JZ48| Khu ma dị văn lục

【Hoắc Hương Trịnh Khí】5mm/h 3



“Hay là... Để tui chuyển đơn vị, nếu tui không đi làm nhiệm vụ thì có đỡ hơn không……”

Hoắc Ngôn nghe vậy, nhìn Trịnh Chí rất lâu.

Trịnh Chí bị y nhìn đến rợn cả người: "Nhìn gì mà nhìn? Hỏi ông đó!”

“Không được chuyển.” Hoắc Ngôn trả lời, tiếp tục ăn cơm.

Trịnh Chí khó hiểu: "Tại sao chứ?”

Hoắc Ngôn phải nói sao đây?

Y muốn nói chuyển đơn vị rắc rối lắm, có khi chuyển xong chúng ta không thể ở cạnh nhau.

Y muốn nói tôi không muốn cậu bỏ nghề lính cứu hỏa, chỉ vì tôi sẽ bị thương.

Y muốn nói cậu cứ làm việc bản thân yêu thích, đã có tôi bảo vệ phía sau.

Nhưng Hoắc Ngôn không nói, cặm cụi ăn cơm xong đứng dậy: "Để tôi ngủ thêm lát.”

Trịnh Chí bực bội, đứng phắt dậy, tính chửi Hoắc Ngôn, nhưng thấy tấm lưng sưng đỏ của y, cậu đành ngậm miệng lại.

Chạng vạng, Cung Tửu và Chân Hạc qua thăm Hoắc Ngôn, một là vì làm bạn bè đã hơn trăm năm, Cung Tửu nên đến thăm, hai là vì Chân Hạc chưa từng gặp Hoắc Ngôn bao giờ

Hồi đó vì theo đuổi Chân Hạc, cậu liên hợp với Lục Vi Tầm gạt anh, chưa ở bên nhau được mấy hôm thì đã bị Chân Hạc phát hiện.

May mà có Từ Tấn, không thì Chân Hạc đã cào Cung Tửu và Lục Vi Tầm rồi.

Cũng nhờ chuyện Trương Mẫn, Chân Hạc mới có thể kết bạn với họ, nhưng vẫn chưa thân với Hoắc Ngôn, Trịnh Chí. Thừa dịp này Cung Tửu liền dẫn anh đến thăm người ta.

Cung Tửu nhìn sơ mấy hộp thức ăn bày lung tung trên bàn, cười hỏi: “Tiểu Chí tới rồi hả?”

Hoắc Ngôn gật đầu.

“Hai người lại cãi nhau nữa?”

"Ừ.”

“Tình hình sao rồi?”

Hoắc Ngôn kể lại, Chân Hạc dễ thân, nghe vậy liền trợn mắt: "Tình cảm của hai người vậy mà còn chưa ở bên nhau, đúng là có lỗi với nhau quá.”

"Gì chứ?” Hoắc Ngôn ngơ ra.

"Cậu ngốc hả! Cậu không muốn cậu ta nghỉ làm lính cứu hỏa, sợ cậu ta không vui. Vậy sao cậu không nghĩ chuyện cậu ta đòi chuyển đơn vị là vì cậu hả? Không phải chứ……” Chân Hạc tức tối bất lực: "Suốt mấy trăm năm mà chưa ở bên nhau à?”

“……” Hoắc Ngôn không nói nữa.

Chân Hạc liếc Cung Tửu: "Tui còn tưởng bạn của Cung Tửu tên nào tên nấy cũng chuyên lừa tình, hoá ra vẫn có người vừa ngây thơ vừa nhát gan.”

Cung Tửu sợ liền, níu chặt vạt áo Chân Hạc: “Ai da vợ à…… Em biết gạt anh là em sai…… Nhưng tại em thích anh, hấp tấp theo đuổi anh mà.”

Nghe tới đó, Chân Hạc nói với Hoắc Ngôn ngay: "Cậu coi đi, thích thì phải theo đuổi chứ! Không được thì lừa! Phí mấy trăm năm tốt đẹp để chơi trò rượt đuổi, hai người ổn định ghê.”

Cung Tửu nghe ra Chân Hạc có ý khen mình, vui rạo rực, tựa vai Chân Hạc làm nũng: "Vợ à, em thích anh chết được……”

Hai người không hề để ý đến Hoắc Ngôn vết thương chưa lành, đường tình trắc trở, mặt viết "tình nhân thúi mau cút".

Tất nhiên, trước khi đi hai người không quên báo với Hoắc Ngôn, Triệu Phiếm Chu sẽ đưa Trương Mẫn đến Côn Luân, mọi người định mở tiệc tiễn hai người.

Trên đường về nhà, Chân Hạc tấm tắc: "Hoá ra có người thích nhau mấy trăm năm mà không dám ngỏ lời thật…… Mở rộng tầm mắt ghê.”

"Đúng rồi đó! Ai cũng nhìn ra được hết, mà không biết hai người đó kiêng kỵ cái gì nữa? Hoắc Ngôn ấy hả.... Em còn hiểu, ù lì lắm, còn ù lì hơn Triệu Phiếm Chu nữa, chuyện tình cảm mà vào miệng cậu ta, chắc chắn là không nhả ra được. Mà người trốn tránh chắc là Trịnh Chí, anh xem thằng oắt đó đi, chạy đi coi mắt luôn rồi, lại không thèm cho Hoắc Ngôn tí cơ hội.”

“Coi mắt?” Chân Hạc thắc mắc.

"Ò, mấy bữa trước Trịnh Chí tám với em, hôm qua cậu ta mới đi, Hoắc Ngôn cũng theo. Nào ngờ có nhiệm vụ khẩn cấp, làm Hoắc Ngôn bị thương.”

Chân Hạc nheo mắt, nhìn sang Cung Tửu, trông hết sức gian xảo.

Cung Tửu phát run: “Sao vậy vợ……”

Chân Hạc cười hí hí, móc điện thoại ra gọi: “Tiểu Tấn, tụi mình làm chuyện lớn nè!”

Cung Tửu:???

Vì Trương Mẫn vẫn còn dưỡng thương trong trang trại rượu của Lục Vi Tầm, nên Triệu Phiếm Chu xin nghỉ dài hạn để chăm sóc gã.

Tiệc cũng tổ chức tại đó.

Hôm đó, Cung Tửu và Chân Hạc, Lăng Duệ và Vương Việt, Hoắc Ngôn đều tới dần dần, nhưng vẫn chưa thấy Trịnh Chí đâu.

Chân Hạc và Từ Tấn liếc nhau, hết sức gian manh.

Cung Tửu:……

Lục Vi Tầm:……

Hai người này câm nín cũng phải, không biết sao, Chân Hạc và Từ Tấn giới thiệu một cô cho Trịnh Chí, đã vậy còn giấu Hoắc Ngôn.

Ban đầu mọi người tưởng Trịnh Chí muốn tìm người yêu chỉ là nói đùa thôi, mà cũng đúng vậy thật. Cuối cùng, không biết Chân Hạc và Từ Tấn tẩy não Trịnh Chí kiểu gì, Trịnh Chí lại gật đầu đồng ý

Nên khi Trịnh Chí nắm tay một cô gái bước vào, Từ Tấn và Chân Hạc hóng drama, những người khác cạn lời, chỉ có Hoắc Ngôn, sững sờ tại chỗ.

Bản thể của cô gái cũng là mèo, sau khi ngồi xuống với Trịnh Chí, thấy ở đây toàn trai đẹp, cũng phải ngơ ngác.

Chân Hạc ra hiệu, cô gái phản ứng kịp, mới khẽ giọng nũng nịu với Trịnh Chí: “Tiểu Chí, anh giới thiệu cho em đi.”

Trịnh Chí còn đang run dưới ánh nhìn như lửa đốt của Hoắc Ngôn, nghe câu này xém hú hồn, đợi phản ứng lại mới giới thiệu từng người cho cô, đến lượt Hoắc Ngôn: “Đây là Hoắc Ngôn, tụi anh lớn lên bên nhau, giờ cũng là đồng nghiệp.”

Hoắc Ngôn trừng cậu, chào hỏi cô kia không chút nể nang: "Chào.”

Drama to thế này, mỗi người trên bàn ăn đều có một suy nghĩ riêng.

Chân Hạc và Từ Tấn rất phấn khích, gào thét trong lòng: "Tới đê! Chiến luôn đê!”

Cung Tửu và Lục Vi Tầm cạn lời: “Hai em mèo này dựng kịch bản gì thế?”

Triệu Phiếm Chu đã được Chân Hạc và Từ Tấn báo trước, rồi kể cho Trương Mẫn nghe, gã không từ chối việc nổ drama ngay tại bữa tiệc tiễn họ. Triệu Phiếm Chu lo chăm Trương Mẫn, gắp món này món nọ, đâu rảnh quan tâm cái trò vớ vẩn này. Nhưng Trương Mẫn thì rất rảnh, chỉ cần há miệng là được, ngọn lửa hứng khởi dần bùng lên trong mắt gã, Triệu Phiếm Chu thấy vậy cũng ngơ luôn.

Chỉ có Lăng Duệ và Vương Việt ăn uống như thường: "Đâu liên quan gì mình.”

Ba vai chính của drama thì thế nào?

Cô em tấn công dồn dập, sử dụng skill meo meo làm nũng chí mạng, dỗ Trịnh Chí, khi nãy còn nhát, mừng rỡ ra mặt.

Mặt Hoắc Ngôn lạnh tanh, tuy bình thường cũng không có biểu cảm gì nhiều, nhưng giờ này phút này, áp suất quanh y đúng là thấp thật.

Cô em gánh vác trọng trách, nâng ly rượu mời Hoắc Ngôn: “Em muốn thay mặt Trịnh Chí cảm ơn anh, anh ấy kể với em, trước giờ đều nhờ anh bảo vệ anh ấy, ly rượu này, kính anh.”

Người ngồi đây đều khựng lại, nhìn nhau, rồi tiếp tục nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhưng chốc chốc lại lia mắt về phía ba người.

Hoắc Ngôn cũng nâng ly, chạm ly với cô "Đừng khách sáo, đó là việc tôi nên làm.”

Cô em nhìn Hoắc Ngôn bằng đôi mắt long lanh ngấn nước: "Đội trưởng Hoắc lớn lên cùng Tiểu Chí, hay là kể em nghe chuyện hồi nhỏ của anh ấy đi.”

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật