Taehyun | Mad At Me [COMPLETED]

Ngoại truyện 1



Bây giờ là 3 rưỡi sáng, Taehyun chợt tỉnh giấc do bị một con muỗi chết tiệt nào đó cắn vào chân. Dạo này thời tiết nồm ẩm đến sợ, bọn muỗi khốn khiếp cứ lũ lượt kéo tới hành hạ gia đình nhà anh thôi.

Và cứ mỗi lần Taehyun bừng tỉnh giữa đêm như thế này, anh thường có thói quen ngó sang người bên cạnh. Đôi khi đơn giản chỉ là ngắm người thương lúc đang say ngủ, hay là kiểm tra xem người nọ có bị côn trùng cắn không chẳng hạn...

Tuy nhiên, khi Taehyun mở mắt ra, Chaerin đã biến mất từ lúc nào. Taehyun ngồi hẳn dậy, ngó qua phòng tắm thì thấy đèn vẫn tắt, liền không khỏi thắc mắc sao giờ này y còn đi đâu nữa?

Không nghĩ gì thêm, Taehyun lập tức ra khỏi phòng, chạy xuống tầng 1 thì thấy phòng khách đang sáng đèn, tiến gần hơn thì bắt gặp bóng dáng nhỏ bé thân thuộc đang lúi húi làm gì đó. Anh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

"Em yêu à"

Taehyun đi tới ôm y từ phía sau, hôn nhẹ lên tóc làm người kia thoáng chốc giật mình.

"Sao em dậy sớm thế? Có biết anh lo lắm không hả?"

"Gì chứ? Em có bị bắt cóc đâu mà phải lo?"

Chaerin không quay người về phía người nọ ngay mà vẫn tiếp tục công việc còn dang dở.

Lúc này, trên bàn la liệt những túi bánh ngọt, thức ăn đóng hộp và sữa các loại, còn dưới chân thì có khoảng chục cái hộp các tông cỡ lớn. Thấy y đang bận rộn xếp đồ ăn vào từng chiếc hộp một, Taehyun liền không khỏi tò mò.

"Em đang làm gì thế? Sao lại mua nhiều đồ thế này?"

"Đống này không phải cho chúng ta đâu, là cho trẻ em vùng sâu vùng xa đó"

Chaerin cắt một mẩu băng dính rồi dán lên miệng chiếc hộp mình vừa gói xong.

"Hôm nay em sẽ đi tình nguyện"

Y vừa dứt lời, Taehyun bỗng nhíu mày lại.

"Sao em không kể gì với anh? Cũng không gọi anh dậy, để anh còn giúp em một tay nữa chứ?"

Nghe tới đó, Chaerin lúc này mới quay lại đối mặt với Taehyun. Y bỗng vòng tay ôm lấy cổ người đối diện, nở một nụ cười hiền hậu.

"Phải rồi. Anh yêu, dạo này anh có vẻ bận lắm nhỉ?"

Chaerin nhấn mạnh từng chữ một:

"Bận đến nỗi KHÔNG THÈM đọc tin nhắn của em, em gọi mấy cuộc cũng KHÔNG THÈM nhấc máy luôn, có phải vậy không?"

Thôi bỏ mẹ rồi...

Bấy giờ Taehyun mới nhớ ra, lúc chuẩn bị gặp đối tác, do trong nhóm chat "hội anh em trí cốt" mấy ông nội kia nhắn nhiều quá, sợ ảnh hưởng đến công việc nên Taehyun tắt nguồn điện thoại luôn, sau đó thì quên mất không bật lại. Vì thế nên sự cố này mới xảy ra, chứ Taehyun đâu có cố ý đâu...

"Giải thích đi! Sao không trả lời tin nhắn của em???"

"Thực ra anh có việc nên phải tắt nguồn điện thoại, sau đó thì anh quên mất không bật lên..."

Hai tay Taehyun ôm lấy eo của y, dỗ ngọt.

"Anh xin lỗi, anh không có cố ý mà. Em tha lỗi cho anh nhé, được không?"

"Còn phải xem thái độ của anh thế nào đã"

Song, Chaerin nhẫn tâm ngó lơ lời xin lỗi của Taehyun mà hoàn thành nốt việc đóng gói của mình.

"Hay để anh giúp em bê mấy cái hộp này lên xe nhé? Mà em định ủng hộ vùng nào vậy? Có xa quá không? Có phải đi máy bay không?"

Taehyun sốt sắng hỏi tới hỏi lui, nhưng lời đề nghị của anh liền bị Chaerin gạt phăng đi.

"Thôi khỏi. Lát nữa sẽ có người chuyển đống này lên xe tải. Bọn em cũng chỉ tới thị trấn X thôi, không xa lắm đâu nên anh không cần phải lo"

"Còn bây giờ anh mau lên ngủ tiếp đi, không lát nữa đi làm lại lờ đà lờ đờ. Vả lại, chẳng phải sáng nay anh có hẹn với đối tác sao?"

"Thì đúng là thế, nhưng mà em thật sự không cần anh giúp gì sao?". Khuôn mặt Taehyun vẫn toát lên vẻ lo lắng, nhưng trông người kia dường như không có chút lay động.

"Không, em làm xong hết rồi. Anh mau quay lại giường đi"

Vừa nói dứt câu thì điện thoại của Chaerin bỗng đổ chuông, y liền bắt máy.

"Alo? Anh JunHo ạ?"

Thấy y đang trò chuyện với người đàn ông nào đó tên JunHo qua điện thoại, Taehyun tò mò ghé tai nghe thử. Nhưng Chaerin đã lập tức né tránh anh.

"Em chuẩn bị xong hết rồi... Vậy sao? Anh đến lâu chưa ạ?"

"Đợi một chút, em ra liền đây!"

Vừa cúp máy, Chaerin nhanh chóng chạy ra mở cửa. Ngó ra bên ngoài đã thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng từ bao giờ.

Taehyun cũng chạy ra xem. Một anh chàng cao to vạm vỡ bước xuống xe, ngay khi nhìn thấy y liền nở nụ cười thân thiện, còn Chaerin thì cũng rất vui vẻ mà đón tiếp. Và điều đó đã khiến Taehyun cảm thấy có chút khó chịu.

"Đây là chồng em hả?"

Người đàn ông thấy mặt Taehyun đằng đằng sát khí thì nổi da gà, hỏi Chaerin một cách dè dặt.

"Đúng rồi ạ... Cơ mà có chuyện gì mà sao trông anh căng thẳng thế?"

"À không, anh chỉ hỏi vậy thôi... Em chuẩn bị xong hết rồi đúng không? Để anh xếp đồ lên xe nhé?"

Chaerin liền gật đầu, cả hai cứ thế đi lướt qua Taehyun, mặc cho trông anh có vẻ không được thoải mái cho lắm.

Sau đó, Taehyun cũng ra sức phụ giúp luân chuyển đồ đạc, mặc cho y nói không cần nhưng anh vẫn nhất quyết làm cho bằng được.

Chẳng mấy chốc tất cả những chiếc hộp các tông đều đã nằm hết trong xe tải. Xong xuôi, Chaerin chỉ bye bye Taehyun một câu rồi tót lên ghế phụ lái, chẳng có ôm hôn tạm biệt gì hết.

Có vẻ như y giận Taehyun thật rồi...

Taehyun đứng ngây người ra đó nhìn theo bóng chiếc xe ngày một xa dần rồi khuất hẳn, trong lòng anh đang nơm nớp lo sợ.

Cứ thế này thì tâm trạng đâu mà làm việc cơ chứ.

Song, Taehyun quay lại vào trong nhà, nhấc điện thoại lên gọi cho trợ lý.

"Trợ lý Kim, lùi lịch hẹn với đối tác đi, hôm nay tôi mệt, không đến công ty được. Thế nhé"

Chưa kịp để người kia trả lời, Taehyun đã cúp máy. Chuyện này đối với anh có nhằm nhò gì đâu, bị vợ hắt hủi mới là điều đáng quan ngại kìa.

Sau đó, Taehyun lập tức đi vệ sinh cá nhân, sửa soạn quần áo, đặt ngay mấy thùng nước giải khát, chuẩn bị lên đường đi dỗ vợ- à nhầm, đi tiếp sức cho đội tình nguyện!

______

Tại thị trấn X, cái nắng gay gắt phả vào mặt Chaerin đừng đợt nóng rát, dẫu vậy nhưng y không hề bỏ cuộc, vẫn tận tâm giúp đỡ các anh chị, bạn bè trong đội mang lương thực, áo quần đến với những hộ gia đình nghèo.

Trong nhóm tình nguyện có khoảng hơn mười thành viên. Ban đầu chỉ có vài ba người quen biết nhau qua mạng xã hội, đều có thành ý muốn ủng hộ vùng khó khăn, sau đó họ kêu gọi thêm bạn bè, người thân chung tay giúp đỡ, và từ đó nhóm tình nguyện này đã được ra đời.

Thực ra Chaerin không ở trong nhóm ngay từ đầu, là chị Nayoung đã rủ y tham gia. Chaerin thấy việc này cũng hay và ý nghĩa nên chẳng chần chờ gì mà đã đồng ý ngay.

Trên đường chuyển đồ đạc tới ngôi làng nhỏ, Chaerin đi ngang hàng với Nayoung, vui vẻ trò chuyện.

"Unnie à, chị có háo hức không?"

"Có chứ, đêm qua chị háo hức đến nỗi không ngủ được"

Nayoung mỉm cười nhẹ, quả nhiên ở cự ly gần thế này trông chị ấy thật sự rất xinh đẹp.

"Thế còn em thì sao?"

"Em cũng hồi hộp lắm chị ạ, sáng nay em cũng đã dậy từ sớm để chuẩn bị". Chaerin cười tươi roi rói. "Em mong rằng họ sẽ thích những món quà của chúng ta"

"Ừm, chị cũng hy vọng là vậy"

Song, nhóm tình nguyện đi đến từng ngôi nhà một. Trông những mái nhà lợp bằng lá, rơm rạ, cũ kĩ, ọp ẹp, rồi đến những người dân sống ở đó, cơ thể gầy guộc, lấm lem, những đứa trẻ còn không có quần áo đẹp để mặc, khoác trên mình những bộ đồ mỏng tang, rách rưới, và những ánh mắt ngây ngô của chúng khi nhận được quà khiến cho ai nấy cũng phải xót xa, đau lòng mà rơm rớm nước mắt.

Chaerin cũng không là ngoại lệ, dẫu cho bình thường y không phải kiểu người dễ xúc động nhưng cho đến khi bắt gặp một đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh, từ khi sinh ra đã mất đi một chân, đến lúc đó y chẳng kìm nén nổi nữa mà bật khóc.

Đó cũng là ngôi nhà cuối cùng trong chuyến đi tình nguyện của họ. Trên đường quay trở về chỗ nghỉ, Chaerin vẫn còn sụt sịt, mắt đỏ hoe. Nayoung thấy vậy thì không ngừng an ủi y.

Khi đến nơi, bỗng nhiên đập vào mắt mọi người là một con Lamborghini trắng, đỗ bên cạnh chiếc xe của họ, một chiếc ô to đùng cắm ở gần đấy, bên dưới là vài chiếc ghế nhựa đã được đặt sẵn, đủ với số lượng người trong đội. Ở đó còn có một chàng trai cao ráo, mặc áo phông đen, quần dài, với trên tay là một lốc nước giải khát mát lạnh.

Thấy mọi người đã quay về, Taehyun liền vẫy tay gọi.

"Mọi người ơi, lại đây uống nước giải nhiệt nè!"

Trái với những người khác đang ú ớ không hiểu chuyện gì thì Nayoung và Chaerin lại có thể nhận ra người kia là ai ngay khi vừa trông thấy.

"Chồng em kìa, Chaerin"

Mãi đến khi Nayoung thốt lên câu đó, những người trong đội mới ồ lên một tiếng, mấy chị em ai nấy cũng phải thầm ngưỡng mộ vì y có một người chồng phóng khoáng như vậy.

"Nào, mọi người ngồi xuống ghế, uống miếng nước cho nó sảng khoái đi này"

Taehyun đưa cho mỗi người một chai nước, tiếp đón nhiệt tình.

"Thấy mọi người làm việc chăm chỉ quá nên hôm nay tôi mời. Cứ tự nhiên đi nhé, nếu còn khát thì để tôi lấy thêm, trên xe vẫn còn nhiều lắm!"

Chốc lát, Taehyun đã thành công nhận được thiện cảm của bọn họ. Phát nước cho mọi người xong, Taehyun liền chạy lại chỗ Chaerin. Từ sáng đến giờ anh đã nhắn không biết bao nhiêu tin mà chẳng thấy y đọc. Cũng có thể vì bận nên Chaerin không có thời gian để check điện thoại, Taehyun đã tự an ủi mình như thế.

Nhưng thực chất đó là cái giá mà anh phải trả cho lỗi lầm mà mình đã gây ra. Chaerin vẫn chưa hết giận, kể cả khi Taehyun đã mò đến tận đây thì y cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái. Xem ra công cuộc dỗ dành vợ lần này sẽ khó khăn lắm đây...

Khi nhìn thấy người nọ, y liền quay mặt đi, vừa giận vừa không muốn người kia biết mình đang khóc. Nhưng dường như Chaerin chẳng thể qua mắt Taehyun được.

Taehyun bỗng cúi xuống, dí sát vào mặt Chaerin, thấy mắt y đỏ hoe mà không khỏi lo lắng.

"Em sao thế? Sao lại khóc thế này?"

"Anh làm gì ở đây?". Chaerin liếc nhìn người nọ. "Tưởng anh bận gặp đối tác cơ mà?"

"Anh lùi lịch rồi. Anh nghĩ mọi người sẽ vất vả nên đã mua một chút nước. Vả lại, anh cũng muốn dành thời gian cho em"

Taehyun nhìn y bằng vẻ mặt lo âu.

"Em không thể nhìn anh lấy một lần sao?"

Thấy Chaerin vẫn giữ im lặng, Taehyun không để yên được nữa. Anh liền kéo Chaerin đứng dậy, xin phép mọi người một câu rồi dẫn y đến chỗ không người trong sự ngỡ ngàng.

Taehyun dồn Chaerin vào thân cây cổ thụ, bất thình lình nắm hai tay y để trên đầu.

"Anh tính làm gì?". Chaerin nói bằng vẻ mặt cau có.

"Anh muốn em trả lời anh. Tại sao em lại khóc?". Taehyun nhướng mày. "Ai bắt nạt em à?"

"Không có". Chaerin lập tức phủ nhận. "Em chỉ là bị xúc động nên mới khóc thôi"

"Xúc động chuyện gì?". Giọng Taehyun giờ mới hạ xuống đôi chút.

"...Chả là em vừa gặp một đứa bé bị khuyết tật bẩm sinh, nhà lại còn nghèo nữa...". Chaerin đảo mắt sang hướng khác. "Thấy thương thì khóc thôi..."

"Ra là vậy... Quả nhiên, vợ của anh thật là một người có trái tim nhân hậu!"

Taehyun thả tay Chaerin ra rồi ôm y vào lòng, vờ sụt sịt.

"Ghê quá đi cha". Y đưa tay lên đánh mấy phát vào vai anh. "Trả lời rồi đó, có buông người ta ra không thì bảo?"

"Không". Taehyun thốt một câu ngứa đòn. Anh dụi mặt vào vai y. "Chừng nào em hết giận thì anh sẽ buông"

"Không đùa đâu. Thả người ta ra, nóng quá!"

Mặc cho người kia giãy giụa, đánh đấm thế nào, Taehyun vẫn lì lợm không chịu buông.

Một lúc sau, Chaerin đành bất lực chịu thua, nếu không thì y sẽ bị tan chảy bởi cái nóng gần 40°C mất.

"Thôi được rồi, em tha lỗi cho anh"

"Nghe chẳng thật chút nào". Taehyun bĩu môi. "Lỡ anh thả em ra, em lại giận thì sao?"

"Em thề, em sẽ không giận anh nữa"

"Hôn người ta đi rồi tin". Taehyun rời khỏi bờ vai người đối diện, nở nụ cười đắc ý.

'Trông cái mặt muốn đấm ghê!'

Dẫu vậy, Chaerin đành ngậm cục tức trong lòng, chẳng còn cách nào khác, y rướn người lên hôn nhẹ vào môi Taehyun. Nhưng Taehyun cảm thấy chừng đó là chưa đủ, anh liền kéo y vào một nụ hôn sâu hơn, khiến y không kịp trở mình, chỉ có thể phối hợp cùng người kia để nụ hôn được trọn vẹn.

Hình như, ngoài những cái chạm môi nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, lâu lắm rồi họ mới có nụ hôn sâu như vậy. Cho nên cả hai đang hoàn toàn chìm đắm trong vị ngọt mà đối phương mang lại, mãi đến khi không còn dưỡng khí để thở thì họ mới tách nhau ra, trong sự tiếc nuối.

Cả hai đều thở dốc, khoảng cách giữa họ hẹp tới nỗi chóp mũi gần như chạm vào nhau, Taehyun dịu dàng vuốt mái tóc đen tuyền của y, thủ thỉ:

"Dạo này quả thật anh đã quá tập trung vào công việc mà không quan tâm đến em. Anh thật sự xin lỗi..."

Taehyun gục đầu vào vai y, không ngừng tự trách bản thân.

"Đáng lẽ ra mỗi tối trở về nhà, anh nên ôm em lúc ngủ, tâm sự và lắng nghe em nói về một ngày trôi qua như thế nào... Nhưng anh đã không làm thế... Anh thật sự là một thằng tồi, có phải không?"

Nghe đến đây, Chaerin bỗng cảm thấy nghẹn ngào. Y lắc đầu.

"Không, anh không phải thằng tồi. Anh là chồng của em"

Y đưa hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt Taehyun, nhìn thẳng vào đôi mắt của người mình thương mà nở nụ cười nhẹ.

"Em yêu anh, Taehyunie"

Taehyun nghe xong cũng mỉm cười theo.

"Anh cũng yêu em, Chaerin à"

...

Kể từ đó, Chaerin chẳng còn giận Taehyun nữa. Và anh cũng đã cố gắng sắp xếp lịch làm việc sao cho hợp lý, để có thêm thời gian được ở bên y nhiều hơn.

________________

Có ai còn nhớ chiếc fic này khum ta? 🤔


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật