[Chanbin] Ánh mặt trời phương Đông

Ánh sáng xua tan mây mù



Ngô Ngọc Hưng bước xuống những bậc thang gần với bóng tối kia rồi dừng lại.
Asi luôn dõi theo cậu vốn muốn thét lên bảo cậu cẩn thận nhưng cô lại bị áp lực đè nén đến mức không thở nổi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía dưới không ngừng. Không chỉ cô mà có những người khác thậm chí còn sốt ruột hơn cả cô, bốn người phía trên chỉ hận không thể lao xuống ôm bóng hình ấy lại, ngăn cản cậu tìm đường chết, nhưng họ lại bất lực không làm gì được. Chỉ trong hoàn cảnh này họ mới hiểu bản thân mình không phải là kẻ mạnh như lời người khác tung hô bấy lâu, họ chỉ là những kẻ yếu kém vô năng nhất giống hệt lời nói của Hiệu trưởng và trưởng lão đã đưa ra từ ban đầu.

Trái với sự lo lắng của mọi người, ở đây Ngô Ngọc Hưng không cảm nhận được nguy hiểm nào cả, mà cậu chỉ nghe được sự thổn thức từ nội tâm của hai kẻ lạc lối. Sự đau đớn tột cùng hoà cùng sự gầm gừ của loài mãnh thú đang chịu tra tấn của bóng tối vô tận. Tiếng gầm gừ ấy vào tai cậu như từng tiếng nấc nghẹn để xoa dịu nỗi đau thể xác và tinh thần bị tổn thương không cách nào chữa trị. Nở nụ cười chua xót nhưng đầy sự bao dung trên môi, hai cánh tay dang rộng đầy bao dung, một luồng ánh sáng dịu dàng ấm ấp nhẹ bao phủ không gian này. Tựa như ánh nắng bình minh xua tan mọi bóng tối bao trùm tiến vào ngày mới, sự ấm áp bao dung hoà tan sát khí chết chóc lạnh băng cứng đầu nhất. Hình ảnh hai người khủng bố nhất dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Không còn dáng vẻ tươm tất, sạch sẽ như lúc ban đầu, khắp người họ chi chít những vết nứt toạc vì chịu đựng áp lực khủng khiếp, máu tươi tràn ra khỏi vết thương thấm ướt cả vải quần áo. Đôi mắt nhắm nghiền cùng biểu cảm thống khổ cho thấy dù là người chịu đựng giỏi bao nhiêu nhưng cũng phải đầu hàng trước nỗi dày vò này.

Koo Bon Hyuk từ khi bước lên bậc đầu tiên đã biết bản thân cậu có lẽ không qua khỏi thử thách này, vốn dĩ cậu là đứa trẻ bò về từ ranh giới sự sống và cái chết, sinh mạng chết dưới tay cậu vô số, xúc cảm của một con người trong trái tim đã về gần như bằng không. Với trái tim không khác gì đã chết cậu mang tâm lý bản thân sẽ chết tại nơi này chuẩn bị sẵn sàng đón nhận nó, nhưng không ngờ Thang Vọng Tâm này lại phóng đại mọi ký ức trong cậu ra ngoài. Những cảm xúc như chết lặng bao năm được giải phóng tuôn trào dày vò cậu đến mức không chịu đựng được, gào thét trong im lặng, cầu xin nhưng đáp lại là nỗi đau cắm sâu vào tim hơn, nước mắt không tự chủ lăn dài trên gò má, sát khí kiềm nén bao năm bị giải phóng cực đại. Koo Bon Hyuk nhìn bản thân vụn vỡ trong mớ cảm xúc mà không thoát được chỉ đành cười khổ.

Những tưởng bản thân sẽ chết đi như vậy nhưng từ đâu đó một hơi ấm xa lạ bỗng tràn ngập không gian, chiếm lấy bản thân cậu rồi toả đầy ánh sáng soi rọi màn đêm tối. Cậu như người sắp chết khát nhìn thấy được hi vọng mong manh vội vàng nắm lấy ánh sáng tuyệt đẹp này. Đã bao lâu rồi cậu không cảm thấy ấm áp như thế, trái tim khô cằn cảm xúc lại được tưới mát bởi dòng nước ấm sinh mệnh dần lấy lại nhịp đập vui tươi. Mở mắt ra thứ cậu nhìn thấy là nụ cười như ánh mặt trời rạng rỡ ấy, lần đầu cậu hiểu hoá ra bản tình ca ánh sáng rạng rỡ của thiên nhiên tồn tại. Thứ ánh sáng kia không mất đi mà trở thành một sợi dây dịu dàng vòng qua tay cậu khẽ vỗ về an ủi. Koo Bon Hyuk đứng dậy, những vết thương đã khép lại không lưu lại sẹo trả lại sự hoàn mỹ vốn có.

Choi Byeong Seop đang vật lộn với những thứ cảm xúc tiêu cực đã chôn sâu trong tim cậu từ lâu. Vốn dĩ cậu hiểu chuyện hơn những gì người khác nghĩ, từ khi sinh ra mang dìng máu đặc biệt trong mình cậu đã hiểu tất cả những gì xảy ra xung quanh mình, nhưng cậu lại cố tình lờ đi đóng vai một đứa trẻ con ngây ngô không biết gì. Năng lực xảy ra hại chết những người vô tội đồng thời liên lụy người thân yêu nhất của cậu, phong ấn ký ức hay chuyện phải rời xa ba mẹ vốn dĩ là cậu tình nguyện buông tay. Nhưng nỗi đau ngày hôm ấy cậu mãi mãi không bao giờ quên, cái chết của những người thân và cái chết của mẹ như ngòi nổ khiến cậu sợ hãi chính năng lực của mình. Dù tất cả mọi người đều nói không phải lỗi của cậu nhưng sự dằn vặt căm hận lũ As và bản thân đã ăn sâu vào tiềm thức, nỗi đau năm ấy cậu bé gánh chịu không ai có thể hiểu.

Bao nhiêu năm tháng trôi qua cậu đều hiểu rõ những gì mà dì Ponzi phải chịu, nhìn sự dày vò bản thân đắm chìm trong máu và giết chóc của dì cậu lại càng tự trách bản thân hơn và cái cảm giác sợ hãi với sát khí của cậu càng nhiều hơn. Đó là lí do cậu thường trốn tránh tình cảm yêu thương từ dì Ponzi của mình. Cậu hận tất cả đã biến cậu trở thành ngày hôm nay, trong âm thầm bóng tối đã nuốt chửng mất trái tim của cậu rồi. Khi sắp bùng nổ thì sự dịu dàng bao dung bỗng ôm chầm lấy cậu, như lời hát ru êm dịu nhất vỗ về trái tim đau thương. Từng chút ấm áp ban mai dịu dàng chữa lành những vết thương bị chính cậu xé toạc nhiều lần để nhắc nhở bản thân không quên thù hận, ánh nắng ban mai ấy không những chữa lành vết thương mà còn dịu dàng vuốt ve trái tim mỏng manh non nớt ấy, dùng sự bao dung vô tận bao quanh và cổ vũ trái tim mỏng manh của cậu bé non nớt ấy. Nước mắt nhẹ rơi khỏi bờ mi dài, bao nhiêu uất ức được giải phóng trong giọt nước mắt ấy. Khi cậu mở mắt ra nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ ấy, trong ánh mắt của Choi Byeong Seop lúc này chỉ in đâm bóng hình kia, khắc sâu nó vào trái tim, vào trí óc của bản thân. Tựa như ban nãy ánh sáng kia vòng quanh tay cậu vỗ về an ủi, nó khẽ nâng cậu đứng dậy chữa lành những vết thương hoàn mỹ nhất.

Tất cả đều bất động bởi sức mạnh thanh tẩy khủng khiếp mà chàng thanh niên xinh đẹp ấy sở hữu, đồng thời khả năng chữa trị khủng khiếp càng làm người ta khát cuồng không thôi. Nhưng nơi đây là học viện Evengus họ không thể làm gì được cậu ta cả. Nếu ở nơi khác họ đã dùng tất cả bắt ép cậu ta quy phục dưới thế lực của bản thân mình.

Sau khi giải quyết mối hoạ từ hai con người phiền phức nhất gây ra, Ngô Ngọc Hưng quay người bước tiếp lên đỉnh cao, dùng sức mạnh dẫn dắt hai người Koo Bon Hyuk và Choi Byeong Seop cùng tiến bước, khi đi qua đám người Ahn Hyeong Seop cậu cũng dùng sức mạnh bản thân vòng lấy tay họ, thanh tẩy sức mạnh bóng tối và tiêu cực đi, cùng mang họ theo bước chân mình tiến lên đỉnh cao vô hạn.

Mỗi người trong nhóm đều cảm nhận sức sống mãnh liệt từ sợi dây ánh sáng kia, sự ấm áp bao dung ấy như giải thoát họ khỏi cơn say thù hận hay hối hận. Trái tim của cả 4 người còn lại đắm chìm vào ánh sáng ấy. Họ đâu biết rằng vì hôm nay ánh sáng mà họ tham lam nhận lấy dần trở thành mùi hoa anh túc xinh đẹp đầy mê hoặc, để rồi khi mất đi nó lại trở thành nỗi ác mộng khôn lường.

Trước mắt họ giờ đây chỉ có gương mặt trắng bệch vì dùng quá nhiều sức mạnh nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười tươi nhất mang họ vượt qua thử thách khó nhất, trái tim không ngừng một lần lại một lần đau xót lại rung động. Tình yêu cứ như vậy mà đâm chồi nảy lộc.

Sau khi vượt qua thử thách nhàn nhã nhất, trừ bọn người dùng nửa cái mạng để vượt qua họ lại gặp phải vô vàn thử thách oái oăm không đỡ nổi của tháp thí luyện. Không biết qua bao lâu khi sức mạnh ma pháp cạn kiệt, họ phải dùng sức mạnh thân thể đối đầu với thử thách, nỗi sợ hãi khủng bố tăng dần, vết thương tăng dần, sự mệt mỏi đạt cực hạn nhất cuộc thí luyện ngày đầu chấm dứt.

Bị tháp thí luyện tống xuất ra ngoài tất cả chỉ nằm trên đất không động đậy được. Các tiền bối quá quen với cảnh này tiến lên khiêng tất cả về phòng, đặt lên giường đã sắp đặt rồi điều khiển ma pháp dọn dẹp sạch sẽ, tẩy trần cho họ xong xuôi rồi đóng cửa trở về. Cả đám nhìn tiền bối rời đi bằng ánh mắt đày cảm kích rồi lăn ra ngất. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ " Thì ra đây là lý do cái ký túc xá quèn này không có đồ gì cả, mệt chết kiểu này thì có cũng chỉ là dư thừa. Học viện chết tiệt, tháp thí luyện chết tiệt!!!"

Văn phòng học viện tầng cao nhất, Pháp sư Koro quan sát cuộc thí luyện vừa gật đầu hài lòng vừa lắc đầu chán nản, không ai biết ông ta nghĩ gì vì đôi mắt tabgw thương kia chỉ có thâm trầm lắng đọng.

Khi nhìn thấy cnhr tượng của cả hai người Koo Bon Hyuk và Choi Byeong Seop mắt ông ta chỉ loé lên một tia kinh ngạc cùng hiểu rõ

" Số mệnh đã định sẵn tất cả rồi, haiz!"

Nhìn cảnh tượng Ngô Ngọc Hưng hoá giải tất cả nguy cơ đôi mắt kia mới có những cảm xúc kì lạ " Đúng là hậu duệ của Người đó, sức mạnh thật đáng sợ. Tâm trí đứa trẻ này rất tốt, là người có thể gánh vác tương lai mai sau. Chỉ là nó xuất hiện ở đây chắc là vì thứ đó, haha... Nếu thật sự như vậy rất đáng để mong chờ đây."

Nhìn về phía khoảng không ông ta lại nói
" Thật vinh hạnh khi quý cô Ponzi đây lại ghé thăm ta. Nếu đã đến thì xuất hiện đi"

"Khà...khà ông đúng là lão già sống ngàn năm, không gì là qua mắt được ông cả. Có vẻ cuộc thí luyện thuận lợi hơn ta nghĩ rồi."

" Đúng vậy, mầm non năm nay rất đáng để mong chờ. Nhưng người mà Thủ Hộ Giả ngươi chờ cũng rất đáng giá đấy."

"Ha...ha...ha Lão già như ngài sống không uổng phí, biết cũng hơi nhiều rồi đấy." Ponzi vừa nói vừa liếm đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn Đại pháp sư Koro.

" Ponzi có vẻ cô cũng nhuốm nhiều máu lũ As rồi nhỉ, lão già ta gân cốt không tốt máu cũng không đủ nhiều cho cô chơi nên cô thu lại dáng vẻ này đi. Số căn cứ cô diệt cũng đáng quan ngại rồi đấy." Koro vẫn rất bình tĩnh trả lời.

"Hừ...lũ bọn chúng có vẻ manh động hơn rồi đấy, lão già nhà ông chuẩn bị đi."
Hai bgưowif nhìn nhau ẩn ý, phút chốc Ponzi biến mất giữa khoảng không, cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ như ảo giác của người khác mà thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên là trưởng lão vào báo cáo về cuộc thí luyện hôm nay.

Ngày 1 kết thúc


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật