điên... hoặc là nói, trở lại trạng thái tỉnh táo."

Lăng Tố xoắn một sợi dây thừng, thuần thục trói tay chân D2 lại, lưu loát gọn gàng mà buộc một loạt các nút thắt thủy thủ.

Hắn xoa cổ tay cho thuyền viên, nói tiếp lời chưa xong với đội phó: "Tới bước này, hai loại tình huống thật ra không có gì khác nhau."

Vào lúc thuyền trưởng cuối cùng khôi phục lý trí nhưng dưới đả kích quá tàn phốc này, hắn ta hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng thậm chí còn cực đoan hơn.

Hắn ta quyết định hủy hoại hoàn toàn con tàu ngầm, nhưng mà trước đó, hắn ta muốn số người thay đổi trở lại, tìm về giấc mơ tốt đẹp kia.

Thuyền trưởng từ chối đối mặt với cái chết một cách tỉnh táo, thà rằng một lần nữa chìm vào đảo Thiên Đường ảo tưởng — Mà cũng đúng là quyết định này đã làm cho hắn bị mắc kẹt vĩnh viễn trong mộng giới cận kề cái chết.

Trong khẩu súng của thuyền trưởng còn lại một viên đạn, hắn ta đã thành công trong việc chỉnh sửa sai số.

Vì thế, ngày cuối cùng trong nhật ký, số lượng người trên thuyền cuối cùng đã thay đổi thành 148 người.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

D2: Đầu ong ong.

1. Cho dù chìm vào ảo giác, thuyền trưởng cũng biết rất rõ chuyện "Trên tàu có 149 người" này không có khả năng xuất hiện.

2. Cho nên thuyền trưởng tỉnh táo lại cũng lại bất ổn.

3. Thuyền trưởng quyết định hủy diệt con tàu ngầm này.

4. Đồng thời, thuyền trưởng muốn lừa mình dối người mà sửa chữa chuyện này, vậy nên thuyền trưởng quyết định tự sát — như vậy có thể làm số người trở lại 148. Như vậy hắn sẽ không nhận thức được có chuyện không đúng nữa, có thể vẫn đắm chìm trong mơ.

5. Kết quả của hành vi này là hắn thật sự vĩnh viễn bị nhốt trong giấc mơ này.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật