JZ48| Khu ma dị văn lục

【Chung Bùi & Triệt Dạ】Hũ mật trên cây 8



“Nguyên Triệt, con nghĩ kỹ chưa, đây không phải chuyện đùa.”

“Nghĩa phụ, con đã suy xét lâu rồi, không phải tối hôm qua mới nghĩ tới. Từ rất rất lâu về trước con đã bắt đầu suy nghĩ, nhưng lại không có cơ hội. Không phải vì chuyện tối qua nên con mới nghĩ, mà là chuyện tối qua cho con cơ hội này. Nghĩa phụ, con không còn nhỏ, người cho con một cơ hội, có được không?”

Hiện tại, Nguyên Triệt đang đánh xe, Long Phi Dạ thì ngồi bên trong, nhắm mắt dưỡng thần.

Dường như Nguyên Triệt đã tính đến hết mọi lo lắng của Long Phi Dạ, từng câu từng chữ đều rất chân thành, Long Phi Dạ không muốn tin cũng không được

Không chỉ lời nói, từ lúc rời giường đến giờ, Nguyên Triệt làm việc không có chút sai sót nào, chiếc xe ngựa này cũng được cậu chuẩn bị khi đi mua đồ ăn.

Xe ngựa lăn bánh về khách điếm, Nguyên Triệt theo Long Phi Dạ vào phòng, Long Phi Dạ cũng mặc cậu.

Long Phi Dạ vật vã lắm mới ngồi xuống được, Nguyên Triệt liền ngồi xổm bên chân y, hết sức áy náy: “Nghĩa phụ…… Có đau lắm không? Con xin lỗi……”

Mặt Long Phi Dạ đỏ bừng, mắt y khép hờ: “Không sao, nghỉ ngơi một lát là được.”

"Để con, con bóp eo cho người……”

Long Phi Dạ không từ chối.

Thế là hai bàn tay to, dài liền đặt lên eo y, bắt đầu xoa bóp.

Đột nhiên, cửa bị đá văng ra, đánh vỡ không khí yên tĩnh giữa hai người

Nguyên Triệt rút thanh đao ngắn vắt bên hông, Long Phi Dạ thì không làm gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn người tới.

“Khụ khụ!” Bùi Vân Thiên phẩy phẩy bụi, rồi phủi phủi chiếc giày mới đá cửa

“Tần Vương điện hạ, Nguyên công tử.” Bùi Vân Thiên mỉm cười hành lễ, cực kỳ gian trá.

“Con cáo chết tiệt nhà ngươi đến đây làm gì?” Long Phi Dạ hỏi, không kiêng dè gì cả.

Bùi Vân Thiên khoanh tay, vuốt cằm, ung dung xem xét hai người: "Chậc, tối qua có tuồng hay lắm đó, ta đến để xem kết cục ra sao? Hừm……” Bùi Vân Thiên nghiêng đầu, chêm chọc: "Tối qua Tần Vương điện hạ cảm thấy thế nào?”

Long Phi Dạ còn chưa giận thì Nguyên Triệt đã kề đao lên cổ Bùi Vân Thiên: "Bộ có liên quan tới ngươi à! Còn dám hỏi nữa thì ta cắt lưỡi ngươi!”

“Nguyên Triệt, không được vô lễ.” Long Phi Dạ gọi cậu lại rồi hỏi Bùi Vân Thiên: "Hầu gia và quận chúa sao rồi?”

Bùi Vân Thiên gạt lưỡi đao ra, ngồi xuống, tự rót một ly trà, chậm rãi nói: "Thanh danh của quận chúa đã mất hết, hầu gia định đưa nàng ta rời khỏi đây.”

Long Phi Dạ sửng sốt: "Mất hết thanh danh?”

Bùi Vân Thiên nhìn Nguyên Triệt, Long Phi Dạ cũng nhìn theo, Nguyên Triệt lại vào vai đứa nhỏ phạm lỗi

“Thôi bỏ đi.” Long Phi Dạ thở dài: "Là do bọn họ không tuân phép tắc.”

Bùi Vân Thiên không nói kỹ, bắt đầu đuổi Nguyên Triệt ra ngoài.

“Ngươi có ý đồ gì?” Nguyên Triệt lại rút đao.

"Ngươi thấy ta có thể làm gì không? Nghĩa phụ của ngươi là thủ lĩnh 50 vạn đại quân, ta chỉ là một quan văn trói gà không chặt, ta làm gì được y hả?”

“Không được! Ta không yên tâm!”

“Sao ngươi lại không yên tâm? Ra ngoài ra ngoài, ta có chuyện quan trọng phải bàn với nghĩa phụ của ngươi, không thể có người thứ ba.”

“Ngươi!”

Cuối cùng, Long Phi Dạ phải ra mặt khuyên Nguyên Triệt rời phòng.

“Có chuyện gì quan trọng?”

"Đúng là có chuyện quan trọng, nhưng bệ hạ muốn ngài vào cung để bàn bạc.”

“Vậy bây giờ ngươi muốn nói gì với ta?"

Bùi Vân Thiên lục tìm trong tay áo: “Ai da! Bệ hạ muốn hai ta làm hoà, xem ta đối xử tốt với ngài chưa này. Từ lúc hai người vào cổng thành, ta cũng đã đoán được ít nhiều. Xem ra……” Bùi Vân Thiên lấy một lọ thuốc, nhìn trên nhìn dưới Long Phi Dạ: “Xem ra tối qua khổ cho ngài rồi, đây, dùng thuốc này đi, khôi phục nhanh hơn, ta không muốn thấy ngài khập khiễng vào cung đâu.”

Long Phi Dạ ho khan, cầm lọ thuốc: "Khi nào bệ hạ muốn ta vào cung?”

"Ngày kia.”

"Được.”

"Còn vài lời... ta phải nhắc ngài trước.”

"Ngươi cứ nói đi.”

“Bệ hạ có ý điều ngài về kinh.”

“Vậy ngươi nghĩ sao?”

"Ngài đừng về.”

Long Phi Dạ cười: "Tại sao?”

"Thời thế đang rung chuyển, bệ hạ lo lắng, nên mới triệu ngài về trấn giữ kinh thành.”

"Chẳng lẽ ngươi thấy binh lực trong kinh đã ổn rồi?”

“Không phải.” Bùi Vân Thiên lắc đầu: “Binh lực kinh thành mỏng yếu, nhưng không thể rút quân của ngài, càng không thể điều ngài về. Nếu liên hôn, thì có thể cắt giảm binh lực vùng biên giới với nước láng giềng, rồi điều về kinh, nhưng tình hình hiện tại không cho phép……”

"Nên bệ hạ nghĩ tới binh lực ở chỗ ta?”

"Ngài đừng tiêu cực như vậy, nghĩ theo hướng tốt, đó là vì bệ hạ tin ngài. Quan trọng là Nguyên Triệt, bệ hạ và ta đều thấy nó sẽ là một tướng lãnh xuất chúng, có thể trấn giữ đất phong thay ngài. Nhưng chuyện đêm qua, riêng ta thấy không thể chia cắt hai người được.”

“……”

"Nên ta mới hỏi ý ngài, giữa ngài và Nguyên Triệt, nếu không thể để một người về kinh một người giữ đất phong, thì ta có thể về bàn bạc với bệ hạ, sẽ suy xét trước khi ngài vào cung.”

“Nguyên Triệt còn nhỏ.”

Chỉ cần bốn chữ này cũng đã đủ hiểu, Bùi Vân Thiên đứng dậy rời đi

Hai ngày sau, Long Phi Dạ vào cung, đến Ngự Thư Phòng gặp Chung Vô Mị và Bùi Vân Thiên.

"Chuyện liên hôn xem như đã hạ màn, chú định khi nào về đất phong?” Chung Vô Mị hỏi.

"Thần nghe theo sắp xếp của bệ hạ.”

“Tiểu Bùi đã nói với cháu rồi, chú và Nguyên Triệt cứ ở lại trong kinh chơi thêm mấy ngày rồi về cũng không muộn.”

“Thần đã rõ.”

“Tần Vương điện hạ.” Bùi Vân Thiên gọi: “Sau khi ngài về, an bình ở phía nam, giao cả cho ngài.”

"Ngày nào Long Phi Dạ còn ở đất phong, thì ngày đó còn bảo vệ phía nam.”

Chung Vô Mị gật đầu hài lòng, rồi cầm một quyển sách trên bàn, bước tới chỗ Long Phi Dạ

"Cháu biết chú đánh đâu thắng đó, không ai bì kịp, nhưng thế đạo đã khác, chắc chú cũng nghe nói, gần đây, ở vài nơi xuất hiện một thứ, gọi là ma.”

"Thần có nghe chuyện này.”

"Đế vương nào cũng biết trận chiến phong thần là thật. Sau trận chiến này, tuy đã phong ấn ác thần, nhưng ma lại ra đời. Người có thể thành ma, yêu cũng có thể thành ma, thậm chí ma còn mạnh gấp ba yêu, chuyện này khiến yêu tộc phải đau đầu.”

“Bệ hạ đang sợ, ma xuất hiện trên chiến trường?”

Chung Vô Mị gật đầu: “Ma đã xuất hiện trong kinh thành.”

Long Phi Dạ kinh hãi: “Bệ hạ!”

Chung Vô Mị xua tay: "Trùng hợp là có một vị du hiệp đến từ Côn Luân tới kinh thành, trừ ma ngay trước mặt cháu. Người nọ nói mình là thầy trừ ma, là học trò của Chu Tử Thư núi Côn Luân. Hơn nữa, vị này còn tặng cháu một quyển sách, cháu và Tiểu Bùi đã đọc đến thuộc làu, giờ giao lại cho chú, hy vọng sau khi chú và Nguyên Triệt về đất phong, cũng có thể khám phá huyền diệu trong sách.”

“Tạ ơn bệ hạ!” Long Phi Dạ nhận quyển sách, trên bìa viết năm chữ: Khu ma dị văn lục.

End


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật