JZ48| Khu ma dị văn lục

【Lăng Việt】Giữa thiện và ác 1



Bối cảnh dân quốc. Bi kịch, u ám, hơi rùng rợn

Vương Việt là người tự ti.

Vì y không đẹp, vì y không giỏi giang, vì y nghèo, vì y có một anh trai đần độn.

Hoá ra, cả yêu cũng có đần độn.

Nhưng ở thời đại loạn lạc này, có anh trai, ít nhất vẫn còn động lực sống.

"Vương Việt, cậu hai dậy rồi."

Tiếng con ở kéo y về thực tại, ngẩng lên, nhanh tay ém chặt đất trong chậu hoa, bưng lên rồi chạy đi: "Tới ngay."

Có anh trai, vậy thì phải sống, phải kiếm tiền.

May mà Vương Việt làm đứa ở trong nhà họ Lăng, cũng được hai năm, từ tôi tớ bình thường thành người hầu của cậu hai.

Y sống cũng đã lâu, nhưng đây là lần đầu trải qua biến động của thời đại.

Người nước ngoài tấn công, tình hình trong nước rối ren, đâu đâu cũng kêu "Đại Thanh vong rồi", "triều đình sụp đổ".

Nhà họ Lăng nhiều đời làm ngự y, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, không còn hoàng thượng, nhưng họ Lăng vẫn hiển hách.

Ông lớn nói phải, mặc hắn là tướng quân hay tư lệnh, phiên vương hay quân phiệt, chẳng lẽ không cần khám bệnh?

Huống chi, nhà họ Lăng là yêu, còn là hạc trắng thuần chủng nhất.

"Vương Việt đâu rồi?" Tiếng cậu hai Lăng vọng ra ngoài phòng, rõ là đang bực bội khi không tìm thấy Vương Việt.

Vương Việt vội vã bưng chậu hoa vào phòng: "Tôi ở đây nè cậu hai."

Khuôn mặt cau có của Lăng Duệ dịu xuống, nhưng vẫn chau mày: "Đi đâu?"

Vương Việt đặt chậu hoa bên cửa sổ: "Mấy hôm trước chậu hoa của cậu rơi vỡ mà? Nay trong phủ nhập thêm mấy giống lan mới, tôi chọn cây tốt nhất, trồng cho cậu hai." Nói xong, mới nhìn chậu hoa lan, có vẻ rất thoả mãn, rồi quay sang cười cười với Lăng Duệ.

"......" Nụ cười khiến Lăng Duệ hơi xao xuyến, quay đầu ho một tiếng: "Sau này anh cứ giao mấy chuyện này cho người khác, lo ở cạnh tôi là được."

Vương Việt khom lưng, cúi đầu: "Dạ cậu hai."

Hai cậu nhà họ Lăng đều ra nước ngoài học, cả hai đều cắt tóc ngắn, và rất thích mặc tây trang.

Từ ngày Vương Việt thành người của cậu hai, tuy cũng để tóc ngắn, nhưng vẫn mặc áo ngắn bên ngoài.

Lăng Duệ định dắt Vương Việt ra ngoài chơi, liền bị ông lớn gọi lại: "Đi đâu đó?"

"Đi chơi."

"Hừ!" Ông lớn hừ lạnh: "Chơi! Cả ngày chỉ biết chơi! Học y bên Tây Dương mấy năm, về rồi không thấy mày đi khám bệnh cho người ta! Sao không học anh mày kìa......"

"Không phải có anh cả sao?" Lăng Duệ cắt lời cha mình: "Con đi đó!" Dứt lời, vội vã kéo tay Vương Việt ra ngoài.

Vương Việt ngoái lại nhìn ông lớn, tuy đã cắt bím tóc, nhưng phía trước vẫn để trọc, tóc đen cập vai xoã phía sau, thoạt nhìn không đứng đắn tí nào.

Ai mà sẽ liên tưởng tới hạc trắng.

Nếu mà nói hạc trắng, thì hai cậu nhà họ Lăng mới đúng là thiếu niên hạc trắng. Bề ngoài đẹp đẽ, khí khái hiên ngang.

"Chúng ta đi đâu vậy cậu hai?"

"Đi, tôi dắt anh đi nghe hát."

Giờ nghề hát tuồng vẫn còn nổi tiếng, con hát trong thành rất được tôn trọng.

Vương Việt cũng từng nghĩ đến việc hát tuồng, nhưng thấy mình không hợp, vừa đứng trên đài là bắt đầu run.

Gần đây, có con hát nổi tiếng đến thành này, nghe là từng hát cho Bát vương gia thuở đó, được Bát vương gia mê nghe hát như mạng thưởng hậu hĩnh nhất.

Giờ một vé nghe hát quý như vàng, Lăng Duệ lại dắt Vương Việt nghe cả ngày.

Trên đài hát 《 Bá Vương biệt Cơ 》, Vương Việt ngắm Ngu Cơ, nam nữ khó phân, phong hoa tuyệt đại, lòng thấy rất hâm mộ.

Lăng Duệ khen không ngớt lời, hết tuồng, lập tức vứt nhẫn ban chỉ phỉ thúy lên đài.

Vương Việt càng hâm mộ, một chiếc nhẫn ban chỉ này đã đủ nuôi mình và anh trai sống cả năm.

Ngu Cơ quay đầu bước tới, cố ý nhìn về phía Lăng Duệ, hành lễ.

Đêm đó, Lăng Duệ vào hậu trường, khiển Vương Việt ra ngoài.

Vương Việt là tên tôi tớ biết điều, khom lưng một cái rồi ra khỏi rạp hát.

Đêm nay, y được rảnh.

Rời khỏi phồn hoa tấp nập trong thành, Vương Việt ra vùng ngoại thành.

Ở đây toàn những ngôi nhà thiếu chỗ này khuyết chỗ kia, không lớn, nhưng có khi lại chứa mười mấy người trong một căn.

Vương Việt đi trên mặt đất sình lầy, mấy căn phòng ven đường có tiếng khóc nỉ non của những đứa trẻ, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện với nhau, đôi lúc là tiếng nam suyễn nữ rên.

Một nơi phức tạp, nhưng y đã sống ở đây rất lâu.

Vương Việt mở cửa ra, tối đen như mực, phải thắp nến trước đã.

Thắp lên ánh nến mờ mờ, chiếu rọi căn nhà cả ăn trộm cũng không thèm ghé.

Nếu chỉ sống một mình, thì chắc đời Vương Việt cũng không đến nỗi khổ. Nhưng anh trai không làm lụng được, thuốc men thì phải tốn tiền.

"Em trai!" Ánh nến đánh thức Vương Siêu, cười hì hì, rời khỏi chiếc giường ván gỗ, chạy lại ôm Vương Việt: "Em trai về rồi!"

Vương Việt xoa đầu Vương Siêu: "Em làm ồn anh rồi, cũng trễ rồi, về ngủ đi anh."

"Được!"

Vương Siêu rất ngoan, đáp lời xong liền về ngủ.

Vương Việt chỉ về thăm Vương Siêu một lát, ngày thường y làm chín nghỉ một, nếu được cho nghỉ liền về chăm sóc Vương Siêu

Bình thường không rời phủ được, y liền nhờ bà lão goá bụa nhà bên chăm sóc Vương Siêu hộ.

Hôm nay về nhà, Vương Việt lấy túi tiền trong lu gạo lên, để thêm tiền vào, rồi cất lại vào lu.

Tiền này là cho bà cụ dùng để chăm sóc Vương Siêu. Ngày mai bà cụ mở túi tiền ra xem, thì sẽ biết tối qua Vương Việt về.

Cũng khuya rồi, Vương Việt nên về phủ.

Lúc tới còn nghe chút âm thanh, mà khi về lại vắng lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình.

Vào cửa thành, chưa đi được vài bước, Vương Việt liền bắt gặp Lăng Duệ bước khỏi ngõ nhỏ tối tăm.

Không phải, Vương Việt dừng bước, nhìn thật kỹ, đó không phải Lăng Duệ, mà là anh trai song sinh của Lăng Duệ, cậu cả nhà họ Lăng, Lăng Thâm.

Lăng Thâm cũng thấy Vương Việt, mới đi tới chỗ y: "Sao anh ở đây? Lăng Duệ đâu rồi?"

Vương Việt cúi đầu, khom lưng: "Cậu hai đi nghe hát, kêu tôi ra ngoài, tôi mới về thăm nhà mình."

Lăng Thâm nhìn về phía cửa thành: "Nhà anh ở ngoài à?"

Vương Việt gật đầu.

"Ở xóm nghèo?"

Vương Việt ngẩn người, rồi gật đầu tiếp.

"Tôi cũng mới về từ đó."

"Dạ?" Vương Việt thắc mắc

"Đi khám bệnh."

"Ra vậy...... Cậu cả đúng là người tốt bụng, thường thì người trong xóm nghèo không có tiền đi khám bệnh đâu."

Hai người cùng về trên con đường lát gạch vắng tanh.

"Có khi, tiếp xúc vài ca bệnh, còn thú vị hơn thu tiền chẩn trị nhiều." Giọng Lăng Thâm nhàn nhạt.

Vương Việt không đáp lời, chỉ lặng lẽ theo sau.

"Sao anh không nói chuyện với tôi?"

Vương Việt im lặng thật lâu, rồi bị người ta gạn hỏi.

"Dạ?" Vương Việt ngước lên, nhìn bóng lưng Lăng Thâm, khó hiểu.

"Anh nói với Lăng Duệ nhiều lắm mà, sao với người khác thì không lên tiếng nào?"

"...... Tôi...... Nô tài là người trong phòng của cậu hai...... Nói chuyện nhiều với cậu hai là phải."

Lăng Thâm ngừng bước, ngoái lại, bốn mắt nhìn nhau.

Bị đôi mắt sắc bén khác hẳn Lăng Duệ nhìn, Vương Việt liền cúi gầm xuống.

"Trong phòng?" Lăng Thâm bỡn cợt: "Nghe sao cứ... là lạ."

Đầu Vương Việt cúi thấp hơn.

Rồi lại im lặng, cho đến khi tới cổng lớn Lăng phủ.

"Sao hai người lại về chung?"

Là tiếng của Lăng Duệ.

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật