[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thoát khỏi đảo Thiên Đường 14:



Thoát khỏi đảo Thiên Đường 14: nơi nào đó vẫn có thể nhớ được mà không cần tỉnh táo....


Lăng Tố cất bút lông đi, nhẹ nhàng vẫy cổ tay hai lần.

Anh cố ý rắc vài giọt mực không đều lên mặt giấy, làm lem luốc lộn xộn một mảng, khiến người ta nhìn thoáng qua là có thể biết người viết đã rơi vào trạng thái hỗn loạn.

"Dù sao đây cũng là lệnh của thuyền trưởng, làm như vậy không có sao không?" Tống Hoài Dân thấy khó hiểu.

Xét đến bối cảnh văn hóa của mộng giới này, Lăng Tố và Trang Điệt đều đọc và viết bằng tiếng Anh. Tống Hoài Dân chỉ xem hiểu được vài từ, miễn cưỡng đoán ra hai người kia muốn giả lệnh của thuyền trưởng để thuyền viên lái tàu ngầm đi.

Tống Hoài Dân nhìn tờ giấy viết thư lộn xộn, nhịn không được nhíu mày: "Thứ này giao cho tôi, ít nhất tôi sẽ không chấp hành..."

"Vậy nên chúc mừng ông." Lăng Tố vỗ vai của ông, "Lão Tống, đầu óc ông vẫn bình thường."

"..." Tống Hoài Dân ấn trán: "Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi."

— Giống như trong một đám người vốn đã say khướt não không minh mẫn, nếu ăn mặc quá sạch sẽ chỉnh tề, nhất định không thể lẫn vào không chút dấu vết.

Trên con tàu ngầm này, nếu thuyền trưởng và thuyền viên đều không còn giữ được lý trí, dùng lệnh để giao lưu, thông báo thông tin nội bộ và ghi chép, đương nhiên không thể duy trì hình thức tiêu chuẩn ngay ngắn như lúc ban đầu.

Ngược lại chính kiểu chữ viết lộn xộn mới có thể làm nhóm thuyền viên cảm thấy quen thuộc, tin tưởng đây thực sự là lệnh của thuyền trưởng...

Từ lúc có đội viên mới, đội phó buộc phải đi theo mộng giới dựa vào phân tích này, rất nhiều việc không cần phải giải thích riêng.

Lăng Tố vui mừng gật đầu, không nói tiếp nữa, giơ tay lấy nửa điếu thuốc kẹp ở trên tai.

Anh gấp tờ lệnh giả lại, cất vào trong túi, đứng dậy, cẩn thận đánh giá toàn bộ sảnh tiệc.

Tống Hoài Dân ngẩng đầu theo: "Cậu tìm gì đó?"

"Tìm thuyền viên trông đáng tin cậy."

Lăng Tố nói: "Để tránh trao lệnh lái tàu ngầm cho nhầm người và dẫn đến một số rắc rối ngoài ý muốn."

Anh vừa nói vừa cẩn thận phân biệt các thuyền viên: "Căn cứ vào độ tỉnh táo hiện tại của bọn họ, tôi thật sự lo dù bếp trưởng có được lệnh này cũng thật sự dám cầm dao phay cùng muỗng thiết nói lái là lái..."

Sau thời gian dài, bọn họ đã không có cách nào biết được những xung đột xảy ra trên tàu ngầm lúc trước, liệu người lái tàu và kỹ sư có còn ở đây không.

Nhưng ở trên tàu ngầm, vì để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, kỹ năng lái tàu vốn là hạng mục huấn luyện của rất nhiều binh chủng. Chỉ cần có thể tìm được thuyền viên làm việc ở khoang phía trước hoặc là khoang chỉ huy, kế hoạch này sẽ có hi vọng thành công cao hơn chút.

Từng có vết xe đỗ vô cùng thê thảm, Lăng Tố cực kỳ không tin vào vận may của bản thân.

Trên thực tế, Lăng Tố thậm chí còn rất hoài nghi nếu như anh thực sự tìm đại một thuyền viên đưa lệnh, đối phương có lẽ sẽ tình cờ là một người phóng ngư lôi nhiệt tình trong khoang thuyền nào đó giấu tên....

Trang Điệt bỗng kéo đồ của Lăng Tố, cậu đã chọn ra một mục tiêu: "Trong góc, mặc đồ bảo an, đang hút thuốc ở chỗ kia."

Lăng Tố giơ tay áp mái nhìn xung quanh: "Cậu chắc chắn rồi?"

"Ừ." Trang Điệt gật đầu, "Đó là người lái chính, bên cạnh là người lái phụ của anh ta."

Tống Hoài Dân kinh ngạc: "Cậu có thể nhìn ra bọn họ đang làm cái gì sao?"

Xét đến thực lực của hai người, đội phó Tống không khỏi nhớ tới nội dung tiểu thuyết trinh thám — Căn cứ vào các chi tiết như vết mòn trên cổ tay áo, vết thương cũ trên tay, kích thước bậc thang, hành động quen thuộc mà nhanh chóng xác định được danh tính, nghề nghiệp, mối quan hệ gia đình của một người...

"Trên đường chúng ta đi đến phòng thuyền trưởng có đi ngang qua phòng điều khiển, trên cửa có một bức ảnh."

Trang Điệt mở ba lô ra, lấy ra một chồng ảnh chứng minh thư đen trắng cũ, mở từng cái một giống như xào bài poker.

Rất nhiều cánh cửa treo bảng đăng ký trực ban, trên đó có ảnh của các thuyền viên, chẳng qua trên thực tế chúng rất dễ bị bỏ qua — Khi đang khám phá xung quanh trong bộ quần áo của người phục vụ, Trang Điệt đã tiện tay lấy tất cả, cất vào ba lô.

Trang Điệt lấy ra một tấm giơ lên, mặt sau có chữ người lái chính viết bằng bút chì: "Giống nhau như đúc."

Tống Hoài Dân: "..."

Lăng Tố ho nhẹ một tiếng, đè nén nụ cười trên khóe miệng, đưa tay nhận lấy toàn bộ chồng ảnh: "Đa tạ, hữu dụng lắm."

Trang Điệt rất hài lòng với lời khen, cậu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài nhỏ. Tóc xoăn trên đỉnh đầu mạnh mẽ dựng thẳng lên, được Lăng Tố vươn tay xoa hai lần.

Cậu giữ Lăng Tố đang chuẩn bị đến thử vận may lại: "Còn một chuyện nữa."

Trang Điệt vừa nói vừa lấy ra chiếc "áo sơ mi trắng giống như từng quen biết." từ trong ba lô.

Đây là đạo cụ mà Trang Điệt có được trong lần rút thăm trúng thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước. Bởi vì hiệu ứng đặc biệt "điều chỉnh nhận thức" nên mặc mặc áo sơ mi trắng này xuất hiện trước bất cứ ai cũng đều sẽ trở thành người đã từng quen biết nào đó của đối phương.

Tuy nhóm thuyền viên chưa chắc còn khả năng phân biệt được, nhưng có thêm đạo cụ, xác suất thành công so với trực tiếp đi đàm phán sẽ cao hơn chút.

Lăng Tố hơi kinh ngạc, duỗi tay nhận lấy: "Cậu còn có thể rút được đạo cụ hữu dụng như vậy sao?"

So với Trang Điệt, anh càng lúc càng ý thức được cho tới bây giờ mình luôn có thành kiến lệch lạc nghiêm trọng đối với phần thưởng của "Kén": "Tôi đã nói không thể nào rút toàn chỉ có 'chiếc khẩu trang thù hận 100%' và 'chiếc áo phông chắc chắn sẽ ăn đập'.... mà"

Lăng Tố vừa lẩm bẩm vừa cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng nhưng không lập tức đi vào vòng thay đồ.

Anh cầm áo sơ mi đứng tại chỗ cẩn thận nghiên cứu trong chốc lát rồi bấm vào giao diện để xem.

Trang Điệt nhìn động tác của anh: "Làm sao vậy?"

"Không trang bị được, hình như không đạt yêu cầu."

Lăng Tố tắt giao diện đi: "Có ẩn giấu hiệu ứng ràng buộc nào không? Có một số đạo cụ chỉ cần nhận được sẽ mặc định trực tiếp ràng buộc với người nhận, người khác không thể sử dụng."

Trang Điệt khá sửng sốt, chuyện này cậu thật sự không rõ lắm, có hơi thất vọng: "Mượn một tí không được sao?"

"Hình như không được, mặt này của hệ thống chưa còn đủ nhân tính hóa." Lăng Tố cười cười, vươn vai sờ cái trán của tóc xoăn nhỏ: "Đừng lo, cũng không khó gì... tôi theo chân bọn họ tâm sự là được."

Anh gấp áo sơ mi cẩn thận, trả lại cho Trang Điệt: "Hơn nữa, cậu còn có một kế hoạch khác đúng không? Hẳn là còn hữu dụng hơn."

Trong số ba phương án mà Trang Điệt đề xuất, phương pháp này thực sự không chắc chắn nhất.

Nếu như có thể trực tiếp phá hủy toàn bộ tàu ngầm trong nháy mắt, những linh hồn cùng với chấp niệm bị giam cầm ở đây sẽ tiêu tan hoàn toàn, sẽ không còn cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, có thể được giải thoát vĩnh viễn chỉ trong chốc lát.

Ngược lại, đối với thuyền trưởng và các thuyền viên, muốn cho bọn họ chấp nhận quay "trở lại điểm xuất phát" khó hơn nhiều, chắc chắn sẽ có nguy cơ bại lộ chân tướng.

Một khi những linh hồn thống khổ này tỉnh táo lại, hậu quả gì cũng đều có khả năng xảy ra.

Vì vậy, Trang Điệt mới đem kế hoạch này xếp cuối — Và muốn thực hiện trọn vẹn mục tiêu quay trở lại điểm xuất phát, đưa con tàu ngầm này đến điểm đích mà lẽ ra phải hướng đi từ lâu, đương nhiên cũng không thể chỉ dựa vào việc tạo ra lệnh giả.

Trang Điệt không khăng khăng nữa, cậu gật đầu, nhận lấy áo sơ mi: "Đội trưởng, anh và đội phó cẩn thận chút."

Sức chiến đấu của nhóm thuyền viên cũng không thể khinh thường, xét tổng thể số lượng, thực sự nguy hiểm hơn nhiều so với thuyền trưởng.

Tống Hoài Dân và Lăng Tố vốn thường xuyên hợp tác, gặp những trường hợp khẩn cấp, phối hợp với nhau lại càng đảm bảo an toàn hơn.

Lăng Tố vò đầu bứt tóc, bất đắc dĩ mà quay đầu cười cười.

Anh hài lòng gật đầu, tiếp nhận sự phân công của tóc xoăn nhỏ: "Được."

Lăng Tố đốt lửa điếu thuốc, không câu nệ làm rối mái tóc luộm thuộm của mình thêm chút. Anh xoay con dao phẫu thuật trong tay nửa vòng, nó đã biến thành một con dao cong bỏ túi mà các thủy thủ thường sử dụng.

Lăng Tố dẫn Trang Điệt đi đến cạnh bàn, khom lưng cắt dây trói cho D2: "Tôi cần cậu đi theo cậu ấy."

D2 ngẩn người, nhìn về phía Trang Điệt đứng sau Lăng Tố: "Cậu yên tâm để tôi đi theo cậu ta?"

Lăng Tố gật đầu: "Nếu có gì nguy hiểm, cậu phải xông ra chặn để cậu ấy chạy nhanh."

"..." D2 xoa xoa cánh tay tê dại vì bị trói, hắn đến giờ vẫn còn nhìn chằm chằm vào lựa chọn rời khỏi vẫn chưa được, hai mắt vô cùng đau nhức: "Cậu đúng là không hề khách khí."

Lăng Tố đang dùng con dao bỏ túi để chỉnh sửa đơn giản bộ đồng phục bảo vệ trên người. Anh cắt bỏ phần mép dưới quá rộng rồi gập hai bên lại, làm cho nó trông có vẻ vừa vặn hơn.

"Tận dụng nhân tài à?" Lăng Tố ngậm điếu thuốc, anh đang dẫm lên mép bàn cúi đầu cắt ống quần, nghe vậy cười tủm tỉm nói: "Còn nhớ rõ chuyện đã thương lượng không?"

Cơ thể D2 không tự chủ được mà cứng đờ, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn người không chút để ý sửa quần áo của mình.

...Cái đó vốn không thể gọi là thương lượng!

Trong khi nhìn chằm chằm vào phím rời khỏi, D2 cũng không nhịn được mà thử lại vài lần.

Chỉ cần hắn vừa nghĩ chuyện có liên quan tới Trang Điệt, đầu óc lập tức bắt đầu không ngừng kêu vù vù, hoàn toàn không thể suy nghĩ chứ đừng nói việc trở về tổng bộ báo cáo nơi này có một tân binh đặc biệt...

Lăng Tố nhìn thoáng trạng thái của hắn, hài lòng gật đầu: "Không sao."

"Cuối cùng cậu muốn giở trò gì?" D2 nhíu mày, hạ giọng nói: "Để tôi cùng với cậu ta ở chung một chỗ, không sợ sao —"

Nói được nửa chừng, D2 trơ mắt nhìn đối phương lập tức lơ mình, mới chán nản phát hiện Lăng Tố căn bản không để ý tới lời hắn nói.

Người sau ghé sát gáy của Trang Điệt, dựa sát người tới, đầu kề đầu thì thầm với nhau rất nhiều lời khó hiểu, sau đó mới dẫn Trang Điệt tới trước mặt hắn.

Lăng Tố ôm vai Trang Điệt, xoa bóp bả vai cậu hai lần để trấn an, không tình nguyện đẩy nhẹ đội viên về phía D2: "Yên tâm, vẫn có thể hợp tác với cậu ta."

Lăng Tố giới thiệu cho Trang Điệt: "Tôi đã kiểm tra qua, có thể giao tiếp, có năng lực hoạt động, tư duy rõ ràng, sẽ không nhặt bậy đồ để ăn..."

D2 tức giận đến mức không quan tâm đến tác phong tinh anh nữa: "Sao lại thêm câu cuối vào? Cậu giống người có thể nhặt bậy đồ khắp nơi hơn đó!"

"Cậu là nhân viên chuyên nghiệp được 'Kén' phái tới, đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, mở được nhiều quyền hạn hơn so với chúng tôi."

Lăng Tố chấn động đến mức xoa xoa lỗ tai, nói với Trang Điệt: "Tuy biểu hiện không quá rõ, nhưng sức chiến đấu là mạnh nhất trong chúng ta..."

"Ý cậu bảo cái gì không quá rõ? Lúc tôi chiến đấu các cậu còn ở trong tàu ngầm, là tự các cậu không thấy!" D2 bị cậu chọc tức đến đau phổi: "Cậu cậu —"

"Chính cậu ta cũng thừa nhận." Lăng Tố gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu gặp nguy hiểm, lập tức bỏ cậu ta mà chạy, cậu ta tự có cách ứng phó."

Trang Điệt nghiêm túc lắng nghe, ghi lại từng cái vào sổ tay.

D2 đè lên lồng ngực đau nhức: "..."

Hắn còn muốn kéo Lăng Tố qua tranh luận rõ ràng về sức chiến đấu nhưng lại phát hiện ba người này thế mà lại làm việc cực kỳ hiệu quả, đã bắt đầu hành động.

Không nói nửa câu dư thừa vô nghĩa, Lăng Tố và Tống Hoài Dân chuẩn bị sẵn sàng, đi về phía nhóm thuyền viên tụ tập ở góc tường.

Trang Điệt chuyển ba lô và ghế sang trạng thái ẩn, lập tức rời khỏi sảnh tiệc.

...

D2 bị bỏ lại tại chỗ, hít sâu vài lần, đẩy cửa sảnh tiệc nhanh chóng đuổi theo.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng D2 cảm thấy bây giờ hành lang yên tĩnh hơn so với lúc trước.

Bầu không khí sôi nổi dường như bị ngăn bởi một lá chắn vô hình — rõ ràng nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng ca hát ầm ĩ từ phòng truyền ra, nhưng vừa đến hành lang, dường như mỗi bước chân đều có thể nghe thấy có tiếng vọng vắng vẻ.

Loại cảm giác quái dị này làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng, giống như hai đầu hành lang này là bữa tiệc náo nhiệt trên đảo cùng với bãi tha ma lạnh lẽo dưới đáy biển.

Trước đó, D2 chỉ biết đại khái về thế giới quan thông qua manh mối được chia sẻ trong kênh đội. Bây giờ tự mình trải nghiệm chi tiết mới ý thức được sự kỳ dị vô tận trong đó.

D2 dùng sức lắc mạnh đầu, bước nhanh đuổi theo Trang Điệt: "Kế hoạch của cậu là gì?"

"Đi đến phòng thuyền trưởng." Trang Điệt trả lời: "Về mặt lý thuyết, còn một bộ kính tiềm vọng trên không."

Loại tàu ngầm kiểu cũ này thông thường có hai bộ kính tiềm vọng, một bộ là kính tiềm vọng hướng ra biển, có thể dùng để quan sát tình hình dưới đáy biển trong phòng lái tàu — Khi bọn họ mới tiến vào tàu ngầm đã thu hồi được chiếc kính tiềm vọng bị ăn mòn đến mức không thể sử dụng được nữa trong phòng lái.

Mà phán đoán căn cứ vào nội dung của nhật ký hàng hải, trước khi thuyền trưởng tự sát bằng đạn cũng đã từng thông qua một bộ kính tiềm vọng khác nhìn thấy được "ánh sáng".

Trong tình huống đó, kính tiềm vọng và những gì nó nhìn thấy chưa chắc là sự thật.

Nhưng nếu thuyền trưởng có thể nhìn thấy, điều đó có nghĩa là kính tiềm vọng đó thật sự tồn tại trong mộng giới, hơn nữa còn thật sự đã quan sát thấy được mục tiêu nào đó... Mà mục tiêu này nhiều khả năng chính là nơi bọn họ cần dẫn đường cho tàu ngầm.

"Nơi cuối cùng", nơi có thể cho mọi thứ kết thúc, tất cả mọi người có thể lấy lại được bình yên.

D2 nghe thấy kế hoạch của cậu, không nhịn được mà truy hỏi: "Cậu có chắc sẽ thuyết phục được thuyền trưởng không?"

"Không nhất thiết phải thuyết phục hắn ta." Trang Điệt nói, "Hắn ta chắc hẳn sẽ không phát hiện ra tôi."

Cho đến giờ, thuyền trưởng đã không thể tự mình bắt được tên trộm to gan lớn mật, cũng như không đưa ra lệnh tìm kiếm các con dấu và các vật dụng bị mất khác.

Trang Điệt đã thay chiếc áo sơ mi trắng kia — không cần phải phiền phức vào thay đồ, chỉ cần xác nhận lựa chọn mặc đồ ở giao diện, áo sơ mi trắng sẽ tự động thay thế bộ đồ của người phục vụ.

Cậu cứ vậy đi vào phòng thuyền trưởng, sẽ có thời gian năm phút để thuyền trưởng coi cậu như một người quen nào đó.

Thứ Trang Điệt thực sự cần lấy là xác định tọa độ vị trí mà thuyền trưởng từng quan sát được.

Nếu không có tọa độ chính xác, dù bên phía Lăng Tố thật sự có thể thuyết phục được thuyền viên thì tàu ngầm cũng không thể đi đúng hướng.

D2 nhíu mày: "Quá mạo hiểm..."

Hắn dừng chân, đồng thời ngăn Trang Điệt lại: "Cậu tin tưởng đội trưởng của cậu như vậy sao? Cậu có biết cậu ta sẽ cấy ám thị vào người không?"

Trang Điệt hỏi: "Ám thị?"

"Trong tiềm thức, nó chỉ được kích hoạt trong một số tình huống nhất định." D2 giải thích: "Bình thường ít khi bị phát hiện...nó cho phép người ta làm mọi thứ đúng theo ý muốn của mình."

Bởi vì trong đầu hắn có ám thị liên quan tới Trang Điệt, D2 thật ra cũng không định nói ra những câu này.

Điều khiến hắn kinh ngạc là tuy không thể nói ra bất cứ điều gì liên quan tới Trang Điệt nhưng dường như lại không gặp bất cứ trở ngại gì khi giao tiếp với đối phương.

"Tôi không biết cậu ta muốn làm gì với cậu." D2 dứt khoát chỉ ra: "Nhưng khi tôi xem manh mối công khai... Cậu rơi vào nhận thức chết đuối, tiến vào trạng thái gần chết rồi bỗng tỉnh lại trong vài giây?"

F3 cũng từng trải qua tình huống tương tự, D2 ý thức rất rõ trạng thái đó, vì là sức mạnh của cấp độ nhận thức, chỉ dựa vào sức mình căn bản không thể vùng dậy thoát ra được.

Nhưng Trang Điệt vừa mất đi ý thức trong nháy mắt lại bỗng dị thường tỉnh lại.

Trang Điệt dừng lại, cẩn thận hồi tưởng lại một lát: "Bởi vì trong đầu tôi có một ngọn lửa nhỏ."

Lúc ấy toàn bộ ý thức của cậu đã bị nước biển nuốt chửng, sắp phải chìm xuống biển sâu lạnh giá, bỗng nhiên bị ngọn lửa nhỏ kia đánh thức, tìm thấy chiếc tua vít vặn rồi lặn xuống mở cửa khoang.

D2 đoán được sẽ là như thế, trong lòng trầm xuống: "Cậu nhớ kỹ lại chút, cậu ta có khi nào nhìn chằm chằm vào mắt cậu hay không? Ý thức của cậu sẽ mơ hồ trong chốc lát, cả người bỗng nhiên hoàn toàn không thể cử động..."

Trang Điệt bỗng nhiên "Ồ" một tiếng: "Ý cậu bảo là thôi miên?"

D2 ngẩn người: "Cậu cũng biết cái này à?"

Trang Điệt còn tưởng hắn muốn nói gì quan trọng, chỉnh trang lại áo sơ mi, xoay người tiếp tục đi về hướng cuối hành lang: "Đội trưởng không có thôi miên tôi."

D2 vội vàng đuổi theo: "Làm sao cậu có thể khẳng định như vậy?"

"Miêu tả trong điện ảnh và truyền hình thường khá khoa trương. Thực tế thôi miên thông thường sẽ không có hiệu quả rõ ràng như vậy — Nền móng của mộng giới là tiềm thức, nó trực tiếp tác động lên cơ thể có ý thức cho nên cậu mới có thể cảm giác rõ ràng như vậy."

Trang Điệt nói: "Nhưng dù là loại thôi miên nào đều có một điều kiện tiên quyết. Chỉ cần nhận thức của cậu về thực tế và bản thân đủ rõ, đủ lý trí và tỉnh táo thì rất khó bị người ta cưỡng ép gieo ám thị trong vài giây."

D2 là người bị gieo ám thị chỉ trong vòng vài giây, hắn sững người tại chỗ, có chút nghẹn lời: "Tôi —"

"Ngọn lửa nhỏ là đội trưởng cho tôi chứ không phải dựa vào thôi miên."

Trang Điệt vòng qua hành lang khác: "Đó không phải thứ yếu ớt như 'ám thị' mà là củng cố điểm neo thông qua việc lặp đi lặp lại, bởi vì tôi sẵn lòng tin đội trưởng... Đây là câu trả lời của tôi."

Cậu dừng lại ở chỗ rẽ, xoay người nhìn về phía D2.

"Tôi sẵn lòng nhớ kỹ anh ấy và cũng sẵn lòng nhớ kỹ những lời anh ấy nói với tôi."

"Lúc ấy tôi có thể bỗng nhiên chạy thoát là bởi anh ấy nói với tôi một câu — cũng vì đủ tin tưởng những lời nói này nên trong nháy mắt hiểu biết của tôi về biển sâu đã bị ghi đè và thiết lập lại, thoát khỏi ảo giác chết đuối."

"Làm sao có thể?" D2 không thể tưởng tượng nổi: "Lúc đó, trong tình trạng như vậy, cậu còn có thể duy trì sự tỉnh táo để nghĩ cách cứu mình sao?"

Ngay cả F3 cũng không làm được loại chuyện này và cả bản thân D2 cũng không có manh mối — Ở trong tình huống đó, không còn đơn thuần dựa vào sức mạnh ý chí hoặc sự thông minh là có thể thoát ra khỏi ảo giác và tự mình tỉnh dậy.

Tân binh trước mặt chỉ mới tham gia vài nhiệm vụ, nếu không trải qua huấn luyện mà đã có loại năng lực này, dù Lăng Tố có đem giấu cậu ta như thế nào, tổng bộ cũng sẽ cưỡng ép tuyển dụng cậu ta...

Trang Điệt lắc đầu: "Không thể."

D2 sửng sốt.

"Tôi không tỉnh táo."

Trang Điệt nói: "Tôi chỉ là đem những lời nói này đặt ở một nơi nào đó vẫn có thể nhớ được mà không cần tỉnh táo."

Trang Điệt cẩn thận nhắc lại từng câu từng chữ: "Đội trưởng siêu lợi hại, chuyện gì cũng có cách."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật