[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 26: Trường học ma quái (1) - Chúc mừng bạn đã rút được thẻ bài...



Chương 26: Trường học ma quái (1) – Chúc mừng bạn đã rút được thẻ bài "Công chúa ngủ trong rừng".

Edit: Meii

Đường Ninh trì độn mà lấy điện thoại di động ra, quả nhiên trên màn hình đang hiện giao diện của trò chơi.

【Mời người chơi rút thẻ!】

Những tấm thẻ màu đen trôi lập lờ trên màn hình, Đường Ninh chọn bừa một cái, tấm thẻ kia lập tức lật lại.

Khung thẻ ánh lên màu vàng kim, bên trong là hình ảnh một nàng công chúa tóc vàng xoăn sóng đang nhắm mắt ngủ say trên một chiếc giường đầy tro bụi. Đôi tay nàng bị những sợi cây leo trói chặt lại buộc lên đầu giường, đầu ngón tay chảy ra một giọt máu đỏ tươi như một đóa hoa kì lạ giữa đám cây leo.

【Chúc mừng người chơi đã nhận được thẻ bài "Công chúa ngủ trong rừng".】

【Công chúa ngủ trong rừng 1: Nguy hiểm đối với bạn như bóng với hình.】

【Công chúa ngủ trong rừng 2: Bạn sẽ không thực sự tử vong.】

Trong khoảng thời gian lướt diễn đàn tìm hiểu về trò chơi mấy hôm trước, Đường Ninh cũng biết những thứ cơ bản về trò chơi này, thẻ bài có khung vàng ánh kim này là thẻ cấp S.

Thế mà cậu lại có thể rút được thẻ cấp S quý giá đó.

【Đã rút thẻ bài xong, phó bản bắt đầu tải xuống....】

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu cậu, những thứ trước mắt cậu như bị thủy triều đen xì bao phủ. Tầm nhìn của Đường Ninh bị bóng tối bao trùm như thể cậu bị một tấm vải mềm mại trùm lên, một mùi hương lạ kỳ thoang thoảng vậy quanh.

Đường Ninh cứ thế chôn mặt ở trong tấm vải đó, ngửi được những mùi hương sâu thẳm khác nhau. Cậu dùng sức hít sâu một hơi, như muốn cảm nhận xem đó là mùi hương gì, thân thể cậu không kìm được mà run lên. Một sự hưng phấn kì lạ tràn đến khiến da đầu cậu tê dại, ngay cả ngón chân cũng run lên.

Thật kỳ lạ.

Đây là mùi hương gì thế?

Tại sao lại tuyệt vời nhe vậy?

【Tích ---- Đã tải xong phó bản.】

【Học sinh trường trung học Đức Nam Tử sẽ có một kỳ thi sau 7 ngày nữa. Trong 7 ngày này, nội quy của trường học sẽ vô cùng nghiêm ngặt, mọi người đều muốn có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn này để đạt một kết quả tốt.】

【Bạn là một học sinh bình thường trong trường, nhưng không biết từ bao giờ, trong trường xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ. Ai dám làm trái với nội quy của trường học sẽ lập tức tử vong. Có người nói rằng có một con quỷ muốn giữ gìn trật tự trong trường, nhưng trực giác của bạn cho rằng, bạn không thể đối đầu với con quỷ đó được!】

Giọng nói của hệ thống lạnh băng, không một chút gợn sóng:

【Phó bản tổ đội: Trường học ma quái.】

【Tổng số người chơi: 6.】

【Độ khó: cấp C.】

【Nhiệm vụ chính: Sinh tồn! Người chơi phải sống sót trong phó bản qua 7 ngày sẽ coi như chiến thắng mà vượt qua phó bản.】

Cấp c?

Độ khó lạ thường đánh gãy suy nghĩ của Đường Ninh. Cậu nhớ rằng trên diễn đàn nói rằng, phó bản tiếp theo sau khi người chơi vượt qua phó bản dành cho người mới là cấp D mới đúng.

Thanh âm bình tĩnh của hệ thống nhiễm một tia sung sướng nhỏ khó mà phát hiện ra:

【Tích, trò chơi bắt đầu!】

Đường Ninh ngẩng đầu lên, liền thấy đồ vật trên tay mình là cái gì. Ngón tay cậu hơi run lên một chút, hai tròng mắt khó tin mà nhìn bộ đồ trong tay mình....

Thứ mà cậu vừa ngửi thấy.... là mùi của bộ đồng phục này sao?

Áo khoác đồng phục màu xanh đen kiểu cũ vẫn còn dính chút nước mắt, mặt Đường Ninh đỏ lên, vội vàng vắt áo ở khuỷu tay mình, sau đó quan sát xem xung quanh có người không.

Cậu phát hiện bản thân đang đứng trong một gian WC nhỏ hẹp tối tăm, bốn phía xung quanh là những tấm ngăn cũ kỹ, trên cánh cửa ghi đầy chữ, có công thức toán học, có những câu nói tiếng Anh, nhưng nhiều nhất vẫn là một câu đơn điệu lặp đi lặp lại....

"Đi chết đi!"

"Đi chết đi! Đi chết đi!"

"Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!"

Những câu nguyền rủa đó như những con rắn độc bò khắp cách tấm ngăn cách, câu này lại chồng lên câu kia chất chứa những oán hận làm người đọc lạnh sống lưng. Từng câu từng chữ được khắc sâu, không chết không ngừng.

Dm hạ tầm mắt xuống, thẩn thể cũng không tự chủ được mà lùi lại. Cảm giác áp bách khó hiểu bắt đầu lan tràn khắp cơ thể cậu, đè chặt bờ ngực khiến cậu như không thở nổi.

Dưới những lời nguyền rủa rậm rạp này là một khoảng cách nhỏ giữa tấm ván ngăn và mặt đất. Thông qua khoảng cách đó, người ta có thể nhìn thấy một chút sang gian phòng bên cạnh, ví dụ như một chút giấy rơi xuống đất, hay là một đôi chân đi giày....

Nhưng chắc chắn không thể là một đôi mắt!!

Tròng mắt một trên một dưới, con đen đen xì không ngừng chuyển động, lòng trắng của đôi mắt đó phủ đầy tơ máu như thể một người đang ghé mắt nhìn sang bên gian phòng của Đường Ninh vậy.

Trong một khoảnh khắc, trái tim của Đường Ninh như bị đóng băng.

Gương mặt kia bỗng kéo xa ra khỏi vách ngăn. Sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên, một thứ hơi mỏng lăn từ bên kia sang phía gian phòng của cậu. Nó trượt một đoạn rồi dừng lại bên chân Đường Ninh.

Đường Ninh giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên. Sau khi nhìn chăm chú một lúc, cậu mới nhận ra đó là một cái di động màu đen.

Trên giao diện của di động là một tấm thẻ trong game thẻ bài này.

Thẻ bài có khung màu bạc, đó là một thẻ cấp A, trên thẻ là hình một tiều phu và mấy cái rìu vây quanh.

"AAAAAA!!!!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang lên từ căn phòng bên cạnh, nếu nghe kĩ hơn, trong tiếng hét kia còn có tiếng than khóc khốn khổ khiến người ta sởn tóc gáy.

Gương mặt Đường Ninh trắng bệch, hoàn toàn không tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra ở căn phòng bên cạnh. Tấm ván mỏng ngăn giữa hai căn phòng không ngừng vang lên tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thanh âm kỳ quái không ngừng vang lên, còn có thể tiếng lép nhép nhão nhão dính dính. Lỗ tai Đường Ninh vì khẩn trương mà dựng thẳng lên, nghe kĩ âm thanh kích thích não bộ này. Nghe một lúc, cậu cảm thấy âm thanh này vô cùng quen tai.

Trong khoảng thời gian này, vì bị mất ngủ nên Đường Ninh đã nghe rất nhiều video hỗ trợ tiến vào giấc ngủ. Những video này có những âm thanh kích thích não bộ khác nhau, có tiếng gãi ngứa, có tiếng mưa, có tiếng đánh, mỗi người sẽ có những âm thanh kích thích khác nhau. Những âm thanh kích thích này có thể mang lại hiệu quả khác nhau, có người thì cả tay, chân, sống lưng và cổ đều tê dại như hưởng ứng lại âm thanh kích thích kia vậy.

Ví dụ như lúc này, sống lưng của Đường Ninh đang cảm thấy tê dại, nhưng điều này không phải là do cậu đang được thả lòng mà cậu chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, trái tim đập nhanh hơn. Nếu dùng âm thanh này để giúp đi vào giấc ngủ, chắc chắn cậu sẽ gặp ác mộng mất.

Kẽo kẹt.

Hai mắt Đường Ninh chậm rãi trừng lớn, rốt cuộc thì cậu cũng nhận ra âm thanh này là gì ----

Đó là tiếng nhai nuốt.

Có một cái gì đó, đang cắn nuốt thứ gì đó ở gian phòng bên cạnh!

Sau khi nhận ra điều này, Đường Ninh cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi mồ hôi mạnh mẽ sộc vào mũi cậu khiến dạ dày Đường Ninh hơi cuộn lên, thiếu chút nữa thì nôn khan ra.

Người vừa ở gian phòng bên cạnh cũng là một người chơi.

Chẳng qua là người đó đã chết rồi.

Quy tắc nói không được đối đầu trực diện với quỷ, Đường Ninh hoài nghi thứ ở bên kia không phải là quỷ, mà chỉ là một người chơi đã chết mà thôi!

Khi mỗi người chơi tiến vào phó bản đề không thể biết được một giây trước, bản thể nhân vật của mình đang làm cái gì, giống như Đường Ninh vừa vào phó bản đá thấy mình ôm áo khoác của người khác, vậy thì người chơi xấu số kia cũng có thể là vừa tiến vào đã trong trạng thái đang rình coi người ở cách vách rồi.

Trò chơi tuyệt đối sẽ không để người chơi vừa vào đã tử vong.

Đường Ninh suy đoán, nếu người kia vẫn luôn ở tư thế rình trộm người khác như vậy, hẳn là sẽ không dễ dàng trực tiếp tử vong. Mà lúc ấy đối phương vừa thu đầu lại, bên kia cũng đồng thời vang lên tiếng hét thảm thiết.

Dm nỗ lực đem bản thân mình đặt vào hoàn cảnh của người chơi kia ----

Tôi đang ghé vào khe hở WC nhìn trộm một người khác, khi tôi quay đầu lại....

Liền đối mặt với quỷ!

Đường Ninh lập tức nhắm chặt mắt lại, không dám tưởng tượng nữa. Cậu cũng không dám chạy đi, chỉ sợ vừa mở cửa sẽ gặp phải quỷ, cũng không dám cúi đầu, sợ quái đang ghé vào khoảng cách vách ngăn nhìn cậu, cũng không dám ngẩng đầu, sợ quỷ đang ghé vào đỉnh vách ngăn nhìn cậu.

Đường Ninh sắp bị trí tưởng tượng của mình bức phát điên, cậu nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, nỗ lực không để hàm răng mình run lên làm kinh động đến con quỷ kia.

Bình tĩnh!

Nhất định phải bình tĩnh lại!

Bây giờ cậu nên làm gì đây? Đúng rồi, chiếc di động bên chân cậu! Khi một người chơi tử vong, trong vòng 30 giây, đồng đội có thể nhặt thẻ bài đó. Đó là một thẻ bài cấp A đó, nhiều thẻ bài càng có thêm hy vọng sống sót!

Đường Ninh khẽ cúi lưng xuống, dựa vào trí nhớ mà nhẹ nhàng nhặt chiếc di động kia lên. Sau đó cậu liền nghe được tiếng thông báo của hệ thống:

【Chúc mừng người chơi đã nhận được thẻ bài "Tiều phu".】

【Tiều phu 1: Bạn có một cơ hội chọn rìu vàng, rìu bạc và rìu sắt. (1)】

(1)Câu chuyện cổ tích ba chiếc rìu, chắc các bạn đều biết nhỉ :v

Ba lưỡi rìu là truyện cổ tích có nguồn gốc từ Liên Xô cũ và sau này được dịch sang tiếng Việt với tựa đề 3 Lưỡi Rìu hoặc Lưỡi Rìu Vàng, nội dung truyện ca ngợi những con người lao động nghèo khổ, thật thà và phê phán, chế giễu những kẻ giàu có mà gian dối, tham lam quá mức. Câu chuyện kể về một chàng tiều phu nghèo nhưng có lòng trung thực đánh rơi chiếc rìu là cả gia tài của mình xuống sông. Dù được ông bụt giúp đỡ nhặt chiếc rìu lần lượt là rìu vàng và rìu bạc nhưng chàng vẫn không nhận và chỉ về nhận đúng chiếc rìu sắt của mình. Sự trung thực của anh được ông bụt cảm động đã quyết định tặng cho chàng trai cả 3 chiếc rìu sau khi ông bụt thử lòng anh.

【Tiều phu 2: Nếu bạn chọn sai, bạn sẽ bị rìu chém chết!】

Đây là chức năng gì thế?? Đường Ninh cố gắng nhớ kĩ quy tắc của tấm thẻ, cùng lúc đó, tiếng nhai nuốt cũng ngừng lại, sau đó là một tiếng xả nước.

Đường Ninh điều chỉnh hơi thở của mình nhỏ lại, thị giác của cậu đang không dùng được khiến những giác quan khác nhạy bén hơn rất nhiều. Cậu nghe thấy giữa tiếng xả nước kia có một tiếng bước chân hỗn loạn trên nền gạch.

Đường Ninh dùng sắc bịt chặt miệng mình lại. Khi tiếng nước bé dần rồi biến mất, cậu nghe được tiếng bước chân kia đi xa dần, một bước, lại một bước, đi lại trong WC.

Con quỷ kia muốn đi ra ngoài sao!

Đường Ninh còn chưa kịp tận hưởng cảm giác vui sướng thì lại nghe được một tiếng "lạch cạch" rất nhỏ.

Giống như tiếng cửa một gian phòng WC bị mở ra.

Có người từ một gian WC đi ra ngoài sao? Hay là.... Có thứ gì đó đang mở cửa?

Không! Tất cả cửa phòng WC đều được khóa trái! Nhất định bên ngoài không thể mở ra được!

Đường Ninh sợ tiếng hô hấp dồn dập vì sợ của mình sẽ làm lộ vị trí của cậu, cậu liền run run mà trùm chiếc áo đồng phục trong tay lên mặt mình.

Tiếng bước chân dừng lại trong chốc lát lại tiếp tục vang lên, không nhanh không chậm mà đi lại trong WC. Sau đó, lại có một thanh âm mở cửa.

Đường Ninh lại run mạnh một cái.

Cậu tuyệt vọng mà nghĩ, có một thứ gì đó đang mở cửa từng gian phòng một.

Mà WC bình thường thì có mấy gian chứ.

Đường Ninh chưa rõ kết cấu của WC này như thế nào, nhưng cậu nghe được tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, giống như tiếng đồng hồ tích tắc đang đếm ngược thời gian sinh mệnh của cậu vậy.

Không!

Không đâu! Nhất định là phải có cách nào đó!

Đường Ninh liều mạng ép mình phải suy nghĩ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Đường Ninh hận không thể dùng tay đấm nên đầu mình, hận cái đầu ngốc nghếch này không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết, lại hận thân thể mình yếu đuối chẳng có bao nhiêu sức lực, yếu đuối đến mức đi đường còn phát run. Ngay cả biện pháp đơn giản nhất là nhắm chặt mắt lại rồi mở cửa chạy ù ra cũng không làm nổi.

Lộp cộp.

Tiếng giày nện trên nền gạch vô cùng rõ ràng, rõ ràng như thể nó đang dừng lại trước mặt cậu.

Tiếng bước chân cũng dừng lại.

Hoặc là nói, thứ kia, đang dừng lại ở trước mặt Đường Ninh.

Đường Ninh cảm thấy mình đang sợ đến phát khóc. Khi một người bị dồn ép đến mức tận cùng sẽ sản sinh ra sự phản kháng vô cùng mãnh liệt, có người vì bản năng cầu sự sống mà bỗng trở lên vô cùng dũng cảm, thế nhưng Đường Ninh dùng hết sức mình lại cũng chỉ có thể khiến mình không khóc ra tiếng mà thôi.

Cầu xin mi, đừng lại gần đây, không cần lại đây đâu, không cần....

"Lạch cạch -----"

Tiếng mở khóa vang lên.

Đường Ninh cảm giác như trái tim của mình đã ngừng đập trong khoảnh khắc này. Cậu sợ đến mức quên cả hô hấp, thiếu oxy làm đầu óc vốn đã trì độn của cậu càng thêm choáng váng, thân thể cậu lung lay như sắp đổ, ngay cả sức lực đứng vững cũng không có.

"Reng reng reng! Reng reng reng!"

Tiếng chuông tan học dễ nghe vang vọng khắp cả khu dạy học.

Cùng với tiếng chuông kia, tiếng bước chân dày đặc từ cách tầng đồng loạt vang lên như thể có rất nhiều người đang đi lại ở tầng trên.

Đường Ninh vẫn dùng áo khoác che lại mặt, si ngốc đứng tại chỗ. Thẳng đến khi tiếng chuông kết thúc, tiếng bước chân trên tầng nhỏ dần đi, cậu liền không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì nữa.

Đi rồi sao?

Đường Ninh muốn mở mắt ra nhìn một chút, lại sợ không dám vén áo khoác lên. Cậu sợ mình vừa bỏ áo khoác ra liền nhìn thấy quỷ. Suy nghĩ này khiến trái tim Đường Ninh sợ đến mức muốn nô tung.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!

Cậu không thể cứ đứng ngốc ở đây được! Cho dù là phó bản nào thì chắc chắn đến tối cũng sẽ càng nguy hiểm hơn so với ban ngày nhiều.

Thật sự không được.

Hay là, cậu, cậu cứ nhắm mắt mà đi ra ngoài nhỉ?

Đường Ninh khẽ cắn môi, vẫn trùm chiếc áo đồng phục kia lên đầu để phòng ngừa bản thân giật mình mà mở mắt ra.

Sau đó, cậu cẩn thận vươn tay ra, run rẩy sờ soạng giữa không trung, đầu ngón tay chậm rãi sờ đến ván cửa WC. Đường Ninh cố gắng kiềm chế bàn tay đang run lên của mình, chạm vào khóa cửa rồi "xoạch" một tiếng. Mở cửa.

Một luồng gió lạnh thổi qua cậu.

Có rất nhiều lúc, ngay cả khi bạn đang nhắm mắt không thấy gì cả, lại vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của người khác.

Đường Ninh lúc này cũng vậy.

Ánh mắt kia như dán chặt lên người cậu, quan sát nhất cử nhất động của cậu không dời.

Hai chân Đường Ninh mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.

Cậu nỗ lực vươn đôi tay mềm nhũn của mình về phía trước mà quơ quơ. Nhắm mắt lại đi đường vốn đã dễ khiến người ta trở lên mất phương hướng, hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, Đường Ninh luôn không được nghỉ ngơi tốt, trên đầu cậu lại trùm một chiếc áo khoác, mới đi vài bước mà Đường Ninh đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, trời đất quay cuồng.

Bỗng, cậu bị đẩy một cái.

Đường Ninh lảo đảo suýt nữa thì ngã ra đất. Ngay lúc cậu còn chưa đứng vững thân mình, chiếc áo trên đầu đã bị kéo xuống.

Làn gió âm lãnh thổi lên mặt Đường Ninh làm cậu hoảng sợ mà duỗi tay che đôi mắt lại, lông tơ cả người cũng dựng đứng lên.

Cổ tay cậu cũng bị một ai đó lôi kéo, mắt cá chân cũng bị thứ gì đó ngáng ngang.

Thân thể đang lảo đảo của Đường Ninh ngay lập tức ngã về phía trước.

Một đôi tay ấm áp đỡ lấy cậu. Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra xung quanh cậu, dịu dàng đến mức khiến người ta như muốn rơi lệ.

Vì sao người này....

Lại dịu dàng như thế?

Đôi môi đang mím chặt của cậu phát ra một âm thanh nhỏ, Đường Ninh như một đứa trẻ được chiều chuộng, khi gặp được chỗ dựa của mình mà khóc lóc. Cậu run rẩy ngẩng đầu lên, trong tầm mắt nhạt nhòa vì nước mắt của cậu hiện lên một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Gương mặt này là của một thiếu niên đang dần bước sang tuổi trưởng thành, đẹp trai tuấn lãng, sáng chói như ánh bình minh. Khi hắn rũ mắt nhìn Đường Ninh, ánh mắt ngại nghễ lại khiến người khác như bị đôi mắt kia nhấn chìm. Có thể là do khí chất của người này như đang đứng trên đỉnh núi tuyết nên không cần nhìn xuống bụi bặm dưới chân.

Cho dù là Đường Ninh, cũng không thể không thừa nhận người này có một gương mặt quá tuyệt vời.

Nhưng đây không phải là Mạc Vân Sơ.

Nước mắt khẽ chảy xuống từ đuôi mắt đỏ ửng của cậu như thể mọi sự sợ hãi đang chảy ra ngoài. Đường Ninh cứ thế ngơ ngác mà rơi lệ, trái tim trong lồng ngực cũng dần bình tĩnh lại.

Người thiếu niên lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong túi ra rồi đưa sát vào mặt cậu. cảm giác mềm mại dừng lại trên mặt Đường Ninh, người kia vô cùng lịch thiệp mà giúp cậu lau nước mắt.

【Đây là Kiều Vân, là bạn học cũng là bạn cùng ký túc xá của cậu, đồng thời, cũng là đối tượng của cậu lần này. Trong phó bản này, thiết lập nhân vật của cậu có một điều rất quan trọng, đó là cậu đối với Kiều Vân khá bệnh kiều.】

【.... Bệnh kiều đối với Kiều Vân?】

【Bệnh kiều đối với Kiều Vân, chính là cậu có những hành động biến thái, không quang minh chính đại đối với hắn. Ví dụ như cậu sẽ sưu tập những bình nước khoáng mà Kiều Vân đã dùng qua, hay trộm ngửi quần áo của hắn, hay trộm tờ giấy nháp mà Kiều Vân đã dùng xong...】

Kiều Vân thu hồi khăn tay lại, tầm mắt hắn hơi hạ xuống, giọng nói lạnh lùng lại êm tai: "Tại sao áo khoác đồng phục của tớ lại ở đây?"

Đường Ninh chậm rãi xoay người cúi đầu nhìn cái áo đồng phục đáng thương bị nước mắt cậu làm ướt đẫm đang rơi ở dưới đất.

Hỏi hay lắm.

【Đây là do "cậu" không nhịn được, nhân lúc Kiều Vân không chú ý mà trộm mang đến đây.】

Hệ thống tri kỷ giải thích cho cậu.

【Vì sao lại...】 Nội tâm Đường Ninh cũng run lên một cách kỳ cục.

【Tại sao trên mặt đất lại có một loạt dấu chân vậy?】

Hệ thống giải thích nói: 【Đây là dấu chân của các bạn học của cậu.】

Đường Ninh cứng đờ mà ngẩng đầu lên, liền thấy một đám học sinh mặc đồng phục kiểu cũ đang lấp ở cửa nhà vệ sinh. Những thiếu niên vóc dáng cao cao khẽ rướn đầu nhìn vào bên trong, tất cả đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ đối với cậu.

Tất cả bọn họ đều lấp ở cửa mà nhìn chằm chằm cậu, từng đôi mắt lại phát ra những tia kỳ lạ khó hiểu. Thế nhưng, khóe môi của bọn họ đều đang cười cười.

【Bọn họ.... tại sao bọn họ lại cười như vậy?】

Hệ thống nghĩ nghĩ, nói: 【Nhìn thấy bạn học rồi cười là đang thể hiện sự thân thiện nhỉ?】

【.... Thân thiện?】

【Ừ, họ đã giúp đỡ cậu khi cậu không nhìn thấy đường đó.】


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật