JZ48| Khu ma dị văn lục

【Hoắc Hương Trịnh Khí】5mm/h 2



Mỗi năm, trên thế giới có vô số vụ hoả hoạn lớn nhỏ. Nhỏ thì chỉ cần mấy xô nước, lớn thì cháy mấy tháng vẫn không dập được.

Cho nên, sau khi xuống Côn Luân, Trịnh Chí quyết định làm lính cứu hỏa, Hoắc Ngôn cũng theo cậu mà không chút chần chừ.

Lính cứu hoả không chỉ phụ trách dập tắt hoả hoạn, mà còn phải làm đủ thứ chuyện. Trịnh Chí hơi nhát gan, chuyện này cậu nhận, nhưng cậu không nỡ thấy người ta khổ, dưới dáng vẻ nghịch ngợm là một trái tim nhân hậu, thấy người xa lạ gặp nạn cũng phải rớm nước mắt.

Nên mỗi khi Trịnh Chí lao vào đám cháy, tuy sẽ khựng lại khi thấy ánh lửa ngợp trời, nhưng nhìn vào những đôi mắt bất lực đó, cậu liền nghĩ cứu được ai thì ráng cứu vậy.

Trước tai nạn, dù là người, hay là yêu, đều bất lực như nhau.

Cứu viện là cuộc thi chạy với thời gian, Hoắc Ngôn và những con yêu khác dùng yêu lực dạt ngọn lửa và nguồn nhiệt ra, vạch một lối đi an toàn cho người vào cứu viện.

Trịnh Chí cõng người bị ngất chạy ra ngoài, yêu lực của cậu không giúp được nhiều cho việc chữa cháy, của Hoắc Ngôn mới đúng thật là hợp để làm lính cứu hỏa.

"Rầm --" Một nguồn lực mạnh ập tới, Trịnh Chí bị quật ngã xuống đất, nhưng cậu không để ý nhiều nữa, bò dậy chạy vào trong.

"Trịnh Chí! Đừng vào trong đó nữa!" Ở đằng sau, Hoắc Ngôn la lớn.

"Đội trưởng Hoắc, là nổ khí gas, chắc bên trong vẫn còn người." Đội viên bên cạnh giải thích chuyện khi nãy.

"Mẹ nó!" Hoắc Ngôn chỉ phải lao theo Trịnh Chí.

"Trịnh Chí! Trịnh Chí!" Hoắc Ngôn tìm bóng dáng đó giữa biển lửa.

Không biết bao nhiêu lần, cùng một cảnh tượng, hoặc khi Trịnh Chí đi làm nhiệm vụ , Hoắc Ngôn đều tự hỏi, sao lại đồng ý cho cậu ta làm lính cứu hỏa? Trên đời thiếu gì nghề, vẫn còn nhiều nghề cứu người được, sao lại đồng ý cho Trịnh Chí làm lính cứu hỏa?

Mỗi lần thoát khỏi biển lửa, bắt gặp nụ cười sống sót sau tai nạn của Trịnh Chí, Hoắc Ngôn vẫn còn run sợ.

Họ đã cướp rất nhiều người khỏi tay tử thần, liệu tử thần có chịu chơi đẹp với họ không?

Hoắc Ngôn nhìn xung quanh, không thấy đâu. Bộ đồ bảo hộ như mất tác dụng, sóng nhiệt ập tới, trái tim đập liên hồi như muốn thoát khỏi lồng ngực

"Trịnh Chí! Mẹ nó cậu đâu rồi hả?!"

"Ầm --" cửa sắt bị đá văng, Trịnh Chí ôm một đứa bé lao ra ngoài.

Dù mặc đồ bảo hộ như nhau, nhưng chỉ cần nhìn một cái là hai người đã nhận đối phương.

"Hoắc Ngôn! Còn đứa bé này thôi! Đi! Nhanh!"

Trịnh Chí ôm đứa nhóc vọt ra ngoài, Hoắc Ngôn che chắn phía sau cho cậu.

"Nhanh lên! Đằng sau có bình gas!" Trịnh Chí gào lên, lao ra ngoài như điên.

Sắp ra khỏi đây, một dòng khí mạnh ập đến, Trịnh Chí thấy có người đẩy mình, lảo đảo vài bước, không trụ vững được, bảo vệ đứa nhỏ đang nằm trong vòng tay mình một cách kín kẽ, ngã ngửa xuống đất.

Mũ bảo hộ đập xuống đất, đầu cậu thấy ong ong.

Đứa bé cậu ôm rất quan trọng, vậy còn Hoắc Ngôn......

Trịnh Chí ngồi dậy, tỉnh táo lại một chút, họ bị dòng khí đẩy khỏi vòng lửa. Đội viên ùa tới, bế đứa nhỏ Trịnh Chí ôm lên.

Hoắc Ngôn ở phía sau, quỳ rạp trên đất.

"Hoắc Ngôn! Ông sao rồi?!" Trịnh Chí lảo đảo bước về phía y.

Ngón tay Hoắc Ngôn nhúc nhích, được người khác nâng dậy, chậm rãi đứng lên.

Cởi mũ bảo hộ xuống, người cả hai đều sũng mồ hôi.

Trịnh Chí túm chặt tay Hoắc Ngôn: "Ông có bị sao không?"

Hoắc Ngôn đờ đẫn, nhìn Trịnh Chí một hồi mới tỉnh táo đôi chút: "Tôi... Tôi không sao hết."

"Thật không?" Đôi mắt Trịnh Chí rưng rưng, nhìn Hoắc Ngôn với ý dò hỏi.

"Ừ." Hoắc Ngôn gật đầu: "Mai tôi cứng lắm."

Kết thúc nhiệm vụ, hai người theo xe về trạm, xử lý sơ sơ, rồi tiếp tục kỳ nghỉ.

Hoắc Ngôn về nhà, gọi cho Lăng Duệ: "Cậu... Chở Vương Việt qua được không......" Giọng y có hơi không sức.

Một tiếng sau, Lăng Duệ chở Vương Việt đến nhà Hoắc Ngôn, còn có cả Lục Vi Tầm và Từ Tấn.

"Sao mọi người xếp hàng bị thương thế này?" Từ Tấn thì thầm.

Hoắc Ngôn cởi áo, nằm sấp xuống giường: "Còn ai bị thương nữa?"

"Ốc sên của Triệu Phiếm Chu, hôm qua mình và Tiểu Việt phải chữa lâu ơi là lâu."

Trên lưng Hoắc Ngôn, có chỗ đã mưng mủ. Trong đợt nổ gas, Hoắc Ngôn đẩy Trịnh Chí ra, dùng yêu lực che chắn cho cậu, nên Hoắc Ngôn có khả năng phòng ngự cao lại thành người bị thương.

"Ốc sên?" Hoắc Ngôn hiểu ra: "Cậu ta tìm được rồi hả?"

Từ Tấn, đang trị thương cho y, gật đầu: "Dạo trước mới tìm được."

Hoắc Ngôn cười nhẹ: "Tốt quá." Trong đôi mắt y đong đầy niềm hâm mộ.

Yêu lực của Vương Việt đi khắp cơ thể Hoắc Ngôn: "Yêu lực không hao tổn nhiều, vết thương bên ngoài khá nặng, cậu cứ nghỉ cho khoẻ đi."

Hoắc Ngôn gật đầu: "Đừng cho Trịnh Chí biết."

Bốn người đồng loạt thở dài, rồi Lục Vi Tầm nói: "Tất nhiên bọn tôi sẽ không nói, nhưng chắc gì Trịnh Chí không phát hiện. Đã ngần ấy năm, có lần nào cậu giấu được không?"

Hoắc Ngôn im lặng, rất lâu sau: "Ít nhất vẫn giấu được một chuyện......"

Lục Vi Tầm biết y nói chuyện gì: "Cậu chắc là mình giấu được, hay là hai người các cậu không ai chịu thừa nhận?"

Hoắc Ngôn lại im bặt, vùi mặt vào gối để Từ Tấn chữa thương.

Chữa trị xong, bốn người rời khỏi nhà y, Hoắc Ngôn lại ngã người xuống giường, ngủ li bì.

Hôm sau, hoàn toàn ngược lại với hôm trước. Tiếng vang ngoài phòng đánh thức Hoắc Ngôn, mặc quần ngủ ra xem, thì thấy Trịnh Chí đứng trong phòng khách.

"Sao cậu được nghỉ?"

"Cậu tới chi vậy?"

Hoắc Ngôn hỏi hai câu liền.

Trịnh Chí lấy thức ăn ra: "Xin nghỉ, qua ăn cơm."

Hoắc Ngôn không muốn cậu ở đây, nhưng không nỡ đuổi cậu về, chỉ đành đứng yên tại chỗ.

Trịnh Chí dọn đồ ăn, rồi kéo tay Hoắc Ngôn tới chỗ bàn ăn: "Chắc ông chưa nấu cơm, tụi mình ăn chung đi."

Bị kéo tới bàn ăn, Trịnh Chí ấn Hoắc Ngôn ngồi xuống, cậu đứng sau lưng Hoắc Ngôn mà không hề ngại, thấy trên lưng Hoắc Ngôn còn chỗ sưng đỏ.

"Ông lén gọi Từ Tấn qua đây hả?"

Hoắc Ngôn không nói lời nào.

"Từ ngày Lục Vi Tầm có Từ Tấn, thì cậu ta sắp thay thế Lăng Duệ luôn rồi. Cũng đúng, Lăng Duệ là bác sĩ, đâu phải hệ chữa lành." Trịnh Chí tự biên tự diễn.

Hoắc Ngôn lặng lẽ ăn cơm, nghe Trịnh Chí lải nhải.

"Tui cảm ơn ông cái đã, đám cháy lần này, là nhờ có ông bảo vệ tui."

"Tụi mình quen nhau lâu vậy rồi, xuống núi gần trăm năm, đó giờ vẫn ở bên nhau."

"Làm lính cứu hỏa biết bao năm, toàn để ông bảo vệ tui."

"Hầy... Tui suy nghĩ hoài, lần nào tui cũng chỉ bị thương nhẹ, nhưng ông thì có thêm mấy vết sẹo."

"Tuy tui nói không ưa ông, nhưng tình cảm suốt bao nhiêu năm, thật sự không nỡ thấy ông bị thương vậy nữa......"

"Hay là......"

Hoắc Ngôn ngừng đũa, đợi cậu nói tiếp.

Trịnh Chí ngồi đối diện ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau: "Hay là... Để tui chuyển đơn vị, nếu tui không đi làm nhiệm vụ thì có đỡ hơn không......"

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật