JZ48| Khu ma dị văn lục

【Lăng Việt】Giữa thiện và ác 2



Lăng Duệ không hiểu, sao Vương Việt lại về với Lăng Thâm?

Vương Việt cũng tò mò, sao Lăng Duệ về rồi? Mà đúng ra... Sao lại về sớm vậy?

Câu chuyện giữa cậu chủ và con hát, luôn khiến người suy nghĩ miên man.

"Anh ra ngoài thành một chuyến, bắt gặp Vương Việt." Lăng Thâm trả lời.

Vương Việt rất biết điều, ra đứng sau lưng Lăng Duệ: "Tôi về thăm anh trai."

Lăng Duệ liếc Lăng Thâm, hừ một tiếng, lôi Vương Việt vào nhà.

"Sau này không được lui tới với anh tôi." Vào phòng, Lăng Duệ mới ra lệnh.

"Nhưng......" Vương Việt ngước lên, hoang mang: "Nhưng đó là cậu cả."

"Cậu cả thì sao? Anh là người trong phòng của tôi! Để ý anh ấy làm chi?"

Vương Việt chớp chớp mắt, có vẻ vô tội và bất đắc dĩ lắm.

Lăng Duệ nhụt chí: "Thôi... Nhưng sau này hai người không được ở riêng với nhau!"

"Dạ, cậu hai."

Vương Việt hầu hạ Lăng Duệ rửa mặt chải đầu, đây là công việc thường ngày của y, đã quen tay lâu rồi.

Lăng Duệ chịu cho Vương Việt làm người hầu trong phòng mình, cũng vì Vương Việt hầu hạ đúng ý.

Vương Việt nghĩ, có lẽ mình chăm sóc anh trai lâu rồi, mới có ngón nghề hầu hạ người khác như vậy.

Cởi áo khoác giúp Lăng Duệ, hương phấn son ập vào xoang mũi, Vương Việt không chịu nổi, hắt xì một cái.

"Sao vậy? Bị cảm hả? Hay để tôi khám cho anh?"

"Không phải, mà là... Thơm quá......" Vương Việt giũ áo khoác, móc lên giá treo.

"À, mùi son phấn trong hậu trường rạp hát, tôi lỡ dính ấy mà."

Vương Việt thử nước ấm trong thùng: "Vừa ấm rồi, cậu hai tắm đi." Nói rồi khom lưng, không đợi Lăng Duệ nói gì đã lui ra ngoài.

Vương Việt kiệm lời, chỉ nói nhiều hơn khi ở với Lăng Duệ.

Ai cũng bảo y tốt tính, đánh mắng thế nào cũng ít khi bực.

Nhưng không hiểu sao, giờ này khắc này, Lăng Duệ cảm thấy Vương Việt giận rồi.

Tắm xong, Lăng Duệ nằm trên giường, Vương Việt thì dọn dẹp quần áo dơ, sẵn tiện treo áo sơ mi ngày mai mặc lên đầu giường.

Đột nhiên, Lăng Duệ ngồi bật dậy: "Anh tắm chưa?"

"Vẫn chưa, đợi hầu hạ cậu hai xong rồi mới đi tắm được."

"Anh tắm ở đâu?"

"Trong phòng của tôi."

Lăng Duệ cho Vương Việt lui xuống, dù sao cũng muộn rồi.

Đợi đến khi Vương Việt đi được tầm mười phút, Lăng Duệ mới mặc áo sơ mi, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Bình thường Vương Việt ăn mặc cổ lỗ sĩ, khuôn mặt ngăm đen vì làm lụng vất vả, nhưng Lăng Duệ biết, lột bỏ vỏ ngoài thô ráp, giấu ở bên trong là vẻ đẹp tinh tế nhất.

Như chính bản thân Vương Việt.

Trai tinh.

Ẩn dưới lớp vỏ tầm thường, là thịt trai hồng hào ngon miệng.

Dáng vóc Vương Việt rất tốt, nhưng chính y lại không biết.

Khung xương mảnh dẻ, cơ bắp săn chắc, phần da thịt không để lộ dưới ánh nắng trắng nõn mịn màng.

Vương Việt múc nước dội xuống người, làn nước trượt xuống từng thớ thịt đẹp mắt, càng trượt xuống, thì Lăng Duệ, đang nhìn lén, càng thấy nóng rực.

Chính bởi vậy, anh mới giữ Vương Việt trong phòng mình.

Vậy thì y sẽ có phòng riêng, không phải chen chúc với bọn người hầu kẻ hạ khác

Dáng vóc như vậy, nếu anh không phát hiện sớm, thì Vương Việt sẽ ra sao?

Hôm sau, Lăng Duệ thức dậy, thì Vương Việt đã đứng hầu ngoài phòng

Vẫn bộ đồ cổ lỗ sĩ, vẫn khuôn mặt ngăm đen, vẫn cười chào hỏi một cách cung kính: "Cậu hai, buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng."

"Hôm nay cậu hai có ra ngoài không?"

"Có, anh đi với tôi."

"Vậy tôi kêu xe."

"Không cần, hai ta đi bộ cũng được, cách đây không xa."

"Dạ."

Lăng Duệ đi đâu? Đi đến một căn biệt thự nhỏ.

Ai ở đó? Chính là con hát hôm qua.

Con hát nổi tiếng này được nhiều người nuôi, không biết cậu nhà ai tặng nó một căn biệt thự nhỏ, mà nó cũng vào ở không chút ái ngại.

Đây là lần đầu thấy con hát không trang điểm phấn son.

Rất đẹp.

Dù là nam, vẫn rất đẹp.

Đứng chung với Lăng Duệ, một kẻ muôn vạn phong tình, một người nho nhã như ngọc, thật là xứng.

Không giống mình, nhìn sao cũng chỉ là một thằng ở.

Con hát vê lan hoa chỉ, hát một đoạn, Lăng Duệ đứng nghe, mỉm cười.

Bỗng dưng con hát quay đầu, dán tầm mắt lên người Vương Việt.

Chậm rãi, con hát bước tới, nâng mặt Vương Việt lên, ngắm nghía.

Vương Việt chớp mắt, căng thẳng. Mặt đỏ, lỗ tai đỏ, trán đổ mồ hôi, chuyển mắt liên tục.

"Sao?" Lăng Duệ cười: "Nhìn trúng người của tôi à?"

"Không phải." Con hát lắc đầu: "Chỉ thấy tiếc cho người của cậu, thật là hạt giống tốt, nếu mà trắng tí nữa...... Thì phải đẹp biết mấy!"

Nghe vậy, ánh mắt Lăng Duệ dần chuyển lạnh.

Vương Việt chưa kịp nhìn kỹ, Lăng Duệ đã cười, bước qua kéo con hát lại: "Đừng nhìn anh ta nữa, nhìn tôi này." Rồi cả hai lại cười nói với nhau.

Con hát dắt Lăng Duệ vào phòng, anh dặn Vương Việt: "Anh dạo quanh đây đi, rồi đặt hai chỗ trong tiệm cơm Tây, tầm 12 giờ thì tôi đến."

Vương Việt vâng lời, thoáng nhìn Lăng Duệ một cái rồi rời khỏi đây.

Lăng Duệ tốt với Vương Việt lắm, nếu hai người cùng ra ngoài, mà Lăng Duệ có việc bận, thì Vương Việt sẽ có thời gian nhàn rỗi.

Dạo vài vòng trên phố, dường như mọi người đều bàn tán chuyện lạ gần đây.

Vương Việt cười cười, trong thế giới người và yêu sống chung với nhau, có việc gì mà lạ.

Cho đến khi hai chữ "xóm nghèo" lọt vào tai Vương Việt.

"Mấy hôm nay cứ có người trong xóm nghèo mất tích."

"Xóm nghèo mất vài người thì có lạ gì?"

"Mất thì phải mất cả nhà chứ, đằng này người nhà đã vào thành tìm luôn rồi kìa."

"Hay là chết đói?"

"Nếu mà chết đói thì sao không thấy xác?"

......

Vương Việt sững sờ, bồn chồn lo lắng cho anh mình.

Bà cụ sẽ chăm sóc tốt cho anh mình chứ?

Mà nếu có chuyện gì, bà cụ cũng sẽ tới Lăng phủ tìm mình.

Vương Việt lắc đầu, rồi tiếp tục tới tiệm cơm Tây.

Việc quan trọng nhất hiện giờ, là đặt chỗ cho Lăng Duệ.

Vương Việt còn tưởng hai chỗ này là của Lăng Duệ và con hát, nào ngờ chỉ thấy Lăng Duệ đến.

"Sao có mình cậu hai vậy?" Vương Việt bối rối.

"Có sao à?"

"Không...... Tôi chỉ thắc mắc sao cậu hai kêu tôi đặt hai chỗ thôi."

"Vậy anh không ăn à?"

"Dạ?" Vương Việt bất ngờ.

"Ngồi xuống. Chỗ này là của anh."

Vương Việt lắc đầu nguầy nguậy: "Không...... Không hợp phép tắc! Tôi là tôi tớ của cậu hai, sao có thể ngồi chung bàn với cậu!"

Lăng Duệ bật cười, kéo ghế giúp Vương Việt: "Tôi không biết phép tắc chủ tớ, tôi chỉ biết ai cũng bình đẳng như ai. Anh là yêu, tôi cũng là yêu. Hai ta ăn chung một bàn, có gì đâu mà không được?"

Lăng Duệ ấn Vương Việt ngồi xuống, thậm chí còn trải khăn ăn giúp y, chỉ cho y tay nào phải cầm dao, tay nào thì cầm nĩa.

Lần đầu tiên, Vương Việt luôn tự ti được hưởng mùi vị bò bít tết, nếm món cupcake. Nhìn Lăng Duệ, dường như có gì sắp tràn khỏi ngực y, căng đầy đến tê tái, nhức nhối, vành mắt cay cay.

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật