[SevenAU] Sketchbook Scene.

[No.3 | Earthquake] Cosmic Latte.



Vũ trụ có màu gì nhỉ?

Chính xác hơn, nếu toàn bộ bầu trời bị làm nhòe đi thì hỗn hợp ấy sẽ mang sắc thái nào?

Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím?

Những quyển sách đầu tiên mà tôi đọc ở phòng thí nghiệm tại trụ sở F-2A là về những đặc tính của hành tinh trong Hệ Mặt trời, cách các ngôi sao quay xung quanh, rồi vô số điều huyền bí khác nằm bên ngoài bầu trời rộng lớn kia. Bất kể vậy, tôi không phải là người thiên về chữ cái. Số thì khác, tôi đọc hiểu nó nhanh hơn cả chữ viết. Những con số đều trực quan, tuyệt đối và thẳng vào vấn đề; không dài dòng và gây hiểu lầm đại ý mà nó muốn nói.

Tôi chẳng học được gì nhiều từ trong sách, trừ những thông tin liên quan tới con số, dễ hiểu là mấy kiến thức chỉ thuần về số thì tôi nhớ nhiều.

"Earthquake Rashied – đáng ngạc nhiên là – cực kì giỏi về các con số."

"Kế toán, lập ngân sách, tất cả những thứ dày đặc các phép tính, nếu không có những từ ngữ phức tạp, đối với cậu nhóc thì nó dễ như việc hít thở."

"Rõ ràng là một số người vẫn chưa quen với điều này."

"Nó tính các phương trình còn nhanh hơn cả máy tính tốt nhất của tôi nữa!"

Chỉ mới giây phút mở mắt và ra khỏi EVA chưa được vài tiếng, tôi liền trở thành tin tức nổi bật trong toàn bộ nhân viên của F-2, kể cả những người không liên quan trực tiếp đến dự án S.E.V.E.N. Họ cho tôi vào cái phòng gọi là dãy định cư tạm thời, nghĩa là những nơi mấy đối tượng nghiên cứu như tôi ở đây sinh hoạt cho tới khi tìm được chỗ ở mới. Và dựa vào cái họ 'Rashied' đó, xem ra việc tôi chuyển tới nhà mới là vấn đề thời gian. Tiền sử là không giữ các Avatar lại đây quá hai tháng nhỉ?

Cần khoảng (1 tiếng để làm thủ tục) nhân với (3 tiếng làm giấy khai sinh) nhân với...

Chắc tối thiểu thêm sáu ngày, mười tám tiếng, bốn mươi lăm phút, ba mươi (gi là hai chín) giây nữa, thì tôi sẽ ra khỏi đây.

Ở trong phòng này có mấy loại sách mà tôi kể ở trên, người ngoài đọc thấy khô khan lắm, mà tôi thấy đúng là vậy. Đọc để giết thời gian thôi. Và tôi đọc hết chúng, khoảng 10 quyển sách, trong một ngày. Hồi đó thì cực kì rãnh rỗi, chẳng có việc gì để làm.

Trong ngày đầu tiên thì tôi đã đọc xong gần hết số sách có trên kệ trong phòng khám sức khỏe tạm thời của mình. Không buồn ngủ lắm nên đêm tới, tôi ra ngoài hiên để ngắm bầu trời, nhân tiện nhìn về phía quận 4 xem trong các con đường dốc đứng đó, cái nào là căn nhà Rashied mà tôi sắp chuyển tới.

Nhìn thời tiết tháng 5, đầy tuyết và âm u và lạnh lẽo, đêm tối như mực, thật dễ dàng để nghĩ rằng vũ trụ là biển đen không bao giờ kết thúc. Nếu các ngôi sao ở đây, nó sẽ trông như viên ngọc trai màu ngà, lấp lánh như tia sáng trắng của kim cương.

Rồi tôi nhớ câu nói trong quyển sách, "Các thiên thể đều có thể phát ra ánh sáng khả kiến của riêng". Nếu có thể đo hết tất cả chúng, có lẽ tôi có thể tính ra được... ừm, con số biểu thị cho màu sắc của vũ trụ. Đúng, nó nên là một con số.

Nhưng trước tiên, khẳng định lại: vũ trụ không có màu đen.

"Đen không phải là một màu. Màu đen chỉ là s vắng mặt của ánh sáng có thể phát hiện ra." Tôi nhủ trong đầu câu nói căn bản trong đề mục 'Cách ánh sáng di chuyển trong vũ trụ', nhận ra mình có thể tự luyện để nhớ lâu những từ ngữ này, nhưng sau cùng tôi không thật sự hiểu ý nghĩa của nó.

Đây là điều đáng buồn nhất: trí nhớ của tôi rất tệ, có thể nói là khó mà lưu được vào não tôi thông tin gì quá mười phút nếu không chịu nhẩm đi nhẩm lại liên tục nó. Nếu là số thì dễ hơn. Tôi nhớ mọi thứ thông qua số. Cái này có mã số, cái kia cũng có mã số, mọi thứ đều có thể biểu thị thông qua số. Mỗi điều đó là vững chắc nhất.

À phải, màu sắc cũng có mã số. Ví dụ sắc vàng trong mắt tôi là #FFF200.

Sáng hôm sau, tôi chờ tới khi các tiến sĩ tới mở cửa phòng thí nghiệm rồi chạy ra xin họ cho mình thông số của toàn bộ các thiên hà mà họ đã đo được. Tôi không biết sử dụng kính hiển vi, về thiên văn cũng chẳng khá hơn, nhưng nếu có số thì có lẽ tôi sẽ tự tính toán được. Kết hợp các phép tính lại, đáp án sẽ cho ra một phổ duy nhất đại diện cho toàn bộ vũ trụ.

Có điều tôi chưa quen ai hết, trừ người ngày mai mà tôi được xếp phải học chung...

Đến sớm nên chỉ có một mình, tôi đặt cặp xuống chiếc bàn, nhìn quanh phòng. Có một chiếc bảng phấn kiểu cũ cũng như một bảng trắng tương tác. Tôi ngồi đợi người giám hộ chính của mình đến, tự hỏi đấy sẽ là người như thế nào, liệu tôi có lãng phí thời gian nếu bên ấy không tiết lộ cho tôi các thông tin cần thiết không.

Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở, căn phòng ngay lập tức tràn ngập tiếng ồn khi một người đàn ông đeo kính hối hả bước vào với một đống hồ sơ và một ly cà phê sữa (mùi thơm lắm) mang đi, nói chuyện với tốc độ một dặm một phút, "Ta rất xin lỗi vì đã đến muộn, hôm nay mọi người đều đến thăm nhà và chuẩn bị tang sự cho cố đầu não Prebet hết rồi, còn có mình ta làm việc hôm nay cho xong hạn mức thôi." Ông ấy nói, rồi đặt đống hồ sơ của mình lên bàn và ngước nhìn tôi. "Ồ."

Tôi gật đầu đầy lễ phép, "Ngài có thể gọi con là Earthquake."

"Hóa ra mấy Avatar lại trông nhỏ nhắn thế này. Ta là Everett Marshall, tiến sĩ chuyên ngành toán cơ học." Ông ấy cười, nhấp một ngụm cà phê. "Vì vậy, ta đoán chúng ta nên làm quen với nhau một chút."

Tôi điều chỉnh tư thế sao cho phù hợp, rồi bày tỏ, "Nếu ngài đã là người trong ngành, thế thì con vào thẳng vấn đề luôn. Trong các hồ sơ con đọc trước khi tới đây, con có nhớ ngài là người nghiên cứu về bài toán P và NP, một trong bảy bí ẩn của giới khoa học. Con đoán ngài rất giỏi trong việc tính toán."

"Được rồi." Tiến sĩ chậm rãi nói. "Mà con bao nhiêu tuổi?"

"Con chỉ mới được sinh ra vào ngày hôm qua." Tôi trả lời, hơi nheo mắt lại. "Tuổi vật lý thì, có lẽ bảy. Bảy tuổi, và một tháng, hai mươi sáu ngày."

"Bảy. Số đẹp." Everett đáp lại với một nụ cười nhẹ, "Ta đoán sẽ an toàn khi cho rằng chúng ta không nên đánh giá thấp nhau như những người khác. Ta cũng tin con cũng bị đánh giá thấp vì tuổi tác của mình."

"Con không biết." Tôi phân vân, nhưng cũng đồng ý.

"Được rồi, có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng cách xem xét lại một số kĩ năng của con." Ông đẩy chồng sách qua bàn, về phía tôi. Nhưng tôi đã đọc cũng tương đối để biết mình hơi bị ngán nhìn cái gì nhiều chữ quá, trí nhớ tôi đã kém, còn dung nạp vào đầu mấy cái không liên quan thì chỉ mệt người, "Con không có giỏi mấy cái liên quan tới những tin tức mà mọi người hay đồn đâu. Con không phải khoa học gia, chỉ là... biết tính toán nhanh hơn người bình thường một xíu thôi."

"Thế con muốn gì?"

Tôi gãi cằm, "Con muốn ngài cho con xem thông số của các thiên thể, các bước-sóng-ánh-sáng của chúng. Giống cái gọi là, ừm, quang phổ vũ trụ ấy."

"Con đang mong đợi ta sẽ đồng ý cung cấp công trình mấy năm nghiên cứu của mình cho một đứa nhóc mà ta mới gặp?" Everett cười một cách hoài nghi.

Đây rồi, hướng đi mà tôi không thích nhất. Nhưng tôi vẫn cố thuyết phục, "Con sẽ không đánh cắp nghiên cứu của ngài đâu, một đứa như con có thể làm được gì chứ. Con chỉ ở đây vì mấy phép tính về màu sắc thôi."

"Màu sắc?"

"Con muốn... giống như đặt toàn bộ các ngôi sao vào trong một chiếc máy xay sinh tố, rồi xoay nhuyễn ra thành bột, pha thành sữa. Xem xem nó có màu gì." Tôi ngây ngô giải thích ý định của mình, không hề biết mấy lời này nghe trẻ con thế nào. Nhưng trách được sao, tôi chẳng phải người biết ăn nói.

Everett nhặt những tờ giấy lộn xộn mà tôi đưa ra trước mặt ông, nhanh chóng đọc qua cả hai phiên bản của cuộc thỏa thuận cực kì đơn giản này. "Trịnh trọng thế." Sau khi không tìm thấy lỗi hay điểm khác biệt nào giữa chúng, ông ký vào đường chấm của cả hai.

Tôi nhặt chiếc cặp của mình lên và nhét bản sao của mình vào bên trong, trước khi lấy ra một xấp giấy màu dày cộp. Sau một chút do dự, tôi đưa nó cho ông.

"Đây là bản tóm tắt chặt chẽ mới nhất về những gì mà con muốn có. Con nghĩ gì viết nấy thôi, có thể lời văn không chính xác lắm, nhưng điều này sẽ giúp giải thích những gì con đang muốn tìm." Tôi giải thích.

Khi Everett đọc xong trang cuối cùng, ông đóng tập tài liệu lại và tháo kính ra, "Nhìn sơ qua cũng biết con đang thiếu tầm quan trọng của lý thuyết số học thực sự trong thuật toán mới nhất của mình. Đặc biệt là với phép tính thừa số nguyên. Rốt cuộc con đang muốn tính thứ gì?"

"Thứ gì... là sao ạ?" Tôi cố nghĩ xem ông ấy đang chỉ vào đâu. "Chẳng phải lúc nãy con vừa nói-"

"Màu sắc có mã số, nhưng đó chỉ là tiểu xảo. Quan trọng là thay vì mong chờ vào đáp án sẽ cho ra một màu sắc làm mọi người trầm trồ, kết quả - dựa theo cách con viết phép toán – có thể sẽ không đặc sắc tới vậy."

Tôi thốt lên, "Tổng cộng hơn 200.000 thiên hà cần có để cho ra con số tối thiểu."

"Ta nói vậy rồi mà muốn tính sao?" Ông ấy lắc đầu cười khổ.

"Con đang rất là rãnh, làm mấy thứ này có là gì đâu."

*

Phần còn lại của ngày thứ hai diễn ra theo cách tương tự, với tôi đến sớm và Everett đến muộn với lý do này hay lý do khác, sau đó họ dành cả ngày để nói về các lý thuyết và thuật toán, nghiên cứu hàng đống nghiên cứu mà Everett đã tích lũy trong mấy năm qua, cho đến khi màn đêm buông xuống và đã đến lúc phải về phòng an giấc.

Tôi đã quen với việc ông đến và đi rất vội vã, tôi dần dần thấy mình trở nên cáu kỉnh hơn với việc mọi người không bao giờ đúng giờ hoặc không tuân thủ lịch trình. Mặc dù vậy, tôi không thể phủ nhận rằng ông ấy là một người tốt. Hầu như các bài học về tâm lý đều là dạy tôi cách để khiến bản thân không hề nao núng trước thái độ của người khác, bởi vì cho dù tôi có cố gắng tỏ ra thẳng thừng hay dè dặt đến đâu, những nhân viên khác cũng sẽ chỉ cười rạng rỡ và bày ra một trò đùa dở khóc dở cười khác để cố gắng khiến tôi khó chịu mà vẫn tưởng là tôi vui lắm.

Và Everett nói chuyện – ôi Chúa ơi, ông nói nhiều đến nỗi tôi nghĩ rằng mình sẽ phát điên khi phải nghe những cuộc tán gẫu bất tận. Hơn hết, tiến sĩ cũng thừa nhận là lần đầu tiên trong đời, ông thấy có một người nhỏ tuổi như tôi có thể theo kịp tốc độ của ông, và đôi khi đánh bại ông với khả năng cho ra con số chính xác đến từng dấu thập phân.

Vào sáng ngày thứ ba, tôi đến sớm như thường lệ, và Everett đến sau mười lăm phút, trông có vẻ hơi rối bời. Tôi nhận thấy rằng ông thậm chí không có cà phê trên tay khi bước vào.

"Con nghĩ đây là lần sớm nhất mà ngài từng đến." Tôi lưu ý, nhướng một bên mày.

"Quake, đừng ồn quá." Ông đặt một tay lên đầu khi ngồi xuống ghế.

"Hôm qua ngài say bí tỉ à?"

"Hơi." Ông lầm bầm, gục đầu xuống bàn. "Con ghé qua tủ thuốc xem có viên aspirin nào không."

"Dạ không ạ." Tôi thẳng thừng trả lời, quay trở lại trò chơi của mình. Một lát sau, ông ngồi dậy và nheo mắt nhìn tôi, với một tiếng thở dài. Tôi cầm bút viết nghuệch ngoạc vào giấy, "Con đang nghiên cứu tính đầy đủ của lớp NP."

Tiến sĩ lại đeo kính vào. "Rất nhiều vấn đề thuộc lớp NP-đầy đủ, phải không?"

"Dạ vâng, nhưng con không tìm ra thuật toán nào để giải quyết nó một cách nhanh chóng. Nếu con có thể đưa ra một giải pháp, nó có thể giúp giải quyết vấn đề tổng thể, bởi vì sau đó, tập hợp các vấn đề có thể được kết luận như một tổng thể để giải thích các vấn đề NP khác trong thời gian đa thức." Tôi đọc lại mấy dòng mình ghi sẵn trên giấy tối hôm trước, sợ đang nói giữa chừng lại quên thành ra lắp bắp.

Sau một lúc ngập ngừng chờ câu trả lời, Everett mới khẽ gật đầu. "Cũng đúng."

"...Nếu ngài tới đây chỉ để ngồi nghỉ ngơi thì ngài có thể về nhà." Tôi buồn bực khi mấy lời mình uổng công chuẩn bị coi như chả có nghĩa lý gì.

"Ta ổn, chỉ đang cố gắng suy nghĩ thôi." Ông ấy trấn an tôi. "Ta thực sự thấy rằng say rượu khiến ta có thể tiếp cận mọi thứ một cách sáng tạo hơn."

Tôi khịt mũi cười, "Đó có phải là điều ngài tự nói với mình khi bực bội vào mỗi cuối tuần để đối phó với bất kỳ vấn đề nào mà ngài sắp gặp phải với con không?"

"Thật là một kết luận thô lỗ đấy." Ông hưởng ứng câu đùa của tôi, nhưng chân đứng lên và bỏ ra khỏi phòng, để tôi lại một mình với một đống phương trình mới.

Nửa giờ sau, cánh cửa lại mở ra và ông bước vào với một tay cầm ly cà phê, tay kia cầm chai nước. Ngồi trở lại chỗ ngồi quen thuộc, ông rút gói thuốc ra khỏi túi, nhanh chóng nuốt hai viên. Rồi ông lấy máy tính xách tay ra, nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn đeo chiếc kính để bảo vệ mắt khỏi ánh sáng xanh. Tôi nhìn ông trong vài phút, cảm thấy lúng túng.

"Con xin lỗi ạ." Tôi chủ động nói, và ông ngước lên nhìn, "Con không biết đủ nhiều về ngài mà lại tự tiện kết luận như vậy. Thật sai lầm khi con vội vã đánh giá ngài quá." Tôi không giỏi xin lỗi, nên cứ nghĩ gì nói luôn.

"Chẳng sao, con nít mà. Ta không câu nệ đâu."

Nhưng nói thế nào thì tôi vẫn chỉ đi lòng vòng. Mọi cách giải quyết tôi nghĩ tới đưa thẳng lại điểm xuất phát, vẫn không thể trả lời liệu NP có bằng P hay không.

Đến cuối ngày, sự kiên nhẫn của tôi cạn dần. Sự lạc quan không ngừng nghỉ, sự chậm trễ và những cuộc tán gẫu không hồi kết của tiến sĩ khiến tôi không kịp theo tiến bộ ưa thích của mình. Cho đến nay, mọi cuộc trò chuyện về nơi bọn tôi nên đến tiếp theo đều kết thúc trong ngõ cụt hoặc bế tắc, khiến tôi đặt câu hỏi liệu đến đây có phải là ý tưởng đúng đắn hay không.

"Ngài có anh chị em ruột không?" Tôi hỏi sau khi tạm dừng để nghĩ một chút. Mà cứ không nghĩ đến mấy bài toán thì đầu tôi chỉ hướng về gia đình mới mà mình sẽ thuộc về trong mấy ngày nữa, trong lòng cứ lo âu đủ kiểu.

"Con không biết gì hết?" Everett cứng nhắc đáp lại tôi, "Mà con không thử tìm kiếm tên của ta trên google sau khi biết ta là ai hả?"

"Không ạ, con chưa có điện thoại riêng..." Tôi không nghĩ mình lại cố gắng tìm hiểu càng nhiều càng tốt về người giám hộ của mình.

"Chà, biết sao không, ta có hai người anh trai." Lần này ông thoải mái nói với tôi. Đây có lẽ là cuộc trò chuyện đầu tiên của cả hai không liên quan đến toán học trong hai ngày mà tôi làm việc với ông, "Một người là thẩm phán, một người là kĩ sư. Cả hai đã mất trong một vụ tai nạn giao thông gần một năm trước."

Tôi buột miệng, "Con xin lỗi."

"Không có gì. Hồi đó hai anh trai của ta đều muốn để ta làm việc ở công xưởng của họ, làm kế toán văn phòng thôi. Giờ cơ nghiệp đều đã được gỡ bỏ, còn ta chuyển tới F-2A theo đợt tuyển chọn, làm khoảng mấy tháng và thành nhân viên cốt cán ở đây." Ông ấy chỉ vào bảng thành tích treo trên tường của mình, "Avatar càng khó chiều thì càng cần những người ngang cơ tụi nó. Ta và con có nhiều điểm chung lắm đấy."

Tôi gật đầu, "Ra đó là lý do ngài được chọn làm giám hộ chính cho con."

Everett đột nhiên bật cười.

"Sao ạ?" Tôi hỏi khi nhận thấy biểu hiện xoay chuyển của ông.

"Không có gì. Ta chỉ nghĩ rằng lần cuối cùng ta thực sự phụ trách cho một đối tượng nào đó, phải mất đến vài tháng để Juniper Ville, người lãnh đạo hiện tại của F-2A có đủ niềm tin để cảm thấy an toàn khi thả những con chuột thí nghiệm đó ra. Hoặc với Thunderstorm, bọn ta mất cả tháng để xoay sở chuyện của nó với Prototype Boy. Về phần Cyclone thì không cần phải kể luôn: quả là thảm họa!"

Cách ông ấy nhắc tới hai anh lớn làm tôi nghi ngại, "Nhưng còn con, Earthquake, con mới chào đời chưa tròn bốn ngày, vậy mà mấy thùng đồ đạc cá nhân của con đã được đóng gói và dựng sẵn trước cửa. Xem ra F-2A thật sự muốn cho con tới nhà Rashied sớm hơn dự tính."

"Con không định ở lại phòng thí nghiệm lâu như vậy. Không ích gì khi mua nhiều đồ đạc cả." Tôi nhún vai, tìm thứ gì đó giải khát, "Hơn nữa, con nghe mấy nhân viên bảo Thunderstorm và Cyclone đó gây ra quá nhiều phiền não rồi. Kaizo còn nói con sẽ là cái kiềng ba chân đặc biệt để giữ hai người này đi đúng quỹ đạo."

"Không, không. Sấm sét và gió xoáy là hai thứ luôn đi chung với nhau. Chúng ta, đặc biệt là con, không cần ép hai đứa lớn hạn chế những tiềm năng của chúng."

"Thật ra con tò mò mình có gì lý thú để được mọi người giao cho trọng trách lớn như vậy. Giống như ngài, chịu tới đây cả ngày để xem con lảm nhảm về mấy con số đến tận tối mới có thể về." Tôi nhìn quanh căn phòng hiu quạnh, không biết nơi ở sắp tới của tôi sẽ trông thế nào.

Everett cười thầm. "Ta thực sự không có thời gian cho bất cứ việc gì khác, đúng, có điều ta nghĩ tất cả mọi người hiện tại đều muốn từ con một thứ. Chúng ta cần một lớp phòng thủ vững chắc, để làm mắt xích duy trì sự tồn tại xung khắc và cộng hưởng của hai thành phần trong cơn bão."

"Bão...?" Nói mới nhớ, ở đảo Rintis cứ hở ra là gió giật mạnh, mưa liên miên. "Con là một đứa nhóc chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Khả năng ghi nhớ kém, đối đáp thì chẳng ra vào đâu, đầu chỉ toàn số và số, không thể hiểu theo kiểu bình thường được. Sao ngài nghĩ con hợp với vai trò này chứ, trong khi con còn chẳng hiểu nổi mình?"

"Ta thấy nó rất hợp đấy. Mặt đất chống đ, nếu con biết được vũ trụ có màu gì... Đó cũng là điều lệ trong Giao ước của con, phải không?"

"Con không biết. Con không hiểu những câu nói thường ngày. Thứ duy nhất con hiểu chỉ là số - thứ không thể biểu đạt cảm xúc nào khác."

"Không thấy buồn chán vì chỉ có thể nói chuyện với chúng sao?"

Tôi lấy ra hai chiếc cốc, đun sôi một ít nước khi cười gượng trước câu hỏi này, "Ngài nghĩ sao? Con thì nghĩ mình hẳn là một đứa lười nhác, kết quả đến việc thay đổi bản thân cũng không dám." Tôi tưởng tượng đến thế giới mà tôi phải cố tìm cách để chân vào, để cho những anh em trong gia đình nhận ra sự tồn tại của mình, để củng cố nó, và cũng phải tìm cách giữ nguyên nó.

Tôi là một người rất s sự thay đổi, sợ mình sẽ không còn giống như cũ nếu là người của Rashied, thậm chí sợ cả việc mình đã vì nó mà biến thành người khác, nhưng cũng đều sẽ bị mọi thứ của cuộc sống này tẩy sạch. Có Giao ước rồi, sao phải nhọc lòng tìm kiếm tình thương từ gia đình nếu ngày nào đó phải chia lìa chứ?

"Thành thật mà nói, điều đó nghe có vẻ... buồn, thật đấy." Everett thừa nhận thẳng thắn, "Không xúc phạm."

"Đây chỉ là chiêu trò tâm lý thôi ạ. Một bài kiểm tra không có kết thúc, để tìm ra xem nhà Rashied rốt cuộc là P hay NP." Pha xong tách trà, tôi đưa một tách cho ông giải rượu và đi đến ghế sofa.

"Vậy, về màu sắc của vũ trụ..." Tôi bắt đầu mở lời, trước khi ông phẩy tay ngắt lời tôi, "Không," Giọng điệu rành rọt của ông làm tôi giật mình, "Không có toán học. Không có thuyết này thuyết kia nữa. Chúng ta không còn làm việc nữa, và bộ não của ta cần được nghỉ ngơi."

"À... vâng ạ." Tôi chìm vào im lặng, tôi không phải là người hay nói chuyện; nếu toán học là không cần thiết thì tôi không có gì để nói, bởi vì theo những gì tôi rút ra được, buồn cười là, tôi và ông không có điểm chung nào.

Tôi quyết định sẽ tự tìm kiếm câu trả lời một mình.

*

Tôi đã dành ba ngày liên tiếp để tính toán, chủ yếu là nhẩm trong đầu, mấy cái này không cần viết ra giấy. Ngày cuối cùng ở phòng thí nghiệm, tôi cuối cùng cũng tìm ra nó.

#FFF8E7.

Khi áp mã số này lên máy phổ, tiến sĩ Everett phát hiện ra nó là màu giống như màu be, gần với sự pha trộn giữa màu trắng và màu vàng.

Phát hiện này nhàm chán hơi tôi tưởng, như tiến sĩ đã dự đoán trước đó, nhưng ông cũng rất ca ngợi thành tích tính toán của tôi mà không thông qua máy tính.

"Cái màu này gọi là màu Cosmic Latte, nghĩa là Cà phê sữa của vũ trụ. Dễ thương lắm đúng không? Giờ người ta đang thịnh hành loại đồ uống Latte vũ trụ dựa theo màu này đó." Ông ấy cố động viên sau khi nhìn công sức tôi mày mò, "Hơn nữa, đừng để màu sắc này đánh lừa. Nếu đặt màu này qua lăng kính, nó sẽ tạo ra cầu vồng có gần như tất cả các màu trên Trái Đất, từ tím đậm đến đỏ hồng ngọc."

"Con tưởng nó sẽ có màu ngọc lam, hay xanh mai rùa như bầu trời." Trườn khỏi đệm, tôi tóm chiếc túi màu be của mình, giống với màu mà tôi vừa tìm ra, để lấy mấy cuốn sách toán lớp ba ra đọc để chuẩn bị cho những ngày tới trường sắp tới, "Nhưng màu này... có vẻ giống màu vàng. Vàng nhạt. Loại vàng ấm áp. Không quá bất ngờ nhỉ?"

Tiến sĩ Everett xoa nhẹ mái tóc đen của tôi, "Con cũng có đôi mắt vàng này. Màu của vũ trụ xem ra cũng là màu của con." Ông chỉ vào đồng hồ, ý muốn bảo tôi đêm nay đừng thức khuya đọc sách nữa, "Như vậy thì vui hơn rồi chứ?"

Dựa vào tiếng tích tắc của kim đồng hồ, tôi đoán là đã còn mười sáu tiếng nữa sẽ tới cái hạn mức mà tôi kể ở trên.

Ngủ tám tiếng. Ăn sáng và sửa soạn thêm bốn tiếng. Rồi đi xe tới khoảng ba tiếng...

Vậy là đúng y.

Tôi quan sát đôi mắt sáng rực của mình trong gương, tự coi đó là phép màu nho nhỏ của riêng mình, một dấu hiệu cho thấy mình đặc biệt, "Ngài biết cách an ủi lắm đó, Everett à." Bản thân tôi đôi lúc cũng hơi sợ những hình thù kì quái trong đồng tử.

"Mai là được gặp gia đình mới của con rồi. Hãy thoải mái nhất có thể nhé."

"Dạ."

Ôm cuốn sách vào lòng, tôi cố gắng chìm vào giấc ngủ êm ái. Đằng nào cũng phải giữ sức để ngày mai tới dự tang lễ của cố đầu não, và gặp hai anh lớn của Rashied nữa.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật