[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thoát khỏi Đảo Thiên đường 13:



Thoát khỏi Đảo Thiên đường 13: "Chúng ta hướng đến nơi đó trở về điểm xuất phát"...


"Không có yêu cầu về chất lượng tâm lý với nhân viên nội bộ à?"

Tống Hoài Dân cau mày, quay đầu liếc nhìn D2 đang bắt đầu tự kỷ. Lôi kéo Lăng Tố nhỏ giọng thảo luận: "Tình hình hiện tại không ổn lắm nhưng cũng không đến mức phải tự đánh gục mình chứ."

Lăng Tố cũng không hiểu: "Chắc là do tăng sức chiến đấu nên những mặt khác bị yếu đi chăng?"

"Có lý." Tống Hoài Dân cẩn thận suy nghĩ, thở dài: "Đáng tiếc."

Giống như trong nhiều game, nhân vật do người chơi điều khiển không thể chuyên về mọi thứ. Tổng sức mạnh tinh thần của mỗi người đều có hạn, tới một cấp độ nhất định sẽ phát sinh sở thích và khuynh hướng bản thân.

Hầu hết đội xử lý sự kiện đặc biệt phụ trách các mộng giới từ cấp B trở xuống, yêu cầu kỹ năng chuyên môn không cao, nhưng về cơ bản các thành viên trong đội cũng có những lĩnh vực chuyên môn của riêng mình.

Mà các đội viên khác nhau thường không trùng nội dung nhiệm vụ.

Ví dụ, đội phó Tống sẽ không bao giờ cử một đội giỏi giao tiếp đi Công viên kỷ Jura, xem chim thủy tổ Archaeopteryx đánh nhau với khủng long lớn. Và cũng sẽ không sắp xếp để thành viên giỏi chiến đấu, tài giỏi là như Bắc Đẩu thần quyền đi đến giấc mơ giới thế giới cổ tích để giải cứu những đứa trẻ đang hái nấm cùng bảy chú lùn.

Giống như vậy, mộng giới đảo Thiên Đường mà bọn họ đang ở, nếu không tìm đúng lộ trình thì dù nhìn thế nào cũng giống như đang sinh tồn hoang dã trên hòn đảo không có người sống.

Loại mộng giới này cần chiến đấu để giải quyết nên phái đội viên có sức chiến đấu xuất sắc nhưng yếu kém về các phương diện khác đi đối phó là điều rất hợp lý.

Đội phó Tống để tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy bản thân rất có thể cũng sẽ sắp xếp y như vậy, lập tức không nói nữa, chuyển hướng sang Trang Điệt: "Còn biện pháp nào khác không?"

Trang Điệt gật đầu, lấy trong túi ra một thứ: "Biện pháp thứ ba là dùng đến con dấu của thuyền trưởng..."

"... Cậu lấy thứ này từ lúc nào?!" Tống Hoài Dân không hiểu, "Không phải thuyền trưởng đi viết thư mời à, hắn sẽ không phát hiện bản thân làm mất con dấu sao?"

Trang Điệp cân nhắc rất chu đáo: "Sẽ không phát hiện quá nhanh đâu. Tôi có sao chép làm một cái mới rồi đặt ở chỗ cũ."

"Yên tâm đi." Lăng Tố gật đầu, bổ sung: "Tôi có ấn thử lên tay, nhìn qua giống hệt cái này, chỉ có điều là ấn ra một bông hoa nhỏ màu đỏ."

"..." Tống Hoài Dân không biết có nên yên tâm hay không: "Vì sao lại là một bông hoa nhỏ màu đỏ?"

"Sau khi tốt nghiệp tôi cũng chỉ làm trợ giáo mầm non, chỉ biết làm mặt trời, mặt cười với bông hoa đỏ nhỏ thôi."

Trang Điệt đưa ra một lý do không thể phản bác: "Hơn nữa nếu thế giới tinh thần của thuyền trưởng đã hoàn toàn sụp đổ thì không thể nào chú ý quá chi tiết được."

Cậu mở cặp sách lấy bút lông vũ, mực và giấy viết trong phòng thuyền trưởng ra, bắt chước viết vài nét trong sổ ghi chép: "Nếu hắn đủ tỉnh táo thì chỉ cần con dấu tôi làm giả có hơi khác là hắn sẽ phát hiện nhanh thôi, nên không cần tốn quá nhiều sức."

Tống Hoài Dân không thể nghĩ tới chuyện con dấu nữa: "Mấy thứ này cậu khi nào... Không cần trả lời, tôi tự cảm thán thôi."

Thuyền trưởng phải viết rất nhiều thư mời, đương nhiên trên bàn có nhiều bút lông cùng các loại mực, giấy viết thư trống cũng nhiều vô số kể.

Trang Điệt lấy không nhiều, mỗi thứ chỉ lấy một ít. Nếu thuyền trưởng không biết bản thân ấn gì lên thư mời thì càng không thể phát hiện ra thiếu những thứ khác...

Nghĩ đến đây, Tống Hoài Dân bỗng sửng sốt, ông mơ hồ đoán được Trang Điệt làm vậy là có dụng ý khác.

Trang Điệt đang kiểm tra điểm mấu chốt sự tỉnh táo của thuyền trưởng.

Thuyền trưởng hiện tại chắc chắn sẽ từ chối hồi phục tỉnh táo. Nếu nói ra bất kỳ chân tướng nào đều có khả năng bị bộ xương khô thuyền trưởng nhảy ra tay không cắt cổ.

Nhưng thông qua sự thay đổi của những đồ vật nhỏ trong phòng của thuyền trưởng, có thể phán đoán xem đối phương còn giữ được bao nhiêu tư duy bình thường của con người dựa trên phản ứng của hắn.

Nếu như những thay đổi nhỏ này hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của thuyền trưởng, vậy có nghĩa là hắn đã hoàn toàn mất trí, không còn bất kỳ khả năng giao tiếp và trao đổi nào nữa.

Nếu thuyền trưởng phát hiện đồ trong phòng bị mất, điều này cho thấy thuyền trưởng vẫn còn giữ lại được một phần tư duy bình thường của con người. Có thể thông qua nói chuyện mà giúp hắn chấp nhận hiện thực, từ bỏ ảo giác và chấp niệm đó giờ, giải thoát mọi người khỏi con tàu ngầm này.

—Và ngay cả khi không thể làm được điều đó, dù thuyền trưởng có ra lệnh khám xét toàn bộ con tàu hay buộc thuyền trưởng ngừng viết thư mời, nó đều sẽ mang đến những biến số mới cho con tàu ngầm tuần hoàn này.

Trong vòng lặp vô tận dường như không bao giờ bị phá vỡ này, bất kỳ biến số nào cũng có nghĩa là hy vọng.

...

Tống Hoài Dân nhìn về phía Trang Điệt đang tập trung luyện chữ.

Cho đến bây giờ, cuối cùng ông cũng hiểu tại sao lúc đó Lăng Tố lại nói rằng Trang Điệt có suy nghĩ riêng và cần thăm dò, giải quyết vấn đề theo thói quen của cậu.

Khi họ đến phòng thuyền trưởng, rõ ràng bữa tiệc chưa xuất hiện. Con tàu ngầm trong mắt bọn họ chỉ cũ nát, rỉ sét, dĩ nhiên không thể biết tiếp theo sẽ có diễn biến mới như thế nào.

— Nói cách khác, ít nhất lúc đó Trang Điệt đã bắt đầu mô phỏng một loạt vấn đề mà bản thân có thể gặp phải, thậm chí còn chuẩn bị đầy đủ từ trước...

"Định bắt chước nét chữ của thuyền trưởng viết gì đó?"

Lăng Tố đi tới, chống tay cúi đầu xem Trang Điệt đang luyện chữ: "Lệnh cho thuyền viên?"

Trang Điệt gật đầu: "Nếu tôi có thể lái tàu ngầm thì có thể bỏ được bước này... Nhưng tôi chỉ từng lái qua Crazyracing Kartrider*, hệ thống vận hành chắc không giống nhau, vẫn nên an toàn thì hơn."

*Crazyracing Kartrider: là một trò chơi trực tuyến đa người chơi. Trò chơi thu lợi nhuận bằng việc bán các đồ vật trong các gian hàng trò chơi, bao gồm các loại xe khác nhau và cả sơn trang trí.

Thật ra Tống Hoài Dân có bằng lái nhưng ông thấy bây giờ nói chen vào không có ý nghĩa gì. Vậy nên ông sáng suốt ngậm miệng, vươn tay xoa huyệt thái dương.

"Giao cho tôi đi, loại trạng thái điên rồ lơ lửng trên bờ vực lý trí, người bình thường có thể không dễ kiểm soát."

Lăng Tố nhận bút từ tay Trang Điệt: "Cậu đọc, tôi viết."

Anh nghiền ngẫm thư mời trong chốc lát, tập thử vài lần trong số ghi chú của Trang Điệt, nét chữ hiện ra dưới ngòi bút lông thực sự trở nên lộn xộn rối rắm.

Lăng Tố tìm được cảm giác, lấy một tờ giấy trắng và thử viết phần mở đầu thông thường của lệnh.

Chữ viết tay trên giấy đầy sự điên cuồng không thể kiểm soát, nó thậm chí còn có thể lấy giả làm thật, lẫn vào đống thư mời đó mà không hề có cảm giác kì lạ.

Trang Điệp biết đội trưởng thứ gì cũng biết, cậu dời chiếc ghế nhỏ lại gần Lăng Tố: "Mọi thứ trên đảo Thiên đường đều rất tuyệt vời... Tôi phải thừa nhận rằng chúng ta đã có khoảng thời gian rất vui vẻ ở đây..."

Trang Điệt nói không nhanh, cậu vừa bắt chước giọng điệu và thói quen dùng từ của thuyền trưởng, vừa phải cân nhắc từ ngữ thích hợp: "Gạch bỏ thời gian, đổi thành 'giấc mơ', sau đó gạch bỏ rồi sửa lại."

Lăng Tố hiểu ý cậu, anh gạch mạnh bỏ chữ "DREAM" ngổn ngang.

Trang Điệt lại chỉ Lăng Tố viết loạn, tẩy xóa vài chỗ, khiến toàn bộ lá thư trông càng giống một mệnh lệnh nhất thời được viết ra.

"Chuyến hành trình này thật may mắn, mỗi người chúng ta đều lưu luyến không muốn rời đi, thậm chí còn muốn dừng lại lưu lạc ở nơi này."

"Ở đây sướng hơn sóng to gió lớn, vui hơn biển sâu".

"So với cuộc hành trình dài đằng đẵng, không hồi kết, nỗi đau bị buộc phải bỏ rơi đồng đội, nơi này càng giống thiên đường mà chúng ta đã cầu nguyện vô số lần."

"Chính sự hợp tác chân thành của mọi người đã giúp chiếc tàu ngầm này tiếp tục hoạt động, giúp chúng ta vượt qua sóng gió và đi đến tận đây."

"Tôi trao tặng mọi người vinh quang cao nhất: Chúng ta đã chinh phục đại dương."

...

"Nhưng bây giờ, tôi muốn đưa ra một thông báo, có lẽ không vui lắm."

"Kính tiềm vọng phát hiện ra hải đăng. Dựa theo tin tức của tín hiệu đèn, chúng ta đã dừng lại ở chỗ này đủ lâu, đến lúc phải trở về điểm xuất phát rồi."

"Tôi biết rất rõ rằng mọi người đã quen với cuộc sống ở đây và mọi thứ ở đây."

"Tôi cũng như mọi người, mọi thứ ở đây giống như một giấc mơ tuyệt đẹp."

Lăng Tố điều khiển bút lông trong tay, nét chữ từ ngòi bút lộn xộn hỗn loạn nhưng nội dung viết lại rất nhẹ nhàng.

Anh chấm hạ dấu chấm đen cuối, nhìn về phía Trang Điệt đang đọc.

Lúc nói ra những lời này, giọng điệu của đối phương trở nên khá xa lạ — đó là loại giọng điệu khàn khàn, già nua sau nhiều lần trắc trở, giống như đã bị vô số mỏi mệt và tra tấn nghiền nát.

Linh hồn lang thang đã bị đánh bại hoàn toàn, nhưng vẫn mắc kẹt trong căn phòng của thuyền trưởng vĩnh viễn chỉ vì cố giữ lấy niềm kiêu hãnh làm thuyền trưởng.

...

Thuyền trưởng chần chừ trong phòng của mình.

Hắn thấy rõ đám mây tử vong dày đặc đang kéo đến. Tới bước này sẽ không có cứu viện, sẽ không có bước ngoặt, cũng không có biện pháp nào có thể mang lại hy vọng.

Họ đã được định sẵn sẽ gặp cái chết cuối cùng trong ngôi mộ thép khổng lồ và lạnh lẽo này.

Thuyền trưởng cứ nhai thuốc lá, đi đi lại lại một cách lo lắng, áp lực to lớn đã làm hắn ta gục ngã.

Nhóm thuyền viên từ lâu đã không còn tin vào những điều vô nghĩa như "Thiết bị truyền tin vô tuyến có thể sửa được".

Mọi người càng ngày càng ý thức được bên ngoài sẽ không có người tới cứu mình và bọn họ cũng không có biện pháp tự cứu mình. Đối mặt với biển sâu tối đen rộng lớn vô biên, bất kỳ sức mạnh nào của con người cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

Đến thời điểm này, không ai quan tâm đến lệnh cấm hút thuốc hoặc uống rượu trên tàu ngầm nữa.

Sự lo lắng lây lan như virus, có lẽ còn tệ hơn cả virus — những cuộc cãi vã và đánh nhau giữa các thuyền viên ngày càng nghiêm trọng. Mỗi ngày đều có người vì thế mà bỏ mạng và họ phải thường xuyên mở khoang lặn để ném xác ra ngoài.

Càng ngày càng có nhiều đàn cá bị thu hút, cố thủ trong khu rừng chằng chịt dưới đáy biển, giương mắt nhìn chằm chằm con quái vật sắt thép này.

Thuyền trưởng ngồi vào bàn, lật đi lật lại mấy cuốn sách chẳng giúp ích được gì cả, hắn nhìn thấy nội dung của《 Thần khúc 》, lập tức đi theo Dante vào một khu rừng.

Nếu cái chết đã cận kề thì ít nhất cũng nên cho phép họ không kết thúc trong sự tuyệt vọng lạnh lẽo và sâu thẳm này.

Hắn ta quyết định dệt nên một ảo giác có thể đánh lừa mọi người.

...

"Tôi và mọi người giống nhau, đều yêu nơi này sâu sắc."

"Nó che giấu sự yếu đuối, bất an, sợ hãi của chúng ta, để chúng ta không phải cầu xin bất cứ điều gì."

"Đảo Thiên đường tồn tại vì chúng ta."

"Chúng ta dừng lại ở đây để không ai rời đi và sẽ không còn nguy hiểm và đau khổ, sợ hãi và tuyệt vọng kéo dài nữa..."

Trang Điệt nhìn cây bút, chữ viết uốn lượn màu mực đen: "Nhưng các chàng trai à, đã đến lúc chúng ta phải về nhà rồi."

"Kính tiềm vọng tìm thấy hải đăng, vẫn luôn chạy về phía đó."

"Chúng ta sẽ thấy yên lòng ở đó."

"Chúng ta hướng đến nơi đó trở về điểm xuất phát."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật