[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Chung cư không tồn tại 4: Hiệu ứng cừu đen...



Nhà vệ sinh đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Đám quái vật xấu xí, mập ú cũng dừng lại một cách bất thường và những xúc tua chuẩn bị thò vào trong buồng thì bị điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay của Trang Điệt đốt bỏng khiến chúng nhanh chóng rút về.

Không biết có phải do Tống Hoài Dân gặp ảo giác không mà trong tầm nhìn hạn hẹp của mình, ông vậy mà lại có cảm giác rằng con quái vật đang sợ hãi với cảnh tượng trước mắt, thậm chí còn đang dần chần chừ lui về phía sau.

Không cho đối phương có nhiều thời gian để chần chừ, Trang Điệt chủ động đi về phía đám quái vật kia.

Cậu cụp mắt nhìn xuống lại nhưng nhìn không rõ do bị che khuất bởi mái tóc. Dưới ánh đèn mờ ảo, Trang Điệt tùy tiện "xoẹt", xoẹt", nghịch bật lửa trong tay, ngọn lửa sáng rực phản chiếu nửa khuôn mặt cậu.

Trong nhà vệ sinh yên tĩnh và hẻo lánh, tất cả âm thanh dường như đều nghe rõ hơn hẳn.

Con quái vật giống như đang dần đóng băng vì sợ hãi, thế nhưng nó vẫn còn hơi không can tâm. Những xúc tua đang âm thầm ngọ nguậy vòng đường khác tránh Trang Điệt ra thật xa, chờ đợi cơ hội để mò vào căn phòng nơi Tống Hoài Dân đang núp, đột nhiên nó bị tia lửa gần đó ép phải đứng tại chỗ.

Không biết từ khi nào Trang Điệt đã ngồi xổm trước mặt nó, tàn thuốc sắp tàn đang được vân ve trên đầu ngón tay của cậu mém chút thì thiêu luôn cái xúc tua đó rồi.

Trang Điệt như đã nhận ra "tầm nhìn" của con quái vật, cậu cũng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười thân thiện với nó.

Trong tích tắc con quái vật vặn vẹo đứng lên.

Nó dường như hoàn toàn bị choáng ngợp bởi một nỗi sợ hãi sâu xa nào đó. Nó quăng bỏ luôn cái xúc tua đó, cơ thể khổng lồ của nó liều mạng chèn ép bức tường của nhà vệ sinh, cơ thể được tạo ra bởi đống máu thịt không ngừng vặn vẹo, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà chạy khỏi nhà vệ sinh.

...

Trang Điệt thở phào nhẹ nhõm, cậu dập tắt hoàn toàn nửa điếu thuốc còn lại ở chỗ vũng nước, ném vào thùng rác, nhanh chóng dùng hai tay mở hai cửa nhà vệ sinh: "Hai người có thấy không?"

Lăng Tố gật đầu thật mạnh, "Có thấy, sợ ghê á."

Tống Hoài Dân: "..."

"Bọn tôi bị đuổi theo suốt cả chặng đường." - Lăng Tố lịch sự chờ sự đồng ý của Trang Điệt, giúp cộng sự của mình vuốt xoăn lại mái tóc đã bị dọa thẳng đứng: "Nếu không có cậu giải vây giúp thì bọn tôi đã bị nó và bồn cầu nuốt mất rồi."

Lăng Tố lấy dao phẫu thuật ra rồi ngồi xổm người xuống, gảy những mảnh thịt vụn bị con quái vật ném bỏ dưới ánh đèn mờ ảo: "Con quái vật này xuất hiện trong giấc mơ, xem ra trạng thái tâm lý của chủ giấc mơ rất bất ổn."

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, sao quái vật lại chạy mất?" - Tống Hoài Dân cảm thấy trạng thái tâm lý của hai người bây giờ không được lạc quan cho lắm: "Trang Điệt, hồi nãy cậu đi đâu vậy? Sao lại thay đồ khác?"

Ông nhìn cậu chằm chằm rồi lại kinh ngạc dừng luôn lời chưa nói xong, xem đi xem lại, nhìn kĩ Trang Điệt và tấm gương.

Trang Điệt đứng trước mặt hai người vẫn bình thường, không khác gì lúc bọn họ lạc nhau, nhưng bóng người phản chiếu trong gương vẫn là cậu học sinh cấp hai gầy gò đang mặc bộ đồng phục.

"Hai người cũng thấy rồi đó" Trang Điệt chỉ vào gương: "Có lẽ đây là chủ nhân của giấc mơ."

"Bốn giờ chiều" là một mốc thời gian quan trọng, giống như một lời nguyền không thể tránh khỏi đã in sâu vào tiềm thức của chủ nhân giấc mơ.

Mỗi khi đến khung giờ này, cậu ta sẽ bị kéo vào một cơn ác mộng không có điểm kết.

Vì vậy, cậu ta phải cố gắng trốn vào nhà vệ sinh trước khi mọi chuyện xảy ra, nhanh chóng trốn vào nơi được xem là an toàn nhất càng sớm càng tốt. Sẽ có người truy bắt cậu ta ở khắp nơi, cậu ta không dám chống cự nên chỉ có thể trốn vào sâu trong nhà vệ sinh, trong cái buồng toilet thứ bảy bị khóa lại vì đã thành buồng chứa dụng cụ.

Chính vì Trang Điệt nghĩ đến điều này nên mới đi kiểm tra buồng toilet, kết quả là vừa vào chưa được bao lâu thì gặp Lăng Tố và Tống Hoài Dân đang bị quái vật truy đuổi.

Chuyện xảy ra sau đó, ba người bọn họ đều đã hiểu rõ.

Lăng Tố không tìm thấy manh mối nào trong đống thịt vụn đó, cất dao phẫu thuật rồi đứng dậy, anh cùng Trang Điệt bước ra khỏi buồng toilet thứ bảy: "Xem ra ngay cả ở đây, chúng ta cũng không thể thành công bảo vệ được chủ nhân của giấc mơ."

Buồng toilet thứ bảy trông giống như buồng toilet được dùng để chứa vật dụng vệ sinh chuyên dùng của nhân viên quét dọn, nó có ổ khóa bị hỏng treo trên cửa cùng với bức tường đầy vết tích bẩn thỉu.

Buồng toilet chứa đầy những chiếc chổi và giẻ lau không cũ cũng không mới, còn có rác do những học sinh nghịch ngợm vứt vào, rõ ràng đây là nơi không có gì đặc biệt.

Diện tích nhà vệ sinh vốn cũng không lớn, có lẽ do ảnh hưởng từ cách bố trí của tòa nhà, buồng toilet số bảy còn nhỏ hơn gần một nửa so với các buồng toilet khác, thêm việc còn có đồ lặt vặt bên trong nêm tạo cho người ta có cảm giác cực kỳ áp bức và chật chội.

"Đúng rồi, ngay từ đầu cái bóng đó không phải đã chạy ra từ buồng số bảy này sao?" - Tống Hoài Dân bỗng nhiên nhớ lại: "Có khi nào cái bóng đen kia thật ra chính là chủ nhân giấc mơ không?"

Tống Hoài Dân dần dần đuổi kịp mạch suy nghĩ của hai người kia: "Con quái vật cục thịt kia thực chất là những người đã bắt nạt cậu ta, ngay cả trong mơ cũng truy bắt cậu ta khắp nơi."

"Đó là hình chiếu tiềm thức của chủ nhân giấc mơ sao? Chắc là không phải, ý thức của người chủ trong giấc mơ này rất hỗn loạn."

Lăng Tố bước vào trong buồng toilet, anh đóng cửa lại tìm kiếm cảm giác: "Nhưng nếu so sánh thì ẩn ý con quái vật chính là kẻ bắt nạt có khả năng rất lớn."

Biết rằng thứ đó hóa ra là con người làm nỗi sợ tan biến đi khá nhiều. Tống Hoài Dân thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trong lòng bàn tay: "Nếu là con người thì tại sao phải hóa thành quái vật, như thế không phải đáng sợ hơn sao?"

"Bởi vì phản xạ của nỗi sợ hãi đến những giấc mơ chia thành các tầng. Nỗi sợ hãi sơ cấp nhất có đối tượng rõ ràng, cụ thể cho một người nào đó...nhưng khi loại cảm xúc này dần bị bào mòn thì nội tâm cũng sẽ dần mất đi dũng khí để đối mặt với nỗi sợ hãi đó."

Cách nhau một cánh cửa, giọng nói của Lăng Tố nghe có hơi buồn: "Lúc này, trong tiềm thức chỉ còn lại con quái vật không thể đánh bại."

"Lão Tống." Lăng Tố mở cửa buồng toilet, đặc biệt nhắc nhở ông: "Chúng ta đang ở trong tiềm thức của chủ nhân giấc mơ, cho dù trong hiện thực đó là con người thì chỉ cần nỗi sợ hãi chưa được loại bỏ thì nó vẫn là quái vật."

Với bất kỳ ai không cần nghĩ cũng biết đây là một cơn ác mộng, đương nhiên kể cả chủ nhân giấc mơ, nếu giấc mơ này không kết thúc thì chủ nhân giấc mơ sẽ mãi mãi mắc kẹt trong nỗi sợ hãi không ngừng bị quái vật truy đuổi.

Nghĩ đến những gì tận mắt chứng kiến ​​trong mộng cảnh mô phỏng, Tống Hoài Dân bất giác toát cả mồ hôi lạnh, nghiêm túc gật gật đầu.

Tống Hoài Dân vẫn ấn tượng sâu sắc bởi sức mạnh hủy diệt của con quái vật đó sau khi chính bản thân ông ta cũng đã trải nghiệm qua thử một lần.

Cũng chính vì vậy, Tống Hoài Dân hoàn toàn không thể nghĩ rằng Trang Điệt chỉ dựa vào khí thế của bản thân mà lại có thể dọa lui được con quái vật kia.

Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòng Tống Hoài Dân cũng tự dưng sinh ra một ít cảnh giác, muốn tra hỏi chi tiết hơn lý lịch của Trang Điệt: "Nói mới nhớ, hồi trước cậu..."

Tống Hoài Dân: "..."

Trang Điệt đứng ở góc tường, cậu vừa bị đội trưởng Lăng tịch thu bật lửa và thuốc lá, cậu còn đang lục lọi hai túi quần ngủ hình con gấu để Lăng Tố kiểm tra rồi sau đó nhận được một cây kẹo mút làm phần thưởng.

Trang Điệt đeo một chiếc đồng hồ thông minh nho nhỏ, đang nghiêm túc bóc giấy gói kẹo, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Tống Hoài Dân không hỏi ra miệng nổi, ông dùng sức xoa xoa cái trán: "Làm sao các cậu biết được ngay sau khi xuất hiện con quái vật sẽ không phá hủy buồng toilet?"

"Trong mộng cảnh mô phỏng trước đó, khi bọn tôi bị đuổi đến cuối hành lang, con quái vật trông thì như bị lửa ngăn cản lại nhưng thật ra không phải thế."

Trang Điệt ngắm nghía cây kẹo mút một hồi rồi bóc giấy gói kẹo nhét nó vào miệng: "Tốc độ nuốt chửng căn phòng của nó rất nhanh, ngay cả khi cần dập lửa cũng không lập tức nuốt chửng nhà vệ sinh mà chỉ bẻ gãy ống dẫn nước ở bên ngoài, chứng tỏ nó đang e ngại thứ gì đó của buồng toilet bên trong nhà vệ sinh."

Tống Hoài Dân hơi ngạc nhiên, họ cùng nhau trải qua mộng cảnh mô phỏng, giờ nhớ lại, quả thật nó giống như những gì Trang Điệt đã miêu tả, nhưng ngay thời điểm đó, không ai trong số họ chú ý đến những chi tiết này.

Tống Hoài Dân hỏi Lăng Tố: "Còn cậu thì sao?"

Lăng Tố đang ôm cả một thùng kẹo mút để dụ dỗ cộng sự: "Liều một phen, liều thắng rồi này."

Tống Hoài Dân: "..."

"Hiệu ứng cừu đen." Lăng Tố ho một tiếng, giải thích lại: "Kẻ yếu luôn vung dao với kẻ yếu hơn, đối mặt với áp lực, người ta có thói quen đùn đẩy trách nhiệm cho người yếu nhất trong nhóm để né tránh vấn đề."

Đa số các trường hợp, những kẻ bắt nạt đều không thực sự là phe cường quyền.

Họ là kẻ bắt nạt nhưng không có nghĩa là họ không thể bị lay động, họ chỉ là một đám người ô hợp hùa theo đám đông, mù quáng, mềm nắn rắn buông, vung dao về phía kẻ yếu hơn.

"Nếu tôi đoán không nhầm, chu kỳ tuần hoàn của cơn ác mộng bắt đầu từ đây."

Cho đến giờ, cuối cùng thì mạch suy nghĩ của Trang Điệt hoàn toàn được liên kết lại với nhau rồi.

"Những người bị kéo vào giấc mơ đều sẽ giống như chúng ta, bị con quái vật truy đuổi đến cùng một nơi."

"Chỉ cần nhìn thấy gương trong nhà vệ sinh, nhận thức sẽ bị xâm nhập và can thiệp bởi tiềm thức trong mộng cảnh, nhìn thấy bản thân trong bộ đồng phục học sinh và cuối cùng tưởng mình là người trong gương."

"Nếu tôi đoán không nhầm, nhận thức bị ảnh hưởng tới một mức độ nhất định, khi nhìn lại con quái vật đó, cái ta thấy sẽ là con người.

"Tại thời điểm này, sẽ xuất hiện hai phương án để lựa chọn, chọn núp trong buồng toilet số bảy và không bao giờ ra ngoài nữa, hoặc là ra ngoài van xin đối phương, cầu xin trở thành một trong số bọn họ".

"Người lựa chọn phương án thứ nhất sớm muộn gì cũng sẽ bị nuốt chửng cùng với nhà vệ sinh, người lựa chọn phương án thứ hai sẽ bị đồng hóa, trở thành một tên đồ tể cầm dao, quá trình này sẽ tiếp tục lặp lại mãi mãi."

Trang Điệt đi tới chỗ gương vỡ: "Cho nên tới giờ chúng ta mới một người cũng không tìm thấy."

Những lời này ẩn chứa nội dung quá phức tạp, Tống Hoài Dân phải mất một lúc lâu mới phản ứng nổi, sau đó ông tỉnh ngộ ra, lưng toát mồ hôi lạnh.

"Ý cậu là." Tống Hoài Dân cau mày, kinh hãi hỏi: "Những người bị kéo vào trong mơ, sở dĩ chúng ta không thể tìm thấy họ là bởi vì họ đã trở thành một phần của quái vật hoặc đã biến thành cái bóng màu đen kia."

Trang Điệt nhìn về phía Lăng Tô đang đứng ở một bên: "Nếu như trong mơ biến thành thế này thì trong hiện thực sẽ có hậu quả gì?"

Lăng Tố không trả lời ngay mà suy nghĩ một lát: "Dù sao đây cũng không phải là hiện thực, ngoại trừ bị hôn mê, về mặt lý thuyết sẽ không gây ra ảnh hưởng nào khác đối với cơ thể. Bị thương trong giấc mơ sẽ dẫn đến tinh thần kiệt quệ, mỏi mệt, khả năng xuất hiện đảo ngược chứng mất trí nhớ ngắn hạn, tất cả đều có thể phục hồi được, sẽ không có vấn đề gì nếu kịp thời thoát khỏi giấc mơ."

"Thế còn không mau nhanh lên!" Tống Hoài Dân bước nhanh ra ngoài: "Tôi nhớ ra..."

Ông ta dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, sắc mặt thay đổi.

...Mọi thứ bên ngoài đều đã biến mất.

Miêu tả thế này có vẻ không được đúng cho lắm, cách nói chính xác hơn là chung cư dường như đã biến mất một cách đột ngột, mọi thứ bên ngoài cánh cửa đều bị bao bọc trong màn sương máu dày đặc.

Nhà vệ sinh mà họ đang ở tự nhiên lại như trở thành một căn phòng độc lập, cứ thế mà trôi nổi bồng bềnh trong sương mù màu máu này.

Cánh cửa đang mở toang, tạm thời ở bên ngoài chưa phát hiện ra con quái vật nào, đường đi cũng nhớ được sơ sơ.

Hay là cứ bước ra như vậy?

Tống Hoài Dân vịn khung cửa, nuốt nước bọt trong vô thức, nhìn về phía Lăng Tố đang đứng trầm tư trước cửa.

Tuy rằng vị trí của cầu thang và các phòng không ngừng biến đổi, nhưng bố cục trong tòa nhà một tầng nhìn chung vẫn ổn định.

Bọn họ muốn rời khỏi nơi này, dù không thể xem xét hết bốn phía xung quanh trong sương mù nhưng dựa vào trí nhớ để tìm ra một căn phòng làm nơi dừng chân cũng không phải là việc quá khó.

Nhưng không biết tại sao, màn sương dày đặc này dường như ẩn chứa một nỗi sợ hãi khó tả, như thể nếu dám bước ra ngoài thì sẽ lập tức rơi xuống một vực sâu không đáy.

Vẻ mặt của Lăng Tố cũng khá nghiêm túc, anh không bước ra ngoài kiểm tra ngay mà ném ra ngoài cửa nửa bao thuốc còn sót lại tịch thu được từ tay Trang Điệt.

Trước mắt bọn họ là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, bao thuốc lá đó trong giây lát đã bị sương mù màu máu quấn lấy, tan chảy từng chút một, cuối cùng trở thành một phần của sương mù máu.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật