[SevenAU] Sketchbook Scene.

[Christmas Eve] Chaos Of The Bells.



A/N: Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ ỤwU

(Theo dòng sự kiện của "Elemental Boy").

*

-Timeline 7, Giáng sinh năm 2016-

Đây không phải là tất cả những gì Redamancy mong đợi.

Khi LHQ cảnh báo về sự hiện diện của Phe ly khai ở cực bắc của Trái Đất, anh đã đoán trước được một nỗ lực khác của Cataclysm nhằm tiêu hao năng lượng thông qua lõi của nó. Hoặc có lẽ là một nhiệm vụ do thám địa điểm Darkwood lại gặp sự cố và xem liệu "nhà khoa học lắm trò" như Maelstrom có để lại điều gì thú vị không. Hoặc thậm chí có thể là một nhiệm vụ tìm kiếm một loại cổ vật nào đó, một loại pha lê hoặc bùa hộ mệnh hoặc công nghệ ngoài hành tinh mà Tempest có thể kết hợp vào siêu vũ khí mới nhất của mình.

Nhưng Redamancy KHÔNG mong đợi đến được đầu cực của hành tinh chỉ để tìm thấy một thị trấn nhỏ, thoải mái nép mình giữa những cơn bão tuyết băng giá. Đó là chưa kể Boboiboy, "Sinclair Reckless", cứ đòi về nhà sớm để dự lễ Giáng sinh tại Nhà thờ. Thằng bé thậm chí còn chuẩn bị sẵn một bộ Yule'is (trang phục truyền thống của Stonehert) để mặc vào ngày này và đi ăn cỗ cùng đám bạn trên lớp.

"Ôi trời ạ." Taufan, phân thân Nguyên tố Gió thở ra, cố gắng ngồi yên bên cạnh Thân vương và quan sát vẻ điềm tĩnh của anh ta, "Nơi này đúng là một mớ hỗn độn ấy."

Redamancy muốn nhắc thằng bé là lần đầu học phân thân thì đừng nên tách ra lâu quá, nhưng bị kẹt ở đây với một mình anh ta thì cũng chán nên cuối cùng thằng nhỏ cũng phải bày chút trò vặt để chơi.

"Cơ mà em không hiểu lắm." Duri lặng lẽ nói, ánh mắt xanh lá rực sáng lên vì kinh ngạc, "Nơi này trống không, cứ như không có người ở. Em còn tưởng Hoàng đế đã cử Thunderstorm tới giám sát công việc quy hoạch mấy vùng núi tuyết kiểu này."

"Không phải là lần đầu tiên các Thuộc địa mọc lên ở những nơi không ai ngờ tới," Gempa thêm vào. "Và nơi này đủ hẻo lánh để một khu định cư có thể tránh được sự giám sát trong một thời gian..."

"Nhưng nó không thể ở được." Taufan phản đối. "Nhiệt độ ở khu vực này xuống mức thấp mà con người bình thường còn không thể tồn tại cơ mà."

Nếu không phải vì Boboiboy có thể tự làm ấm mình thì chắc cậu cũng không dám đi chung với Thân vương đâu.

Blaze và Ais có vẻ muốn đi ra ngoài, một bên thì cảm thấy bên ngoài quá lạnh, một bên thì cảm thấy bên trong quá ấm. Cả hai đều muốn lướt dạo ở các mặt hồ đóng băng, tưởng tượng tới những thứ họ có thể làm ở đó.

"Con người là sinh vật dễ thích nghi, chúng ta thì lại càng là những con người đặc biệt." Solar ló đầu ra từ một góc nào đó, nhẹ nhàng phản đối. "Các cậu sẽ ngạc nhiên về nơi mà chúng ta có thể định cư..."

"Nói đủ rồi." Redamancy khuyên nhủ, nhưng chủ yếu là anh không quen làm việc trong môi trường ồn ào thế này. "Nếu đã phân thân thì mấy em hãy chia ra và tìm kiếm những người sống sót ngay lập tức. Solar với Ais, hai đứa mau đi dập tắt mọi đám cháy còn sót lại. Mấy đứa còn lại, hỗ trợ ta và đảm bảo rằng Phe ly khai đã thực sự biến mất."

Cả nhóm lại tiến xuống thung lũng, chứng kiến những ​​cảnh hủy diệt tan hoang. Nơi tưởng như từng là một cộng đồng nhỏ nhưng thịnh vượng đã bị bỏ hoang, và những tòa nhà vẫn đứng vững đã bị tàn phá nặng nề. Một tòa nhà gạch lớn có thể là một nhà máy có một lỗ hổng trên một bức tường, với ngọn lửa vẫn bập bùng bên trong mà Ais đã nhanh lẹ xử lý ngay lập tức.

Các nhà máy khác hoặc đã biến thành đống đổ nát hoặc vẫn đang bốc cháy. Những ngôi nhà nhỏ hoặc đã bị san bằng hoàn toàn, chắc chắn là bởi các thành phần quá khích hay cực đoan. Một ngôi nhà lớn hơn, trang trí công phu hơn nằm trên đỉnh một tòa nhà nhỏ ngay bên cạnh thị trấn, mái của nó bị lõm xuống. Dường như không có mệnh lệnh hay lý do nào cho bất kỳ cuộc tấn công nào nghe có vẻ hợp lý: Phe ly khai đến đây không phải để đột kích hay tìm kiếm thông tin, mà chỉ đơn giản là để tiêu diệt.

Khi Redamancy sải bước qua thị trấn đổ nát, anh không thể không cảm thấy rằng tất cả những điều này dường như quen thuộc bằng cách nào đó. Anh biết rằng mình đã nhìn thấy thứ này hoặc thứ gì đó na ná nó ở đâu đấy, nhưng không thể xác định chính xác...

"Thân vương ớiiiii, chúng ta có người sống sót nè ạ!" Blaze đột nhiên hét lên.

Redamancy quay lại đối mặt với Nguyên tố Lửa, người đang quỳ bên cạnh một nhóm người... hoặc cái gì đó thoạt nhìn trông giống con người. Nhưng khi anh quỳ xuống để nói chuyện với họ, anh nhận ra rằng họ quá nhỏ bé và nét mặt quá lạ lẫm để trở thành loại người mà anh quen thuộc. Người cao nhất trong số họ chỉ cao khoảng 0.5m, nhưng họ có kích thước cân đối hoàn hảo.

Bất chấp nỗi kinh hoàng mà họ vừa phải đối mặt, họ vẫn nhìn anh ta và đám nhóc lạ mặt với một vẻ trang nghiêm thầm lặng, như thể họ quyết tâm sẽ thể hiện tốt nhất có thể trước thảm kịch này.

"Xin chào." Redamancy nói với họ, giơ tay lên trong một cử chỉ thân thiện. "Tôi là Redamancy Killian, đại diện cho Stonehert..."

"Chúng tôi biết." Người cao nhất trả lời, một nụ cười nhẹ thoáng qua khuôn mặt nhăn nheo do tuổi tác của ông ta, "Ngay cả ở phía Bắc xa xôi này, chúng tôi cũng nhận được tin tức từ phần còn lại của thế giới." Người đàn ông chìa bàn tay xương xẩu ra. "Blazing Jupiter, thưa ngài."

Thân vương gật đầu, "Ông có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở đây không, ông Jupiter?"

"Tất nhiên là Phe ly khai rồi, còn gì nữa?" Một phụ nữ nhỏ bé trả lời với sự pha trộn giữa sợ hãi và tức giận, "Họ đã phá hủy nhà máy sản xuất đồ chơi, phân tán đám tuần lộc đi, cố dùng chúng ta làm mục tiêu tập trận..." Cô sụt sịt và chấm nước mắt. "Cảm ơn trời vì những lều tuyết. Chúng đã giúp hầu hết chúng tôi ẩn nấp trong cuộc tấn công."

"Có ai bị thương không?" Redamancy quan sát cách Duri triệu hồi những loại rong rêu tundra, gọi là Đài nguyên, nhằm mục đích kiểm tra sự sống tự phát triển ở đây.

"Một vài người, nhưng Nguyên tố Thực vật của nhóm các anh đã xử lý chúng ngay khi vừa phát hiện bọn tôi." Jupiter đảm bảo, "Và dù sao đi nữa, yêu tinh là những người cứng rắn. Chúng ta đã phải đối mặt với những điều tồi tệ hơn nhiều..."

Yêu tinh! Không chỉ Redamancy mà các cậu nhóc cũng dần hiểu ra: một khu định cư ở Bắc Cực, có đồ chơi và tuần lộc, và bây giờ là yêu tinh. Không có gì ngạc nhiên khi tất cả điều này có vẻ quen thuộc. Nhưng chắc chắn nó không thể là sự thật. Chắc chắn tất cả những câu chuyện của con người ngoài Stonehert không thể là gì khác hơn là thần thoại và văn hóa dân gian...

"Solar!" Đó là giọng nói của Taufan, nhưng nó mang một giọng điệu mà Redamancy chưa từng nghe thấy từ thằng bé trước đây - một sự kết hợp kỳ lạ giữa sợ hãi và phấn khích. "Solar, cậu đến đây nhanh lên!"

"Taufan, tớ đang bận!" Solar cáu kỉnh, bước ra khỏi một trong những nhà máy bị hư hại, "Tốt nhất cái của cậu nên quan trọng hơn..."

"Nó rất quan trọng!" Taufan khăng khăng, nắm lấy một cánh tay của Solar và lôi nguyên tố Ánh sáng về phía ngôi nhà trên đồi.

Solar tái mặt. "Ôi trời..." Và cậu chạy theo các yêu tinh cũng đang rời đi. Redamancy, lúc này hoàn toàn bối rối,  đành phải đi theo sau.

Taufan kéo một Solar đang phản kháng xuống chân đồi và chỉ tay một cách thách thức, "Thấy tớ nói đúng chưa!"

"Chờ đã..." Solar há hốc miệng, quỳ xuống và xúc một thứ gì đó ra khỏi tuyết... không, là một con người. Không phải yêu tinh, cậu chắc chắn, mà là một con người có kích thước thật: nhung đỏ, lông trắng khoác trên người thân hình đẫy đà và bộ râu khá lớn bao quanh một khuôn mặt có vẻ dễ chịu và khá là giống ông cậu nếu không nhăn nhó.

Mặc dù ông lão này không bị chảy máu, không bị bỏng hay mất bất kỳ chi nào, nhưng ông dường như đang bị đau khá nhiều và góc cong bất thường của chân phải cũng không lành lặn.

Điều này không thể xảy ra, Redamancy tự nghĩ.

"Xin hãy nói với tớ rằng tớ không nhìn thấy những gì mà tớ nghĩ rằng mình đang nhìn thấy," Solar cầu xin, lặp lại suy nghĩ của Redamancy thành tiếng, trong khi tiến tới đứng bên cạnh chỉ huy của mình.

"Lạy Chúa." Blaze thở ra, cười toe toét bất chấp mọi thứ. "Ai ngờ được..."

"Ông già Noel!" Jupiter hét lên, nghển cổ lên để nhìn người đàn ông bị thương. "Thưa ngài, ngài không sao chứ? Các phân thân nguyên tố, làm ơn cho tôi đi nhờ!"

Không biết phải làm gì khác, Gempa đành bế con yêu tinh lên và nâng anh ta lên đủ cao để có thể nhìn rõ. "Ông già Noel", lúc này đã ngồi dậy được nhờ sự giúp đỡ của Ais, nhăn nhó xoa xoa bên hông. Khi phát hiện ra Redamancy, ông đã nở một nụ cười thân thiện.

"Chà, thưa ngài," Ông nói với một tiếng cười khúc khích, "Người bạn cũ Thunderstorm của ngài, hay Quái thú mắt đỏ, dường như bị ràng buộc và quyết tâm đưa mình vào danh sách những người nghịch ngợm năm nay."

"Đừng cố nói chuyện ạ." Duri nói. "Cháu cần kiểm tra vết thương cho ông..."

"Ta ổn, ta ổn," Ông già Noel vẫy bàn tay đeo găng nói với cậu bé, "Ta nên như vậy, phải không? Hôm nay là đêm Giáng sinh, và những món quà không tự đến được." Ông quay sang Jupiter, vẻ lo lắng chợt thoáng qua trên mặt anh. "Những món quà không bị phá hủy, phải không?"

"Chúng đã được bảo vệ trong các lều tuyết," Jupiter trả lời. "Nhưng thưa ngài, ngài sẽ không đi đâu với một cái chân bị gãy đâu!"

"Nó không bị gãy," Ông già Noel nhấn mạnh. "Chỉ vặn vẹo theo kiểu buồn cười, vậy thôi. Để ta đi khập khiễng một chút cũng chẳng sao."

Redamancy nhận ra rằng anh đang nhìn chằm chằm và lắc đầu nhanh chóng, "Ông phải tha thứ cho chúng tôi, ông Claus. Nhưng người Stonehert có ấn tượng rằng ông thực chất là một thực thể hư cấu."

Khi đó, ông già Noel đã nở một nụ cười sâu thẳm rất nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông nhân loại. "Một quan niệm sai lầm phổ biến, thưa các cư dân của Thủ đô Lucifer, và ít nhất thì tôi cũng không bận tâm lắm. Điều cuối cùng chúng ta cần xem xét là những kẻ hay xen vào đang cố nhúng tay vào công việc của chúng ta ở đây."

"Tuy nhiên, nếu chúng tôi biết căn cứ hoạt động của ông sớm hơn, chúng tôi sẽ hành động nhanh hơn để đưa quân tới," Redamancy trả lời. "Nhưng... tiếc là chúng tôi đã đến quá muộn. Rất xin lỗi."

"Đừng như vậy," Ông già Noel trấn an anh. Ông đứng dậy, đứng run rẩy trong giây lát, rồi gục xuống với một tiếng rên rỉ. "Ối!"

"Giữ yên," Gempa ra lệnh cho Duri. "Cái chân đó cần được cố định..."

"Nhưng ta phải đi." Ông già Noel nhấn mạnh, giọng nói của ông có vẻ cầu xin khi ông quay sang nói tiếp với Thân vương. "Bây giờ đã là đêm Giáng sinh, và có rất nhiều việc phải làm... bọn trẻ đang trông cậy vào tôi..."

"Ông Claus," Jupiter ngập ngừng nói, "Ngay cả khi chân ông không bị gãy, chúng ta cũng không thể giao quà. Bọn Phe ly khai ấy đã phá hủy chuồng ngựa. Giờ xe trượt tuyết đang bốc cháy, và lũ tuần lộc đang rất hoảng sợ, chạy tán loạn hết rồi. Chúng ta chỉ có thể thu thập hết chúng chậm nhất là vào năm mới. Tôi... tôi xin lỗi, nhưng chuyện giờ không thể vãn hồi được rồi."

Đôi mắt xanh sáng của ông già Noel đầy nước mắt. "Chúng ta chưa bao giờ bỏ lỡ một lễ Giáng sinh nào, kể cả trong Thế chiến. Nếu ta không đến kịp tối nay..." Ông ấy không thể nói hết.

Solar lên tiếng vào lúc đó, "Đây hẳn là ý định của Thunderstorm ngay từ đầu, thưa ông Claus. Bằng cách nào đó, anh ta đã phát hiện ra ông ở đây, hoặc đơn giản là đưa ra giả thuyết rằng ông phải ở đây. Và anh ta cũng đã tấn công để ngăn cản ông thực hiện chuyến đi của mình trong năm."

"Nhưng tại sao Quái thú mắt đỏ lại làm thế?" Jupiter yêu cầu. "Chúng tôi chưa bao giờ làm hại hắn ta!"

"Thunderstorm luôn có thói quen tấn công vào dịp Giáng sinh," Solar giải thích. "Hình dung rằng nếu anh ta làm hỏng kỳ nghỉ, điều đó sẽ hủy hoại tinh thần con người. Anh ta phải nghĩ rằng bằng cách tấn công ông và dừng chuyến đi Giáng sinh phát quà, anh ta sẽ hoàn thành công việc cuối cùng của nó."

Ông già ôm mặt, run lên vì xúc động. Solar đã đúng: nếu ông già Noel không thể thực hiện các chuyến đi được chỉ định vào tối nay, điều đó sẽ giáng một đòn chí mạng vào tinh thần của mọi người, điều mà Thunderstorm chắc chắn rất thoả mãn. Và tinh thần bị tổn thương có thể tàn khốc như chấn thương thể chất.

Phải có một cái gì đó mà anh và Boboiboy có thể làm.

"!".

Một ý tưởng điên rồ được hiện thực hóa trong bộ não xử lý thông tin của Redamancy, nhưng anh đã dập tắt nó ngay lập tức. Chắc chắn là không thể nào làm việc đấy trong vài tiếng được.

Ý tưởng tương tự hẳn cũng đã nảy ra trong đầu ông già Noel vào lúc đó, vì ông ấy đã hạ tay xuống và ngước nhìn anh kiên định, "Thân vương của Stonehert, tôi ghét phải hỏi ngài điều này vì nó sẽ tốn nhiều công sức. Nhưng những món quà phải được chuyển đến tối nay. Nếu tôi không thể thực hiện hành trình... liệu ngài và các phân thân nguyên tố có thể làm được không?"

"Nhưng nó bất khả thi!" Solar chen vào. "Không có cách nào để chuyển quà đến mọi hộ gia đình trên thế giới trong một đêm. Ngay cả một cỗ xe dịch chuyển tức thời cũng không hoàn thành nổi một phần tư hành trình trong thời gian đó!"

"Và làm thế nào chúng ta có thể vào được trong những ngôi nhà?" Taufan chỉ ra. "Không giống như chúng ta có thể lắp ống khói hay gì đó tương tự."

"Hơn hết, Santa Claus, ông mong đợi tụi này làm điều đó mà không bị chú ý?" Solar hỏi thẳng. "Chúng ta sẽ thu hút rất nhiều cặp mắt không nên có..."

Ông già Noel giơ tay ra hiệu cho các cậu nhóc im lặng, "Ta biết đó dường như là một việc bất khả thi. Hầu hết các nhiệm vụ đáng giá thoạt nhìn qua thì dường như không thể hoàn thành. Nhưng nó có thể được thực hiện; sau cùng thì tôi vẫn làm việc đó hàng năm. Tất cả chỉ cần hai điều quan trọng: ý chí và niềm tin. Nếu mọi người sẵn sàng làm điều đó, và nếu các cháu bé đây tin rằng mình có thể làm được... thì chắc chắn mấy đứa sẽ làm được. Đó là phép màu đêm Giáng sinh. Ta hứa với mấy đứa điều đó."

Gempa cân nhắc, rồi gật đầu, "Đó là điều tối thiểu mà bọn cháu có thể làm cho ông. Bọn cháu đã làm ông thất vọng một lần khi không ngăn chặn cuộc tấn công này. Tất nhiên là Boboiboy sẽ không làm ông thất vọng lần nữa."

"Cảm ơn, mấy đứa bé ngoan." Ông già Noel nói với một nụ cười rạng rỡ. Sau đó, vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc khi nói chuyện với Jupiter. "Tôi sẽ giao cho ông phụ trách các yêu tinh! Tôi muốn một nửa số yêu tinh khỏe mạnh bắt đầu dọn dẹp và xây dựng lại, số còn lại giúp chuyển quà vào toa xe của nhóm Thân vương. Và nhanh lên!"

"Vâng, thưa ngài!" Jupiter cười toe toét lần đầu tiên vào buổi tối hôm đó, quay sang Nguyên tố Đất, "Ừm... cậu có thể đặt tôi xuống được không?"

Gempa đặt yêu tinh xuống lại nền tuyết trắng, đồng thời lập kế hoạch cho các phân thân khác, "Được rồi, Elemental Forms, mau tập hợp! Bắt đầu chia việc thôi."

"Để ta ở lại đây hỗ trợ sơ cứu rồi tái thiết. Cũng cần ai đó canh gác trong trường hợp Phe ly khai quay lại để phá bĩnh công việc." Redamancy xung phong trước.

Gempa tất nhiên hiểu ý, không cần đề cập thêm: "Vậy những người còn lại theo tớ, chúng ta có một công việc lớn phải làm tối nay."

*

"Tớ không thể tin được là chúng ta đang làm việc này," Ais thở dài não nuột khi cậu và Blaze kéo đến ngôi nhà đầu tiên của họ trong đêm, một ngôi nhà hai tầng với ống thông lò sưởi vẫn còn bốc khói và một cây thông Noel lấp lánh ở cửa sổ phía trước, "Có phải Thân vương đang nhân từ quá không?"

"Cũng có thể ngài ấy phát điên lên vì lạnh?" Blaze hùa theo, "Vui lên nào. Điều này thật thú vị! Năm nay chúng ta được đóng vai ông già Noel theo đúng nghĩa đen!"

"Ông già Noel..." Ais lầm bầm, đành nhấc cái chân lên để làm việc, "Tớ sẽ dành nguyên ngày 25 hôm sau để yên giấc trong đồng hồ, nhớ đừng gọi đó."

"Này này, cậu sẽ giúp tớ hay chỉ đứng đó độc thoại vậy?" Blaze đặt tay lên mái nhà, đạp lên đống tuyết chảy nước.

"Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?"

"Đi xuống ống khói, còn gì nữa?"

Ais lắc đầu, rên rỉ, "Một, công suất thấp, áp lực lớn; cậu chắc chắn sẽ làm sập mái nhà. Hai, ngay cả khi nó có có thể hỗ trợ phần đầu của cậu, cũng không có cách nào trong để cậu tìm được đường xuống mà không bị mắc kẹt. Ba... nơi đó có khói, có lửa; và ở đâu có lửa, sức mạnh của cậu lại hành xử vô lý không hiểu nổi."

"Được rồi, anh chàng khôn ngoan, cậu có đề nghị gì?" Blaze cáu kỉnh.

"Vào bằng cửa chính thôi." Ais đáp, "Khách không đợi chủ."

"Ồ quên mất, chúng ta có thể chui qua cửa chính mà." Blaze cười khẩy.

Ais phớt lờ, cậu nắm lấy tay cầm giữa ngón cái và ngón trỏ và vặn thử, hy vọng những người chủ đã quên khóa cửa. Dù sao thì nó cũng không thành vấn đề.

Và, pặc! Cuối cùng Ais đã kéo mạnh đến mức giật cánh cửa ra khỏi bản lề.

"Làm tốt lắm đó!" Blaze có vẻ muốn nhịn cười mà không xong.

"Đừng chỉ đứng đó nữa, giúp tớ đẩy nó đi." Ais cáu kỉnh ngắt lời, cậu quỳ xuống và cố gắng hết sức để vặn mình đủ để chui qua ngưỡng cửa. Nó bị dính chặt, âm thanh của gỗ vỡ vụn và kim loại rít lên cho thấy công việc gần như thành công.

Blaze cố gắng bò vào bên trong, "Được rồi, đưa túi cho tớ mau."

"Tớ nghĩ vấn đề này cần phải kín đáo," Ais nói trong khi tự tay kéo bay cửa chính nhà người ta, rồi ném cho người kia cái túi.

"Chúng ta còn phải làm gì nữa?" Blaze hỏi, cố gắng hết sức để lết qua toàn bộ sàn nhà mà không va chạm bất cứ thứ gì. May mắn thay, căn phòng chứa cái cây thông trang trí nằm ngay lối vào.

Với một tiếng thở phào nhẹ nhõm sau khi nuốt nước bọt, Blaze trút sạch cái túi và bắt đầu sắp xếp những món quà bên dưới gốc cây: một quả bóng đá, một vài mô hình siêu nhân hành động, một chiếc máy chơi game Nintendo, và đủ loại thứ khác mà trẻ con chắc chắn sẽ mê tít.

"Xong chưa?" Ais sốt ruột.

"Gần rồi." Khi những món quà đã được sắp xếp theo ý thích của Blaze, cậu mới nhẹ nhàng nâng gót chân, quay lưng lại...

Và thấy hai cậu bé mặc đồ ngủ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thôi chết.

Đứa nhỏ hơn đang ôm một con thỏ nhồi bông và ngậm một nắm tay trong miệng. Đứa lớn há hốc miệng nhìn Blaze, bất động không dám di chuyển.

"Ờ, haha, hai em nên về giường ngủ đi." Blaze đuổi khéo, cố không để mình bất lịch sự quá. "Anh còn có lịch trình."

"Ông già Noel?" Cậu bé nhỏ hơn hỏi, mắt mở to.

"Trông anh có giống một người vừa già vừa béo mặc đồ đỏ không?" Cậu cười như mếu. "Ông già Noel bị gãy chân, tối nay anh sẽ làm công việc của ông ấy. Bây giờ hai em mau vào phòng và giả vờ như không thấy gì nhé."

"Vậy ông già Noel là có thật?" Cậu bé lớn hơn hỏi dồn, rõ ràng sẽ không bỏ qua, "Ông ấy thực sự có thật? Anh phải nhìn thấy ông ấy chứ? Ông ấy có thực sự béo như vậy không? Mắt ông ấy màu gì? Anh có thấy con tuần lộc không? Yêu tinh trông như thế nào?"

"Mấy đứa nhỏ này nên lên giường đúng giờ đi." Ais biết nếu còn kì kèo mãi thì cả hai còn lâu mới ra khỏi đây được. "Nếu mấy đứa muốn cái máy chơi game ngu ngốc này, hãy bước lên giường trước khi anh ném than khói vào mặt từng đứa, hiểu chưa? Mấy đứa đang cản đường anh và tụi này không có rãnh cả đêm đâu."

Các cậu bé chạy đi, cười khúc khích và thì thầm về "Ông già Noel và cặp sinh đôi bầy tôi của ổng". Hai phân thân nguyên tố cố gắng đi ra khỏi nhà bằng đường cũ, lần này thì mở cửa thoáng hơn để không bị nhầm là ăn trộmrồi bắt lấy một chuỗi đèn neon trên đầu, xé toạc một đường dây giăng ngoài trời của chúng khỏi mái hiên. Cả hai quyết định đu theo đó qua từng nhà.

Đây sẽ là một đêm siêu siêu dài.

*

"Chà, đây sẽ là một điều thú vị khi bài học đầu tiên của việc làm Santa Claus là: bẻ khóa." Duri trầm ngâm khi cậu điều khiển một nhành cây để tấp vào ngôi nhà thứ bảy trong phân khu mà mình và Solar đang phụ trách, "Mặc dù nó sẽ cho tớ cơ hội thử nghiệm chiêu Tundra Woods mới nhất của mình, phải không?"

"Tớ thực sự nghi ngờ ý tưởng rằng đêm nay là một đêm tốt để thử nghiệm các chiêu thức của chúng ta bên ngoài khuôn khổ của Stonehert." Solar kéo một bao quà ra xe tuần lộc.

Cả hai đã vạch ra một hệ thống cho nhiệm vụ của họ, một hệ thống đã phục vụ họ rất tốt cho đến thời điểm này. Solar sẽ hạ một cảm biến trên một sợi dây xuống ống khói để đảm bảo rằng không có ngọn lửa nào đang bùng phát trong lò sưởi và phun nhẹ chất chống cháy xuống ống khói nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của than khô hoặc ngọn lửa đang bùng phát. Sau đó, cả cậu và Duri sẽ buộc dây vào túi quà rồi cẩn thận thả nó xuống ống khói.

Đã có vài khó khăn khi có thứ gì đó bị mắc kẹt trên đường đi xuống và họ phải thử lại, nhưng phần lớn buổi tối diễn ra tương đối suôn sẻ.

Cho đến bây giờ, khi cả hai thấy mình phải đối mặt với một ngôi nhà không-có-ống-khói.

"Không biết ông già Noel thường giải quyết những tình huống này như thế nào," Duri trầm ngâm.

"Hay cứ thử đại xem, đằng nào có hư hỏng gì thì đâu đổ lỗi cho tụi mình được."

"Cậu định làm gì với thứ đó?" Duri chỉ vào thứ trông như cái móc câu cá nhưng nhìn sang xịn mịn hơn.

"Đơn giản," Solar trả lời. "Đó là một cái móc khóa điện tử. Nó được thiết kế để mở bất kỳ ổ khóa vi tính hóa nào. Nếu các phương trình của tớ là chính xác, thì nó cũng sẽ mở được cả cửa nhà để xe." Cậu chỉ vào gara của ngôi nhà. "Chúng ta có thể mở cửa và để quà trong đấy, khỏi vòng vèo. Chắc chắn sẽ có người để ý đến chúng trước khi hết ngày mai, phải không?"

"Tớ cho là thế..." Duri đột nhiên liếc nhìn xuống chiếc túi, nó đột nhiên bắt đầu vặn vẹo và phát ra những âm thanh kỳ quái. "Khoan, có thứ gì đang cử động hả?"

"À, nguồn gốc của rắc rối là đây." Solar bĩu môi, mở chiếc túi và nhẹ nhàng lôi ra một bó lông màu chocolate đang ngọ nguậy, "Có vẻ như một số đứa trẻ may mắn sẽ nhận được một con chó con thay cho quà Giáng sinh."

"Ít nhất nó không phải là một sinh vật khó hiểu nào đó, chắc cậu nhớ món quà là con sứa hộp hồi năm 11 tuổi của tụi mình." Duri cười khúc khích, ấn thêm vài nút trên điều khiển, trước khi bật nó lên và trượt mở một bảng điều khiển ở phía sau, "Mấy con số này ghi cái gì đó tớ không hiểu lắm. Nhưng khá chắc là chúng ta vẫn đảm bảo an toàn cho món quà sống này."

Trong khi cả hai đang bình luận, con chó con đã đủ bình tĩnh để ngừng rên rỉ và ngước nhìn Solar bằng đôi mắt xanh bích đầy biểu cảm. Cái đuôi của nó vẫy mạnh đến nỗi toàn bộ phần thân của nó đung đưa qua lại như một chiếc máy đếm nhịp, miệng nó nở một nụ cười háo hức... pha chút nước dãi.

"Eo ơi, ghê quá đi," Solar lẩm bẩm. "Duri, cậu đã tìm ra địa chỉ tiếp theo chưa?"

"Chờ chút điện thoại quá tải rồi." Duri trả lời. "Ơ mà khoan, hình như tớ đã đặt ngược cục pin sạc."

Kiểm tra lại lần nữa cho chắc, Duri ấn thêm một mó nút khác mà cậu không nhớ công dụng... chỉ để một chiếc ô tô trên con phố gần đó bất ngờ bật mui, mở khóa cửa và phát âm thanh hệ thống báo động.

"Trời ơi ồn quá tắt đi!"

"Có lẽ tớ nhầm ở đâu đó rồi..."

"Thôi kệ đi, tìm cách mở cái cổng gara trước đã, nhanh nào! Đống hỗn độn kia tính sau!" Solar rít lên. "Cậu ngó đi, con súc sinh này vừa rồi muốn liếm cái lưỡi đầy vi trùng của nó vào mặt tớ nè!"

Duri bấm ngón tay cái vào một cái nút nữa... và thở phào nhẹ nhõm khi cánh cửa nhà để xe mở ầm ầm, "Tớ làm rồi đó, cậu ở gần hơn, mau quăng quà vào đi!"

Solar vui mừng khôn xiết, cậu ném món quà trở lại bên cạnh chiếc xe gia đình nọ và cố đặt con chó ngay cạnh chúng sao cho nhìn đẹp mắt nhất có thể. Con chó con lại nhìn Solar và gâu ư ử cực kì đáng thương.

"Không, mày không thể đi với bọn tao!" Solar lắc bàn tay để ý bảo nó tránh xa ra. "Duri, đóng cửa gara lại!"

"Aww, nó thích cậu á. Khi nào đó nói Thân vương tặng cho một bé cún thử đi." Duri cười, mặc dù cậu đã nhanh chóng đóng cửa nhà để xe. "Mau mau, trước khi có người thấy tụi mình."

*

Di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, Taufan đặt chiếc túi lên ngưỡng cửa và Gempa gõ nhẹ vào cửa chiếc RV. Sau đó, cậu ngồi xuống một khoảng cách ngắn để xem.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, và một cô gái trẻ trong chiếc váy ngủ bạc màu, xơ xác, dụi mắt khi bước ra ngoài trong đêm lạnh. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc túi, và đôi mắt cô mở to kinh ngạc.

"Mọi người!" Cô ấy hét lên. "Bố! Mẹ! Ông già Noel đã ở đây! Ông ấy đã đến! Ông ấy đã đến!"

Taufan kinh ngạc nhìn chằm chằm khi một gia đình tràn ra khỏi chiếc RV để chiêm ngưỡng những thứ bên trong chiếc túi: một người đàn ông râu ria xồm xoàm và trông mệt mỏi, một người phụ nữ trông hốc hác không kém đang bế một đứa con nhỏ trên tay; và một cậu bé trông có vẻ ốm yếu, nhỏ hơn cô gái, tay ôm chặt một con búp bê rách rưới.

Một tia sáng dường như chiếu vào mắt người đàn ông khi anh ta lục trong túi và lôi ra hết món này đến món khác, và nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người phụ nữ khi cô nhìn vào.

Những đứa trẻ tung tăng và chạy xung quanh một cách hào hứng, không màng đến sương giá dưới đôi chân trần, không ngừng la hét rằng ông già Noel đã đến thăm chúng và đây là Giáng sinh tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay. Mọi thứ trong túi đều được coi như báu vật vô giá, bất kể là đồ chơi hay hộp súp.

"Em nghĩ ai đã để lại nó?" Người cha thắc mắc lớn tiếng.

"Một thiên thần?" Người mẹ trả lời, mỉm cười thật tươi mặc cho cô đang khóc vui.

"Ông già Noel!" Cô bé khăng khăng. "Con đã nói với ba mẹ rồi, ông ấy sẽ tới!"

"Được rồi, con yêu, ông già Noel đã đến," Người cha trả lời, đỡ lấy cô khi cô chạy vụt qua và ôm cô vào lòng thật chặt. "Xin chúc lành cho đức tin của các đứa trẻ thơ."

Và cả gia đình hối hả trở lại bên trong chiếc RV, mang theo chiếc túi.

Trong một lúc lâu, Taufan chỉ ngồi đó, suy nghĩ về những gì cậu vừa nhìn thấy và những gì cậu vừa tham gia. Phải mất một lúc để toàn bộ tác động của nó chìm vào, rằng Boboiboy đêm nay vừa đóng một vai trò của một phép màu thật sự, như ông già Noel đã nói.

Một phần trong cậu muốn gõ cửa lần nữa và tiết lộ bản thân với gia đình, để giải thích lý do tại sao cậu ở đó và chúc họ những điều may mắn nhất. Sau tất cả, Boboiboy đã không còn cha lẫn mẹ. Nhưng một phần khác trong cậu lý luận rằng làm như vậy sẽ làm hỏng điều kỳ diệu. Tốt nhất là cứ để lũ trẻ tin đó là ông già Noel, còn cha mẹ thì tin bất cứ điều gì chúng muốn.

Gempa ở bên cạnh, nhẩm theo điệu nhạc "Silent Night" bằng tiếng Đức đang phát nhẹ nhàng trên đài phát thanh của chiếc xe. Có một tia sáng ấm áp trong mắt cậu.

...

Những tưởng nhóm của cậu cũng "êm xui" như hai nhóm kia, nhưng trời gần hửng sáng và Taufan thấy mình đụng độ với cái đám giá hoạ cho bao người ngay trên phố!

"Mau lên, Phe ly khai, ngay phía sau kìa!"

Nghe tiếng hét của Gempa, Taufan dùng ván bay lao vút khỏi khu chung cư mà cả hai đang dự tính bỏ quà vào. Một phần của cậu đưa ra giả thuyết rằng Phe ly khai hẳn đã biết được kế hoạch cứu vãn Giáng sinh của họ và đang săn lùng từng người một trong nỗ lực ngăn cản sự cứu vãn này.

Gempa ngay lập tức chuyển sang chế độ chiến đấu, tính toán quỹ đạo của những phần tử cực đoan đang tìm đến, góc mà cậu phải khai hỏa để bắn trúng, danh tính của những kẻ tấn công và những điểm mạnh điểm yếu tiềm ẩn mà chúng có thể sở hữu...

Đúng là không có ai khi nghĩ đến Giáng sinh lại nghĩ đến mấy lúc người ta đánh nhau dã man thế này. Taufan lên tiếng, "Tụi mình làm sao đây?"

"Còn đống hàng ở dưới nữa. Chúng ta sẽ phải giải quyết họ triệt để thì may ra mới yên thân làm xong việc tối nay."

Hai trong số chúng đáp xuống bãi đậu xe, đôi bốt của Agent Three vướng vào cột đèn được trang trí bởi đèn neon và xé toạc vòng hoa thường xanh trang trí trên dãy đường. Hắn nhìn chằm chằm một cách khó chịu vào vật trang trí và lắc chân trong nỗ lực loại bỏ mấy thứ vướng víu này. Tên còn lại, Agent Four, nhếch mép cười với đồng đội của mình, trước khi quay lại đối mặt với hai phân thân nguyên tố, súng rút ra.

"Cứ thử đi, các Elemental Forms." Agent Four chế nhạo, không khí xung quanh hắn ta như bị nhoè đi khi hắn kích hoạt trường lực trên áo giáp của mình.

"Không công bằng." Agent Three giận dữ, hạ tay xuống sau khi gỡ bỏ hết đống dây điện, "Lẽ ra chúng ta sẽ cắt đầu hết tất cả bọn chúng."

"Tôi đề nghị các người rời đi," Gempa thông báo với họ bằng một giọng trầm đầy chết chóc. "Hoặc các người cũng sẽ rời đi, nhưng với một vài lỗ hổng trên người."

"Đúng là Boboiboy, rất thích đàm phán trước khi hành động..." Agent Three gầm gừ, bước về phía trước.

"Bình tĩnh đi," Agent Four ra lệnh, đặt một tay lên vai bạn đồng hành của mình để ngăn lại. "Dù sao đi nữa, Boboiboy đang làm cái quái gì ở đây vào lúc nửa đêm vậy? Vào dịp Giáng sinh, không hơn không kém? Không phải mấy đứa không nên ẩn náu trong căn cứ của mình và hát chúc mừng với một cái cây thông hay bất cứ điều gì mà con người hay làm tối nay?"

"Hát chúc mừng với một cái cây?" Gempa lặp lại, bối rối.

Taufan khịt mũi. "Bọn này tới đây vì mấy trò điên khùng mà Thunderstorm chỉ đạo mấy người làm thì có." Cậu tuyên bố đầy tự hào, "Với cả, Boboiboy đang đảm nhận nhiệm vụ của ông già Noel cho Giáng sinh nhé!"

Cả hai tên kia đều nhìn vào cỗ xe tuần lộc chất đống thùng hàng một lúc. Rồi bọn hắn gập người lại và cười phá lên một cách cuồng loạn.

"Gì chứ, tụi nhóc này mà là đệ tử của Santa Claus hả?" Agent Three đã lớn tiếng, khiến Gempa và Taufan lùi lại, "Để ta đoán xem, Boboiboy lại đắc tội với thầy của nó. Thunderstorm ngứa mắt với Claus là điều mà tất cả chúng ta đều biết, cậu ta cũng đã cố gây rối với lão ta rồi, vậy mà để thằng nhãi 'học trò ngoan' này xen vào và giả vờ làm thánh nhân để cứu vớt lão nữa chứ!"

"Ít ra tao cũng đã làm được một số chuyện hay hớm trong năm!" Agent Four cười khúc khích. "Ta đang chờ xem lũ nhóc sẽ tặng quà gì cho mình đây."

"Ôi, Thunderstorm và mấy người sẽ vĩnh viễn nằm trong danh sách nghịch ngợm của ông già Noel." Taufan thông báo với họ, mặc dù cậu đang cố gắng che giấu nụ cười khoái trá của chính mình. "Việc phá hủy xưởng của ông ấy cũng không giúp ích gì cho trường hợp của Phe ly khai đâu."

"Không có nghĩa là không có hại." Agent Three đảm bảo. "Chỉ là chúng ta đều thích làm loạn thôi."

Không cần chờ đợi, hắn lập tức xông tới, lợi thế của người Stonehert vẫn là tốc độ. Agent Three rút ra một thanh đoản đao có vẻ là cổ vật ngoại chất, thứ chắc chắn sẽ giết chết một người dù chỉ là một nhát chém sượt qua, toan đâm thẳng vào người của Gempa. Vội vàng y như cách hành xử của Phe ly khai.

Một cách nhịp nhàng, đòn tấn cong đó sượt qua sống mũi của Gempa ngay khi cậu ngã người về phía sau. Hắn luôn ưu tiên tấn công "đầu não" của các phân thân nguyên tố trước, Gempa khuất phục rồi thì Taufan cũng sẽ chới với ngay. Tất nhiên lúc này phải chơi kết hợp.

"Westerlies Winds!" Một ngọn gió lớn thổi từ phía dưới nền tuyết, nó xoay vòng và hất Agent Three sang chỗ khác, nhưng hắn nhạy bén dùng bờ rào làm đòn bẩy và tiếp tục nhào lên tấn công.

Gempa chẳng muốn chiến đầu theo cái kiểu điên điên như tên này chút nào, cậu canh thời gian. Ngay thời điểm thích hợp, khi cú chém của hắn chỉ cách cậu còn vài inch thì Gempa né hết người sang bên trái khiến hắn hụt đòn tấn công. Taufan ngay lập tức triệu hồi những vòng cưa xoáy ngay khoảng cách nhỏ hẹp đó.

Thế nhưng những vòng xoáy lao mạnh mẽ về phía trước rồi đột nhiên biến mất trong hư vô, còn Agent Three cũng đã mất hút tự lúc nào.

"Tốc độ của ngươi chẳng lụt nghề đi chút nào." Taufan nhìn về phía Agent Four đang giữ cổ áo của tên đồng bọn, những lưỡi cắt để lên các vệt lõm trên bề mặt phẳng lặng.

"Phe ly khai được huấn luyện để thực hành các đòn tấn công ở tốc độ nhanh." Gempa lẩm bẩm, mắt nhìn với ý dò xét về phía hắn khi nhận ra bản thân mình hiện tại khó mà bắt kịp, "Xem ra chúng ta cũng gặp đối thủ khó ăn rồi."

"Ê Four, thả ta ra!" Agent Three khó chịu hất tay người vừa cứu mình.

"Ngươi không nhận ra điểm mạnh của ta chính là điểm yếu lớn nhất của hai đứa này sao?" Agent Four là người cực kì nhanh nhạy, hắn chỉ cần vài giây trong cuộc chiến là biết được nên làm gì rồi, "Đánh nhanh vào. Mắt tụi nó còn không theo nổi."

Quả nhiên kế hoạch này tuy đơn giản nhưng rất có hiệu nghiệm nếu dùng trong các trận chiến lâu dài. Gempa để ý là đánh trực diện thế này thì chỉ tăng nguy cơ chết cho cậu thôi, hơn nữa còn cả đống việc chưa xong.

Thừa cơ hội đứng gần cậu, Agent Four đã kéo dài lưỡi đao ra và định đâm thẳng vào cổ của cậu, nhưng Gempa đã kịp dùng chân đá lên để phong bế hành động đó hắn, đồng thời giữ nguyên tư thế khi nãy. Bây giờ mà ai buông tay trước là chết.

Ở phía bên kia, người có những đòn đánh thiên về xung lực như Taufan rõ ràng là lựa chọn tốt để đấu với kẻ tay nhanh hơn não như Agent Three. Tuy nhiên hắn cũng không ngu ngốc tới mức không biết rõ tình hình thế nào, mà ngay cả Taufan cũng thấy chính họ cũng đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: nếu có thể hạ những kẻ này trong một chiêu mang tính huỷ diệt cao thì sẽ là cách tốt nhất, nhưng nó sẽ gây nên quá nhiều náo động trong khu vực dân cư. Còn nếu cứ tung ra mấy đòn đơn giản để câu giờ thì chính họ bị cái lợi biến thành cái hại, quằn quèo mãi như sợi chỉ, càng gỡ càng rối.

Nhưng đôi khi, cách nhanh nhất để gỡ sợi chỉ như thế không phải là một bàn tay khéo léo, mà là một cây kéo dứt khoát.

ROẸT...!

Trong ánh đèn đường lờ mờ, khi không thể có ánh sáng nào lọt qua được lại xuất hiện một bóng đen pha lẫn ánh đỏ. Bóng đen đó va chạm với vũ khí của hai tên kia nhanh như chớp, khiến cả Gempa và Taufan bị đẩy lùi ra như để nhường sân cho kẻ mới tới này.

"À, lá át chủ bài mới đây sao?" Agent Three thốt lên, dù rõ ràng đang gặp bất lợi.

Một tia sét, nóng rực và phồng rộp, chọc thủng hết lớp này đến lớp áo giáp tinh thể bọc thép.

Giống như trận chiến lật ngược tình thế, tốc độ của kẻ này cũng nhanh, nếu không muốn nói là vượt trội hơn hẳn hai tên kia. Một tia sáng chói lóa xuyên qua màn đêm và khiến các cảm biến thị giác của chúng bị mù.

Bằng một động tác dứt khoác, kẻ đó triệu hồi... Thunder Spear?, và tạo ra một cơn lốc sấm sét, rồi đánh bay hai tên kia trước khi chúng có thời gian chớp mắt để nhìn rõ đứa tấn công mình là ai.

ẦM!

Vụ nổ này có tiếng động và áp lực lớn đến nỗi làm tuyết bắn lên trời và rơi lả tả thành những bông tuyết nhỏ hơn. Gempa lùi lại để phòng thủ, nhưng Taufan nhận ra có gì đó rất quen ở người này.

Sức mạnh sét, trừ Petir vẫn còn đang ở trong đồng hồ thì còn ai có thể điều khiển nó? Nhưng những tia sét khi nãy, từ sắc thái đến cách chuyển động đều không giống như cậu nhớ về Petir cho lắm.

Sau khi khói tuyết đã tan, người đó từ từ tiến gần, để lộ ra gương mặt giống cả hai nhưng biểu cảm và màu mắt đỏ rực, tạo ra cái nét giống anh chàng Quái thú mắt đỏ tới đáng sợ.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Taufan. Phải có một cái tên, lỏng lẻo như nó vốn có; một cảm giác giận dữ thoáng qua và những tiếng gầm không dứt của ánh sáng và âm thanh. Dấu ấn của một cái tên không có ý nghĩa gì, nhưng chứa đựng tất cả ý nghĩa mà nó cần.

Và người trước mặt họ đây, chứa đầy "sự tiêu cực".

Gempa cố gắng phủi những bông tuyết còn vương lại trên khoé mi ra khỏi mặt. Và rồi cậu nhìn thấy 'ân nhân cứu mạng' cả hai, và quên cả thở.

"Halilintar?"

Nghe Gempa thốt ra cái tên đó làm Taufan mới sực nhớ ra. Đúng rồi!, những mô tả về nguyên tố Sét ở dạng 2 mà Redamancy có cho cậu xem trong sách trước đây. Boboiboy cũng từng hình dung rằng nếu Halilintar xuất hiện, những tia sét của phân thân này sẽ trông cực kì khác biệt so với khi là Petir.

Có điều giờ gặp tận mắt thế này, trừ cả đống câu hỏi chưa lý giải ra, cậu tò mò không biết vì sao Nguyên tố Sét đột ngột xuất hiện ở đây.

Nếu có điều không bình thường, thì Halilintar chả nói gì cả. Thái độ của cậu ấy giống hệt Petir, nhưng không có cảm xúc gì nổi trội. Khi tấn công tính ra cũng chẳng mở miệng nửa lời, bây giờ gặp các nguyên tố khác cũng chẳng thể hiện gì trừ việc nhìn chằm chằm.

Thật lạ khi Taufan nhận ra những nỗi giận dữ kinh khủng giấu sau đó, vậy mà nét mặt Halilintar cứ cứng đơ.

Không nhận được phản ứng cụ thể nào từ người kia, Gempa phân vân là liệu cậu ấy có nghe rõ mình không. Cậu cảm nhận được Petir vẫn ở trong đồng hồ, nếu thế thì người trước mặt họ là ai?

"Tên cậu là Halilintar đúng không? Tớ thích cái tên đó," Cuối cùng Taufan đứng ra cứu cánh. "Đợi đã, cậu có tri giác chứ? Đều là Elemental Forms? Nếu không thì cậu là gì?"

Mãi một lúc sau, cả hai mới nhận ra Halilintar không phải nhìn họ mà đang nhìn vào đồng hồ. Nếu chỉ điểm ở phía xa hơn thì là nhìn vào đống hàng hoá quà cáp của ông già Noel.

Một dấu ấn khác trong tâm trí, một sức nặng nghiền nát, một mệnh lệnh thiêng liêng, ánh sáng thần thánh, sự hủy diệt, một bài hát mà chỉ Boboiboy mới có thể nghe thấy. Nó giống như việc đột nhiên hiểu ra những điều vô lý nhất hoá ra vẫn tồn tại, dù theo hình thức mơ hồ và thiếu xác đáng.

Gempa, theo quán tính, nhìn vào danh sách các địa chỉ một lần nữa. Cái cuối cùng, không quá bất ngờ, chính là địa chỉ nhà của vị y sĩ, ông của Boboiboy.

Và ngay cạnh tên của cậu ấy, nơi lẽ ra sẽ ghi tên một món quà (có thể là vật chất, dù sao thứ đó thì cậu không thiếu), là biểu tượng nguyên tố Sét.

Gempa lại ngẩng lên nhìn, Halilintar lần này cũng điều chỉnh lại thái độ và chuyển sự chú ý vào hai phân thân trước mặt.

"Cậu là..."

Gempa hiểu ra người này chính là một "món quà của ông già Noel", một phép màu, và là hiện thân vật lý của món quà mà Boboiboy muốn có.

Qua ánh mắt vàng kia, Taufan cũng hiểu điều tương tự. Santa Claus này có sức mạnh lý thú như vậy, bảo sao Thunderstorm không đâu lại có hiềm khích với ông ấy. Cậu quay lưng lại, nhìn về phía cỗ xe tuần lộc, tự hỏi có phải nguyên tố Sét này chui từ trong đó ra sau cả buổi trời ẩn nấp ở đó không.

"Các cậu không thể làm gì khác..." Halilintar bắt đầu nói những lời đầu tiên, khiến Gempa quay phắt lại, "Giáng sinh mang đến những món quà, nhưng sức mạnh của Santa Claus chỉ có tác dụng nếu nó được trao tặng trong bí mật."

"Nghĩa là sao?"

"Các cậu đã nhìn thấy tớ, nghĩa là tớ sẽ không tồn tại được lâu."

Cách Halilintar nói khiến Taufan liên tưởng đến việc họ giống như là một người thật sự, thoải mái nhìn vào suy nghĩ của nhau. Lần nào cũng nói đi nói lại một câu chuyện, giống đến từng từ.

"Thế sao cậu không thức tỉnh sớm hơn?" Taufan bĩu môi, cứng rắn theo cái kiểu rất kì cục, "Tụi mình rõ ràng rất cần được sức mạnh của cậu. Như lúc nãy đấy thôi."

"Vì có quá nhiều sự tích cực. Tớ không thể thích nghi với những cảm xúc bị kìm nén. Sức mạnh của tớ là giải toả, bùng phát, chuyển chúng thành cơn giận."

Gempa tưởng tượng là nếu có ngày Boboiboy tức khùng lên, đủ năng lượng để kích hoạt Halilintar, thì chắc chắn đó sẽ là cú hích thay đổi cuộc đời của cậu ấy 180 độ. Nhưng cuộc đời của cậu ấy, họ cũng đâu có quyền lựa chọn. Giống như đêm nay họ bị ràng buộc với nhiệm vụ phải trao tặng những món quà.

Cùng với ý đó, cậu hiểu ra rằng nguyên tố Sét này sẽ phải quay lại đồng hồ sớm, hoặc như cậu ấy nói, "không tồn tại" nữa.

Gempa là nguyên tố cân bằng ở mọi khía cạnh, cậu không muốn để mất một nguyên tố khác, đặc biệt là khi người ta đã đứng ngay ở đây, "Halilintar, cậu sẽ không rời đi chứ?"

Đối phương gật đầu. "Món quà" nếu được tặng bằng cả tấm lòng, đâu cần phải nhìn thấy mới cảm nhận được, "Chỉ là tớ sẽ ngủ thêm một thời gian nữa. Nhưng sẽ không mãi mãi đâu."

"Tại sao?"

"Vì các cậu sẽ không bao giờ để tớ đi."

Taufan những mong khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang vì Halilintar đã quay gót và bắt đầu muốn tới một nơi nào đó khác mà không cần lời tạm biệt, "Sắp sáng rồi."

"Cậu đi đâu thế?" Taufan vội hỏi, nhớ ra là họ còn vài món quà cần giao, nhưng cậu chưa muốn làm ngay.

"Gặp ông. Tớ và ông đã hẹn gặp nhau ở bãi biển cách đây không xa."

"Quanh đây đâu có bãi biển nào." Taufan ngó quanh, hơn nữa, tuyết rơi đầy thế này mà có biển nào không lạnh toát chứ, "Hơn nữa, ông không có ở đó; ông đang ở Thủ đô, trong bệnh viện."

Halilintar suy nghĩ một lúc, "Không lâu nữa đâu." Cậu buộc lại dây giày bị tuột trước khi bước qua dây xích chắn ngang con đường.

"A khoan đã Hali...!" Taufan muốn đuổi theo, nhưng Gempa đã giữ tay cậu lại. Phía trước họ đột nhiên biến thành một vực sâu vô tận, cắt ngang giữa họ và nguyên tố Sét kia.

...

Nếu nói ra thì, khi đã bỏ qua bản năng đánh nhau và tập trung vào hai đối tượng trước mặt, Halilintar cuối cùng cũng đã "cảm thấy" được.

Tự bản thân điều đó không có gì lạ. Các món quà của Ông già Noel, nếu là các vật thể sống, thường thì chỉ có thể hoạt động được một thời gian, nên các cảm xúc của cậu hiện tại tuy là thuộc về chủ nhân gốc, nhưng bao nhiêu phần là thật là giả thì chẳng biết được.

Halilintar, tất nhiên, cảm thấy tức giận vì mình hiểu rõ nó mà không thể thay đổi được, nhiều hơn là việc không hiểu nó. Thậm chí việc đối thẳng trực diện với hai phân thân "thật" đây cũng khiến cậu khó xử.

"Cậu là... Phép màu đêm Giáng sinh mà ông ấy nói tới, đúng chứ?"

Không biết nữa.

Halilintar có thể "cảm thấy", cũng có thể nghĩ, cũng có thể đưa ra quyết định của riêng mình, và cậu thấy mình phải tuân theo mệnh lệnh của vị chủ nhân không hiện rõ.

Rằng dù chỉ là một hình thức tồn tại chớp nhoáng, cậu vẫn là một phần của Boboiboy trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

Dù sao một tia chớp cũng chỉ loé lên trong giây lát.

Càng loé sáng rực rỡ, nó biến mất càng nhanh.

*

Redamancy và các yêu tinh đã đạt được những tiến bộ đáng kinh ngạc trong đêm: việc sửa chữa hầu hết các hư hỏng đang được tiến hành tốt và phần lớn công việc nặng nhọc đã được hoàn thành. Các yêu tinh đang tiếp quản công việc nhỏ hơn, trang nhã hơn, nhưng một số nhà máy đã đi vào hoạt động, khói bốc lên từ ống khói và công nhân hối hả ra vào ngay cả khi những yêu tinh khác đang làm việc chăm chỉ đặt gạch và lắp cửa sổ mới.

Một nhóm yêu tinh đang đẩy một chiếc xe trượt tuyết mới sáng loáng băng qua tuyết và hướng tới chuồng ngựa, và trên ngọn đồi, khói bốc ra từ ống khói mới được sửa chữa của ngôi nhà của ông già Noel. Có vẻ như Jupiter đã đúng; bất chấp thất bại tàn khốc, những chú lùn không chỉ hồi phục mà còn không để cuộc tấn công làm chậm lại và làm chệch hướng chuẩn bị cho Giáng sinh tới.

Và chính ông già Noel cũng có mặt trong đó, dựa vào một chiếc nạng và giữ dây buộc tuần lộc trong khi Jupiter băng bó vết bỏng trên thân sau của ông.

Redamancy quỳ xuống bên cạnh ông già Noel để nói chuyện. Con tuần lộc giật mình kêu lên và nhảy sang một bên, nhưng Claus vẫn giữ chặt dây cương và nói những lời dịu dàng với nó.

"Bình tĩnh nào, Ladybird. Ngài ấy sẽ không làm tổn thương ngươi." Ông vỗ nhẹ vào mũi con thú trước khi quay sang Redamancy. "Tôi cho rằng nhiệm vụ đã thành công?"

"Một thành công vang dội," Thân vương gật đầu đáp, "Thật không may, các phân thân có vẻ gây hơi nhiều thiệt hại đi kèm." Anh cố nén một cái nhăn mặt khi nhớ lại việc Blaze sau đấy vì sắp hết giờ đã cố chui xuống ống khói thật nhanh, kết quả khiến một phần mái nhà bị tốc mái.

"À, thiệt hại tài sản?" Ông già Noel cười khúc khích. "Chuyện xảy ra hàng năm. Tôi nhớ khoảng thời gian ba mươi năm trước khi chiếc xe trượt tuyết của tôi đâm xuyên qua cửa sổ trước cửa hàng ở... Thôi đừng bận tâm, đó là một câu chuyện dài. Nhưng không có gì phải lo lắng về điều đó."

"Tôi làm sao có thể không lo đây?" Redamancy không biết là đang cười khổ hay đang khổ thật. "Mấy chủ nhà sẽ nghĩ gì khi họ thức dậy vào buổi sáng Giáng sinh và thấy một mớ hóa đơn sửa chữa đang đợi họ?"

Khuôn mặt của ông già Noel nhăn lại trong một nụ cười nhân hậu. "Làm thế nào mà ngài nghĩ rằng mấy đứa trẻ Boboiboy có thể đến thăm từng hộ gia đình của mọi trẻ em tin đạo trên thế giới, tất cả chỉ trong một đêm? Ngài nghĩ làm thế nào tụi nhỏ có thể tìm ra cách để lại quà ở mọi nhà, ngay cả khi ban đầu điều đó dường như là không thể? Hay, làm thế nào mà bọn nhỏ vẫn không hề hấn gì và không bị Thunderstorm quấy rầy?"

"...Những câu hỏi thú vị."

"Bản thân Giáng sinh có một phép thuật của riêng nó, một sức mạnh với một Trường tâm linh riêng biệt, đồng nhất với sự vui vẻ và hạnh phúc của mọi người. Nhớ những gì tôi đã nói với ngài trước khi tụi nhỏ bắt đầu cuộc hành trình của mình? Nếu có ý chí và niềm tin... Phải. Ai đó có thể tìm thấy một tập hợp các dấu chân lớn bất thường trên tuyết trong sân của họ, hoặc một đứa trẻ có thể thức dậy với ký ức đã nhìn thấy những cậu nhóc bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của chúng, nhưng phần lớn sẽ không có dấu vết nào. Đối với một số người, tặng quà cho nhau trong ngày Giáng sinh có ý nghĩa tín ngưỡng sâu sắc. Bởi Chúa Jesus đã chịu đóng đinh lên cây thập tự giá và hy sinh cho nhân loại. Việc tặng quà xem như mô phỏng cho hành động nho nhỏ của ngài dành cho người khác mà không cần được đáp trả."

Redamancy phân vân về câu nói đó một lúc, "Tôi không chắc là tôi hiểu."

"Đôi khi," Ông già Noel dịu dàng trả lời, "Những thứ chúng ta không hiểu lại là những thứ quý giá và cần thiết nhất." Ông vỗ vào mõm Ladybird và để Jupiter dẫn con tuần lộc đi. "Chúng ta phải tiếp tục tin vào phép màu. Nếu không thì cuộc sống không đáng sống."

Bây giờ thì điều này trở nên thông suốt hơn. "Nói rất hay, Claus. Đêm qua là một đêm không ai trong chúng tôi có thể quên được. Có lẽ tôi sẽ cử người từ Stonehert đến, những người sẽ chống lại Phe ly khai và tiếp tục bảo vệ các hoạt động của ông tại đây. Có thể liên hệ với chúng tôi nếu ông cần sự trợ giúp của chúng tôi lần nữa."

"Cảm ơn nhiều lắm, Killian!" Ông già Noel mừng rơn, "Hành động của Boboiboy đã cứu Giáng sinh rất tuyệt diệu đấy."

"Nhưng Halilintar đó..." Redamancy gợi nhắc, nhớ đến vòng tròn bảy nguyên tố và nhận ra nguyên tố cuối cùng vẫn chưa có một phân thân hoàn chỉnh, "Thật sự món quà mà Boboiboy muốn có là một nguyên tố Sét sao?"

"Tâm ý bên trong khó có thể nói ra mà. Hơn nữa thằng bé còn nhỏ."

"Halilintar được kể lại là hiện thân của sự tiêu cực. Sao thằng bé lại muốn có món quà như vậy?"

"Nó cũng như tất cả chúng ta nhìn vào món quà của người khác và so sánh nó với món quà của ta thôi." Ông già Noel chào từ biệt lần cuối, ngay khi Mặt trời bắt đầu lên cao, "Chúng ta sẽ không bao giờ biết được nó quý giá thế nào cho đến thời điểm ta cần nó nhất."

*End*

P/S: -Sự kiện trong "Side-stories 3" bên "Red-Eyed Behemoth" diễn ra tầm tháng 3-6 của năm 2017, nghĩa là nửa năm sau so với sự kiện trong này.
-Boboiboy của Timeline 7 đánh thức "Beliung" lần đầu cũng vào Giáng sinh năm 2017, trong trận chiến với Flatline.

*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật