[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 25: Thế giới hiện thực (2)



Chương 25: Thế giới hiện thực (2)

Edit: Meii

Sau khi bị mất ngủ 3 ngày, Đường Ninh mới đến bệnh viện khám bác sĩ tâm lý, cậu đeo kính râm và khẩu trang, ngồi cúi đầu xuống như một đứa trẻ vừa làm gì sai.

Cậu câu nệ tháo kính râm ra, để lộ một đôi mắt sưng đỏ. Trên làn da tái nhợt của cậu lộ rõ dấu vết khóc nhiều.

Trong phòng bệnh, bác sĩ bật một đoạn nhạc du dương, bác sĩ bảo Đường Ninh nằm xuống ghế, nhẹ nhàng hướng dẫn cậu: "Nhắm mắt lại, hãy tưởng tượng theo những gì tôi nói.... Cậu nghe đoạn nhạc này, hãy tưởng tượng rằng cậu đang thư thả đi trên bờ cát, nơi đó có trời xanh, mây trắng...."

Giọng nói của bác sĩ êm dịu như có như không, hòa cùng tiếng nhạc du dương giống như nước chảy xuôi an ủi tâm hồn của người nghe. Thân thể căng thẳng của Đường Ninh cũng thả lỏng dần, ý thức của như đang trôi giữa vũ trụ mênh mông, đã lâu rồi cậu mới thả lỏng được như vậy.

"Cậu có đặc biệt thích cái gì không?"

Đường Ninh không kìm được mà nói ra tiếng lòng: "Bánh Red Velvet."

"Cậu thích làm cái gì nhất?"

"Chơi game, xem phim, được ăn ngon..."

....

"Gần đây cậu có mơ thấy cái gì không?"

"Bánh kem, phim ảnh,.... Xe buýt.... Búp bê vải..." Nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt Đường Ninh, giọng nói của cậu mang theo tiếng nức nở vô cùng rõ ràng. Tuy rằng cậu chỉ nói đến những điều rất bình thường nhưng lại khiến cậu sợ hãi như thể đó là những thứ vô cùng đáng sợ.

Bác sĩ nhận ra nếu cứ hỏi theo hướng này sẽ chạm đến điểm mấu chốt của cơn ác mộng này, mà bệnh nhân cảm thấy khổ sở sẽ tỉnh dậy thoát khỏi thôi miên. Vì vậy, bác sĩ liền thay đổi vấn đề: "Cậu muốn gặp điều gì trong mơ?"

Nước mắt cậu vô thức chảy ra nhiều hơn, đôi môi tái nhợt chậm rãi nói ra một cái tên qua lớp khẩu trang: "Mạc... Vân.... Sơ...."

Đây là cái tên trong tiềm thức cậu, hẳn là sâu trong nội tâm cậu rất tin tưởng người này đi. Bác sĩ tiếp tục nói: "Người này làm cậu cảm thấy an toàn sao?"

Khẩu trang màu lam bị nước mắt thấm đẫm như thể nước mắt nước mũi như thủy triều mà nhấn chìm cậu, cậu chỉ có thể phát ra thanh âm cầu cứu: "Hắn...."

"Là...."

Bác sĩ chậm rãi ghé sát tai vào miệng cậu, ngừng thở để nghe rõ tiếng nói run rẩy tràn đầy sợ hãi kia: "Ác mộng của tôi...."

Những lời này như những tia chớp quấy nhiễu mặt biển yên bình, hàng mi ướt đẫm nhanh chóng mở ra, hai con ngươi mờ mịt của cậu mê mang nhìn xung quanh. Âm nhạc cùng giọng nói an ủi cậu kia dịu dịu dàng dàng giống hệt như Mạc Vân Sơ.

Tại sao cậu lại nghĩ đến Mạc Vân Sơ chứ?

Đầu óc Đường Ninh trống rỗng, cậu hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì vừa xảy ra. Cậu chỉ thấy vị bác sĩ trầm ổn kia đang trợn trừng hai mắt, hai con ngươi phóng đại như thể bác sĩ đang nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm.

Làm sao thế?

Bác sĩ ngồi đối diện cậu ngã từ trên ghế xuống, chân chổng lên trời.

Đường Ninh không hiểu mà nhín bác sĩ tâm lý thôi miên đang thất thố kia, cậu định đứng dậy đỡ anh ta lên, nhưng bác sĩ đã lập tức bò dậy như thể sợ tiếp xúc cùng cậu. Thế nên, Đường Ninh không hiểu gì, đành cầm lọ thuốc ngủ về nhà.

Mặc kệ như thế nào thì thuốc ngủ vẫn có ích với cậu. Nhờ sự trợ giúp của thuốc mà Đường Ninh có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ sau 3 ngày nay.

Cứ 10 ngày, game thẻ bài này sẽ lại mở ra, dù sao trong vòng giải trí này, cậu cũng không tỏa sáng lắm nên mấy ngày tiếp theo đều không có lịch trình nào, cậu có thể yên tâm trạch ở nhà.

Khoảng thời gian này, việc Đường Ninh hay làm nhất là tìm một người bạn cùng thành phố, bảo người đó cách một khoảng thời gian lại đến nhà cậu nhìn xem, nếu chẳng may cậu chết đi vì áp lực công việc thì người đó hãy mang Happy đi nơi khác.

Bỗng dưng nhận được lời gửi gắm như thế khiến người bạn kia của Đường Ninh sợ hãi, người đó muốn đến nhà cậu nhìn xem cậu còn ổn không nhưng lại bị cậu khuyên được.

Sau đó, Đường Ninh dành rất nhiều thời gian để lướt diễn đàn, cậu muốn mua mấy thứ như ngọc cổ hay đồ phòng ngự gì đó. Thế nhưng, mấy thứ đồ này khả ngộ bất khả cầu (1), thế nên Đường Ninh vẫn chưa mua được thứ gì có tác dụng.

(1) Khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.

Trên diễn đàn cũng có người bán thẻ bài, nhưng ngay cả thẻ cấp thấp như cấp E cũng có giá 200 sổ sinh tồn, hoặc là 2000 vạn tệ (2) tiền ngoài đời thực, thế nên Đường Ninh cũng chẳng mua nổi thứ gì.

(2) 2000 vạn tệ ~ 20 triệu tệ ~ 6,870,026,740 VNĐ

Trải qua một phen suy nghĩ đắn đo, Đường Ninh quyết định rèn lòng can đảm của mình. Cậu tìm một đống phim kinh dị rồi ôm mèo ngồi trên ghế sô pha xem. Thế nhưng, mỗi khi đến cảnh đáng sợ, cả cậu cả mèo đều kêu lên thảm thiết.

Cứ thế 5, 6 ngày sau, chẳng biết lòng can đảm của cậu đã tăng lên chưa, nhưng Happy không bao giờ chịu để cậu ôm lên ghế sô pha nữa.

Để lấy lòng mèo con, cậu liền đặt cho nó nhiều hộp đồ ăn mà nó thích. Khi Happy hạnh phúc ăn đồ hộp, Đường Ninh cũng vui vẻ mà ăn một lượng lớn đồ ngọt, cậu bỏ từng miếng bánh su kem vào miệng mình, đầu ngón tay dính kem bị hàm răng trắng tuyết vô ý cắn lên khiến đầu ngón tay cậu đỏ bừng.

Hốc mắt cậu hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, đầu ngón tay cũng hồng hồng, còn tất cả những nơi còn lại đều trắng đến trong suốt. Cậu khoác một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đầy mùi gỗ đàn hương, cậu ôm lấy hai chân mình rồi vùi mặt vào giữa đầu gối.

Happy chậm rãi ăn được một nửa thì ngẩng đầu lên, thấy chủ nhân của mình đang cuộn tròn lại trong góc thì bỏ lại đám đồ ăn kia mà đi đến chỗ cậu, nhẹ nhàng lẳng lặng nằm xuống dựa cạnh chân cậu.

Không biết qua bao lâu, không khí an tĩnh bị chuông điện thoại phá vỡ. Đường Ninh ngẩng đầu lên, trì độn mà ấn nhận cuộc gọi, sau đó cậu liền nghe thấy giọng nói kích động của người đại diện: "Ninh Ninh à! Em hot rồi!"

"Hả?"

"Em xem Truyền thuyết đô thị tuần này chưa? Em hot rồi!!!"

Đường Ninh mê mang mở hot search ra, liền thấy hot search hôm nay.

#Phim kinh dị đóng đỉnh nhất trong 10 năm qua#

#Diễn viên bây giờ đúng là toàn ngọa hổ tàng long#

#Có lẽ Đường Ninh nên đi đóng phim kinh dị#

Cậu mở video đang đứng top 1 xu hướng ra, đây là video cắt đoạn Đường Ninh đưa tiền giấy cho nữ quỷ. Đoạn video có mười giây ghi lại hình ảnh cậu giằng co với nữ quỷ kia. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào gương mặt hơi tái cậu khiến tim người xem đập nhanh, khi cậu nói, ánh mắt cậu bừa quyết liệt lại vừa sợ hãi nhìn vào nữ quỷ, đôi môi run rẩy nhẹ nhàng, đường gân xanh trên cần cổ thon dài khẽ hiện lên như một vết nứt trên đồ sứ.

【Xem đoạn video này tôi chỉ có thể cảm thán rằng, nhan sắc của Đường Ninh thật sự quá đỉnh! Làm người ta muốn bảo vệ ghê!】

【Diễn viên này là ai thế? Diễn như gặp ma thật ấy! Siêu vãi!!】

【Cứu mạng bà con ơi! Chỗ nào giống bình hoa hả? Tôi xem đến tim đập nhộn nhạo rồi này!】

【Đi diễn phim kinh dị đi, chắc chắn tôi sẽ đi xem!】

....

Những bình luận khen ngợi không ngừng kéo đến khiến Đường Ninh có chút hoảng hốt. Trước giờ cậu luôn bị mắng là diễn dở tệ, may là có cái mặt chứ kỹ năng diễn xuất thực sự khiến người khác nhìn không nổi. Thế nhưng lần này ngoài lời khen dành cho nhan sắc của cậu thì còn có cả những bình luận khen cách diễn của cậu. Sau một hồi thụ sủng nhược kinh, tâm trạng của Đường Ninh lại hạ xuống.

Không phải là kỹ năng diễn xuất của cậu tốt lên.

Mà là trước mặt cậu là ma thật....

Đầu dây bên kia, người đại diện vẫn đang khen Đường Ninh không dứt miệng: "Có phải dạo này Ninh Ninh tự mình tôi luyện kĩ năng diễn xuất không? Chị bảo mà, Ninh Ninh của chúng ta đã có gương mặt này, chỉ cần diễn xuất ổn hơn một chút là nhất định nổi như diều gặp gió luôn!"

Đường Ninh vội vàng nói: "Không đâu, kỹ năng diễn xuất của em vẫn tệ như vậy thôi."

"Em mà diễn kém?? Em biết không, kĩ năng diễn xuất của em đã được đạo diễn Thường chấm đó, là đạo diễn Thường Khác đó!" Người đại diện vui vẻ nói, "Lần này, đạo diễn Thường định chuyển hướng sang lĩnh vực mới, hắn định quay một bộ phim kinh dị về trường học, còn chỉ tên em đến thử vai vai nam chính đó. Ninh Ninh à, đây là một cơ hội cực kì tốt đó em! Bây giờ em đến Tấn Ngu xem qua kịch bản đi, sau đó chúng ta đến chỗ đạo diễn Thường thử vai..."

Nhiều lần Đường Ninh muốn mở miệng từ chối, nhưng người đại diện nói liên tục, không cho cậu có cơ hội mở miệng ra.

Đường Ninh nắm lấy di động, nghe người đại diện đang vẽ ra một tương lai tươi đẹp trước mắt mà không nói được câu từ chối.

Được tham gia vào một bộ phim điện ảnh vẫn luôn là mong ước của cậu.

Đến văn phòng ở công ty giải trí Tấn Ngu, Đường Ninh nhận kịch bản từ tay người đại diện rồi mở ra xem. Mở đầu bộ phim là nam chính bị bắt nạt ở trường học, sau đó, cậu ta làm một giao ước với quỷ để báo thù những kẻ đã bắt nạt cậu ta. Cuối cùng, kết phim cũng như những bộ phim trong nước khác, thực ra không hề có con quỷ nào hết, nam chính bị bắt nạt đến mức bị tinh thần phân liệt, những chuyện kia đều là cậu ta tưởng tượng ra mà thôi.

Đọc kịch bản xong, Đường Ninh rơi vào trầm tư.

Cậu biết đây là cơ hội cho mình.

Nhưng vai diễn nam chính bị bắt nạt này cậu không diễn nổi!

"Ninh Ninh của chúng ta mà mặc bộ đồng phục cấp 3 vào thì cứ phải gọi là tuyệt vời, em đừng áp lực gì cả, cứ diễn thôi!" Chị Lương vừa lòng nhìn gương mặt của Đường Ninh, sau đó lại không nhịn được mà dịu dàng dỗ dành cậu như trẻ con. "Ui cha, sao mắt em lại sưng lên như thế này? Có phải ở nhà không chịu nghỉ ngơi mà cứ thức đêm không? Làm vậy không tốt cho da đâu..."

"Chị Lương à." Đường Ninh do dự một chút, nghiêm túc nói: "Em không diễn được vai này đâu."

Chị Lương không nhịn được mà sờ sờ đầu Đường Ninh: "Diễn không được cũng không sao! Chúng ta cứ đi thử vai thử xem, em đừng áp lực quá, Ninh Ninh của chúng ta rất giỏi mà!"

Lời nói này không biết chị Lương đã nói bao nhiêu lần rồi, rõ ràng cậu là một khối đá cứng, nhưng chị Lương vẫn đối xử với cậu như ngọc quý khiến Đường Ninh không nhịn được mà chua xót: "Xin lỗi chị, chị Lương, là tại em quá ngốc, vẫn không diễn tốt được..."

"Ninh Ninh của chúng ta không ngốc chút nào hết!" Chị Lương mạnh mẽ nói: "Chỉ là em không thông minh lắm thôi!"

Đường Ninh cứ có cảm giác không thích hợp chỗ nào đó, nhưng cậu còn chưa nghĩ ra đã bị chị Lương vỗ đầu: "Nào, tươi tỉnh lên! Bây giờ chúng ta đến chỗ đạo diễn Thường luôn!"

"Bây giờ á?" Đường Ninh nhanh chóng tính thử khoảng thời gian mình vào phó bản thứ 2, có lẽ cậu vừa mới gặp mặt đạo diễn, chưa kịp diễn thử đã vào phó bản rồi, thật không biết lúc đó có mạng mà về không....

Thế nhưng, trong lòng Đường Ninh vẫn hy vọng rằng mình là người được chọn, cậu vẫn đi theo chị Lương đến khách sạn thử vai.

Đạo diễn Thường đã quay mấy bộ phim rất ăn khách lại được giới phê bình khen hết lời, nên phim của ông luôn được mọi người hoan nghênh, chỉ cần nhìn số người đang đứng đợi thử vai là biết phim của ông được mọi người chú ý đến mức nào.

Đường Ninh nhìn thấy một diễn viên ủ rũ đi từ phòng thử vai ra, cậu biết người đó, cũng biết kỹ năng diễn xuất của người đó tốt hơn mình.

Điều này làm Đường Ninh không thể không tự hỏi, thật sự cậu có thể sao?

Nếu đạo diễn yêu cầu cậu diễn đoạn bị ác quỷ dọa, thì cậu cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn nhỉ?

Nếu đạo diễn yêu cầu cậu diễn đoạn khác thì sao?

Cậu có thể không?

Trái tim cậu vì suy nghĩ này mà đập nhanh liên hồi. Đường Ninh đứng xếp hàng trong đám người mà tay chân như nhũn ra, lồng ngực buồn bực không thở được. Cậu ghét thân thể thiếu kiên nhẫn của mình, mỗi lần gặp chuyện quan trọng là sẽ khẩn trương quá mức.

"Người tiếp theo, số 21! Đường Ninh!" Tiếng gọi trên loa vang lên, Đường Ninh không ngừng hít sâu, cậu tự thôi miên rằng mình có thể làm được rồi tự chỉnh lại tóc tai quần áo, sau đó mới cắn môi bước vào phòng.

Có khá nhiều người đang ngồi trong phòng, trong đó Đường Ninh có quen một người, là đạo diễn Bạch của show "Truyền thuyết đô thị". Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa là đạo diễn Thường, ánh mắt nghiêm khắc của ông ta nhìn cậu như đang đánh giá.

Cả người Đường Ninh căng thẳng, cậu cúi đầu chào nhóm đạo diễn: "Chào các đạo diễn, tôi là Đường Ninh."

Đạo diễn Thương cầm kịch bản, tùy ý nói: "Cậu hãy diễn một phân đoạn về phản ứng của An Giác Hiểu khi bị bắt nạt xem. Lúc đó, An Giác Hiểu bị người khác kéo vào một góc WC rồi bị chửi rủa bằng những ngôn từ rất ô uế, phản ứng của cậu ta lúc đó đại khái là hoảng sợ, trầm mặc, phẫn nộ, vô lực,...."

Đường Ninh nhanh chóng phân tích một lần, cậu nỗ lực tưởng tượng rằng đây là WC.

Tưởng tượng căn phòng khách sạn này thành một góc WC âm u có chút khó.

Cậu tưởng tượng đám người bắt nạt mình đang đứng ở trước mắt.

Đường Ninh không thể phác họa rõ gương mặt trước mặt, cậu đành lộ ra vẻ ngạc nhiên với bầu không khí trước mắt, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, nhưng ngũ quan lại chưa theo kịp tiết tấu diễn của cậu.

Lúc này, hẳn là cậu vừa tức lại vừa sợ.

Môi Đường Ninh không ngừng run rẩy, hàm răng cắn chặt lại, thế nhưng nửa khuôn mặt trên của cậu vẫn dừng lại ở vẻ kinh ngạc ban nãy.

....

Đường Ninh tự mình diễn xong phân đoạn ngắn ngủi kia rồi lắp bắp nhìn về phía đạo diễn.

Cậu thấy đạo diễn Thường khẽ nhíu mày, ông quay sang đạo diễn Bạch lắc lắc đầu. Mà đạo diễn Bạch cũng bất đắc dĩ mà nhíu mày.

Cậu thấy những người còn lại trong phòng cũng thầm thì, nói nhỏ rằng: "Không được."

Cậu như nhìn thấy những đánh giá đầy tính sát thương trên mạng:

"Diễn đơ như gỗ vậy, thà để một khúc gỗ vào diễn còn hơn!"

"Mỹ nhân mặt đơ đừng diễn nữa, tôi thà xem đầu ngón chân của mình còn hơn là xem cậu ta diễn."

"Khổ thân bạn diễn, gánh cảnh này còng lưng!"

"...."

Đường Ninh đứng thẳng ở giữa căn phòng, nhìn những thứ vô cùng quen thuộc trước mắt. Do hay dùng thuốc ngủ khiến đầu cậu choáng váng, hai bàn tay đầy mồ hôi túm chặt lấy hai bên quần như thể sự thất vọng của mọi người đang lan ra rồi cuốn chặt lấy cậu.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cậu bị chê diễn đơ mà, vì sao lại vẫn khó chịu như vậy?

Tại vì, mới đây lại nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy sao?

Nhiều người ủng hộ cậu như vậy.

Cơ hội tốt như vậy.

Có lẽ, đây là cơ hội tốt duy nhất mà cậu được thử vai trong đời....

Đường Ninh chậm rãi cúi người xuống chào những người trong phòng, cậu cảm giác như có một ngọn núi đè lên tấm lưng của cậu, khiến cả người cậu mệt mỏi rã rời. Rõ ràng chỉ là một cái cúi đầu vô cùng đơn giản lại khiến trước mắt cậu tối sầm lại.

Mệt mỏi quá.

Thật sự chỉ muốn ngủ một giấc.

Đúng lúc này, một giọng nam lạnh băng vang lên trong đầu cậu:

【Tích — Chuẩn bị đếm ngược vào phó bản 2 —】

Cùng lúc đó, đạo diễn Thường cũng nhìn về phía cậu, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Cách diễn của cậu không phù hợp với yên cầu của chúng tôi lắm...."

Hai giọng nói phán quyết đồng thời vang lên khiến suy nghĩ của Đường Ninh cũng như bị chia làm hai phần. Một bên là sinh tồn, một bên là mộng tưởng, mà cậu lại đứng ở ranh giới giữa, không có cách nào chạm tay đến một bên nào hết.

【Ba.】

Cho dù là trong trò chơi hay trong hiện thực.

【Hai.】

Cậu vẫn luôn là một đứa ngốc nghếch làm gì cũng không xong.

【Một.】

Ngốc quá đi, Đường Ninh à.

【Mời người chơi rút thẻ bài!】


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật