[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 11: Đứa trẻ ma (11) - Mẹ đàn ông



Chương 11: Đứa trẻ ma (11) - Mẹ đàn ông

Edit: Meii

Lão Lưu?

Đường Ninh phải mất ba giây để sắp xếp suy nghĩ trong tâm trí đang sợ hãi của mình, cậu bỗng nhớ ra lão Lưu, là người lái xe tang.

"Ngài là người lái xe tang sao?" Đường Ninh hỏi.

Lão Lưu đẩy xe mang túi đựng xác đi ra ngoài, nghe cậu hỏi thì nhàn nhạt ừ một tiếng. Đường Ninh vội vàng đi theo lão Lưu, "Thật may quá thầy Lưu! Tôi có việc muốn hỏi thầy đây!"

Mắt lão Lưu nhìn thẳng, ánh sáng lạnh lẽo của hành lang chiếu vào người ông nhìn không có chút sức sống nào, làm Đường Ninh có cảm giác người trước mặt là một cái xác không hồn.

Bước chân Đường Ninh chậm lại, cậu lại lần nữa nhìn xuống cái bóng của lão Lưu, xác nhận lão có bóng, cậu mới ngẩng đầu, thì bắt gặp ánh mắt của lão Lưu đang nhìn mình.

Người lão lưu vẫn đang đẩy xe đẩy, đầu lại xoay lại, hai mắt không nhìn đường, mà lại nhìn chằm chằm Đường Ninh không chớp mắt. Đường Ninh bị ánh mắt này nhìn đến lạnh sống lưng, cậu lắp bắp nói: "Thầy, ngày hôm qua thầy bị sốt sao?"

"Đúng vậy."

Đường Ninh nhìn thấy lão Lưu sắp đi đến cửa thang máy, sợ lão cứ nhìn mình sẽ đi qua cửa thang máy. Thế nhưng lão Lưu lại có thể dừng xe ngay trước cửa thang máy mà không cần nhìn. Mắt lão vẫn nhìn thẳng Đường Ninh. "Cậu muốn hỏi cái gì?"

Đường Ninh có chút sợ lão Lưu.  

Cậu luôn hơi sợ những người nhìn qua khó tiếp cận này.  

"Hôm qua... tôi và bạn tôi có việc muốn đến tìm ngài. Anh ta liên tục gõ cửa nhà ngài, nhưng ngài không mở."

Thậm chí, cậu còn vô tình sử dụng kính ngữ khi nói chuyện.  

"Sau khi uống thuốc tôi đã ngủ thiếp đi, không nghe thấy tiếng gõ cửa." Lão Lưu lạnh lùng nói.

Cửa thang máy mở ra, Lão Lưu đẩy xe vào thang máy, Đường Ninh cũng theo sau ông đi vào, giống như một cái đuôi nhỏ, "Tôi hiểu rồi, thầy đã thấy khá hơn chưa?"  

Những con số hiển thị tầng trong thang máy liên tục tăng lên, không gian chật hẹp khiến Đường Ninh không có cảm giác an toàn. Lão Lưu dường như đã ở độ tuổi 50 hoặc 60, dưới ánh đèn tối, những vết đồi mồi (1) trên khuôn mặt lão dễ khiến người ta liên tưởng đến những đốm xác chết. Lão âm trầm hỏi: "Cậu muốn hỏi cái gì? "

(1)Vết đồi mồi: Là những đốm, mảng da sẫm màu (màu nâu hoặc màu xám, màu đen), phẳng và có hình bầu dục. Kích thước đồi mồi thường từ 0,5 - 2,5cm, có thể mọc riêng lẻ hoặc tập trung thành từng cụm, lúc đó kích đồi mồi sẽ lớn hơn. Đồi mồi không gây đau đớn nhưng ở một số trường hợp có thể gây đỏ da, ngứa, đau rát. Xuất hiện ở hai bên gò má, tay, cổ, lưng, mu bàn tay....Gặp chủ yếu ở phụ nữ sau 40 tuổi.

Đường Ninh nuốt một ngụm nước miếng, lo lắng hỏi: "Mười hai giờ đêm hôm kia, có người sống nào khác trên chiếc xe tang mà ông lái không?"

Đôi mắt vẩn đục trợn to như muốn bật ra khỏi hốc, vẻ mặt của lão Lưu đột nhiên trở nên khó nhìn, lão đột nhiên cao giọng. "Tôi không biết cậu đang nói cái gì!"

Đường Ninh sợ hãi trước thái độ thù địch đột ngột của Lão Lưu, cậu lùi lại một bước. Thế nhưng đằng sau cậu là bức tường thang máy lạnh băng rồi, cậu không thể lùi lại.

Lúc này cửa thang máy đã mở ra.

Lão Lưu cũng không thèm nhìn Đường Ninh nữa mà đẩy xe bước ra ngoài.

Đường Ninh do dự một hồi, cậu vẫn quyết định đi theo. Cậu cẩn thận đi theo lão Lưu, bỗng nhiên, lão Lưu quay đầu lại nhìn chằm chằm Đường Ninh, "Nếu không muốn chết thì đừng đi theo tôi."

Giây phút ấy, Đường Ninh bỗng nhận ra tại sao cậu lại rất sợ ánh mắt của Lão Lưu như vậy.

Bởi đứa bé ma kia cũng dùng ánh mắt này nhìn cậu chằm chằm.

Lạnh lùng và tàn nhẫn.

Đường Ninh sững người tại chỗ, nhìn Lão Lưu đẩy xe biến mất.

Chờ đến khi Lão Lưu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đường Ninh mới có sức lay động thân thể. Cậu không dám ở trong bệnh viện quá lâu, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cậu cảm giác mình tốt hơn một chút.

Đường Ninh hít một hơi thật sâu lấy điện thoại của Lục Ứng Tinh từ trong túi ra, trên màn hình điện thoại có những vết nứt rõ ràng, cậu không biết là bị hỏng hay bị hết pin, cậu ấn một lúc mà vẫn không bật được.

Đường Ninh bắt taxi đến cửa hàng sửa điện thoại di động gần nhà, ông chủ nói điện thoại bị hỏng rồi, phải sửa mất hơn một tiếng nữa. Đường Ninh đành tạm thời để điện thoại lại chỗ ông chủ, cậu muốn đến nhà tang lễ để hỏi thăm một số thông tin về lão Lưu.

Chắc chắn lão Lưu biết gì đó, đây là bước đột phá duy nhất mà Đường Ninh có thể tìm thấy, cậu không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng.

【Hệ thống, lần trước Lục Ứng Tinh gặp ai ở nhà tang lễ thế?】

【Giám đốc Lâm. 】

Khi đến nhà tang lễ, Đường Ninh nói với nhân viên bảo vệ rằng cậu có việc cần gọi tìm giám đốc, chờ một lúc, cậu mới nhìn thấy người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu đi đến.

Giám đốc Lâm nói với vẻ mặt buồn bã: "Người tốt như vậy, cậu ấy sao có thể chết như vậy chứ. Cậu bạn nhỏ, sao lại đến gặp tôi?"

"Tôi muốn biết vài điều về lão Lưu tài xế xe tang, ngài có thể nói cho tôi về thầy ấy không, cảm ơn ngài, Giám đốc Lâm." Đường Ninh nói một cách thận trọng.

Cậu không giỏi đối ứng trong các mối quan hệ giữa con người với nhau cho lắm.

"Cậu muốn biết thêm về lão Lưu sao, lão Lưu cũng là một người rất đáng thương." Giọng điệu của Giám đốc Lâm buồn bã, "Nếu như năm đó vợ ông ấy không gặp chuyện, có lẽ đứa nhỏ của ông ấy cũng lớn bằng cậu bây giờ..." . "

Giám đốc Lâm nói, Lão Lưu gan rất lớn, cho dù là ai làm việc ở đây cũng can đảm cả, nhưng lão Lưu vẫn là người can đảm nhất.

Lão Lưu không tin vào quỷ thần, không sợ đi đêm, luôn làm tốt công việc của mình. Năm lão 30 tuổi, vợ của lão có thai, trong thời gian đó, lão Lưu hạnh phúc vô cùng, lúc nào cũng vui cười hớn hở. Thế nhưng không ngờ một ngày kia, vợ lão không may bị ngã khi đang tắm trong nhà tắm, một xác hai mạng.

Kể từ đó, lão Lưu đã thay đổi.

Lão đặt bài vị của vợ con trong phòng, trở lên vô cùng mê tín. Phần lớn tiền bạc đều dành cho việc tìm kiếm các vị đạo sĩ, rồi dần dần trở nên không thích nói chuyện với mọi người.

"Đạo sĩ?" Đường Ninh nhạy bén nắm được điểm mấu chốt, hệ thống nói nếu tìm được người có tu luyện chân chính thì có thể phong ấn đứa trẻ ma. Mà lão Lưu đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để tìm đạo sĩ chắc cũng tìm được một vị không phải là kẻ lừa đảo, mà thực sự có bản lĩnh. Đường Ninh nóng lòng hỏi, "Ngài có biết Lão Lưu tìm vị đạo sĩ nào không?!"

"Chính là Đạo sĩ Hách, ở cửa hàng bán quan tài trên con đường bán đồ liệm trước tiểu khu nhà Lão Lưu."

Đường Ninh nói tạm biệt Giám đốc Lâm, nhanh chóng bắt taxi đến cửa hàng bán quan tài trên con đường bấn đồ liệm trước tiểu khu nhà lão Lưu.

Trước đây, Đường Ninh đã từng đi qua con phố này nhiều lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu thực sự đến. Trên phố là những cửa hàng bán vòng hoa, cửa hàng vải liệm, một cửa hàng quan tài, Đường Ninh bước đến một cửa hàng vải liệm bình thường và hỏi với vẻ sốt ruột, "Xin hỏi, Hách Đạo sĩ có ở đây không? "

Một ông già gầy gò từ trên ghế tựa ngồi dậy, mái tóc hoa râm, trên người mặc một bộ đồ đường đỏ tươi (2), nếu nhìn thấy ở nơi khác thì sẽ được khen là màu sắc kinh diễm, nhưng trong tiệm áo khâm liệm lại mặc bộ đồ này lại làm cho mọi người cảm thấy một chút quỷ dị.

(2) Bộ đồ thời đường màu đỏ:

"Đến đây mua áo khâm liệm à?" Ông già hỏi.

Đường Ninh lắc đầu, vừa định nói cậu đến đây để tìm Hách Đạo sĩ, lại nghe thấy ông lão chậm rãi nói: "Nhìn cậu sắp chết đến nơi rồi rồi, sao không tự mua cho mình một cái đi?"

Đường Ninh sửng sốt, cậu nhìn ông lão gầy gò, đầy vẻ kính sợ nói: "Ông là Đạo sĩ Hách?"

"Cứ gọi tôi là ông chủ Hách là được rồi."

Lúc này trong lòng Đường Ninh vô cùng cao hứng, cậu nhìn cao nhân duy nhất có thể giúp mình, "Đạo sĩ! Tôi bị ma ám, ông có thể giúp tôi phong ấn yêu ma không!"

Ông chủ Hách không nhanh không chậm nói, "Chuyện gì xảy ra, từ từ nói cho tôi biết."

Đường Ninh nhanh chóng kể tất cả những gì mình đã trải qua, ông chủ Hách lắc đầu . , "Cậu đã trêu phải một đứa trẻ xấu xa, nó đang quấn lấy cậu, muốn dùng bụng của cậu để sống lại."

Đường Ninh nghĩ đến những ác mộng mà mình đã trải qua, không khỏi căng thẳng. "Nhưng, nhưng tôi là nam mà!"

"Nam thì sao? Tôi thường nghe mấy người trẻ tuổi nói cái gì mà mẹ đàn ông (*), đàn ông không thể có con sao?"

(*) Nam mụ mụ (男妈妈): tui cũng không biết để sao cho ổn, ai biết chỉ tôi với nha!

Đường Ninh sửng sốt.

"Các vụ tấn công cậu gặp phải trong phòng tắm, hành lang và nhà xác là quỷ bịt mắt và lừa gạt thôi. Đó là ảo ảnh, nhưng cậu rất may mắn, có thể phá vỡ ảo giác hết lần này đến lần khác." Ông chủ Hách nheo mắt, "Nhưng cái chết của người bạn kia thì không đơn giản là ảo ảnh nữa, nếu cậu không giải quyết ổn thỏa oán niệm của anh ta, e rằng sẽ lại có thêm một ác linh nữa ám vào cậu. "

Đường Ninh hoảng sợ nói: "Đạo sĩ, tôi phải làm sao đây bây giờ? "

Ông chủ Hách xoa xoa ngón tay.

Nhìn Đường Ninh vẻ mặt ngơ ngác, ông chủ Hách lộ ra vẻ trẻ nhỏ không biết gì mà khinh thường "Trả tiền trước đi."

Đường Ninh vội hỏi: "Bao nhiêu!"

"Bạn của cậu biến thành quỷ 100 vạn. Đứa trẻ độc ác kia 500 vạn." Ông chủ Hách nói ra một con số kinh người.

【Hệ thống, tôi có tiền trong thẻ không? 】

【816,246.60 tệ】(Meii: khoảng 81 vạn á:v)

Đường Ninh rơi lệ trong lòng. Cậu nói với ông chủ Hách một cách đáng thương, "Ông có thể giảm giá một chút không được không?"

Ông chủ Hách một lần nữa nằm lại trên ghế nằm, nhắm mắt lại, "Áo liệm có thể giảm một chút cho cậu."

Đường Ninh không có cách nào khác, cậu bước ra khỏi cửa hàng rồi gọi cho Mạc Vân Sơ. "Tiểu Ninh, có chuyện gì vậy? "

"Mạc Vân Sơ, anh có thể cho tôi mượn tiền không? " Đây là lần đầu tiên cậu ngỏ lời mượn tiền người khác, đại não cậu đang cố gắng tìm một lí do hợp lý đều phòng hắn hỏi đến.

"Tiểu Ninh cần bao nhiêu?" Mạc Vân Sơ nhẹ giọng nói, "Một ngàn vạn đủ không?"

Đường Ninh sửng sốt, nhưng cậu nhanh chóng đáp: "Không cần nhiều như vậy, 520 vạn là được rồi."

"Được rồi."Mạc Vân Sơ mỉm cười, "Anh đang có chút việc phải làm, ngắt điện thoại trước nhé."

Cúp điện thoại xong, Đường Ninh nhận được hai lần chuyển tiền.

Theo thứ tự là 520(3) vạn và 1314(4) vạn.

(3) 520: Anh yêu em.

(4) 1314: Trọn đời trọn kiếp. (Meii: trái tym thíu nữ tan vỡ =))))))))

【Hệ thống, cậu có để thấy Mạc Vân Sơ tự dưng càng đẹp trai hơn không.】

Đường Ninh nghiêm túc nói.

【...】

Đường Ninh không chuyển lại số tiền thừa ngay lập tức. Cậu dự định giữ nó để dự phòng, sau khi giải quyết xong đứa trẻ ma sẽ trả lại cho Mạc Vân Sơ. Chẳng qua số tiền cậu đã dùng thì cậu cũng không biết trả thế nào, trừ phi trò chơi cho phép nạp tiền từ ngoài đời vào.

Trở lại cửa hàng bán đồ khâm liệm, Đường Ninh thanh toán tiền ngay lập tức, thái độ của ông chủ Hách lập tức tốt lên, ông ta cười nói: "Tôi có thể nhìn thấy ấn đường cậu mở rộng(5), hai mắt sáng, hàm dưới đầy đặn, tất cả đều rất tốt... Nhưng có một nhược điểm, cậu bạn nhỏ này, cung mạng của cậu rất ảm đạm, sẽ gặp vận hạn liên quan đến tính mạng, dù có quý nhân giúp đỡ cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu không vượt qua được, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, nhưng nếu cậu vượt qua được nó, cuộc sống sau này của cậu không cần lo nghĩ gì nữa."

(5) Ấn đường mở rộng: Những người sở hữu ấn đường rộng (tức độ rộng bằng khoảng hai ngón tay chụm lại) là những người nhân hậu và có tính cách đẹp. Chủ nhân có kiểu ấn đường như thế này có số sướng, gặp nhiều may mắn trong cuộc sống và luôn được quý nhân phù trợ. Đại loại ý của ông thầy này là gương mặt Đường Ninh có quý nhân phù trợ ý mà.

Đường Ninh nghe xong thì giật mình, trên trán như dán câu "đứa ngu nhiều tiền" mà hỏi: "Vậy bây giờ tôi phải làm sao đây, Đạo sĩ?"

"Trước tiên phải giải quyết người bạn Lục Ứng Tinh của cậu, người này đang đầy oán hận, chờ đến khi gã được an táng, cậu phải đi đưa ma biết chưa, cứ đi được bảy bước thì phải quay đầu lại. Sau khi chôn cất xong thì lấy một nắm đất từ mộ của gã mang về nhà, sáng tối cúng bái không được bỏ ngày nào."

Đường Ninh mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại, lo lắng nói:" Đạo sĩ, xin hãy nói lại một lần nữa, để tôi ghi lại. . "

Ông chủ Hách lặp lại, rồi nói thêm, "Còn về đứa trẻ ma kia, cậu hãy mang theo kẹo và một chút đồ ăn thức uống, nếu nó xuất hiện thì hãy đưa cây kẹo cho nó. Suy cho cùng thì nó vẫn là đứa nhỏ, bản chất không phân biệt được thiện và ác, chỉ cần cậu đối tốt với nó thì nó sẽ không làm hại cậu nữa ... "

"Nó cũng đáng thương lắm, tôi thấy nó nhập vào một con búp bê vải bị mất chân mà vẫn cố gắng tìm cậu như vậy hắn trước đây nó can đảm lắm, nếu cậu bằng lòng cho nó một phần thiện tâm thì hãy tìm cơ hội khâu chân lại cho nó, là nó có thể đi đầu thai rồi, cũng sẽ không quấn lấy cậu nữa."

Lời khuyên của ông chủ Hách như một báu vật đối với Đường Ninh, cậu rất biết ơn ông, " Đạo sĩ, tôi hiểu rồi. "

Ông chủ Hách gật đầu, sau đó khẽ ngáp một cái, lộ vẻ mệt mỏi, "Được rồi, cậu đi làm đi."

Cuối cùng, ông ta lại đột nhiên liếc nhìn Đường Ninh, "Bạn nhỏ, trên trán cậu có một đường thâm đen khó lường, e rằng có một tiểu nhân đang ở xung quanh cậu. Cậu phải cẩn thận với những người xung quanh cậu đấy. "

Những người xung quanh mình?

Đường Ninh cẩn thận hỏi: "Đạo sĩ có thể nói rõ hơn không ?"

"Cẩn thận bằng hữu của cậu, cấp trên, đồng sự, thân nhân, còn có. . ."

"Người bên gối của cậu."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật