JZ48| Khu ma dị văn lục

【Ôn Chu】Đoạ thần 1



Ngược thân ngược tâm, CTT song tính

Thân là thần sáng thế, Ôn Khách Hành vẫn là tên dị biệt.

Cũng như tên hắn, Khách Hành Khách Hành, hắn du ngoạn khắp nơi, nhưng hắn chưa từng dừng chân, vì hắn cũng không biết mình nên về đâu.

Còn chúng thần ngạo mạn kia, hắn không thèm để mắt, mọi chuyện cứ tùy tâm là được.

Thứ duy nhất trên Thiên giới khiến hắn say mê, chỉ có rượu của tiên tử Dao Trì.

Ôn Khách Hành lại đi du lãm vài nơi ở nhân gian, đột nhiên nổi cơn thèm, liền về Thiên giới, dạo bước đến chỗ tiên tử Dao Trì, xin nàng ta một vò rượu.

"Rượu của ta là để dùng trong các buổi lễ của Thiên đình, ngài lại cứ ôm rượu xuống nhân gian, Thiên Đế đã dặn, nếu ngài vẫn không chịu ở yên trên Thiên đình, thì không cho ngài nữa."

Ôn Khách Hành giả bộ đáng thương: "Sao tiên tử tỷ tỷ lại có thể vô tình đến vậy? Dù sao bổn toạ cũng là thần sáng thế, xin một vò rượu mà cũng không cho à?"

"Ái chà chà, ngài còn nhớ mình là thần sáng thế hả?"

Vừa nghe câu này là biết, xong rồi, chắc chắn không xin được!

Ngay khi Ôn Khách Hành chuẩn bị rời khỏi, tiên tử Dao Trì lại gọi hắn: "Nếu ngài muốn uống rượu thì có thể đến tìm một người."

Ôn Khách Hành quay phắt lại: "Ai?"

"Chu Tử Thư."

"Chu Tử Thư là ai?"

Tiên tử Dao Trì trợn trắng: "Ai bảo ngài không quan tâm chuyện Thiên đình làm chi! Đến Chu Tử Thư mà cũng không biết."

Ôn Khách Hành liền ra vẻ chăm chú lắng nghe.

"Khi thần quyết định tạo người chế yêu, đã đem người và yêu được tạo ra đầu tiên lên Thiên đình."

"Vậy Chu Tử Thư là?"

"Chu Tử Thư là con yêu hoá hình đầu tiên, trước nay vẫn ở Thiên đình, bên cạnh Thiên đế bệ hạ."

"Nhưng ta có thấy ai ở cạnh Thiên đế đâu."

Tiên tử Dao Trì thở dài: "Chu Tử Thư cũng giống ngài, không cho ai được yên tâm hết, suốt ngày cứ chạy xuống nhân gian, có lẽ giờ vẫn còn ở đó. Nhưng Chu Tử Thư sẽ đến dự đại lễ phong thần, đến lúc đó thì ngài có thể gặp, hỏi người nọ xem có chịu ủ rượu cho ngài không."

"Cô là người ủ rượu ngon nhất Thiên đình còn gì, tên Chu Tử Thư này......" Ôn Khách Hành vẫn còn đôi chút hoài nghi.

"Chính vì tài ủ rượu siêu phàm nên Thiên đế mới giữ Chu Tử Thư lại, ngài xem đi, người đầu tiên thành thần cũng đâu được hầu bên cạnh bệ hạ. Nếu không phải vì Chu Tử Thư không muốn thành thần, thì chắc cái phong hào thần rượu của ta phải nhường cho người nọ."

"Chu Tử Thư vẫn chưa thành thần?" Ôn Khách Hành thắc mắc: "Sống trên Thiên đình bằng thân thể của yêu."

"Đúng vậy, nhưng người nọ không chịu, Thiên đế bệ hạ cũng đành tùy."

"Vậy chân thân của người nọ là gì? Ta phải tìm ở đâu?"

Tiên tử mỉm cười: "Đợi đến đại lễ phong thần, ngài cứ xem hầu quan của Thiên đế bệ hạ, vừa nhìn là biết ngay."

"Tại sao?"

"Vì tư sắc này, thế gian khó gặp."

Ôn Khách Hành nhẩm tính, còn ít lâu nữa mới đến đại lễ phong thần. Hắn cũng có hỏi hầu quan của Thiên đế, Chu Tử Thư đã hạ phàm rồi, xem chừng phải đến đại lễ phong thần mới chịu về

Không có rượu, cũng không tìm được người

Thật là phiền, hay là xuống nhân gian dạo chơi một chuyến

Ôn Khách Hành phát hiện, tuyết trên ngọn núi nào đó đã dần tan

Đúng vậy, trước đây hắn cũng từng đến ngọn núi này, khi đó tuyết phủ trắng xoá, rét căm căm.

Hắn không hiểu sao thần phải chia thế gian ra thành bốn mùa, có lẽ vì để các thần có danh hiệu, bốn chức vị, bốn vị thần.

Hắn cực kỳ không thích thần mùa đông, lạnh như băng ấy, hệt như trời đông, mỗi khi hắn ở nhân gian vào mùa này đều thấy rất khó chịu

Giờ thần mùa xuân sắp nghỉ ngơi rồi, nhường việc cho thần mùa hè, tuyết trên ngọn núi này cũng tan rồi.

Đi vào sâu bên trong, Ôn Khách Hành phát hiện, không biết từ khi nào, đã có một vị khách đến ở ngọn núi này.

Vị khách này tuyệt đối không phải người thường, vì trên núi có đủ bốn mùa.

Xuân lan thu cúc đông mai, cùng mọc bên đường, nếu mà bị bốn vị thần cai quản mùa biết được, thế nào cũng phải tranh cãi một trận

Đi tiếp thì thấy một hồ nước trong veo, lá sen lớp lớp, nụ hoa duyên dáng, e ấp đợi ngày nở rộ

Đột nhiên, giữa một mảng biếc xanh, có gì đó đang nhúc nhích, Ôn Khách Hành bay đến, dừng chân trên lá sen mềm mại

Ôn Khách Hành thấy một người, à không, một tiểu yêu

Con yêu nọ ngâm mình trong nước, chỉ nhô đầu lên, tóc dài tản ra, không khó đoán mấy, thân hình dưới nước là trần trụi.

Con yêu nọ rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ người và thần nào Ôn Khách Hành từng gặp

Một phần thanh cao không diễm tục, ba phần kiêu ngạo không huênh hoang.

Yêu ngẩng đầu lên, thấy Ôn Khách Hành đứng trên lá sen, đôi mắt to tròn trợn lên, đầy nét hoảng loạn.

"Ngươi, ngươi đến bắt ta hả?"

Giọng nói trong trẻo cất lên, Ôn Khách Hành mới nhận ra, con yêu này, là nam

Nam mà cũng đẹp vậy hả?

"Ai thèm bắt ngươi chứ?" Ôn Khách Hành không hiểu.

Con yêu nọ thở phào: "Chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi là ai vậy?"

"Bổn tọa, Ôn Khách Hành."

Con yêu nọ lại được một phen kinh ngạc, rồi như tuyết đông tan chảy, xuân về hoa nở, nụ cười tươi tắn nở rộ trên khuôn mặt nhỏ: "Vậy xin thượng thần tránh mặt một lát, đợi ta ăn mặc chỉnh tề sẽ ra bái kiến thượng thần."

Ôn Khách Hành nhướng mày: "Là nam với nhau cả thôi, ngươi cần gì phải ngại?"

Người nọ vẫn cười tươi, chốc lát sau, một tấm rèm nước dựng lên, Ôn Khách Hành không thể không lùi về sau

Rèm nước buông xuống, mặt hồ lại phẳng lặng như cũ, con yêu kia đã mặc bộ áo trắng lỏng lẻo, đứng bên bờ.

Người nọ hành lễ với Ôn Khách Hành: "Bái kiến thượng thần."

Chỉ có lọn tóc đang nhỏ nước của người nọ mới có thể chứng minh cuộc gặp gỡ khôi hài khi nãy là thật.

Người nọ ung dung đứng bên bờ, áo trắng đơn sơ, tóc búi qua loa, nhưng lại khiến hoa cỏ bốn mùa phải kém sắc, từ nay thế gian chỉ có người nọ là đẹp nhất

Ôn Khách Hành bay đến cạnh người nọ, ngắm nghía thật kỹ: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu yêu ngập ngừng một lát: "Chu Nhứ."

"Chu Nhứ? Chân thân của ngươi là gì?"

"Nếu thượng thần đã là thượng thần, thì ắt có thể nhìn ra chân thân của ta."

Ôn Khách Hành nhìn từ trên xuống dưới, vẫn nhìn không ra, mới bật cười: "Yêu lực của tiểu yêu nhà ngươi rất mạnh, sao vẫn chưa chịu phi thăng thành thần?"

"Ta có thể thành thần từ lâu rồi, nhưng lại quyến luyến những điều tốt đẹp dưới trần gian, nên mới không bước lên thang trời."

"Chà? Những điều tốt đẹp dưới trần gian? Ngươi quyến luyến cái gì?"

Chuyển đôi mắt tròn xoe, Chu Nhứ mỉm cười: "Danh tiếng của thượng thần đã vang xa, nghe nói ngài đã đi hết non nước dưới trần gian, vậy sao ngài không chịu ở lại Thiên đình mà cứ dạo chơi dưới trần?"

Ôn Khách Hành nhún vai: "Thì để giết thời gian thôi."

"Thần sáng thế dựng trời mở đất, tạo người chế yêu, hiện nay trời đất này đã có quy luật, thần tộc đều có chức vị của mình, nhưng chỉ có thượng thần đến nay vẫn không chịu phong chức, nếu có chức vị, thì sẽ không thấy thời gian trôi chậm."

"Hừ! Tiểu yêu nhà ngươi còn dám giáo huấn bổn toạ à?"

Chu Nhứ hành lễ: "Là ta vượt phép, ta chỉ nghĩ rằng, thượng thần đã trải qua quá nhiều chuyện, thì chắc hẳn thượng thần cũng hiểu tại sao ta muốn ở lại nhân gian."

Đúng vậy, Ôn Khách Hành hiểu.

Hắn không thích cái Thiên đình đầy những lễ nghi phiền hà, cao cao tại thượng đó. Ở dưới trần không cần gò bó, sống tự do tự tại

Thần tạo ra người và yêu, nhưng Ôn Khách Hành thấy bọn họ còn thú vị hơn cả thần

Ví dụ như con tiểu yêu trước mặt này, đây là lần đầu hắn gặp được, một kẻ có yêu lực cực kỳ mạnh, lại nhất quyết không chịu bước lên thang trời.

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật