[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Chung cư không tồn tại 3: Bình tĩnh đánh cược một phen...



Trong nhà vệ sinh, cái bóng đen hình sợi nhanh chóng chui vào sâu trong bóng tối.

Trang Điệt đứng trước bồn rửa tay, lần thứ hai lau sạch vết sơn đỏ trên gương, cúi đầu xác nhận thời gian: "Đổi sang giờ thật thì phải là đúng bốn giờ...Đây là mốc thời gian đặc biệt."

Cậu theo bản năng muốn dùng bút để ghi lại nhưng lại nghĩ bản thân đang ở trong mơ, cuối cùng cậu vẫn mở đầu khác của cây bút rồi viết chữ lên cổ tay áo.

Lúc đồng hồ treo tường hình đầu mèo bỗng nhiên báo giờ, Trang Điệt còn đang thử thay đổi giao diện chiếc đồng hồ mới của cậu, vừa nhìn lên thì đã quay lại nhà vệ sinh.

"Mình không di chuyển, cũng không tùy tiện nhặt đồ lên ăn, không có khả năng là do hành vi nào đó mà kích hoạt dịch chuyển."

Trang Điệt cất bút ghi âm, trở lại trước gương, cẩn thận quan sát quần áo bị dơ và vết bầm tím của mình trong gương: "Lần này vết thương có thay đổi so với lần trước, có ý nghĩa gì đặc biệt không ta?"

Trang Điệt cân nhắc rồi vươn tay thử sờ gương.

Đầu ngón tay sờ vào cảm thấy cứng và hơi lạnh, không có cảm giác đặc biệt ớn lạnh, cũng không có bị tình trạng "cậu" trong gương đột ngột kéo vào. So với gương thông thường thì thật sự không có gì khác biệt.

Điều khác lạ duy nhất có lẽ chính là những vết thương cùng vết bầm ở trong gương, Trang Điệt có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn như thể chúng thật sự tồn tại.

"Có giả thuyết nào kiểu mặt gương sẽ đánh thức ký ức ngủ quên của con người không ta. Khi còn nhỏ mình thường bị người ta bắt nạt rồi còn bị nhốt trong nhà vệ sinh, nhưng cơ chế tự bảo vệ của cơ thể đã làm mình quên đi những ký ức đau khổ này và nghĩ rằng thời còn đi học của mình rất vui..."

Trang Điệt mang theo cưa điện, cậu cẩn thận kiểm tra ký ức rồi loại bỏ khả năng này: "Chắc không phải đâu, mình vẫn luôn là một học sinh bình thường, không có bóng ma tâm lý giống vậy, sau khi tốt nghiệp được phân công làm trợ giáo mầm non."

Căn cứ vào sự hiểu biết lạc hậu về tin tức xã hội của Trang Điệt, cùng với sự phát triển không ngừng của ngành tâm lý học, đến năm 2052, rất nhiều ngành nghề đã đưa ra các cơ chế đo lường mô hình tính cách tinh vi. Đối với các ngành nghề có ảnh hưởng rộng rãi như giáo viên, bác sĩ thì chỉ khi kết quả đo lường tâm lý đạt tiêu chuẩn, mới có thể thành công nhận việc.

Trang Điệt giặt giẻ lau rồi treo nó lên, cậu đóng vòi nước, đi ra trước cửa nhìn hành lang.

Loại trừ khả năng này, khả năng đoạn ký ức này thuộc về chính giấc mơ cũng tăng lên nhiều. Kết hợp với phân tích của Lăng Tố thì đã phần nào tìm được nguyên nhân của sự bức bối, lo âu, giằng xé trong giấc mơ.

Tuy nhiên thông tin hiện tại biết được vẫn còn nhiều hạn chế, không đủ để Trang Điệt biết rõ vì sao cậu lại quay trở lại nhà vệ sinh, cũng như giải thích nguồn gốc của đám quái vật kia.

"Mình là một học sinh cấp hai thường xuyên bị bắt nạt, mỗi ngày trên mặt đều có những vết thương khác nhau, đồng phục hay bị làm bẩn...Những lúc thế này, mình sẽ gấp gáp muốn tìm một nơi an toàn."

Trang Điệt nhìn vào gương, nam sinh bên trong trốn sau gương mặt cậu, thân hình gầy gò thấp bé trong bộ đồng phục lấm lem.

Trang Điệt cố thử hòa mình vào mạch suy nghĩ giấc mơ này: "Vì sao bốn giờ lại là một thời điểm đặc biệt?"

"Đồng hồ treo tường không thể phân biệt buổi sáng và buổi chiều được, nhưng giả sử đây là bốn giờ sáng thì chỉ có học sinh nội trú mới có thể ở trường, nhưng mà cái cách bài trí của căn phòng ngủ đó trông cũng không giống ký túc xá của học sinh."

"Nếu là bốn giờ chiều...Học sinh cấp hai chắc sẽ không ăn cơm chiều sớm như vậy, có khả năng là giờ giải lao giữa các tiết hoặc là khoảng thời gian rảnh rỗi được tự do hoạt động."

"Đối với mình mà nói thì lúc này chính là thời điểm khởi đầu ác mộng."

"Lúc này sẽ phát sinh một số điều rất đáng sợ, mình muốn tìm một nơi để trốn, một nơi mà sẽ không bị ai tìm thấy."

"Mình thật sự rất sợ, khắp nơi đều là bóng dáng của những người đó. Mình không thể bị bắt được, bị bắt sẽ ăn đập ngay, mình chỉ có thể liều mạng chạy thật nhanh, nghĩ cách trốn thoát, không thể để bị bọn họ phát hiện..."

Trang Điệt quay đầu lại nhìn về phía buồng toilet ẩn sâu trong nhà vệ sinh: "...Mình biết rồi."

Cậu đã đoán được nguyên nhân tại sao bản thân lại trở về nơi này.

....

Phía bên kia, Lăng Tố kéo Tống Hoài Dân trở lại hành lang, dùng sức đóng cửa phòng ngủ lại.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, đám quái vật được tạo thành từ khối máu thịt kia đã sinh sôi phát triển nhanh chóng, chiếm hơn nửa căn phòng ngủ, đồng hồ treo tường hình đầu mèo và chiếc khung giường đều đã bị nuốt chửng vào trong.

Tống Hoài Dân suýt thì bị cánh cửa đập thẳng vào mặt: "Khóa lại là được rồi, không cần phải dùng nhiều lực vậy đâu!"

Lăng Tố buông tay, dẫn đầu lao đến đầu kia của hành lang: "Quái vật kinh khủng quá, tôi hơi sợ."

Tống Hoài Dân nhìn vẻ mặt không chút giao động của anh, khó khăn nuốt xuống lời định nói, sải bước theo sau: "Vậy mà cậu còn lãng phí thời gian ở trong? Cậu lục lọi dưới giường làm gì, có gì hả?"

"Không có." Lăng Tố lắc đầu: "Để đề phòng thôi, tôi sợ Tiểu Trang ở dưới."

Tống Hoài Dân: "..."

Đến giờ ông vẫn chưa hiểu vì sao Lăng Tố nhất định phải giữ Trang Điệt lại, chỉ có thể cố gắng đuổi theo tốc độ của Lăng Tố, lấy súng ra nắm chặt trên tay: "Mô phỏng của nhóm bọn tôi cũng giống vậy, một căn phòng ngủ đột nhiên bị quái vật cắn nuốt, sau đó bọn chúng liền bắt đầu truy đuổi bọn tôi..."

"Đây là mộng cảnh lặp đi lặp lại, đầu đuôi tương hàm*, chỉ cần không hoàn toàn giải quyết xong là nó sẽ liên tục phát triển theo cách thức tương tự." - Lăng Tố gật đầu: "Người trong mơ bị mắc kẹt có thể cũng vì lí do này."

*Đầu đuôi tương hàm( 首尾相衔): Dùng để chỉ về Ouroboros là một biểu tượng cổ đại biểu thị sự vô tận được sử dụng rộng rãi trong rất nhiều nền văn hóa khác nhau trên khắp thế giới trong suốt chiều dài lịch sử. Biểu tượng được miêu tả dưới dạng một con rắn ăn cái đuôi của chính mình. Từ "Ouroboros" là sự kết hợp của hai từ trong tiếng Hy Lạp cổ: oura (đuôi) và boros (ăn).

Lăng Tố vọt ngay vào nhà vệ sinh gần nhất, dùng tốc độ nhanh nhất lục soát từ trong ra ngoài rồi lại chạy về phía cầu thang: "Bốn giờ chiều là thời điểm mang tính mấu chốt."

Tống Hoài Dân nhanh chóng đuổi kịp, không nhịn được mà hỏi: "Sao cậu biết là buổi chiều, nhỡ đâu là sáng sớm thì sao?"

"Đa số thời gian trong mơ đều xuất hiện trong phòng ngủ mà không phải một căn phòng khác, có nghĩa nhu cầu nghỉ ngơi và an toàn vẫn chưa được đáp ứng đầy đủ."

Lăng Tố chạy đến cuối cầu thang, rẽ vào nhà vệ sinh trên tầng này: "Căn phòng ngủ mà chúng ta ở ban nãy, chăn mền trên giường đều rất sạch sẽ, nó cho thấy dù là ở trong mơ thì đây cũng không phải là thời gian nghỉ ngơi thông thường."

Lăng Tố xem xét lần lượt từng buồng toilet: "Không chịu ảnh hưởng của chung cư lạ thường và giai đoạn REM, điều này cho thấy đoạn thời gian đó vô cùng rõ ràng. Thời điểm bốn giờ chiều, thời gian tan làm của người trưởng thành thông thường sẽ không lộn xộn như vậy, có phải ca trực đêm không ta? Hay là học sinh..."

Lăng Tố còn đang mải miết nói, Tống Hoài Dân thoáng nhìn ra bên ngoài nhà vệ sinh, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Lăng Tố!"

Tốc độ của đám quái vật nhanh hơn so với lúc mô phỏng rất nhiều, không biết từ khi nào mà chúng đã đi đến tầng này.

Mấy ống nước trong nhà vệ sinh bị các xúc tua quấn lấy, đột ngột bị giật đứt một cách thô bạo, đèn trong phòng cũng bắt đầu chớp tắt không ngừng.

Dường như bọn chúng đã cắn nuốt rất nhiều căn phòng, cơ thể mập mạp khổng lồ ra sức đè ép trên bức tường gạch, chất lỏng màu xanh lục không ngừng chảy dọc theo vách tường và ở các khe hở trên mặt sàn.

Bọn họ bị kẹt bên trong phòng!

Tống Hoài Dân nắm chặt cây súng trong tay: "Làm gì giờ?!"

"Bình tĩnh, đánh cược một phen." Lăng Tố tránh đống chất lỏng màu xanh lục đang tràn vào phòng: "Vào buồng toilet trước đã."

Tống Hoài Dân: "Hả?"

"Nhớ khóa trái cửa." - Lăng Tố mở cửa một buồng, đẩy Tống Hoài Dân vào trong rồi lách mình đi vào buồng khác.

Đoàn quái vật kia hình như đang tìm thứ gì đó, toàn bộ nhà vệ sinh đều đã bị nó cắn nuốt, bóng đèn bên ngoài đã hoàn toàn tắt, chỉ còn lại đèn cảm ứng trên trần nhà vệ sinh đang lờ mờ nhấp nháy.

Nhìn xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy đống xúc tua đang vặn vẹo, tim Tống Hoài Dân muốn dâng tới cổ họng*, ông nín thở khi di chuyển từng chút từng chút cài chốt cửa.

*Tim muốn dâng tới cổ họng (心都提到嗓子眼): diễn tả sự lo lắng, hồi hộp

Bên kia, Lăng Tố thậm chí còn áp tai xuống mặt sàn, buồng bên cạnh không ngừng truyền đến âm thanh xả nước.

Ngoài dự kiến của Tống Hoài Dân, khi nghe thấy âm thanh phát ra từ cánh cửa mỏng manh, bọn quái vật không lập tức tiến hành bước tiếp theo mà ngược lại tạm thời canh giữ ở ngoài cửa.

Không biết qua bao lâu, có một người nhẹ nhàng gõ hai cái lên vách ngăn: "Lão Tống ơi, có thuốc không?"

"..." Tống Hoài Dân nói nhỏ: "Trang Điệt! Sao cậu cũng ở đây...Sao cậu lại học theo Lăng Tố gọi bậy vậy hả?!"

Trang Điệt ngồi xổm ở bên kia, thành thật sửa miệng: "Đội phó."

Tống Hoài Dân thở dài thường thượt, đè nén những thắc mắc tích tụ trong lòng.

Sau khi về hưu, ông được bên trên cử đến phối hợp làm nhiệm vụ, ông rất giỏi trong việc truy bắt tội phạm nhưng với những tình huống như lúc này thì lại không có tí kinh nghiệm ứng phó nào.

Lăng Tố có chuyên môn về tâm lý học lại còn quen thuộc với các câu chuyện ma quái, ghê rợn. Trang Điệt tuy nhìn khá nguy hiểm, lai lịch cũng không rõ ràng nhưng bây giờ không phải lúc để nghi ngờ đối phương.

Tống Hoài Dân là một kẻ nghiện thuốc, không khó để kiếm ra thuốc lá và bật lửa. Đã mấy năm rồi ông không cùng ai trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc, ông lấy ra một bao thuốc và bật lửa, động tác hơi không quen tay truyền đồ qua bên dưới vách ngăn:" Đủ chưa?"

Trang Điệt đưa tay đón lấy: " Được rồi."

Tống Hoài Dân cảm thấy não vô cùng đau, ấn nhẹ huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng tới gần phía khe nhỏ trên vách cửa.

Không biết vì sao đoàn quái vật không lập tức xông tới nhưng cũng chịu không rời đi, vẫn đang đứng canh bên ngoài cửa toilet.

Bật lửa vang lên tiếp cộp cộp.

Sau vài giây, Trang Điệt mở cửa buồng của mình.

Tống Hoài Dân không ngờ cậu dám bình thản đi ra bên ngoài như vậy, ông nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần chú ý tới động tĩnh bên ngoài, sẵn sàng tông cửa bất cứ lúc nào để ra ngoài cứu người, nhưng khi quan sát kỹ thì ông lại bỗng nhiên sửng sốt.

Bởi vì nhìn ở góc nghiêng, Tống Hoài Dân chỉ có thể quan sát tình hình của Trang Điệt qua gương.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hình dáng Trang Điệt trong gương nhìn trẻ hơn so với hiện thực, thân hình gầy gò mặc bộ đồng phục, làn da hơi tái nhợt, mái tóc dài che mất đôi mắt.

Nhìn không giống Trang Điệt, trông như là một cậu học sinh vô cớ bị bắt nạt mà không có nơi nào để trốn, dần dần bị tuyệt vọng cắn nuốt trong cơn ác mộng.

Nháy mắt, trong đầu Tống Hoài Dân bỗng nhiên hiện lên mấy vụ án mình từng xử lý.

Trang Điệt tựa mình vào cánh cửa buồng thứ bảy.

Cậu thả lỏng cơ thể, thậm chí còn có hơi nhàn nhã. Ngón tay tái nhợt kẹp điếu thuốc, hơi nghiêng đầu nheo mắt lại, đánh giá bọn quái vật.

"Đã nói bên trong có người."

Giọng cậu nhẹ nhàng: "Không nghe thấy à, lỗ tai bị điếc hả?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật